"Còn không mau truyền ngự y!"
Đông Thời Ngọc vừa lo lắng vừa tức giận vì việc xảy ra ở quan khẩu, hắn vốn sợ máu, nhưng sau khi đăng cơ làm hoàng đế vẫn luôn cố né tránh sự thật này, để tránh ảnh hưởng tới long uy, bây giờ có chút không chống đỡ được.
Lúc này Bắc Thược Dược còn nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, giận dữ chất vấn: "Chàng từng nói, thái tử trưởng tử chỉ để bổn cung sinh, bây giờ Huệ Phi có thai, chàng nói sao đây?"
"Hoàng hậu nhất định muốn tranh luận việc này với trẫm trong lúc này sao?"
Đông Thời Ngọc sắc mặt sa sầm.
Ngoài Trầm Sát ra, hiện nay hắn là quân vương tuấn mỹ thiên hạ đệ nhị, nhưng thân là hoàng đế, công việc phải xử lý hàng ngày, người phải đề phòng, gian khổ phải ứng phó nhiều hơn rất nhiều so với hồi làm thái tử, hơn nữa tam cung lục viện tranh sủng liên miên, hiện giờ hắn đã không còn dáng vẻ công tử ôn hòa dịu dàng năm xưa nữa. Mặc dù có quân uy nhưng đã có thêm ba phần thâm trầm.
"Đông Thanh Hoàng có chuyện gì vậy?"
Đợi tới khi giọng Nguyệt vang lên, mọi người Đông Thanh mới bất ngờ phát hiện họ đã tới trước mặt.
Chiến mã tuấn mỹ, chiến sĩ hiên ngang.
Xe ngựa sang trọng, một đôi nam nữ xuất sắc đừng nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên này.
Trầm Sát vẫn giống với Trầm Sát khi xưa, chỉ là có thêm phần trầm ổn.
Lâu Thất vẫn là Lâu Thất đó, nhưng lại càng xinh đẹp hơn xưa.
Thậm chí Nguyệt, Trần Thập cũng đều khí thế hơn xưa, tuấn mỹ khiến nữ tử vừa nhìn đã đỏ mặt.
Nhóm người này, trời sinh ra để áp đảo người khác sao?
"Đế quân, đế hậu!"
"Cung nghênh đế quân, đế hậu, đế quân đế hậu vạn tuế vạn vạn tuế."
Chưa đợi Đông Thời Ngọc có hành động gì, bách tính thành Nặc Lạp đã tự động quỳ lạy.
Trong cỗ xe ngựa thứ hai, Hiên Viên Hoan Thiên uể oải ngồi dựa xe ăn nho liếc nhìn cha mình: "Phụ hoàng không ra ngoài xuất đầu lộ diện? Chiến Hoàng của đại lục Long Ngâm, nói ra cho họ khiếp sợ ba ngày không dậy nổi..."
Hiên Viên Chiến liếc nhìn hắn, cười chửi: "Ông đây là kẻ thích chơi trội vậy sao? Lầu chủ Hội Hoa Lầu?"
Hiên Viên Lại ngồi cạnh trợn ngược mắt, không buồn quan tâm tới hai cha con ấu trĩ này.
Dọc đường, Hiên Viên Hoan Thiên đã kể hàng trăm lần việc hắn mở Hội Hoa Lầu ở trong thành Nặc Lạp, lần đầu gặp Tiểu Thất ở Hội Hoa Lầu, sau đó là quá trình nhận mặt, khiến ông ta nghe tới nhàm chán.
Có điều ông ta tha thứ cho hai cha con họ tham gia quá ít vào cuộc sống của Lâu Thất, không giống ông ta...
Đoàn người của Đại Thịnh tới giống như một liều thuốc định tâm cho thành Nặc Lạp.
Đoàn người Lâu Thất và Trầm Sát vào ở trong Hội Hoa Lầu.
