Lâu Thất từng đoán ra vô số thứ, thế nhưng không bao giờ nghĩ rằng thứ U U giữ trong chân nó là thứ này. Cô cứ nghĩ đó là cái gì đó tuyệt thế bảo bối. Thế nhưng U U lùi ra, cô nhìn thấy thứ đó liền ôm U U lên tay!
Thiên tinh quả
Đó là một loại thực vật rất nhỏ, nhìn bề ngoài rất giống cỏ, thế nhưng giữa lá có hơn chục sợi nhỏ, phía đỉnh có hàng chục quả nhỏ màu xanh lục.
Thiên tinh quả chẳng phải là tuyệt thế bảo bối gì. Bởi vì nó chẳng có dược hiệu nào, cũng không thể có tác dụng giải trừ bùa chú. Nếu nói là mang đi bán, thì cũng chẳng dễ để bán, mà bán được thì cũng chẳng đáng bao nhiên tiền. Bởi vì thứ này chỉ có thể dùng để câu cá mà thôi!
Thế nhưng loại cá mà dùng nó để câu lại có giá trị vô cùng lớn. Bình thường chẳng có ai vất vả đi câu loại cá này. Chỉ là nó ngon hơn, vị đậm đà hơn một chút. Loại cá đá sống trong môi trường quá khắc nghiệt, nên chẳng mấy ai mạo hiểm bắt loại cá này.
Vì thế có thể nói loại thiên tinh quả này chẳng có gì đặc biệt
Thế nhưng loại cá đó lại chính là loại cần cho Trầm Sát giải độc.! Rất cần thiết.
Trong số hàng chục loại dẫn dược có một loại gọi là Băng Ngư Cốt, tức là xương cốt của Băng Ngư. Băng Ngư không có nghĩa là loại sinh sống ở vùng đặc biệt lạnh. Mà ngượi lại, nó sống ở môi trường vô cùng ấm áp. Hơn nữa nó có nhu cầu đặc biệt về nhiệt độ của nước, nước phải nóng, nhiệt độ cao hơn nhiệt độ sinh sống bình thường của các loài cá khác.
Sở dĩ gọi nó là Băng Ngư, là bởi vì trên cơ thể nó phát ra màu trắng như băng, bên trong nó là thịt màu đỏ, khi bơi ở vùng nước nông, được ánh sáng mặt trời phản chiếu, nó giống như một cây băng. Vì thế mới gọi là Băng Ngư.
Lâu Thất đã từng tìm hiểu nhiều sách của thần y về dẫn dược, nên nhớ rõ phần nói về các loại dẫn dược này. Thế nhưng cô không thể ngờ giờ U U lại giúp cô tìm thấy loại quả làm mồi để câu loại cá này.
Sao U U có thể biết được điều đó?
Thế nhưng sau đó cô hiểu rằng tất cả chỉ là sự tình cờ..
Dù sao thì Lâu Thất cũng hết sức vui mừng. Cô lập tức vặt hết những quả Thiên tinh này, đặt vào trong lọ.
U U thấy thế cũng ra vui mừng, kêu lên hai tiếng rồi chui vào trong rừng. Lâu Thất cũng không cần lo lắng cho nó. Cô đứng dậy, nhìn thấy hai bên đang giao chiến với nhau. Cô liền rút ra roi Thí Hồn, lao vào giữa trận chiến đấu.
Từ nãy luôn có kẻ muốn lao về phía cô để tấn công nhưng bị Thiên Ảnh và Trần Thập ngăn cản. Cô nương nhà họ làm chuyện gì thì sao có thể để người khác làm phiền.
Bây giờ Lâu Thất đã lấy được thứ cô cần, mọi người đều nhìn lên đặc biệt là Ấn Dao Phong. Đối phó với đám người kia quả thật khá vất vả, nghe nói Đế Phi võ công cao cường nên rất muốn cô ta sẽ đại sát tứ phương.
Lâu Thất nhìn một lượt, phát hiện một số kẻ có võ công giỏi hơn cô nghĩ, trong dạ cảm thấy vui mừng như gặp được kho báu.
