Đế Vương Sủng Ái

Từ trước tới giờ chưa khi nào Lâu Thất cảm thấy giọng nói lạnh lùng này của Trầm Sát lại êm tai như lúc này.

Nàng lập tức quay đầu lại liền nhìn thấy Trầm Sát sang phi thân tới, toàn thân chàng đều là máu đen nhưng vẫn vô cùng oai hùng lỗi lạc, điều khiến cho Lâu Thất cảm thấy kinh hãi chính là hai con ngươi trong mắt chàng.

"Mắt của chàng~" Lâu Thất bị đôi mắt nhuốm máu của chàng làm cho sợ hãi nhưng không nói nên lời, nàng lại hoảng sợ một lần nữa bởi sực nhớ ra rằng lần này chẳng phải chàng đã hoàn toàn mất hết nội lực sao? Tại sao chàng lại có thể vượt qua hư không này được?

Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nàng quan sát chàng nhưng không nhìn ra được chàng có chỗ nào không ổn, điều này khiến nàng cảm thấy vôcùng nghi hoặc.

"Thất Thất ngoan, nàng đứng tạm sang một bên đi."

Giọng nói lạnh lùng như băng cùng với biểu cảm sát khí đằng đằng, chàng tựa như nam nhân bước ra từ đấu trường La Mã vậy, nhưng chàng lại nói ra lời dịu dàng thân mật như này, điều này khiến mấy người họ đồng loạt cảm thấy sởn hết cả da gà.

Cái này có thể coi là sến rện không?

Lâu Thất run rẩy nhìn chàng, nàng nhìn chàng cứ như là gặp phải ma vậy.

Nhưng lúc này nàng thật sự phải cứu lấy Lâm Thịnh Uy trước, nàng bèn cùng Ngũ Tiếu Vũ bê Lâm Thịnh Uy sang một bên. Lúc này bọn họ còn không màng tới nổi ánh sáng kia rốt cuộc là phát ra từ vật gì, phát ra từ đâu, phía trước có những cái gì.

Trương Mệnh nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, hắn rất muốn tiếp tục hống hách cười ha hả tỏ cái vẻ điệu bộ tôn chủ của hắn ra như ban nãy, nhưng ở dưới sự uy trấn đầy sát khí và sát ý của Trầm Sát thì hắn đến việc nhếch mép lên cũng là điều khó khan với hắn.

Cuối cùng, hắn có chút tức tối hừ lên một tiếng: "Không ngờ ngươi lại có thể thoát ra ngoài, nhưng, thoát được cái mạng nhỏ ra còn không lo chạy đi mà bây giờ lại còn tự đến nạp mạng, bản tôn có thể giúp ngươi toại nguyện."


Chữ cuối cùng vừa dứt, lòng bàn tay hắn đã ra một chưởng nhắm vào ngực Trầm Sát.

Tuy Lâu Thất còn đang bôi thuốc cho Lâm Thịnh Uy nhưng lòng nàng vẫn chú ý đến việc xảy ra bên đó, nàng vừa thấy lòng bàn tay của Trương Mệnh lại chuẩn bị đỏ lên liền lập tức kêu lên: "Cẩn thận!"

Chích Diệm Chưởng quá đáng sợ, nếu bị dính chưởng thì thịt sẽ bị thiêu đốt, trên người Lâm Thịnh Uy lúc này vẫn còn mùi thịt nướng. Tuy nàng đã bôi thuốc nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại, hơi thở vẫn vô cùng yếu ớt. Nàng phải tìm một nơi quan sát kỹ xem nội thương của hắn bị nặng tới mức nào.

"Nàng không cần lo lắng."

Vào lúc này mà Trầm Sát lại vẫn có thể đáp lại lời nàng.

Kiếm dài vung ngang lên nhằm vào lòng bàn tay của Trương Mệnh bổ xuống.

Hoả diệm nóng hầm hập tưởng như thiêu đốt linh hồn, mỗi một tia nhiệt khí đều được tích tụ thành từ nội lực, kể cả chỉ xém qua một chút thôi cũng đủ để gây ra thương tích, tuy rằng bàn tay của hắn là của người phàm nhưng xem ra uy lực của nó còn sắc nhọn hơn cả vũ khí sắc bén. Chích Diệm Chưởng, quả nhiên khiến con người ta phải cảm thấy sợ hãi.