Người Đông Thanh chỉ biết Hội Hoa Lầu chủ đích thân tới tiếp đãi, Hội Hoa Lầu cũng không mở cửa ra ngoài, căn bản không biết Hội Hoa Lầu chủ chính là hoàng thất hoàng triều Hiên Viên ở đại lục Long Ngâm, hơn nữa lại là một hoàng đế trốn việc.
Lúc này Hiên Viên Trọng Châu đang trong bộ dạng của hắn ta, ngồi trong ngự thư phòng, vừa phê tấu sớ vừa chửi rủa ba thúc bá huynh đệ vô tâm.
Mọi người vào ở Hội Hoa Lầu đương nhiên sẽ từ chối tiệc chào đón của Đông Thanh và Bắc Thương, đừng nói họ không có hứng thú xem ca múa và trò chuyện xã giao, cho dù có Trầm Sát cũng tuyệt đối không đồng ý để Lâu Thất ngồi uống rượu mua vui.
Chập tối Đông Thời Ngọc dẫn Bắc Thược Dược tới Hội Hoa Lầu
Nếu như có thể, hắn không muốn dẫn theo Bắc Thược Dược, nhưng đây là Bắc Thương, bề ngoài hắn vẫn phải giữ thể diện cho Bắc Thược Dược, nếu như buổi chiều xảy ra chuyện ở ngoài thành, tối hắn không dẫn theo nàng ta đi chắc chắn sẽ có đồn đại cho rằng hoàng hậu bị hắn trừng phạt.
Bắc Thược Dược nói thế nào đi nữa cũng vẫn là công chúa Bắc Thương.
Khi họ tới, Trầm Sát và Lâu Thất đang nghe dịch thừa của Bắc Thương báo cáo, dịch thừa ở đây chính là Đỗ Văn Hội, là đội trưởng trong số ba trăm dịch thừa năm xưa Trầm Sát phái đi tìm Lâu Thất, cùng từng cùng họ trải qua sinh tử ở hồ Vong Ưu trên núi ngoài thành.
Sau khi nghe đế quân đế hậu đích thân tới nơi, Đỗ Văn Hội đã dẫn người đi nghe ngóng trước.
"Thuộc hạ dẫn theo mười hai người, về lại bảy người, năm người bị hắc vụ nuốt chửng."
Trầm Sát và Lâu Thất cũng không tránh mặt Đông Thời Ngọc và Bắc Thược Dược, cho họ vào nghe cùng.
Nghe tới đây Bắc Thược Dược kêu lên: "Trời ơi, là thật sao? Hắc vụ đó có thể ăn thịt người sao?"
Trầm Sát liếc nhìn nàng ta, Hiên Viên Hoan Thiên ngồi bên cạnh, đeo mặt nạ nửa mặt, dùng thân phận Hội Hoa Lầu chủ thì không khách sáo nói: "Hốt hoảng gì chứ? Làm người khác giật mình ngươi có đền được không?"
Cái gì mà công chúa Bắc Thương, Đông Thanh hoàng hậu, hắn thực sự không xem ra gì.
Nếu như Tiểu Thất giật mình thì phải làm sao?
Bắc Thược Dược lập tức sa sầm mặt, ở đây ai quát mắng nàng ta cũng có thể không lên tiếng, nhưng chỉ một Hội Hoa Lầu chủ, hắn ta là cái thá gì chứ?
Nàng ta đập bàn, đang định chỉ mặt chửi, Đông Thời Ngọc lập tức sợ hãi vã mồ hôi lạnh, vội vàng nắm lấy tay nàng ta: "Hoàng hậu!"
Trước đây hắn không biết nhưng sau khi nhìn thấy Hiên Viên Hoan Thiên hắn lập tức nhận ra hoàng đế hoàng triều Hiên Viên của đại lục Long Ngâm, đại ca của Lâu Thất! Đùa gì chứ?
Lâu Thất trợn ngược mắt, trừng mắt nhìn phu quân và ca ca mình.
