Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Lãnh Nguyệt sắp nổi bão vậy mà có người vẫn không biết sống chết, tay trái chỉ thẳng mi tâm nàng mà lên mặt:
- Ha, người là do bản cung đánh đó.
Đến cả ngươi ta còn có thể dạy dỗ, huống chi chỉ là một tiện tì nho nhỏ này?
Vào lúc Lãnh Tiểu Ni cảm giác như Lãnh Nguyệt sắp tức giận oà khóc như ngày trước, vội vàng hướng nàng cầu xin tha thứ thì Lãnh Nguyệt lại nở nụ cười.
Có điều, ý cười chưa chạm đến đáy mắt liền đóng băng.
Nếu tiếp xúc nhiều với nàng như Tứ linh, họ lập tức biết Lãnh Nguyệt tươi cười càng sâu, độ nguy hiểm càng lớn.
Tức giận với nàng không hiện ra mặt mà chỉ được thể hiện ở nụ cười dành cho người đối diện.
Mà ý cười vương trên khoé môi nàng lúc này tựa tiếu phi tiếu, như muốn làm đui mù người khác.
Trên đời này, điều tối kị của Sát vương Lãnh Nguyệt chính là bị người khác dùng tay chỉ thẳng vào mình và có kẻ làm tổn thương người của nàng.
Chạm đến giới hạn, chỉ có hai lựa chọn: chết, hoặc sống không bằng chết.
Nay, Lãnh Tiểu Ni đã không biết điều, phạm vào cả hai đại kị này, vốn dĩ Lãnh Nguyệt có thể không so đo chuyện nàng ta chỉ vào nàng mà nói, nhưng nàng ta lại còn dám đánh Băng Y.
Như vậy có phải hay không nên nhận chút giáo huấn đây?
Ba! Ba! Rắc!
Tiếng bạt tay và tiếng khớp xương bị lệch vang lên, trong không gian yên tĩnh lại càng thêm rõ ràng.
Tất cả mọi người đều còn ngỡ ngàng.
Thân ảnh Lãnh Nguyệt nhanh chóng biến mất, nhoáng một cái lại trở về vị trí cũ, vân đạm phong khinh, tựa như chưa từng di chuyển.
A! A! A!
Đám cung nữ, thái giám đi theo Lãnh Tiểu Ni còn ngẩn người, tiếng hét chói tai nhanh chóng vang lên.
Thanh âm phá tan sự yên tĩnh vốn có của Trùng Hoa Viên làm cho người đi qua lạnh cả sống lưng, quỷ dị vô cùng.
Cung nữ thân cận của Tam công chúa là Tố Cầm vẫn là người đầu tiên phục hồi tinh thần, vội vàng tiến tới đỡ Lãnh Tiểu Ni, lo lắng hỏi:
- Công chúa, người có sao không?
Ba!
Lãnh Tiểu Ni dùng tay phải không bị thương cho Tố Cầm một bạt tay, lại không ngừng quát tháo:
- Ngu ngốc, bản công chúa bị...bị thương như thế mà ngươi còn...hỏi có...có sao không à? Mau dìu...dìu ta hồi Tâm...Liên Cung...truyền ngự y, Tiểu Thịnh nhanh...mời phụ hoàng...tới.
Ngón tay đau đớn cùng hai má bỏng rát khiến khuôn mặt Lãnh Tiểu Ni trở nên vặn vẹo, mồ hôi không ngừng rịn ra trên trán.
Nàng ta dùng đôi mắt oán độc nhìn Lãnh Nguyệt, nén xuống đau đớn, gằn giọng:
- Lãnh Nguyệt, ngươi...chờ đó cho...bản công chúa.
Thù này, hôm...nay nhất định ta sẽ...trả ngươi...gấp đôi.
Trở về!
Đau đớn ở ngón tay dần lan đến tứ chi khiến Lãnh Tiểu Ni trở nên vô lực, phải dựa hẳn vào mấy cung nữ phía sau mới miễn cưỡng đứng vững, hận ý không ngừng gia tăng.
Sau khi bỏ lại lời đe doạ đó, liền hạ lệnh rời đi.
Bóng dáng nàng ta đi khuất, Lãnh Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm theo hướng đó, hàn ý trong đáy mắt vẫn chưa tan biến.
Chỉ đến khi nhìn tới Băng Y, đôi mắt kia mới dần có độ ấm, mang theo đau lòng cùng bao dung:
- Muội mau theo ta về Nguyệt Cung bôi thuốc.
- Tỉ tỉ, thực ra không cần vì muội mà trở mặt cùng Tam công chúa, không đáng...
- Không sao, trở mặt cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Sớm một chút cũng tốt, đỡ phiền toái.
Bất quá từ sau ai dám động tới muội, cứ ra tay, không được phép để bản thân bị thương.
Đánh được thì đánh, không đánh được liền chạy, hậu quả ta gánh cho muội.
Nếu có lần sau, để ta biết muội cam chịu, xem ta trừng phạt muội thế nào đi!
Lãnh Nguyệt tuỳ tiện nhưng trong giọng nói mang theo tia cương quyết cảnh cáo, sau đó liền kéo tay Băng Y rời đi.
- Trở về thôi, có lẽ Phụ hoàng "kính mến" sắp triệu gọi ta rồi đó.
Hừ! Lãnh Tiểu Ni a, ta đây xem cô có bản lĩnh gì để đòi công đạo nào.
Tốt nhất cô đừng để ta thất vọng! Cô muốn, Lãnh Nguyệt ta sẽ bồi cô đến cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...