Bông tuyết bay phấp phới đầy trời như tuỳ ý cho ông sử dụng.
Có cái thì yên lặng nằm im trên sàn đất, thân hình của Hiên Viên Lại xoay chuyển, đồng thời dùng nội lực đẩy Lâu Hoan Thiên và Trầm Sát một phen, "Giúp một tay! Đừng có đứng ngờ nghệch ra đó!"
Bọn họ đứng đó trông thật ngốc nghếch sao?
"Muốn giúp thế nào?"
Ngay cả Trầm Sát cũng không phát hiện được trong đây còn có ai.
"Nhìn! Dùng đôi mắt của các ngươi nhìn! Đại nam nhân có đôi mắt to như vậy chỉ để trưng sao?" Hiên Viên Lại bị Lâu Thất chọc tức xả hết ngọn lửa giận dữ lên người của bọn họ.
Nếu không vì Lâu Thất, có lẽ Trầm Sát và Lâu Hoan Thiên đã sớm phủi đít rời khỏi, ai thèm quản? Cảm giác cầm lông gà như vẫy lệnh tiễn!
"Một người đứng Đông, một người đứng Tây, Nam để ta!" Hiên Viên Lại nhanh chóng phân phối vị trí, quyết trong tay càng đánh càng nhanh. Trận tuyết càng lúc càng to, tuyết rơi đầy trời che mờ mắt con người.
Ánh mắt của Trầm Sát như bó đuốc, đột nhiên phát hiện phía nghiêng bên tay phải của mình dường như có chút bông tuyết rơi lơ lửng giữa không trung muốn xuống mà chẳng xuống được, giống như đã rơi lên cái gì đó, không thể tiếp đất.
Thần sắc của hắn lạnh lẽo, năm ngón thành trảo vội nắm bắt qua bên đó, "Giả thần giả quỷ! Bổn Đế Quân phải xem thử rốt cuộc là tiểu nhân vô lại nào!"
Hiên Viên Lại nghe tiếng của hắn bèn kinh hãi, vội vàng hô to: "Đừng làm ẩu!"
Kẻ đó có thể ẩn giấu hơi thở mộ thuật, ông chỉ sợ thực lực của đối phương cực kì đáng sợ, Trầm Sát xông thẳng như vậy, lỡ bị tổn thương thì sao. Ông biết, Hắc Mộ Tộc đại đa phần là phần tử gian hiểm xảo trá, Trầm Sát đơn giản thô bạo như vậy chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi to lớn.
Nhưng âm thanh của ông vừa dứt, hình như ngũ trảo của Trầm Sát đã bóp lấy cổ của một người.
Nói là hình như, là bởi vì bọn họ không nhìn thấy kẻ nào, chỉ thấy hình dạng ngón tay của hắn rất giống đang bóp cổ của ai đó, có một hình dạng lỗ hổng ở giữa.
"Tiêu rồi! Hắc Mộ Tàng Tức biết vận dụng độc mộ thuật cực kì lợi hại!" Hiên Viên Lại la lớn một tiếng, lập tức bổ nhào về phía của Trầm Sát, trong miệng lẩm bẩm: "Tiêu rồi tiêu rồi, độc cổ của ngươi đã giải, thì còn chống đỡ nổi độc này không vậy!"
Chỉ trong chớp mắt, năm ngón tay của Trầm Sát đã bắt đầu trở đen từ đầu ngón, màu đen pha lẫn chút xanh đậm, cái màu xanh đậm kia, không, đáng lẽ phải nói là mủ xanh, giống như con trùng nhỏ nào đó bị làm chết chảy dịch thể ra, cực kì gớm ghiếc. Màu độc tố đen xanh đang lan truyền rất nhanh.
Trầm Sát không hề sợ sệt tí nào, hừ lạnh một tiếng, giơ tay định bóp, Lâu Thất đang dõi nhìn Vân U, dáng vẻ cũng thật bình tĩnh, nghe vậy chỉ nhìn lướt một phen, kịp thời buông một câu: "Đừng làm chết."
