"Hừ, vốn dĩ ta định tìm thời gian để kể cho con nghe những chuyện chưa nói với con, con, ai ngờ rằng lại không kịp."
Lâu Thất sửng sốt.
Nàng vẫn luôn nghĩ rằng chuyện này là do lão đạo sĩ thối giở trò, ai ngờ rằng lại là nguyên nhân này. Nếu như không có lão đạo sĩ thối, lần đó nàng thật sự đã chết trong biển rồi.
"Làm sao người biết con xảy ra chuyện."
"Sao ta lại nuôi một kẻ đần độn như con cơ chứ." Lão đạo sĩ thối gõ vào đầu nàng. Nếu như đám người Ưng và Nguyệt nhìn thấy Lâu Thất bị người khác gõ vào đầu mắng là kẻ đần độn, chắc là sẽ bị dọa cho khiếp sợ rồi.
"Con quên rồi sao, lúc con còn bé ta đã hạ lời Liên Tâm chú lên người con rồi."
Lâu Thất suy nghĩ hồi lâu mới chợt nhớ ra, đúng là nàng đã quên rồi. Lúc đó căn bản là nàng không quan tâm tới lời Liên Tâm chú đó, cho nên lão đạo sĩ thối nhắc cho nàng một câu nàng cũng không nhớ nổi. Liên Tâm chú cũng là một loại chú thuật, ít nhất phải có hai người hạ lời chú, cũng có thể là nhiều người. Sau khi bị trói buộc, người đó sẽ cảm nhận được sự nguy hiểm tính mạng của người kia. Còn hai người bị trói buộc bởi câu thần chú thì chỉ cần Khống Mộng Yểm là có thể vào trong giấc mộng của đối phương. Nhưng mà, có thể là vì thời không xa cách, uy lực của Khống Mộng Yểm sẽ giảm đi rất nhiều, cho nên có lúc không phải là nàng nhìn không rõ mộng cảnh thì là không nghe rõ âm thanh, hơn nữa mộng cảnh đó thường rất ngắn.
Nàng quả thực là ngốc, bây giờ mới nghĩ tới, trước đó khi mơ thấy lão đạo sĩ thối, nàng vẫn rất buồn bực. Thì ra, lão đạo sĩ thối sớm đã học Khống Mộng rồi.
Nàng lại giận dỗi: "Người không dạy con Khống Mộng Yểm."
Chỉ nói với nàng cách phá giải mà thôi.
Lão đạo sĩ thối liếc nàng một cái: "Nếu như dạy cho con, con dám nói sẽ không tìm ta giở trò đùa quái đản không?" Với biểu hiện mấy năm trước của nàng thì nếu như học được Khống Mộng Yểm, ông sẽ không thể ngủ ngon giấc nữa.
Nghĩ tới đây, ông thật sự vì bản thân mà chua xót rơi lệ. Nuôi lớn tiểu ác ma này không hề dễ dàng, sửa đổi tính cách xấu kia của nàng cũng rất là cực khổ. Nhất định là nàng đã quên rồi, lúc nhỏ tính cách của nàng cực kỳ xấu xa.
Lâu Thất ho khan một tiếng, được thôi, nàng vẫn thật sự biết. Khoảng thời gian từ năm bảy, tám tuổi cho tới mười lăm tuổi, cuộc sống của nàng ngoại trừ nhiệm vụ ra thì chính là không biết mệt mỏi nghĩ cách để đánh bại lão đạo sĩ thối. Thích nhìn thấy dáng vẻ lão giơ chân, giơ tay không cách nào làm gì nàng, lúc đó nàng vẫn chưa biết giữa họ có quan hệ máu mủ. Nhưng mà trong lòng nàng, lão đạo sĩ thối sớm đã giống như phụ thân rồi.
"Vậy vì sao lần này người lại đưa con trở về." Đôi mắt Lâu Thất sáng lên: "Chẳng lẽ người có thể đưa con đi tới đi lui sao?"
Lời của nàng vừa dứt, đã bị gõ mạnh một cái lên đầu.
"Con xem ta là cái gì khụ khụ khụ." Vừa kích động, lão đạo sĩ thối đã ho dữ dội, sắc mặt lại tái thêm vài phần: "Tuy bí pháp sư môn chúng ta nghịch thiên, nhưng đây cũng là tìm được thời cơ thích hợp, trong đất trời vốn cần phải có kẽ hở thời không, bằng không con nghĩ rằng với sức lực của một mình ta, có thể mở ra cánh cửa thời không sao?"
Lâu Thất hơi thất vọng, nhưng dù sao cũng nằm trong dự liệu, nào có dễ dàng xuyên qua chứ. Nhìn bộ dạng của lão đạo sĩ thối, nàng sờ lên eo một cái, phát hiện vẫn mang đồ của mình, bỗng trở nên vui vẻ. Nàng lấy ra một bình nhỏ, nhét vào trong tay ông.
"Hừ, hời cho người quá, trong Thần Ma Cốc ở Đại lục Tứ Phương có thuốc tốt đó." Nàng nhìn ra được, lần này lão đạo sĩ thối chắc là dùng bí pháp cho nên đã bị nội thương.