"Ta đâu có yếu ớt như vậy."
Nàng đâu có dễ dàng bị giật mình tới vậy? Nếu thực sự dễ bị sợ hãi tới vậy nàng sớm đã chết vì sợ khi mới tới đại lục Tứ Phương rồi.
"Đỗ Văn Hội, ngươi nói tiếp đi." Sau khi cảnh cáo hai người xong, nàng lại nhìn Đỗ Văn Hội: "Nói lại một lượt toàn bộ quá trình, đừng để bỏ sót chi tiết."
Nếu người cũng bị nuốt chửng, nói không chừng họ đã ở rất gần hắc vụ. Còn có người thoát ra được, đây chính là kinh nghiệm. Chỉ có điều nghĩ tới các dịch thừa hi sinh, Lâu Thất cũng có chút đau lòng.
Những người dưới trướng Đỗ Văn Hội, trước đây từng theo nàng một thời gian, mặc dù không nhớ hết tên từng người một nhưng cũng quen mặt, ai chết nàng cũng đều buồn cả.
"Vâng."
Đỗ Văn Hội nhìn nam nhân ngồi ở góc không nói lời nào, sắc mặt nghiêm túc bắt đầu kể lại.
Vào đêm hôm trước, hắc vụ đã lan tới một đỉnh núi. Bên kia núi có mấy hộ thợ săn, chỉ là mấy hộ gia đình sống bằng nghề săn bắt, họ thực ra là thôn dân của một thôn làng gần thành Nặc Lạp, nhưng vì đi săn bắn nên mỗi năm đều sống ở dưới ngọn núi đó vài tháng.
Vì họ sống ở dưới núi, cả ngày đi săn, không biết tình hình hắc vụ, cũng không biết nguy hiểm đang cận kề.
Đỗ Văn Hội vốn không biết vùng núi đó có người sống, đợi khi họ tới, một thợ săn đang đuổi theo một con hươu tới đỉnh núi và gặp phải hắc vụ.
"Khi ngươi đứng ở trên núi, sau lưng là một vùng sơn lâm bình thường, cây cối rậm rạp, điểm xuyết hoa dại các sắc màu, còn có thể nhìn thấy cả bươm bướm, chim hót, thi thoảng còn có tiếng thú kêu."
Đỗ Văn Hội nhớ lại cảnh tượng khi đó, sắc mặt sợ hãi: "Nhưng ở phía trước là một vùng sương mù đen kịt, bao phủ một vùng, che mất mặt trời, ngoài mây mù vần vũ ra thì không còn nhìn thấy gì khác nữa. Đáng sợ hơn là trong hắc vụ không nghe thấy bất cứ âm thanh của vật sống nào cả, cảm giác không thấy hơi thở của sinh mệnh! Cảm giác đó thuộc hạ không biết hình dung thế nào, chỉ biết rằng đứng ở đó sẽ có cảm giác mình đang đứng ở cửa địa ngục, sắp sửa bị nuốt chửng không còn lại gì! Trước mặt tử vong, cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng vô cùng mãnh liệt! Thuộc hạ cảm thấy khi con người bị nuốt chửng tuyệt đối sẽ không thể nào là lặng lẽ không chút cảm giác mà phải là trải qua sự sợ hãi và tuyệt vọng như vậy!"
Nghĩ tới điểm này mới càng khiến người ta cảm thấy sự đáng sợ của hắc vụ.
Lúc này Đông Thời Ngọc bất giác hỏi: "Thợ săn đó và cả các ngươi nữa có thể chạy thoát được, có phải là hắc vụ di chuyển rất chậm không?"
Điểm này thực ra cũng là điều Lâu Thất muốn hỏi.
Nào ngờ, nghe thấy vậy Đỗ Văn Hội càng sợ hãi, lập tức lắc đầu: "Không, hắc vụ đó di chuyển rất nhanh! Chúng thuộc hạ nhìn thấy con hươu đó bị nuốt chửng trước! Chính vì cảnh tượng con hươu bị nuốt chửng quá đáng sợ nên mới khiến người thợ săn đang sửng sớt đó bừng tỉnh, lập tức vắt chân bỏ chạy."
"Các ngươi nhìn thấy con hươu đó bị nuốt chửng?"
"Không, chúng thuộc hạ chỉ nhìn thấy thợ săn đó bị nuốt chửng!" Đỗ Văn Hội nói: "Khi đó chúng thuộc hạ gặp hắn, hắn đang lắp bắp nói với chúng thuộc hạ tình hình con hươu bị nuốt chửng thì hắc vụ đuổi tới, mọi người quay người bỏ chạy, hắc vụ di chuyển rất nhanh chỉ trong chớp mắt đã bao phủ nửa quả núi! Tới cuối cùng, bị ép tới đường cùng, khinh công cũng không thể địch nổi nó, có vài huynh đệ chạy chậm cũng bị nuốt chửng giống như người thợ săn kia! Chúng thuộc hạ chạy tới vách núi, hắc vụ sau lưng không hiểu sao lại dừng lại nên mới thoát mạng!"
Mọi người nghe hắn kể vậy đều không khỏi giật mình sợ hãi.
Theo như hắn nói, khi hắc vụ di chuyển căn bản không thể chạy thoát được.
Ngoại trừ những võ học tông sư đỉnh cấp như Trầm Sát, Lâu Thất có thể chạy được ra, nhưng còn những người khác thì sao? Còn cả hàng nghìn vạn bách tính thì sao?
Trầm ngâm một hồi, Lâu Thất nói: "Khi hắc vụ nuốt người, trông như thế nào?"
"Lập tức bao trùm, trong thời khắc cuối cùng giống như cả người bùm một tiếng hóa thành tro bụi, cũng biến thành màu đen, nhưng rất nhanh, nhìn không rõ ràng."
"Sau đó sao lại dừng lại?"
"Điểm này thực sự thuộc hạ cũng không nghiên cứu ra được, chúng thuộc hạ nhảy xuống vách núi, dưới vách núi là một con sông, đợi chúng thuộc hạ ngoi lên khỏi mặt nước thì nhìn thấy ngọn núi trước đó đã trở thành một màu tối đen, nhưng không di chuyển về phía trước nữa. Bây giờ hắc vụ vẫn bị ngăn cách bởi con sông đó, ở lại bờ sông bên kia, không biết khi nào sẽ di chuyển."
"Ngươi hãy lui xuống nghỉ ngơi trước đi, trên người có bị thương không? Hãy đi băng bó trước đã." Lâu Thất nói.
Đỗ Văn Hội lui xuống.
Lâu Thất và Trầm Sát đưa mắt nhìn nhau và đều nhìn thấy được sự lo lắng chưa từng có trong mắt đối phương.
Lâu Thất từng gặp phải rất nhiều điều huyền diệu kì bí, song với kiến thức hiện đại và cổ đại của nàng cũng không biết được hắc vụ kia rốt cuộc là gì.
Nàng quay đầu nhìn sang Hiên Viên Chiến đang ngồi ở một góc, hỏi: "Phụ hoàng, ông có từng nói gì về hắc vụ này không?"
Đông Thời Ngọc và Bắc Thược Dược giật mình, người đó vẫn ngồi ở trong góc, cách một tấm rèm mỏng màu tím với bọn họ, vì thế họ không chú ý tới, không ngờ người đó lại là phụ thân của Lâu Thất!
Phụ thân của Lâu Thất chính là chiến thần năm xưa của đại lục Long Ngâm, Chiến Hoàng của hoàng triều Hiên Viên.
Nhân vật truyền kỳ, khi xưa Đông Thời Ngọc tới đại lục Long Ngâm cũng chỉ có thể nhìn từ xa, không nhìn rõ tướng mạo của ông ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...