Lúc này cậu thiếu niên ở gần cô đang cố gắng chống đỡ một kẻ bịt mặt đang tấn công. Tên bịt mặt kia có ánh mắt tàn nhẫn. Đến giờ hắn chưa giết được ai.
"Chết đi tên tiểu tử! Ngày này năm sau nếu ta còn nhớ sẽ rót cho người một chén rượu tế!"
Hắn vung đao chém xuống, người thiếu niên kia cảm thấy tử thần đang tới. Cậu ta hiểu chiêu này bản thân không thể đỡ nỗi.
Một tiếng khác xen vào, "Hắn sợ ngươi mất công rót rượu đó, thôi thì ngươi đi trước đi." Cùng với đó là một bóng đen lạnh lùng lao tới, người đàn ông cầm thanh đao chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy cổ mình bị cuốn chặt, hất tung về một góc xa.
Tên này bị văng đi đập vào một tên bịt mặt khác đang giao chiến với Thiên Ảnh rồi đều lăn ra chết.
Đó hẳn là một nội công vô cùng lớn mới có thể kéo hai tên đập vào nhau mà chết.
Trận chiến đột ngột dừng lại. Chẳng ai ngờ Lâu Thất lại cao thủ đến vậy, vừa ra tay đã giết ngay được hai tên. Điều đó khiến đám người mai phục hoảng sợ. Chúng từng biết là Lâu Thất có võ công vô cùng cao. Thế nhưng những kẻ vừa chết kia cũng đâu phải dạng vừa, sao có thể dính một chưởng mà đã chết được.
Nhưng thực tế là vậy
Lâu Thất tiếp tục lao lên: "Bổn cô nương sẽ dạy các ngươi giết người là như thế nào. Không cần phải lắm chiêu làm gì, quan trọng là đánh đúng điểm."
Cô nhún chân lao lên một thân cây rồi bay lượn như một bóng hồ điệp trong khu rừng, cây roi biến thành cây trường côn, điểm trúng huyệt thái dương của một tên, "Nếu tay đủ lực thì đánh thẳng vào đầu hắn"
Binh!
Thanh roi vụt qua đầu một tên khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Tên đó lập tức ngã nhào xuống.
"Nếu lực tay không đủ thì cần sự linh hoạt. Trong khi giao chiến, chiêu gì cũng có thể dùng." Cô xoay người tránh một nhát chém. Đồng thời xoay ngược tay quất roi vào bụng kẻ đó rồi quất mạnh. Tên đó cũng ngã lăn xuống.
Ấn Dao Phong vô cùng kinh ngạc, rồi cũng cảm thấy có thêm dũng khí, tinh thần phấn khích hơn bội phần
"Đế Phi quả là lợi hại!"Ấn Dao Phong kêu lên.
Những tên đang mai phục vô cùng sợ hãi.
"Lâu Thất, ngươi đáng chết!" Không những liền lúc giết chết 4 tên mà còn coi đám người kia là một công cụ để cổ truyền dạy võ thuật cho người của mình! Thật quá ngông cuồng!
Lâu Thất nghe thấy một giọng nữ từ phía đối phương, đột nhiên cười. "Ta có đáng chết không thì chẳng dám phiền cô nương, thế nhưng ngươi có chết hay không thì chẳng mấy chốc sẽ biết." Không phải cô ta thích giết người mà mục đích của những kẻ này chính là cô. Nếu chúng bắt được cô mà tha cho hơn ba mươi người kia thì cô sẵn sàng đi cùng chúng, xem chúng rốt cuộc tới từ đâu. Nhưng những kẻ này đâu có dễ dàng tha cho chúng.
Không phải là giết, mà lại bị giết. Cô ta đâu có ngốc
"Vậy hãy thử xem" Tiểu Châu bay lên, trong tay vung ra một thanh đao, vươn về phía Lâu Thất. Đồng thời còn có vài mũi tên cùng lúc bay ra.
Lâu Thất chau mày, "Dám đấu vũ khí với ta ư"
Cô nhanh chóng né người, rồi vút mạnh cây roi. Cây roi trong tay cô trở lên mềm mại, cuốn vào thanh đao của Tiểu Châu, tay cô nắm đầu còn lại kéo mạnh
"Ha ha, thật nực cười, nếu cuốn được đao này thì roi của ngươi sẽ đứt ngay lập tức" Tiểu Châu cười lớn, tay thu về phía sau, kéo chặt dây xích buộc vào thanh đao. Nghĩ rằng đao của cô ta là dạng tầm thường ư?