"Con đã tới Thần Ma cốc?" Lão nhận lấy thuốc, hoảng hốt nhìn nàng: "Nha đầu chết tiệt này thật đúng là nơi nào cũng dám tới."
Lâu Thất bĩu môi, nói như kiểu ngày đầu tiên quen biết nàng vậy.
Uống thuốc xong, lão đạo sĩ thối thở một hơi: "May là con có thuốc này, nếu không đợi lát nữa lại đưa con đi thì ta thảm rồi."
"Lát nữa còn phải đưa con trở về sao?" Được rồi, nàng đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng mà đợi lát nữa đã: "Không thể cho con ở lại đây vài ngày để hưởng thụ một chút bồn cầu tự hoại hiện đại và bỏng ngô trong rạp chiếu phim sao?"
Hơn nữa nàng còn muốn đi thăm mấy người bạn của nàng.
"Con nằm mơ sao?" Lão đạo sĩ thối lườm nàng một cái: "Nhiều nhất con cũng chỉ có thể ngồi trên bồn cầu tự hoại một chút, ấn nút xả nước cho đã nghiền, không có bỏng ngô thì trong nhà còn có mấy bao hạt cay và hạt dưa, lát nữa con có thể mang đi."
"Chí ít con cũng phải mang coca cola đi."
"Sẽ phát nổ."
Được thôi, nàng phục tùng.
"Đúng rồi, người vẫn chưa nghe qua vương triều Trầm thị sao?"
"Ta biết vương triều Trầm thị nhưng không hiểu rõ."
"Năm xưa sao lão lại mang con tới đây, đã xảy ra chuyện gì?" Lâu Thất càng muốn biết chuyện này hơn.
Lão đạo sĩ thối lắc đầu: "Ta càng muốn biết năm xưa đã xảy ra chuyện gì hơn con. Năm xưa sau khi ta đi du ngoạn một thời gian mới nghĩ tới là phải về trong nhà xem xem, nhưng sau khi trở về không ai nói với ta chuyện gì cả. Mẫu thân ta, cũng chính là bà nội con, trực tiếp mặc long bào cho ta rồi đẩy ta ra ngoài, nói là bảo ta lâm triều ngồi lên ghế rồng, ta không cần lên tiếng. Ta không hề có chút hứng thú làm hoàng đế nào, ngồi một canh giờ ở đó mới bãi triều, bọn họ tưởng rằng ta ngồi nghiêm chỉnh, thực ra ta ngủ đấy. Sau khi trở về còn ngủ cả đêm, vừa thức dậy, mẫu thân đã bỏ một đứa bé vào trong lòng ta, bảo ta dẫn con đi Hoàng Tẩm Sơn."
Lâu Thất nghe được liền muốn cắn chết ông, năm xưa rốt cuộc ông hồ đồ nhường nào, bỏ qua bao nhiêu chuyện vậy?
"Ta cũng không biết Hoàng Tẩm Sơn ở đâu, dù sao lúc đó ta nghĩ rằng bọn họ đều không có thời gian nên giao đứa bé cho ta, ta liền mang đứa bé đi lên núi, đúng rồi, đứa bé đó chính là con."
Lâu Thất chớp mắt, nàng cũng biết có được không, còn cần ông nói ra sao?
Tóm lại tiếp theo đó là lão đạo sĩ thối ôm nàng lên núi tránh loạn, sau đó là bởi vì trong ngọn núi kia có quá nhiều bảo bối, khiến ông không nỡ rời đi, kết quả lần đi chơi này chơi hết cả một ngày, chờ ông xuống núi trở về trong cung thì...
"Thi thể khắp nơi."
Khóe mắt lão đạo sĩ thối đỏ lên, bốn chữ này, lão nghẹn ngào nói ra: "Người của vương tộc đều không thấy đâu nữa, người chết đều là thị vệ, thị nữ, quan viên, không một người sống. Nhìn trạng thái chết của những người đó, hình như tất cả đều là bị giết chết trong một chiêu. Cho nên ta biết, võ công của hung thủ nhất định là cực kỳ đáng sợ, hơn nữa, không phải một người, là một nhóm người võ công cao cường hơn ta."
Nghe đến đây, trong lòng Lâu Thất kinh hãi.
Võ công của lão đạo sĩ thối thì nàng biết, nhưng mà một đám người võ công cao cường hơn ông, rốt cuộc là khái niệm như thế nào đây.
Đáng tiếc là lúc đó ông không biết gì cả, sau đó dẫn theo nàng tìm kiếm hồi lâu nhưng không tìm thấy người, sự việc lại càng mập mờ. Vẫn còn người truy sát bọn họ, vì bảo vệ nàng, trong một lần bị đuổi giết không còn đường lui thì ông vừa đúng lúc gặp được kẽ hở thời không, nên đã dùng bí pháp sư môn, dẫn theo nàng xuyên tới hiện đại.