Vốn dĩ Trầm Sát định bóp chết cái kẻ không nhìn thấy mặt cho xong hết chuyện, nhưng nghe lời của Lâu Thất bèn lập tức thả ra.
"Ủa? Sao ngươi chưa chết?"
Vân Thái lên tiếng khó tin vào mắt mình, vốn dĩ dùng Tàng Tức là không thể gây tiếng động, nhưng bà không ngờ mình nhanh chóng bị bại lộ, vốn dĩ định ẩn núp trong chỗ kín, đánh sạch đám người này! Đặc biệt là Lâu Thất! Lâu Thất à, tiểu công chúa mà toàn thiên hạ đang ráo riết tìm kiếm rốt cuộc đã rơi vào tay của bà, điều này thật khiến tâm trạng của bà trở nên kích động, phấn khởi khó kiềm chế nổi.
Nhưng bà thật sự quá kinh hãi, trên người bà đã phục dùng thuốc độc của mộ tôn đưa cho, cộng thêm hắc mộ thuật, bản thân bà đã uống thuốc giải nên đương nhiên không sao, nhưng rõ ràng Trầm Sát bị trúng độc cơ mà! Nhìn mức độ màu xanh đen ở bàn tay của hắn ta, sức mạnh của độc chú quả thật không hề nhẹ! Tại sao hắn không bị gì vậy?
Độc chú này trúng phải chắc chắn sẽ chết!
Ánh mắt lạnh lùng của Trầm Sát không có tí độ ấm nào, sau khi liếc nhìn Hiên Viên Lại đang lâm vào trạng thái ngơ ngác, cũng chẳng thèm đếm xỉa sự kinh ngạc của bà ta, ngón tay nhanh chóng dùng độc môn điểm huyệt pháp điểm vài huyệt đạo trên người của bà ta, sau đó ném bà ta xuống đất.
Két một tiếng, góc độ không đúng, xương bả vai của Vân Thái bị bẻ trật.
"Làm sao bắt gặp người thì là chuyện của ông, nếu ông không cẩn thận bị trúng độc, thật xin lỗi, Thất Thất của nhà ta không thể nào giải độc cho ông."
Hiên Viên Lại thấy hắn nói năng dửng dưng, đôi tay nắm thành quyền, cánh tay rung động, có chút khói màu đen bay ra từ tay của hắn, sau đó dần dần tan đi.
Và bàn tay dường như trúng độc khi nãy của hắn đã khôi phục bình thường, hoàn toàn không giống đã trúng độc.
"Đây..." Không chỉ Lâu Hoan Thiên, Hiên Viên Lại, còn có Vân Thái đang chịu đau lăn lộn trên sàn đất, giống như gặp phải ma.
Tập thể bọn họ xuất hiện ảo giác sao? Có phải không?
Tại sao xảy ra những chuyện như vậy! Rốt cuộc là có trúng độc hay không trúng độc vậy? Hoặc là, đã giải độc hay chưa được giải?
Trầm Sát đã lui sang một bên không thèm đếm xỉa đến bọn họ nữa.
"Các ngươi định làm gì?" Vân Thái định sử dụng hắc mộ thuật để giải huyệt, nhưng phát hiện điểm huyệt thủ pháp của Trầm Sát chưa từng được gặp qua, bà không thể nào giải được!
"Muốn tự mình khai, hay muốn ta ép khẩu cung?" Trong lòng Lâu Hoan Thiên cũng có một cơn giận nóng nảy, dám cả gan hãm hại mẫu thân của hắn, dù sao thì cũng không thể giữ mạng bà ta lại, hắn có cùng ý nghĩ với Lâu Thất, muốn chết cũng không thể để bà ta chết một cách quá dễ dàng.
"Lâu Hoan Thiên!" Vân Thái ngẩng đầu nhìn hắn căm hận, "Ai cho phép ngươi giống hệt với Chiến đại ca? Ai cho phép ngươi là một hợp thể giống với Vân U và Chiến đại ca? Ngươi đáng chết nhất!"
Pằng!
Lâu Hoan Thiên một cước đạp lên mặt bà ta, chân giẫm hai phát mới rút lại. "Ai cho phép ngươi là cầm thú mà mang hình thể mặt người? Không nói, ta cũng biết rõ ngươi là ai, Vân Thái?"
Chỗ kia, Lâu Thất đang tiếp tục ghim hai mươi mấy cây châm lên người của Vân U, lúc nãy U U cắn lên cổ tay của bà một phát, dòng máu màu đen tuôn ào ạt ngay vết thương, mãi đến hiện giờ mới dần dần trở thành màu đỏ tươi.
"Giỏi lắm."
Lâu Thất sờ mó đầu của U U, nó cạ cạ lòng bàn tay của nàng, lại đi cạ cạ bàn tay của Vân U.
Lúc nãy nàng bắt Lâu Hoan Thiên phải thả Vân U xuống, là vì hơi đất có thể ức chế phát tác loại độc này ít nhiều.
Đó cũng là vì sao trước kia Vân Thái mặc kệ ném Vân U nằm trên đất. Bà ta định ức chế độc trước, đợi Lâu Hoan Thiên xông vào ẵm bà lên, đặt trên chiếc giường, độc của bà sẽ bị thúc đẩy phát tác nhanh hơn bởi sự ức chế, sức cảm nhiễm cũng tăng tốc cực kì.
Lâu Thất không thèm quan tâm ở bên kia bọn họ định xử lý Vân Thái ra sao, dù sao thì nàng cũng hạ lệnh không để bà ta chết, Lâu Hoan Thiên sẽ chừa cái mạng đó lại, và chỉ cần bà ta còn một hơi thở, Lâu Thất nhất định sẽ khiến bà ta thật đau khổ khó chịu. Chưa từng có kẻ nào chọc giận nàng mà có thể vẹn tròn yên thân, hoặc chết đi một cách nhẹ nhàng triệt để.
Nội tâm của nàng luôn có một phương diện đen tối như vậy.
Hiên Viên Lại đang dùng sức thôi miên cực mạnh với Vân Thái, để bà ta thuật lại những lời nói trước đây, vừa vặn Vân Thái nhắc đến cái hồn dị thế.
Lâu Thất đang chìm đắm trong suy nghĩ về phương diện đen tối của mình nghe thế bèn sững sờ, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, nàng đột nhiên quay đầu nhìn Hiên Viên Lại, mở miệng: "Lão đạo sĩ thối! Lão có nhớ lần đầu tiên ta giết người đã xảy ra chuyện gì không?"
Trong lòng bỗng dưng đại hãi, nếu nàng nhớ không lầm, có lẽ, có liên quan đến vấn đề này! Nhưng mà, thời gian không khớp nhau.
Trầm Sát thấy khuôn mặt nàng bỗng biến sắc, vốn dĩ đang lạnh lùng dửng dưng, cũng trở nên gấp gáp, kéo nàng dậy, nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng, "Có chỗ nào không ổn?"
"Không phải." Lâu Thất lắc lắc đầu, "Không phải, bỗng nhiên ta nhớ ra, có lẽ ta biết được cái hồn đó đến từ đâu!"
Nói ra thì có lẽ rất hoang đường.
Lúc trước nàng đã từng suy đoán, hồi mình còn nhỏ có thể bị kẻ khác làm xuyên không rồi. Khi đó nàng mượn lỗ hổng thời gian để xuyên cả người đi, nhưng có lẽ người đó đến chỉ mang theo ý thức, là hồn phách. Chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao tuổi tác của nàng còn nhỏ mà như một người trưởng thành, thậm chí còn yêu nghiệt hơn đa số người. Nói như vậy, Hiên Viên Chế bảo nàng là yêu nghiệt cũng không sai!
Nếu thực sự ứng với sự suy đoán của nàng thì...
Hiên Viên Lại nghe nàng nhắc đến sự việc đó thì sắc mặt kinh hãi, vội vàng quay lại nhìn nàng, "Sao lại nhắc đến cái chuyện đó rồi?"
"Nói như vậy thì, lão nhớ ra." Thần sắc của Lâu Thất bình tĩnh, nhìn Vân Thái một phen, đang định lên tiếng, bỗng dưng bên chân có tiếng động nhỏ nhẹ.