Vừa dứt lời, liền nghe thây một tiếng va chạm xé tai.
Thanh đao đó tuyệt nhiên không thể cắt đứt dây roi mà còn bị thanh roi đó cuốn chặt lấy. Tiểu Châu chưa kịp phản ứng lại thì cây roi đã luồn tới chuôi đao rồi quất mạnh một đường khiến cô ta kinh hãi, chưa kịp kêu lên thì mấy cây trường châm đã vút ra từ tay của Lâu Thất phi thẳng về phía đó. 3 cây găm vào ngực, hai cây khác găm vào hai bên người cô ta.
Viu... viu...
Hai tiếng vang lên, hai người che mặt ở cạnh cô ta hoàn toàn không ngờ Lâu Thất đang giao đấu với Tiểu Châu lại ra tay với cả chúng.
Chúng nhận ra may mắn hai thanh châm không đâm vào huyệt đạo chí mạng. Thế nhưng cảm giác may mắn chưa qua đi chúng đã thấy một cảm giác tê dại bắt đầu lan ra trên khắp cơ thể chúng.
Lâu Thất thu roi lại cười, "Các ngươi dùng chất độc, ta cũng phải dùng châm độc, nếu không các người lại cho rằng ta coi thường các ngươi, có phải không?"
Phải... Phải cái con mẹ ả ta! Có thể không chửi rủa không chứ?
Tiểu Châu xoay chuyển khó khăn mới tránh được châm độc đó. Nghe thấy câu nói của Lâu Thất suýt hộc máu mồm, "Lâu Thất, đợi chúng ta bắt sống nhà ngươi rồi sẽ chặt đứt cánh tay của ngươi!"
Lâu Thất nhìn lên trời, hỏi một cách khó hiểu: "Trời đã giữa trưa, mặt trời to như thế mà nhà ngươi vẫn nằm mơ được à?"
Chữ mơ vừa dứt lời, cây roi trong tay cô lại uyển chuyển như một con rắn lao về phía Tiểu Châu, khiến Tiểu Châu giật mình lo lắng.
Vì sự tham gia vào trận chiến của Lâu Thất, nên đám người của cô mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, khí thế hơn hẳn, còn đối phương thì tỏ ra bối rối.
"Lâu Thất, có bản lĩnh thì mau tới đây."
Tiểu Châu cắn răng, đột nhiên quay đầu lùi đi.
Lâu Thất lập tức quay sang truy sát những kẻ khác, lạnh lùng nói: "Các người chẳng phải bố trí bẫy rồi hay sao? Chẳng lẽ ta ngu tới mức nghe lời nhà người? Ta đâu có ngốc?"
Lợi dung cơ hội này, cô vung cây roi, cây roi Thí Hồn với sát khí đằng đằng, vụt mạnh về phía đối phương
Sâm Tử khi nãy đang giúp đỡ tên cầm đầu xử lý vết thương do Bạch Ưng Vương gây ra, lúc này quay ra nhìn, trợn tròn đôi mắt.
"Mẹ nó chứ, chúng ta chết mất bao nhiêu người rồi!"
Những tên nằm trên mặt đất đều là người của chúng. Thật là chuyện không thể tin nổi.
"Lâu Thất"
Lâu Thất vụt cây roi Thí Hồn, bóng cây roi như muốn quất vào tất cả bọn chúng. Sát khí của cây roi rất mạnh, cây roi đen bóng khiến đối phương cảm thấy chẳng cần quật vào người cũng đủ chúng run sợ, kinh hãi.
Lâu Thất xoay người, mái tóc đen tung bay thành một đường trên không trung rồi che đi ánh mắt sắc lẹm của cô.
Hai người này mới là cao thủ.
Lâu Thất thu lại cây roi, ánh mắt nhìn lên vết thương của hai tên bên trái, cười lên tiếng, "Có cần bắt Truy Tức Tiễn nữa hay không?"
Rõ ràng đó là một sự thách thức, một sự châm biếm trắng trợn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...