Sau thời gian rất dài không thể gặp được kẽ hở thời không nữa, ông cũng dứt khoát ở lại nơi này. Thề rằng sẽ dạy dỗ nàng trở thành người dũng mãnh nhất, đến lúc đó lại trở về tra tìm chân tướng, báo thù cho người nhà. Mà ông vẫn luôn cảm thấy người của vương tộc có thể vẫn còn sống sót, điều này cũng cần nàng trở về tìm kiếm.
Vốn dĩ ông phải nói cho nàng trước khi chuẩn bị dẫn nàng quay về đại lục Tứ Phương. Không ngờ nàng lại gặp sự cố trên biển, ông không kịp nói, sau đó lại thử dùng Khống Mộng Yểm để liên hệ với nàng mấy lần nhưng phát hiện khoảng cách thời không rất khó khống chế, tóm lại là chưa nói được. Cho nên ông vẫn cứ chờ kẽ hở thời không, lần này cuối cùng cũng chờ được rồi, liều mạng dùng nửa nội lực để kéo nàng trở về.
Hiên Viên Lại vừa nói vừa quan sát Lâu Thất, hơn nửa năm này nàng gầy đi không ít, nhưng mà phương diện tinh thần, diện mạo đều rất tốt, hơn nữa sắc mặt càng tốt hơn, chứng tỏ thời không kia quả thực là thích hợp với nàng.
Sau khi nghe xong, trong đầu Lâu Thất trở nên hỗn loạn, nếu như nói mẫu thân nàng là Lâu Vân U, phụ thân nàng là Hiên Viên Chiến, vậy tại sao bọn họ không ở bên cạnh Hiên Viên Chiến. Hiên Viên Chiến không rõ sống chết, còn Lâu Vân U lại dẫn theo Lâu Hoan Thiên sống tốt đẹp tại Lâu gia.
Lâu Hoan Thiên cũng không hề nhắc với nàng phụ thân của họ như thế nào, liệu ông có biết chuyện này không?
Còn chuyện của vương triều Trầm thị lại là thế nào.
Vừa nghĩ tới những điều này, Lâu Thất nhịn không được liếc Hiên Viên Lại một cái, thật không dễ dàng gì mới gặp được một người ở đó, ai ngờ lại không biết một chuyện gì cả.
"Dù sao với bản lĩnh của con, thì ta cũng không cần phải lo lắng."
Lâu Thất bĩu môi: "Ừm, người lấy thẻ ngân hàng bên này của con, con cũng sẽ không lo người chết đói." Thẻ ngân hàng của nàng để ở đâu, mật mã là gì, đã sớm nói với ông rồi, số dư trong đó cũng đủ để sống sung túc cả đời.
"Nhưng mà lần này có phải người cũng về với con không?" Vốn dĩ ông cũng là người bên kia, cũng không thể ở lại chỗ này mãi được.
Hiên Viên Lại lại cười gượng lắc đầu: "Người sử dụng bí pháp này không thể tự đưa mình đi được."
Lâu Thất bỗng nổi khùng: "Ý của người là người ở bên này, còn con về bên kia bơ vơ không nơi nương tựa sao?"
Lúc này Trầm Sát đang liều mạng chém giết cố gắng tiến tới Cầm Sơn, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Bơ vơ không nơi nương tựa, vậy hắn coi là cái gì?
Lâu Thất không biết những điều này, dù sao nàng cũng thấy khó chịu với Hiên Viên Lại.
"Trừ phi con tìm được sư phụ sư huynh của ta, bảo bọn họ cùng hợp lực, lúc có kẽ hở thời không thì kéo ta qua đó."
"Bọn họ ở đâu?" Lâu Thất nổi giận, ai biết sư phụ và sư huynh của ông ở đâu chứ? Hiện tại nàng cũng chỉ biết phụ thân của Hoa Vu Tồn, cũng không biết ông ta có còn sống trên đời nữa không, lão đạo sĩ thối lại không nói với nàng về những người khác...
Hiên Viên Lại đưa cho nàng một tấm bản đồ: "Nơi đó có chút nguy hiểm, trước đây ta không phải là không muốn cho con đi thám hiểm đâu..." Bây giờ xem ra, ngay cả Thần Ma Cốc nàng cũng tới rồi, thực lực quá cao, tới nơi đó chắc là cũng không vấn đề gì. Hơn nữa tính khí sư phụ vốn cổ quái, cho dù đưa ông tới, sư phụ cũng chưa chắc sẽ đồng ý, chỉ có thể dựa vào Lâu Thất tự tới thuyết phục sư phụ mới được. Tuy bọn họ là sư đồ nhưng đã lâu như vậy rồi, muốn kéo ông qua thì phải tổn hao tu vi nhất định, lão già kia chưa chắc đã đồng ý.
Lâu Thất mở ra, là một tấm bản đồ, nàng gấp bản đồ lại, đứng lên bước tới mở tủ lạnh, nhìn thấy bên trong đúng là có coca, mắt sáng lên, mở nắp uống ừng ực mấy ngụm, đã hơn nửa năm rồi, cuối cùng lại được uống coca, cảm động quá!
"Sao người con bẩn thế, đi thay quần áo đi, còn có chút thời gian." Nhìn thấy nàng như thế Hiên Viên Lại lại có chút đau lòng, lúc này lão mới nhìn thấy bùn đất trên người nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...