Nhưng khuôn mặt Trầm Sát lại không chút biểu cảm, chàng không kinh hãi cũng chẳng hoang mang, tay chàng khẽ rung lên, cây kiếm dài bèn toả ra sát khí màu đen nồng nặc hơn nữa, sát khí đó lạnh lẽo giống như hơi thở của Trầm Sát vậy, cây kiếm cùng lúc đó bổ thẳng vào lòng bàn tay đỏ rực ấy.

Hoả diệm tựa như gặp phải băng đen, trong tích tắc dường như nó suy yếu đi không ít, ngươi lui thì ta tiến, sát khí màu đen lại càng trở nên bá đạo hơn, nó bổ thẳng vào tư thế ra chưởng không thể chống đỡ lại được của Trương Mệnh, sau sát khí màu đen lại chính là thanh kiếm băng lạnh nhắm vào cổ tay hắn chém xuống.

Những cái này nói ra thì phức tạp nhưng thực chất nó chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Khi Lâu Thất còn đang trợn tròn mắt không kịp chớp thì Trương Mệnh đã khốn khổ thu chưởng lại, hắn loạng choạng lùi về phía sau ba bước, không dám tin vào những gì đang diễn ra, trợn mắt nhìn Trầm Sát.

Điều này rõ ràng là Đế Quân nhà nàng đã chiếm thế thượng phong, lại còn vô cùng dễ dàng chiếm được thế thượng phong.


Lâu Thất lập tức nhảy cẫng lên, nàng vẫy vẫy nắm đấm, vừa khoe mẽ vừa tự hào hét lớn lên: "Trầm Sát mạnh quá! Trầm Sát siêu quá! Trầm Sát! Ui chaaa! Trầm Sát là thiên hạ vô địch! Trầm Sát đánh gục kẻ địch đập chết tên biến thái! Ta hâm mộ chàng chết đi được! Chàng là điện, chàng là ánh sáng, chàng là thần thoại duy nhất! Chàng là super star trong lòng ta! Cố lên! Cố lên! Cố lên! Đánh hắn rụng hoa toé nước đít nở hoa luôn!"

Cái nhăng cuội gì vậy?

Trầm Sát liếc mắt qua một cái, con ngươi màu máu của chàng lộ ra vẻ bất lực.

Đối với việc thi thoảng phát cuồng lên này của nàng, Đế Quân đại thần cũng cảm thấy vô cùng bất lực.

Tiểu binh sĩ Ngũ Tiếu Vũ mắt trợn tròn miệng há hốc, đế vương hậu phi gì đó chẳng phải là khí thế vượt trội, khoan thai cao quý, dáng vẻ yêu kiều sao? Bây giờ Đế Phi của bọn họ lại đang nhảy chồm chồm hò hét như này, các ngự sử đại nhân mới được sắc phong hoặc giả bách tính đại quân của Phá Vực mà nhìn thấy liệu có thật sự ổn không?

Còn nữa, hắn rất muốn hỏi, Đế Phi à, cái su pơ sờ ta này nghĩa là gì?

Trương Mệnh bị tiếng hò hét của nàng làm nhức nhối tới mức huyệt thái dương nhói lên huỳnh huỵch, hắn căn bản là không nghe ra nàng rốt cuộc đang nói cái quái gì, nhưng câu nói đánh gục kẻ địch đập chết tên biến thái thì hắn vẫn nghe hiểu được, lúc này hắn tức đến mức suýt thì thổ huyết.

"Ả tiểu tiện nhân kia, Bản tôn giết chết ngươi!" Hắn bỏ qua Trầm Sát, bổ nhào về phía Lâu Thất.

Cây kiếm của Trầm Sát chắn ngang trước mặt hắn, hắn mà còn nhúc nhích thì thanh kiếm đó sẽ đập ngang vào mũi hắn. "Vèo!" một tiếng, cây kiếm khẽ cong lên, lấy độ cong đó làm đòn bẩy bắn lại đập vào hắn, Trương Mệnh vận nội công để đỡ nhưng hắn hoàn toàn không ngờ rằng nội lực của Trầm Sát còn thâm hậu hơn cả hắn, đột phá được nội lực của hắn, "bụp!" một tiếng, đập thẳng vào sống mũi của hắn, đám người Lâu Thất có thể nghe ra được tiếng xương mũi vỡ lìa.

