Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Lãnh Nguyệt thong thả ra khỏi Tâm Liên Cung, dẫn theo Băng Y, một đường về thẳng Nguyệt Cung.
- Tỷ tỷ, lần sau muội sẽ không hành sự lỗ mãng nữa, sẽ không liên luỵ tỷ.- Băng Y ân hận nói.
- Không sao, chẳng phải ta vẫn không có việc gì cả sao? Điều làm ta giận muội nhất chính là ngày hôm nay muội để người ta đánh.
Ta muốn muội học võ công là để những lúc ta không có ở bên, muội có thể chiếu cố tốt bản thân, ta không muốn muội cứ mãi ẩn nhẫn như thế.
Nếu lần sau còn ai dám động đến muội, đánh được thì cứ đánh, không đánh được thì chạy.
Yên tâm, ta chính là hậu thuẫn vững chắc của muội.
- Vâng, tỷ tỷ, muội nhớ rồi.
- Mau hồi cung, đến phòng ta lấy thuốc trị thương.
Nữ nhân, phải chú trọng nhan sắc.- Lãnh Nguyệt bất động thanh sắc nói.
Tuy bày ra vẻ thờ ơ nhưng sâu thẳm trong tâm vẫn không giấu nổi sự quan tâm dành cho người muội muội này.
- Vâng.
Hai bóng người kéo dài trên con đường lát đá xanh.
Một đêm này, tin tưởng dành cho nhau đậm sâu đến mức sau này, dẫu có bao nhiêu nguy hiểm cũng muốn bảo vệ cho đối phương an toàn.
Hai người trở về Nguyệt Cung đã thấy An công công đưa ngân lượng tới.
Lãnh Nguyệt chỉ cho Băng Y chỗ để dược, kêu nàng sớm trở về nghỉ ngơi rồi mới trở ra tiếp An công công.
- An công công, thực xin lỗi đã để công công chờ lâu, ta có chút viêc cần sớm xử lí.
- Không sao đâu, Cửu công chúa.
Nô tài đem ý chỉ của Hoàng thượng, đem tới trước cho người 5 vạn lượng hoàng kim, số còn lại đợi khi chữa khỏi cho Tam công chúa sẽ đưa tới sau.- An công công từ đầu tới cuối vẫn là một bộ dáng cung kính, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.- Công việc đã hoàn thành, nô tài xin phép trở về phụng chỉ.
- Vậy thì đa tạ An công công đã tới.
Ta không tiễn.
An công công vừa đi khỏi, Lãnh Nguyệt bất chấp hình tượng ngáp dài một cái.
Hôm nay quả thực tiếu tốn không biết bao nhiêu năng lượng, mệt chết nàng rồi, phải ngủ bù cái đã.
- Ngươi trốn đủ chưa hả?- Lãnh Nguyệt ngay khi vừa bước vào phòng đã cảm thấy một tia hơi thở, nhưng vì không có sát khí nên nàng cũng lười động thủ.- Còn không mau lăn ra đây cho ta?
- Ai nha, lần đầu tiên có người dám kêu bản Thánh Chủ lăn ra đó.- Nam Cung Tuyệt một thân trường bào đỏ rực, sau tấm bình phong bước ra, khoé môi cong lên ý cười tà mị cùng sủng nịnh .- Nàng cũng thật to gan, dám thách thức cả hoàng đế!
- Lần sau trốn, nhớ mặc hắc y, trường bào đỏ của ngươi thực quá chói mắt.- Lãnh Nguyệt bĩu môi, lại hạ lệnh đuổi khách.- Ngươi, không có việc thì ra ngoài cho bản cô nương còn ngủ.
- Không đi!
Lãnh Nguyệt nhướng mày, không mặn không nhạt nói:
- Tuỳ.
Hôm nay không so đo với ngươi, lăn sang một bên.
Nhưng ta mà biết ngươi giở trò gì, đừng trach ta tuyệt tình!- Võ công có thể không đánh lại hắn ta, nhưng dụng độc thì chưa chắc nha! Độc của Lãnh Nguyệt, chưa ai có thể giải đâu.
Không muốn tốn lời đuổi hắn đi, Lãnh Nguyệt liền cởi ra áo khoác ngoài, bỏ mặc Nam Cung Tuyệt, leo lên giường đi ngủ.
- Này, nàng ngủ thật hả? Nguyệt Nhi?
Không trả lời.
Ầy, người này, không phải giả vờ ngủ chứ? Nàng cũng quá không đề phòng hắn rồi! Nhìn cô gái đang say giấc trên giường lớn, lần đâu tiên hắn cảm thấy bản thân thật thất bại! Từ khi nào mà hình tượng của Linh Huyền Thánh Chủ lại tuột dốc không phanh, không được chú ý như thế?
Không muốn bị làm phiền, hắn nhanh chóng ra ngoài bay trận pháp, tránh cho người khác làm phiền nàng.
Xong xuôi mọi chuyện, hắn lại vào phòng, thành thành thật thật ngồi một bên ngắm nàng ngủ.
Khẽ lắc đầu thở dài, tay khẽ vươn ra, cúi xuống đắp lại chiếc chăn bị ném một góc.
Nam Cung Tuyệt cúi xuống, tóc đen vô tình chạm vào gương mặt nàng, khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.
Thật khác biệt, người nàng không có mùi thơm của son phấn nồng đậm, chỉ đơn thuần là hương thảo dược nhẹ nhàng, thoang thoảng, nhưng lại khiến hắn say mê.
- Huyền Băng tỷ! Đừng mà, không cần bỏ ta lại...Thanh Hoàng!- Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt thanh tú, đem theo bao cảm xúc vỡ oà trong giây lát.
Bỗng, Lãnh Nguyệt mở mắt.
Đôi mắt xanh xinh đẹp không còn trong veo như ngày thường, cũng không còn tĩnh lặng nữa, thay vào đó, sâu trong đôi mắt như có hàng ngàn đợt sóng dữ dội, lại vằn tia máu.
Nàng bắt đầu rút trâm, tấn công Nam Cung Tuyệt, chiêu chiêu tàn nhẫn, không chút lưu tình.
Tầu hoả nhập ma!
Nam Cung Tuyệt thầm kêu không ổn, liền trực tiếp tránh đi công kích, lùi ra xa.
Lãnh Nguyệt căm hận nhìn "hắn", trong giọng nói lại mang theo tia đau thương tột cùng:
- Thanh Hoàng, tại sao đối xử với ta như thế? Tại sao? Huyền Băng tỷ vì ngươi mà chết, hôm nay, nhất định ta phải giết ngươi, đòi lại công đạo cho tỷ tỷ!
Thanh Hoàng? Nam nhân sao? Người nào? Là người nào đã khiến nàng đau lòng như thế? Nam Cung Tuyệt vừa tránh chiêu, vừa miên man suy nghĩ.
Phanh!
Bàn gỗ bị nàng dùng nội lực đánh vỡ thành nhiều mảnh, cũng thành công kéo Nam Cung Tuyệt về hiện tại.
May mà hắn né nhanh, nếu không...chính hắn cũng không biết mình sẽ biến thành gì nữa.
Nhìn tình trạng thảm thương của cái bàn, hắn cũng không dám lơi lỏng nữa, toàn lực chú ý đều dành để hoá giải chiêu thức của Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt thấy Nam Cung Tuyệt sơ hở thì liên tục tấn công.
Không có chiêu thức hoa lệ, không có đao phong kiếm ảnh, chỉ là những chiêu thức đơn giản nhưng lại thật nhanh và chí mạng.
- Lãnh Nguyệt, nàng mau tỉnh lại! Là ta, Linh Huyền Thánh Chủ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...