"Tiểu, Tiểu Thất?"
"U U." U U cắn cắn vạt váy của nàng. Thật ra Lâu Thất đâu cần U U nhắc nhở, nàng đương nhiên biết Vân U đã tỉnh dậy.
Nhưng trong thoáng chốc nàng bị cứng đơ, nàng không biết nên phản ứng như thế nào, trong cuộc đời của nàng, chưa từng có sự hiện diện của mẫu thân, hoặc nữ nhân mang vai vế trưởng bối như mẹ, nàng luôn chung sống với lão đạo sĩ thối, sau này là sống cùng các bạn trạc tuổi mình, sau đó là Trầm Sát lạnh lùng, còn huynh trưởng...
Thân mật nhất, toàn là nam nhân.
Vân U thì tưởng nàng không muốn nhìn nhận mình, trong lòng sốt ruột, đang vùng vẫy muốn đứng lên, Lâu Thất đã nhanh chóng ngồi xổm xuống, giơ tay ấn lên vai của bà, "Không muốn sống sao? Có biết trên người đang cắm rất nhiều cây châm không?"
Giọng điệu vẫn rất hung dữ như thế.
Đôi mắt của Vân U bỗng trở nên đỏ chót.
Tiểu Thất, con gái của bà, rốt cuộc bà cũng đã gặp được rồi! Bà không có chết, cuối cùng cũng sống sót để gặp lại Tiểu Thất rồi!
Nước mắt làm nhòe đôi mắt của bà, bà nghẹn ngào, chỉ cảm thấy khóc hai tiếng thôi cũng khó thực hiện, một nỗi đau đớn đắng cay tràn đầy cả lồng ngực.
"Tiểu Thất..." Giọng nói của bà vô cùng chua chát.
"U U." Tử Vân Hồ U U cũng cạ cạ nàng, tỏ vẻ muốn nàng nói chuyện vài câu với Vân U.
Khuôn mặt Lâu Thất vô cảm thu hồi kim châm trên người bà, sau đó lấy áo khoác của Lâu Hoan Thiên đắp lên người của bà, đứng dậy. Trầm Sát nhìn nàng có chút lo lắng, không biết tại sao, hắn đặc biệt hiểu rõ cảm giác hiện giờ của Lâu Thất, bởi vì hắn cũng nhớ đến phụ mẫu của mình. Nếu lúc này hắn gặp được phụ mẫu của mình, chắc cũng không biết nên có phản ứng gì.
Ôm đầu khóc lóc? Bọn họ sớm đã mài giũa cá tính lạnh nhạt, không làm được những chuyện như vậy, và, trước sau gì cũng thật xa lạ.
Hắn giơ tay sờ sờ cái đầu của Lâu Thất.
Lâu Thất bỗng cảm thấy mình được thấu hiểu, nhận được sự an ủi.
Vân U đang cố gắng đứng dậy bắt gặp cảnh tượng này, lại nhìn thấy Đại Bạch, đột nhiên đôi mắt sáng trưng.
"Tiểu Thất, con có đồng ý cứu phụ thân của con không?"
Tiểu Thất và phu quân của nàng tình thâm nghĩa nặng, khiến bà nhớ về Hiên Viên Chiến, phu quân đã chịu quá nhiều khổ cực của bà.
Nói Lâu Hoan Thiên giống với bọn họ, chẳng thà nói rằng, Tiểu Thất càng giống hơn nhiều, đặc biệt ánh mắt kiên định và sáng sủa kia.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Vân U không quản gì cả, giơ hai cánh tay ra ôm lấy Lâu Thất, "Tiểu Thất Tiểu Thất Tiểu Thất!" Âm thanh này xen lẫn tiếng khóc xé lòng, nghe xong khiến trái tim Lâu Thất bỗng nhói lại.
"Không phải mẹ cố tình bỏ rơi con đâu! Tiểu Thất, thật xin lỗi, con đã chịu khổ cực bao nhiêu năm nay rồi!"
Lâu Hoan Thiên rờ rờ sóng mũi, giơ chân đá tiếp một cú lên người Vân Thái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...