Trương Mệnh tức khắc ôm lấy mũi, hắn không dám tin vào sự thật ngay trước mắt, hắn nhìn Trầm Sát nói: "Ngươi, nội lực của ngươi sao có thể..." Tại sao có thể thâm hậu như vậy? Hắn mới mấy tuổi chứ? Nội lực của kẻ hai mươi mấy tuổi lại còn thâm hậu hơn cả hắn bốn mươi tuổi, tên tiểu tử này định chống lại thiên lý sao?

Hắn định chống lại ông trời sao!


Đến ngay cả Lâu Thất cũng hoàn toàn không ngờ tới, lúc trước rõ rang chàng đã mất hết nội lực rồi...

Nhưng vào lúc này dĩ nhiên nàng không thể để lộ ra sự lo lắng, ngược lại nàng còn tức tốc vung nắm đấm lên: "Một phát trúng luôn! Đập chết đồ phế vật đó!"

"Mẹ mày, nói ai là phế vật hả?" Trương Mệnh tức điên lên nhảy chồm chồm.

Hắn vốn dĩ thật tâm không phải tính cách bộp chộp cáu kỉnh như vậy, nhưng thật sự là trước giờ chưa từng có một ai dám ăn nói với hắn như Lâu Thất, ngay cả lúc hắn còn giả vờ là một thiếu niên mười mấy tuổi thì mọi người xung quanh đều rất chiếu cố hắn bởi bình thường hắn luôn biểu lộ ra sự thông minh nhanh nhẹn. Lâu Thất lại khinh bỉ hắn tới mức này mặc dù nàng biết rõ rằng võ công của hắn vô cùng cao cường, quả thật nàng đúng là kẻ đầu tiên dám vô lễ như vậy!

"Ta nói phế vật bị gãy mũi đấy, sao nào?" Lâu Thất nhướn mày, ướn ngực thẳng lưng, vô cùng hống hách: "Có bản lĩnh thì đến đánh ta xem nào! Tới đây tới đây, Trầm Sát, lần tới chàng đánh rụng luôn cái rang chó của hắn ra!"

Bộ dạng này của Lâu Thất đúng như kiểu chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng vậy, ỷ có người chống lưng nên chẳng biết kiêng nể ai, người ghét nàng sẽ hận tới mức ngứa răng chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nhưng người thích nàng lại thấy cái điệu bộ ỷ thế hiếp người của nàng vô cùng đáng yêu.

Ví như Trầm Sát, nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của nàng, trái tim vốn lạnh lùng cứng nhắc cũng ngay lập tức trở nên mềm mỏng, sát khí vô tận kia vốn dĩ khó mà khống chế lúc này lại cảm thấy chẳng khó chút nào.

"Được, bản Đế Quân nghe nàng." Chàng chuyển hướng sang Trương Mệnh, lạnh lùng nói: "Đập rụng cái răng có của hắn."

Trương Mệnh nghiến răng, "Hai tên tiểu bối chết tiệt, các ngươi nghĩ bản tôn là người mà các ngươi có thể nhục mạ được sao?" Hắn lập tức vận khí lên nội lực toàn thân, hai lòng bàn tay cùng lúc hiện ra hai sắc lửa đỏ, ngọn hoả diệm ấy dần dần to ra, chỉ trong tích tắc, hai lòng bàn tay hắn đã có một khối đỏ rực tựa như hoả thạch được nung lên, đến ngay cả bọn Lâu Thất đứng ở phía xa như vậy cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ đột ngột tăng cao.

Trong lòng Lâu Thất cảm thấy sốt sắng, Thanh Phong quyết của nàng cũng là thiêu cháy nội lực thành gió nhưng không làm được như Trương Mệnh, nội lực quả thực như biến thành nhiên liệu vậy, hắn lại có thể khiến cho hai lòng bàn tay ép ta lửa. Mà còn không chỉ là lửa mà hai lòng bàn tay hắn còn bốc khói nữa kìa!

Ngũ Tiếu Vũ sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy, công phu lợi hại như vậy quả thật là hắn chưa bao giờ trông thấy, chưa bao giờ nghe thấy! Cảm giác vô cùng đáng sợ! Tuy hắn không ở gần đó nhưng cũng bị ép ới mức tim như nghẹt lại, thở không ra hơi, hắn không kìm nổi lại lùi về sau hai bước.

Nhưng đối mặt với một Trương Mệnh đáng gờm như vậy mà biểu cảm của Trầm Sát lại vô cùng khinh khỉnh, chàng liếc qua hắn một cái rồi bình thản nói: "Nhục mạ ngươi đó, ngươi làm được gì?"

Phách lối, ngông cuồng.

Nhưng mà Lâu Thất thích!


Cây kiếm dài "keeng" một tiếng, bờ vai Trầm Sát rung lên, toàn thân chàng cũng toả ra sát khí đen đặc như thanh kiếm dài của mình vậy.

Đen và đỏ va vào nhau, hoả diệm và u hắc đan xen quyện lại, đây chính là cuộc đối đầu giữa cái nóng hầm hập và cáh lạnh tàn khốc.

Cuộc chiến này đánh tới mức long trời lở đất, đám người Lâu Thất cứ lùi mãi về phía sau để tránh xa chiến hoả. Nội lực của cả hai người đều vô cùng thâm hậu, nếu bị chưởng phong của Trương Mệnh quét qua, thì quả thực là không chết thì cũng chát xém một lớp thịt. Nội lực của kẻ này còn mạnh hơn cả Hách Liên Quyết ba phần, Lâu Thất liều mạng có lẽ cũng còn đỡ được vài chiêu của Hách Liên Quyết, nhưng nếu lần này Trương Mệnh liều mạng ra đòn với nàng thì nàng cảm thấy có lẽ bản thân mình không đỡ nổi hai chiếu của hắn.

Đầu tiên là Hách Liên Quyết, kế đến lại thêm một Trương Mệnh nữa, điều này khiến Lâu Thất mặc dù đã tiêu hoá được thạch tuỷ ngàn năm khiến nội lực của mình tăng vọt lên cũng khó tránh khỏi cảm giác bại trận. Có điều, tu luyện ở thế giới này vốn dĩ nhanh hơn ở thế giới hiện đại, tuy nàng có chút hụt hẫng như cũng chẳng hề nhụt chí tuyệt vọng, chỉ là có suyu nghĩ sau này mình càng phải nỗ lực hơn nữa, không thể để bị nhiều người bỏ lại sau lưng như vậy được.

Động tác của hai người họ càng lúc càng nhanh, Trương Mệnh từng bước ra chiêu hiểm với Trầm Sát nhưng Trầm Sát lại không hề ra chiêu hiểm. Lâu Thất quan sát một lúc liền nhìn ra điều không ổ của chàng rồi, lúc trước chàng thích chém giết tàn bạo nhưng bây giờ đã không còn hung tàn tanh máu như vậy nữa, cây kiếm trong tay chàng hết lần này đến lần khác chém đối phương, có lúc thì cắt ra một miếng thịt, có lúc thì khoét vào người hắn một lỗ máu, còn có một nhát kiếm xộc thẳng vào mồm hắn, quả nhiên là đập vỡ một cái răng cảu hắn.

Chiêu hiểm của Trương Mệnh đều bị Trầm Sát né được nhưng hắn lại không tránh được thanh kiếm sát khí đó của Trầm Sát hoành hành trên thân xác hắn, người hắn lúc này máu me be bét, chẳng cách nào bì được với Trầm Sát.

Tuy Lâu Thất tạm thời thở phào nhẹ nhõm nhưng đột nhiên công lực của Trầm Sát tăng mạnh như vậy khiến nàng cảm thấy thấo thỏm không yên.

"Bùm!" một tiếng Trương Mệnh dùng hết sức bình sinh tung một chưởng về phía Lâu Thất, sắc mặt Trầm Sát trở nên sa sầm, ngay lập tức thân ảnh chàng loé lên phi tới đỡ chưởng cho nàng, nhưng chẳng ai ngờ được đó chỉ là chiêu đánh lạc hướng của hắn, chưởng này tung ra xong hắn liền tức khắc lùi về phía sau, trong chớp mắt đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.

Trầm Sát tức giận, chàng định đuổi theo nhưng Lâu Thất vội vã gọi chàng lại: "Đừng đuổi nữa."

Nàng bước về phía chàng, định xem mạch cho chàng thì Trầm Sát lại tránh né.

"Sao vậy?"

"Lúc này trên người bản Đế Quân không sạch sẽ."

Lâu Thất nghe chàng nói câu này mắt nàng nheo nheo lại. Đây là lúc nào mà không cho nàng chạm vào chỉ bởi vì trên người không sạch sẽ cơ chứ?

Có vấn đề!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui