Dòng chữ trên thư dường như viết rất tùy ý, nhưng lại dường như có chút mơ hồ.
Nói không chừng là tiếng chuông gió nghe được từ trong bụng mẹ?
Mấy thị nữ kia đang giúp hắn chọn đáp án. Nữ khác tối nay chí ít cũng có hơn ba mươi người, hơn nữa có cơ hội như vậy cơ bản không ai bỏ lỡ, tất cả đều giao đáp án. Họ đương nhiên không thể để thiếu chủ một mình xem hết tất cả.
Khách tới Hội Hoa Lầu, họ cơ bản đều biết thân phận lai lịch. Trực tiếp chọn loại bỏ một vài vài người thiếu chủ không thích, còn nữa thiếu chủ nói lớn tuổi cũng loại, xấu xí cũng loại.
Còn lại cũng chỉ chừng mười đáp án có thể để thiếu chủ đích thân xem.
Nam tử đưa tay cầm lấy một tờ đáp án trên cùng chỗ bị loại, khống chế sự hoảng hốt trong lòng, hỏi: "Tờ này tại sao lại vứt đi?"
Thị nữ làm việc đó thẩm thỏm không yên cúi đầu vội nói: "Thiếu chủ bớt giận!"
Nam tử nguy hiểm nheo mắt, giọng nói như thể dịu dàng nhưng thực chất rất lạnh lùng: "Ồ? Ngươi có tội gì?"
Thị nữ đó cắn môi: "Lần này Lưu vân tiên tử đặt phòng chữ đỏ, thiếu chủ nói treo trước cửa sổ của nàng ta một chiếc chuông gió lông vũ màu trắng, nô tì tưởng rằng, tưởng rằng..."
"Tưởng rằng bổn thiếu chủ thực sự có hứng thú với Lưu Vân tiên tử, muốn cưới cô ta?" Giọng thiếu chủ rất trầm, ánh mắt vẫn nhìn lên tờ đáp án: "Cho dù là vậy, thì có liên quan gì tới cái này?"
Thị nữ hơi ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt hắn không có gì biến đổi, liền lấy hết dũng khí nói: "Lưu Vân tiên tử không thích cô nương viết đáp án này, vì thế nô tỳ liền nghĩ..."
Thiếu chủ ngắt lời cô ta: "Ngươi liền muốn lấy lòng Lưu Vân tiên tử?"
Thị nữ kia cúi đầu không dám nói gì nữa.
Trong phòng im phăng phắc.
"Lôi xuống."
Thị nữ kinh hãi ngẩng đầu, ánh mắt hốt hoảng: "Thiếu chủ! Thiếu chủ tha mạng, nô tỳ không dám nữa!"
"Nếu ngươi thành thật có sao nói vậy, bổn thiếu chủ có lẽ sẽ tha cho ngươi." Thiếu chủ lạnh lùng nhìn cô ta, nói tiếp: "Người của Hội Hoa Lầu, nếu có thể bị khách mua chuộc, vậy thì sẽ có một ngày phản bội lại bổn thiếu chủ. Lôi xuống."
"Tuân lệnh!"
Hai bóng người đột ngột xuất hiện, túm lấy hai tay của thị nữ đang nằm sõng soài trên mặt đất nhanh chóng lui xuống.
Ba thị nữ còn lại không dám thở mạnh, quỳ rạp trên mặt đất, đầu cúi sát tới mu bàn tay.
Thiếu chủ ghét nhất phản bội, điểm này thiếu chủ sớm đã nói với bọn họ, bốn người có thể đi theo bên cạnh hắn đương nhiên không phải kẻ ngốc, nhưng Tiểu Điệp biết vậy mà vẫn phạm lỗi, nghe theo lười Lưu Vân tiên tử, loại bỏ tờ đáp án của cô nương mà cô ta không thích, điều đó có thể thấy rằng tâm cơ của Lưu Vân tiên tử mới đáng sợ làm sao.
Tay của thiếu chủ nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ trên giấy, khóe môi mỉm cười: "Ha ha, đúng là một kẻ ngốc, âm thanh nghe từ trong bụng mẹ, sao có thể có ấn tượng tới tận bây giờ chứ?"
...
Hoa chủ không còn xuất hiện trên đài hoa nữa, một thiếu nữ xinh đẹp ra công bố đề chủ.
"Đề chủ của tối nay là một cô nương trong phòng chữ vàng, các vị đừng thất vọng, lần này hoa chủ vẫn còn một tin tức chia sẻ với mười vị khách tiêu phí nhiều nhất trong lầu ba ngày nay, thông tin này tuyệt đối xứng với giá mà các vị trả ra, mong các vị có thể vui chơi vui vẻ!
Lâu Thất lúc này đã cùng Trầm Sát tới phòng chữ vàng.
Hiệu suất làm việc của Hội Hoa Lâu đúng là rất đáng kinh ngạc, không tới nửa canh giờ, phòng chữ vàng đã thay đổi diện mạo hoàn toàn mới, hoàn toàn không còn luộm thuộm và vết tích của người chết lúc trước.
Sàn nhà đã được trải một tấm thảm màu trắng, rèm rách đã được gỡ xuống, tất cả đều được thay thế bởi rèm lưu ly bảy màu, đẹp vô cùng.
Họ vừa bước vào liền có tám thị nữ xinh đẹp mặc xiêm y vàng nhạt mỗi người bưng một khay chữ vàng bước vào, đồng thanh nói: "Mời quý khách rửa mặt, rửa tay!"
Lâu Thất ngó nhìn vào, trời ơi, rửa mặt rửa tay, mỗi người có tới tám bước, ngoài hai thau nước sạch ra, những thứ khác nàng hoàn toàn không biết là gì.
Nàng hiếu kì dựa vào ghế để mặt họ giúp mình rửa mặt rửa tay, vừa bước tới liền có thị nữ ngâm tay mình vào một chậu nước còn đang bốc khói, sau đó dùng bàn tay đã được ngâm mềm mại, ấm áp đặt lên mặt nàng, dùng ngón tay để mát xa.
Sau đó một thị nữ xinh đẹp khác cũng ngâm tay như vậy sau đó bước về phía Trầm Sát: "Gia, hãy để Châu Nhi rửa mặt giúp người..."
Ánh mắt Trầm Sát sắc lạnh: "Không cần."
Lâu Thất bật cười, hỏi thị nữ Châu Nhi đứng sững sờ: "Ngoài rửa mặt và rửa tay ra, các người còn có phục vụ gì khác nữa?"
Nàng cảm thấy giống như bước vào tiệm mát xa thời hiện đại. Chỉ có điều nơi này quy cách cao hơn, nhân viên phục vụ đều có trình độ đỉnh cấp, chà chà, Châu Nhi kia cũng thật xinh đẹp!
Châu Nhi cúi đầu: "Quý khách dẫn theo gia quyến là khách Hội Hoa Lầu hoan nghênh nhất, không có phục vụ nào khác."
Lâu Thất nghe vậy sững người. Nói như vậy Hội Hoa Lầu còn động viên khách khứa dẫn theo gia quyến? Đáng tiếc, từ xưa tới nay, những nơi tiêu tiền như nước, tập trung ca hát và sắc đẹp có mấy người đàn ông đồng ý dẫn thê tử hoặc bạn gái mình đi cùng? Hội hoa Lầu chủ này đúng là một nhân vật đặc biệt.
"Gia nhà chúng ta không thích người khác lại gần, các người không cần để ý, bạc mục này vẫn sẽ tính cho các ngươi." Lâu Thất tâm trạng vui vẻ, vô cùng hào phóng. Phòng chữ vàng tiêu phí không thấp, những dịch vụ này đương nhiên là có thu phí, nhưng nàng không để tâm.
Châu Nhi lúc này mới vui mừng tươi cười, nàng cúi người cảm ơn.
Đợi khi mọi người lui xuống, Lâu Thất mới quay đầu lại nhìn, Đế Quân đại nhân đã dựa vào ghế mềm ngủ thiếp đi. Nàng sững người, trong lòng dấy lên cảm giác quái dị.
Từ trước tới giờ nàng chưa nhìn thấy hắn có thể yên tâm ngủ khi ở bên ngoài như thế này, hắn rất cảnh giác.
Đang lúc nàng định bước tới thì bên ngoài có tiếng nói cung kính của các thị nữ Châu Nhi: "Tham kiến lầu chủ."
Sau đó có người khẽ hỏi: "Phu nhân, lầu chủ của chúng tôi cầu kiến."
Ánh mắt Lâu Thất vụt sáng, ngồi xuống cạnh Trầm Sát, "Mời."
Rèm châu khẽ rung lên, một bóng người cao lớn xuất hiện trong tầm mắt Lâu Thất, khi nhìn rõ mặt hắn, Lâu Thật khẽ giật mình, nàng đương nhiên có thể nhận ra, nam tử phong hoa tuyệt đại này chính là hoa chủ ban nãy. Nhưng không biết tại sao, khi hắn mặc xiêm y nữ nhi nàng không cảm thấy gì, bây giờ thấy hắn mặc trang phục nam nhi nàng thấy trong lòng dấy lên cảm giác kì lạ, giống như...
Thấy hắn rất thân thiết.
Cảm giác này khiến Lâu Thất có phần không quen.
Nàng không phải là người dễ dàng tin người khác, đặc biệt là cảm giác thân thiết, muốn tiếp cận này.
"Ngươi là Lâu Thất?"
Lâu Thất cố gắng kìm nén cảm giác dễ khiến nàng phán đoán sai lầm này xuống, hơi cúi mắt không nhìn hắn.
"Hội Hoa Lầu lầu chủ? Không ngờ còn trẻ tới vậy."
"Ta họ Lâu."
Lâu Thất lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn. Họ Lâu? Họ Lâu!
Nghe về Lâu gia từ lâu, cuối cùng cũng có một người nhà Lâu gia xuất hiện trước mặt nàng? Hơn nữa ánh mắt vị này nhìn nàng sao sáng vậy?
"Ta họ Lâu, Lâu Hoan Thiên."
Lâu Hoan Thiên tim đập thình thịch, hắn đã bao lâu rồi không có cảm giác này? Khi tới đây hắn thậm chí đã có chuẩn bị tâm lý, cho dù người này thực sự là người hắn cần tìm thì hắn cũng nên bình tĩnh, bình tĩnh mới không mụ mị, không bị ảnh hưởng tới năng lực phán đoán.
Nhưng vừa nhìn thấy nàng ta, nhìn vào đôi mắt long lanh phát sáng đó, sợ dây trong đầu hắn liền đứt đoạn, hắn không thể khống chế được sự kích động và cấp thiết của mình.
Hắn muốn nói cho nàng biết họ tên của mình xem nàng có phản ứng gì. Nhưng sau khi nói ra tên mình hắn lập lập tức phản ứng lại.
Không ngờ quả nhiên vẫn mụ mị đầu óc, nếu như nàng ta đúng là muội ấy, năm xưa muội ấy mới bé tí tẹo, sao cso thể có ấn tượng với tên của hắn?
"Người nhà Lâu gia." Lâu Thất bình tĩnh quan sát hắn: "Không ngờ Hội Hoa Lầu lại là sản nghiệp của Lâu gia."
Có lẽ bị sự bình tĩnh của nàng làm ảnh hưởng, Lâu Hoan Thiên cũng dẫn bình tâm trở lại, lắc đầu nói: "Không, Hội Hoa Lầu là của ta, không liên quan gì tới Lâu gia."
"Lẽ nào huynh đoạn tuyệt quan hệ với Lâu gia rồi?"
Lâu Hoan Thiên sững người, sau đó bật cười: "Không, trên thực tế, ta còn là thiếu chủ của Lâu gia."
"Thiếu chủ Lâu gia?" Lâu Thất kinh ngạc: "Nói như vậy ta thật sự vinh hạnh. Trước đây nghe Lưu Vân tiên tử nói, nàng ta có vinh hạnh được lão thái quân Lâu gia yêu mến, lại có duyên gặp mặt Hội Hoa Lầu lầu chủ hai lần, phòng chữ đỏ còn là lầu chủ dặn người tỉ mỉ chuẩn bị cho nàng ta..."
Lâu Hoan Thiên càng nghe lông mày càng nhíu lại, cuối cùng chê bai nói: "Lão thái quân sao lại yêu mến cô ta chứ? Chẳng qua là cô ta theo sư phụ của mình tưới gặp lão thái quân một lần, lão thái quân có nói một câu, cô nương này xinh đẹp thật! Phòng bảy màu của ba lầu, ai tới, đặt phòng nào, ta cũng đều dặn dò người trong lầu trang trí theo sở thích của mỗi vị khách, đối với ai cũng vậy. Ả Tố Lưu Vân đáng ghét đó, rõ ràng là một ả điếm mà còn cứ giả bộ tiên tử, thực sự khiến người ta mắc ói."
"Phụt! Ha ha ha." Lâu Thất không nhịn được bật cười, "bổn cô nương thật sự rất thích huynh! Huynh đài, có hứng thú kết nghĩa vườn đào không?" Nàng tưởng rằng ai cũng cảm thấy Lưu Vân tiên tử còn tốt đẹp hơn những mỹ nữ ngây thơ dưới ngòi bút của Quỳnh Dao, không ngờ cũng có một người tinh mắt.
Không tồi, không tồi, nàng rất thích.
Lâu Hoan Thiên cũng rất ngạc nhiên: "Kết nghĩa vườn đào?" sững người một lát hắn lập tức nói: "Không có vườn đào thì phải làm sao? Được rồi, không sao, bổn thiếu chủ sẽ sai người đi đào mấy gốc đáo về bố trí lại."
Lâu Thất cười ha ha.
Lâu Hoan Thiên thấy nàng cười phóng khoáng như vậy, khóe mắt thấy rơm rớm lệ. Để che giấu đi, hắn liền nhìn Trầm Sát đang nhắm mắt, nói: "Muội nói ta nghe, muội và Đế Quân Phá Vực ở bên nhau có phải do hắn ép muội không, tối nay ta sẽ giúp muội rời xa hắn! Bảo đảm cả đời này hắn cũng không tìm được muội?"
Lâu Thất không khỏi ngạc nhiên: "Huynh làm gì chàng rồi sao?"
"Chứ sao nữa? Ta không chắc chắn quan hệ giữa muội và hắn, phải hỏi ý kiến của muội trước mới được. Không cần lo lắng, Bán Nhật Miên của Lâu gia ta, ngủ nửa ngày mới tính, sau khi tỉnh dậy sẽ không nhớ gì cả."
"Vậy sao?" Một giọng trầm vang lên, khí áp trong phòng liền hạ xuống mấy độ.
Lâu Hoan Thiên đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Trầm Sát từ từ ngồi dậy, "Ngươi không sao cả sao?"
"Bốn Đế Quân nếu như có chuyện gì, Lâu thiếu chủ định dẫn ái phi của bổn Đế Quân đi có đúng không?" Ánh mắt Trầm Sát ánh lên sát ý.
Hết kẻ này tới kẻ khác đòi cướp đế phi của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...