Đế Vương Sủng Ái

Vừa mới tấn công, thế nhưng một trăm người thuộc đội tiên phong đều bị thương.

Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra trong cuộc chinh chiến của Trầm Sát. Khoảng thời gian này, họ càn quét suốt một đường, sớm đã gầy dựng được sĩ khí, thành viên đội tiên phong đều là những người có võ công và lá gan cực cao, không ngờ đều bị thương hết cả đội.

Đôi chân mày rậm của Trầm Sát cau lại, không hề do dự, hắn lập tức hạ lệnh dừng cuộc tấn công lại.

Lần này hắn chỉ dẫn theo hai vạn binh lính, chỉ là một ngọn núi thôi mà, cho dù có không ít người, nhưng nhiều lắm cũng không quá con số một vạn.

"Chủ tử, hay là thuộc hạ đi thăm dò tình hình trước?" Lần đi này, Trầm Sát dẫn theo Ưng cùng đi, vừa nghe nói một trăm người đội tiên phong đều bị thương, Ưng không thể ngồi yên được nữa.

Trầm Sát trầm ngâm một lúc, sau đó lắc đầu, nói: "Đích thân bổn Đế Quân sẽ đi."

Ưng lại phản ứng gắt hơn: "Sao có thể được chứ? Chủ tử, sau khi thống phất Phá Vực là sẽ tiến hành dựng nước, người là chủ một nước, mỗi lần đánh trận đều phải bắt người đích thân xuất mã, thì nuôi những binh sĩ kia làm cái gì?"

Về mặt này hắn rất cố chắp, cứ phải ngăn cản Trầm Sát cho bằng được. Cuối cùng Trầm Sát đành phải đồng ý cho hắn đi dò thám.

Ai ngờ rằng Ưng đi những hai canh giờ, đợi đến khi hắn trở về, nửa dọc người của hắn đều dính máu. Điều này khiến Trầm Sát phải kinh sợ.

"Nói!"

Khuôn mặt của hắn trông rất lạnh lùng, tuy dáng vẻ này rất tuấn mỹ, nhưng lại toát lên cảm giác lãnh khốc vô tình, làm người khác cảm thấy khiếp sợ.

Ưng ngồi xuống ghế, Thiên Nhất đứng ở bên cạnh, bôi thuốc băng bó cho hắn, Ưng nhìn Trầm Sát, nói: "Trên ngọn núi này, là Hổ Quân."

Hắn vừa nói xong, Thiên Nhất đang băng bó cho hắn bỗng khựng lại, ngay cả Trầm Sát cũng sửng sốt.

Hổ Quân, Hổ quân đoàn Tùng Sơn.

Cái tên này sớm đã khắc sâu trong tim họ. Khi ấy Tuyết Vệ cũng vì một tên võ quan nhắc đến chuyện của Hổ quân đoàn Tùng Sơn nên mới nhảy ra, còn nói những lời nguyền rủa con cháu Lâu Thất nên mới khiến Trầm Sát đại nộ.


Khí đó Cao Ngọc Hổ, đại soái của Hổ quân đoàn Tùng Sơn từng phát người đến bày tò sẵn lòng hòa đàm, quy thuận Trầm Sát, nhưng điều kiện là sắc phong ái nữ Cao Anh Anh của hắn làm Phi.

Hổ quân đoàn Tùng Sơn kia quả thật là thế lực họ xem trọng, nơi Hổ Quân chiếm đóng chính là nơi bách tính tập trung nhiều nhất trong hoang nguyên Phá Vực, trừ bách tính ra, họ có gần ba vạn Hổ Quân, Hổ Quân kia không phải là kiểu binh chính trực, mà lại có sở trường am hiểu âm mưu quỷ kế, làm người khác không thể đề phòng được, cũng khiến người khác cực kỳ căm ghét.

Vốn Tùng Sơn và Thành Phá Vực cách nhau rất xa, vả lại còn có thêm một thế lực ở giữa. Khi ấy các võ quan Cửu Tiêu Điện còn từng tranh luận, nếu Đế Quân có thể thu nạp Cao Anh Anh, thì cao Cao Anh Anh cũng sẽ dẫn binh đến, quét sạch những thế lực trên đường, hành động ấy chẳng khác gì của hồi môn đắc lực đối với Phá Vực hiện tại.

Nhưng bây giờ sao họ lại lặng lẽ dời đến một ngọn núi cách Thành Phá Vực không xa kia?

Họ muốn làm gì?

Trầm Sát mím môi, lượt lại tình hình của Hổ quân đoàn Tùng Sơn trong đầu một lần, mới trầm giọng nói: "Có biết trên núi có chính xác bao nhiêu người không? Cao Ngọc Hổ tự đến à?"

Ưng lắc đầu, nói: "Không nhìn thấy Cao Ngọc Hổ, nhưng trên núi chắc có ít nhất bảy tám nghìn người trở lên."

Bảy tám nghìn Hổ Quân, còn trang bị vũ khí cường hãn.

Sắc mắt Trầm Sát xấu xí, hắn lại hỏi: "Họ dùng vũ khí gì làm các người bị thương?"

Nhắc đến chuyện này, Ưng cũng biến sắc, hắn khựng lại, nói: "Chủ tử, đó là một loại ám khí mới đúng, thuộc hạ chỉ nhìn thấy một quả cầu màu đen được ném tới, sau đó nó phát nổ, sau khi phát nổ thì có rất nhiều châm sắt bay ra, những người xung quanh không thể né kịp.

Ám khí, không phải là binh khí ư.

"Chẳng trách lại nói Hổ Quân thiêng về lối hành quân kỳ quái, ngay cả loại ám khí này mà cũng có." Tuy Ưng tỏ ra phẫn nộ, nhưng hắn cũng thấy hơi hâm mộ.

Loại ám khí cường hãn như thế, tương đương với vài cao thủ, nếu số lượng nhiều, nếu dùng trên chiến trường thật, thì chẳng phải sẽ nổ một mảng lớn hay sao?

Xem ra, ba vạn binh Hổ Quân Tùng Sơn đủ để chống lại mười vạn binh của họ, đây không phải là một chuyện tốt lành. Nếu nói nghiêm trọng, lần này họ chưa chắc đã có thể đánh thánh Hổ Quân Lục Sơn, cho dù thắng rồi, thì thương vong cũng sẽ vô cùng nặng nề.


Người của Phá Vực, không ai muốn nhìn thấy kết quả này.

Nhất thời, hơi thở của Trầm Sát cũng trở nên nặng nề.

"Đế Quân, Tiểu tướng Hổ Quân cầu kiến!"

Một phó tướng bước vào, hắn ta bẩm báo với thần sắc quái dị.

Ưng giật mình, ngẩng đầu lên, không thể tin được, "Tiểu tướng Hổ Quân?" Hắn vừa mới dò thám được người trên núi là Hổ Quân, thì đối phương đã chủ động lên cửa cầu kiến ư?

"Có bao nhiêu người đến?" Trầm Sát cau mày.

"Chí có một người, vả lại không hề đem bất kỳ binh khí nào."

"Cái gì?"

Ưng kinh ngạc.

Chỗ họ có hai vạn binh, hơn nữa đối phương vừa làm bị thương một trăm quân tiên phong của họ, rõ ràng đối phương biết có thể họ đang ở trong giai đoạn lửa giận ngập trời, vậy mà sao vẫn còn dám đơn thân độc mã đến đây?

Ngoài việc chấn kinh phẫn nộ ra, Ưng cũng cảm thấy khá kính phục lá gan của đối phương.

"Chủ tử?"

"Để hắn vào." Sắc mặt Trầm Sát trở về bình thường, hơi thở lại lạnh hơn vài phần.

Hắn chỉ dựng một lều trại tạm thời ở đây, hai bên cửa lều được vén hết lên, chỉ cần đến gần là có thể nhìn rõ tình hình trong lều.


Nam nhân cao lớn chỉ cần ngồi đó thôi cũng đã khiến người ta nghĩ đến bốn từ vĩ ngạn và cao nhất, ánh nắng chiều tà rọi vào trong lều, hắt vào chiếc bàn trước mặt hắn, một tay hắn đặt trên bàn, mười ngón tay sạch sẽ thon dài.

Bàn tay này, khiến người ta cảm thất rất an toàn một cách kỳ lạ.

Tầm mắt di chuyển lên trên, cô ta nhìn thấy một đôi mắt vô cùng âm u sâm thẳm, hơi lạnh toát ra từ trong đôi mắt ấy khiến cô ta rùng mình. Nhưng dung mạo tuấn mỹ của hắn lại khiến cô ta bỗng quên đi cảm giác giá rét ấy, chân mày dài đậm, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng vừa phải, đường viền khuôn mặt lãnh khốc cứng rắn, nhưng lại rất dễ khiến người ra cảm giác rung động.

Hắn ngồi trong lều, không cần nói câu nào, đã có thể khiến người khác dâng trào cảm xúc, nhịp tim đập liên hồi.

Nhưng, cô ta biết mục đích của mình không đạt được dễ dàng như thế đâu.

Đây là một người nàm nhân khiến rất nhiều nữ tử phải tranh giành.

"Người đến là ai?" Ưng nhìn thấy một bóng người cao ráo mảnh khảnh bước đến, cô ta đi ngược chiều ánh sáng, ánh mắt quá nóng bỏng, hắn lập tức quát lên: "Gặp Đế Quân sao không hành lễ?"

"Phó tướng Hổ Quân Tùng Sơn Cao Anh Anh, bái kiến Phá Vực Đế Vương."

Ưng đứng phắt dậy, Thiên Nhất nhìn hắn, thấy bó tay, Ưng Vệ Đại Nhân à, có thể đừng kinh ngạc như thế không? Tuy hắn cũng rất chấn kinh, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài giống như Ưng Vệ.

"Con gái của Cao Ngọc Hổ?" Giọng nói trầm thấp của Trầm Sát vang lên.

Người bước vào, ăm mặc như nam tử, vóc người cao hơn một chút so với những nữ tử thông thường, dáng bước đi cũng trông vô cùng khí khái tự tại, không hề yểu điệu như nữ giới, người này là con gái của Cao Ngọc Hổ ư?

Cao Anh Anh chấp quyền, hành lễ theo kiểu giang hồ, giọng nói của cô ta không hề mềm mại, mà lại khá khàn khàn, "Gia phụ chính là Cao Ngọc Hổ."

Lúc này Ưng mới nhìn rõ dáng vẻ của Cao Anh Anh, lông mày của cô ta rậm hơn một chút so với những nữ tử thông thường, mắt rất sáng, sống mũi khá thẳng, cánh môi đầy đặn, là một nữ tử xinh đẹp, tuy không tuyệt sắc, nhưng khí khái trên người cô ta lại rất thu hút người khác.

Kiểu nữ tử như vậy, hóa ra là mẫu người mà Ưng thích.

Trầm Sát không nói gì, chỉ liếc nhìn Ưng một cái, Ưng hiểu ý của hắn, bèn đè lửa giận xuống, chào hỏi: "Mời cao Cao cô nương ngồi."

"Đa tạ Ưng Vệ Đại Nhân." Cao Anh Anh cũng không ngại ngùng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn lên cánh tay của Ưng, sau đó cười nói: "Khiến Ưng Vệ đại nhân bị thương, là do Anh Anh không đúng, chỗ Anh Anh có Kim Sang Dược thược hạng, xem như quà bồi tội với Ưng Vệ đại nhân."


Nói xong, động tác của cô ta rất tiêu sái, ném một lọ nhỏ về phía Ưng.

Ưng nhận lấy theo quán tính, nhưng sắc mặt không được tốt cho lắm. Vết thương này rõ ràng là do ám khí của họ gây nên, bây giờ cô ta lại xin lỗi như thế, chẳng khác nào một sự khinh thường và khoe mẽ, xem thường tài cán của hắn.

Kiểu nữ nhân chỉ đến để khoe mẽ quá thật rất đáng ghét!

"Cao cô nương mang binh đến đây có mục đích gì?" Trầm Sát thì lười phải nói nhảm với cô ta, hắn hỏi thẳng.

Cao Anh Anh nhìn hắn, khẽ cười: "Hay Đế Quân nói thử xem, động tĩnh những ngày qua lớn như thế, Đế Quân muốn thống nhất Phá Vực ư?"

"Không sai."

Hắn quả thật không hề che giấu dã tâm của mình một chút nào, ở trước mặt cô ta, hắn nói muốn thống nhất, thế thì vẫn còn đường sống cho Tùng Sơn bọn họ sao?

Nhưng, nếu cô ta đã dám đến thì rất nhiên sẽ không thấy sợ. Cô ta khựng lại rồi cười nói: "Có một chuyện muốn nói với Đế Quân, phụ thân của tôi có tính tình không được tốt lắm, trước đây ông ấy đã từng nói sẽ quy thuận Đế Quân, nhưng có một điều kiện, chỉ là không ngờ rằng Đế Quân lại xem như không biết chuyện đó, ngay cả một câu trả lời cũng không có, nên khiến lão nhân gia người tức giận, mới phái người qua đây..." Cô ta nhìn Trầm Sát, nói tiếp: "Tin rằng Ưng Vệ đại nhân cũng đã đích thân cảm nhận được uy lực của Bách Phá Đạn của chúng tôi, phụ thân tôi đã cử năm mươi tinh binh, mỗi người đem theo ba quả Bách Phá Đạn, đi tìm Đế Phi nương nương của ngài rồi."

Cô ta vừa nói xong, Ưng liền thốt lên: "Cô nói gì?"

Cao Anh Anh không để ý đến hắn, cô ta nhìn khí tức của Trầm Sát bỗng trở nên cực kỳ rét lạnh, cô ta tiếp tục nói: "Đế Quân cho rằng phụ thân ta không biết Đế Phi nương nương đang ở đâu sao? Nhưng nhầm rồi, chúng tôi vẫn luôn theo dõi chặt đấy, hôm qua Đế Phi đã khởi hành đi đến Bách Trùng Cốc nhỉ?

Mắt hắn lóe lên sát ý.

Loại ám khí này, họ biết uy lực của nó, năm mươi tinh binh, mỗi người mang theo ba quả, một trăm năm mươi quả Bạch Phá Đan, nếu đồng loạt ném về phía Lâu Thất, cho dù võ công nàng có cao cường hơn, bản lĩnh có cao hơn, cũng không thể né được!

"Mục đích của các người là gì?" Hắn trầm giọng hỏi.

Cao Anh Anh cúi đầu nhìn bàn tay thô chai của mình, nói: "Rất đơn giản, hy vọng Đế Quân có thể lập tức bái đường thành thân với Anh Anh, sau khi lễ thành liền chiếu cáo thiên hạ, phong ta làm phi, khi đó chúng ta sẽ tha cho Đế Phi nương nương."

Cô ta vừa nói xong, Trầm Sát liền nhèo mắt lại, sát ý dâng trào, nhìn Cao Anh Anh như nhìn một người chết.

"Cao Anh Anh, cha nữ các người chán sống rồi chứ gì."

Cao Anh Anh cười sáng lạn: "Nếu Đế Quân không đồng ý, Đế Phi Nương Nương ắt chết vô nghi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui