"Bổn tôn là ai ngươi không có tư cách biết được." Giọng nói của kẻ kia vọng ra sau tấm bình phòng. Giọng hắn rất nhỏ nhẹ, nhưng không hề nữ tính, không nghe ra tuổi tác.
Chỉ có điều Lâu Thất nghe hắn nói vậy liền không hài lòng, đang định đối đáp lại thì Trầm Sát nắm lấy tay nàng. Nàng nhíu mày nuốt lại lời định nói ra.
Trầm Sát tiếp tục nói: "Mười năm trước, trên Cửu Tiên Sơn ở Phá Vực Hoang Nguyên, ngươi đã đào mộ phần của vợ chồng nhà họ Trầm?"
Đào mộ?
Lâu Thất sững người, vợ chồng nhà họ Trầm, đây chẳng phải là cha mẹ của hắn sao. Nàng không hề biết cha mẹ của Trầm Sát được chôn cất trên núi Cửu Tiêu Sơn. Khi nàng ở Cửu Tiêu Điện rất ít khi đi ra ngoài, khu vực hậu sơn càng chưa từng đặt chân tới.
Nàng cũng không biết việc mộ phần của cha mẹ Trầm Sát mười năm trước đã từng bị người khác đào lên.
Người sau tấm bình phong trầm ngâm.
Trầm Sát đã xác thực được suy đoán của mình trong sự trầm ngâm đó. Khí tức của hắn sắc lạnh, sát ý lần này bộc phát không hề bảo lưu, năm nam tử trang phục hồng phấn mặt biến sắc.
Lâu Thất cũng chưa thấy Trầm Sát như vậy bao giờ. Trầm Sát buông tay nàng ra, thân hình lao nhanh về phía tấm bình phong, đồng thời giận dữ thét lên: "Bổn để quân không cần biết ngươi là ai, chỉ cần giết chết ngươi!"
"Bổn tôn còn tưởng rằng ai hoàn toàn không có phản ứng với Vu Hương, thì ra ngươi là nghiệt chủng của bọn họ!"
Vu Hương?
Lâu Thất thầm kinh hãi, lẽ nào đây là Vu tộc trong truyền thuyết?
Trầm Sát vung mạnh tay, nội lực cuồn cuộn phóng đi, tấm bình phong trước mắt lập tức vỡ tan tành, mảnh vụn bay khắp nơi, cứa rách mấy tầm rèm.
Một bóng người màu mận chín bay lên.
"Thì ra là một gã thỏ đực!" Lâu Thất phụt cười!
"Hộ giá!" Năm nam tử trang phục hồng phấn thấy Trầm Sát lao cực nhanh về phía người kia lập tức cầm kiếm trúc nhất tề xông về phía Trầm Sát.
Lâu Thất hừ một tiếng, bước lên hai bước chặn trước mặt họ, "Hộ giá? Các ngươi tưởng lão thỏ đực đó là hoàng đế chắc? Nam nhân của bổn cô nương muốn giết lão thỏ đực đó, các ngươi dám tới chen ngang thử xem."
Nàng mở miệng ra là lão thỏ đực, khiến kẻ kia muốn bỏ qua cũng khó lòng bỏ qua được, sắc mặt lập tức sa sầm, nhưng lúc này gã ta căn bản không thể đối phó được với Lâu Thất, quyền của Trầm Sát đã đánh tới trước mặt khiến gã cũng lập tức kinh hãi.
"Không ngờ công phu của tên nghiệt chủng nhà ngươi lợi hại tới vậy! Xem ra không thể để ngươi sống tiếp được nữa!"
"Bổn Đế Quân cũng không muốn tha mạng cho ngươi! Chết đi!" Trầm Sát thét lên một tiếng, một chưởng mang theo vô số sát ý vung mạnh về phía huyệt thái dương của gã ta.
Trầm Sát trước giờ vẫn trọng chưởng trọng quyền, chiến thắng dựa vào trọng lượng và nội lực, giống với tính cách bá đạo hung tàn của hắn, kém thêzqm thù hận khắc cốt ghi tâm với kẻ kia nên một quyền vung ra hắn dùng mười phần công lực! Nếu bị quyền này của hắn đánh trúng, chắc không chết là nhẹ, cái đầu kia cũng sẽ không còn nguyên vẹn.
Kẻ kia trong lòng kinh hãi, cũng có sát ý vô tận với Trầm Sát.
Người như vậy không thể giữ lại, không thể giữ lại.
Ý nghĩ này vừa dấy lên trong đầu, hắn liền lấy từ trong ngực ra một cây bút, đó là một cây bút lông nhìn có phần kì lạ, thân bút lông có màu đen, bên trên khắc đầy chữ chi chít, lông bút ngòi bút không mềm mại như bút lông bình thường, đầu bút thì khắc một bộ đầu lâu xương cốt.
Lâu Thất vừa nhìn thấy cây bút này lập tức giật mình kinh hãi, nàng kêu lên: "Hắn ta là Vu Tôn! Cẩn thận Bút Tử Linh của hắn!" Vu Tôn, trong tập hình chân dung của lão đạo sĩ không có chân dung của người này, chỉ vẽ một cây bút, cây bút đó tên là bút Tử Linh.
Ông ta nói người sở hữu cây bút này là Vu Tôn, ông ta chưa nhìn thấy bao giờ nhưng, "nếu như con gặp phải người này, hãy mau chóng bỏ chạy." Khi đó lão đạo sĩ thối đã nói như vậy.
Thực tế thì khi lão đạo sĩ nói với nàng về người này, mặc dù nàng cũng nghe nhưng trong lòng vẫn không xem ra gì, khi đó nàng từng tưởng rằng đó là những nhân vật và tình tiết mà lão đạo sĩ đọc được trong tiểu thuyết cổ đại, sau đó kể lại cho nàng nghe giống như kể chuyện.
"Thật không ngờ ngươi biết được cả Bút Tử Linh của bổn tôn! Xem ra sau khi nghiệt chủng này chết đi, ngươi cũng không thể giữ lại!" Sắc mặt Vu Tôn sa sầm, lạnh lùng nói xong liền dùng bút trong tay nghênh đón Trầm Sát.
Bùm một tiếng.
Một quyền một bút trên thực tế không hề thực sự đối đầu. Giống như một quả bóng khổng lồ bất ngờ bị chọc thủng, thể khí cực lớn lan tỏa ra ngoài.
Quyền khí cực mạnh lập tức hất tung những đồ vật xung quanh Trầm Sát và Vu Tôn ra ngoài. Chỉ còn lại mảnh vụn tấm bình phong tung bay khắp nơi. Cho dù là Lâu Thất mặt cũng không khỏi biến sắc, người vội bay lên cao để né tránh.
Đây chính là thực lực thực sự của Trầm Sát! Khi hắn dốc toàn lực, nếu là người khác chắc sẽ bị đánh nát bươm, Vu Tôn thì chỉ chấm bút một cái là có thể hóa giải uy lực trọng quyền của hắn.
Vu Tôn quả nhiên thâm sâu khó lường.
"Tốt, tốt lắm, nếu cho ngươi thêm hai năm nữa nói không chừng ngươi thực sự có thể giết được bổn tôn."
Lời nói của Vu Tôn khiến thuộc hạ của gã kinh hãi. Đây chính là lời bình phẩm lợi hại nhất mà Vu Tôn từng nói! Nhưng nam tử trẻ tuổi như thế này có thể làm được như vậy không?
"Ngươi nói nhiều quá!" Giọng Trầm Sát lạnh như băng. Một quyền bị phá, sắc mặt của hắn cũng không hề thay đổi, ánh mắt tràn ngập hận thù và sát ý không hề giảm bớt chút nào.
Vu Tôn tức giận bật cười, vung tay: "Giết hắn."
Nói xong gã ta liền lùi ra sau một bước. Khi gã vừa dứt lời liền có mấy làn khói đen bất ngờ bay ra, trong khói đen, năm nam tử cũng mặc xiêm y hồng phấn tay cầm kiếm trúc xuất hiện, đứng cạnh năm người trước đó ở bốn góc phòng, bao vây Trầm Sát và Lâu Thất ở trong.
Lâu Thất nhướng mày: "Lão thỏ đực, không phải rất lợi hại sao? Muốn chạy?"
Ánh mắt Vu Tôn sắc lạnh như rắn độc nhìn nàng: "Bổn tôn giết chết nha đầu không biết trời cao đất dày nhà ngươi!" Nói xong, gã liền lao về phía Lâu Thất.
Sau lưng bất ngờ vọng tới một tiếng xé gió, rất nhẹ, người khác không nghe dược nhưng gã nghe thấy mồn một.
Trầm Sát sao có thể để gã tới bên Lâu Thất, ngón tay búng ra, khí kình phóng về phía sau lưng hắn như một mũi tên.
Vuu Tôn bị ép đành phải từ bỏ Lâu Thất, hắn quay người lại, một trọng quyền của Trầm Sát đã đánh tới.
Chết tiệt, chết tiệt, tên tiểu tử này đánh như vậy lẽ nào không sợ chết? Tay không không vũ khí liều lĩnh xông lên, thực sự tưởng rằng có thể giết gã được sao?
"Bổn tôn giết ngươi!" Ánh mắt hắn ánh lên ánh sáng màu đỏ, ngón giữa và ngón trỏ miết ở hai bên thân bút, chiếc bút đó bỗng tỏa ra khí tức lạnh tới ghê người.
Trầm Sát nhướng mày, cảm giác mà cây bút này mang lại không phải với vũ khí lợi khí, mà là một loại cảm giác rất tà ác.
"Tôn giả!"
Mười nam nhân cầm kiếm mặt biến sắc, cổ tay đồng loạt xoay chuyển, kiếm gỗ trong tay đều kêu rắc một tiếng, lớp vỏ trúc bên ngoài vỡ ra rơi xuống đất, để lộ ra thân kiếm mỏng phát ra ánh sáng lạnh.
Mười thanh phát ra âm thanh khe khẽ, đồng loạt đâm về phía Lâu Thất và Trầm Sát.
Lâu Thất lập tức hiểu ra điều gì: "Lão thỏ đực kia bị thương không thể dùng vu thuật! Chàng cản một chiêu của gã là được!" Vì thế gã mới kiêng dè, rõ ràng công phu không kém nhưng lại lùi xuống để thuộc hạ xông lên. Ha ha, thì ra đang bị thương! Nếu gã liều chết dùng vu thuật, uy lực của chiêu này không hề nhỏ, nhưng sau chiêu này gã ta chắc chắn sẽ tổn thương nguyên khí trở thành một lão thỏ đực sống dở chết dở! "Đón lấy!"
Nàng ném Phá Sát về phía hắn, ngay lập tức Trầm Sát cầm lấy Phá Sát.
"Đỡ lấy, đỡ một chiêu của gã, tiếp theo sau chỉ cần hành hạ gã tới chết!"
Bị Lâu Thất vạch trần sự thật bị thương, Vu Tôn tức giận chỉ muốn ngay lập tức băm vằm nàng ta thành trăm ngàn mảnh! Hắn ta lạnh lùng nói: "Cho dù bổn tôn bị thương, một chiêu cũng có thể giết chết hai ngươi!" Nói xong động tác trong tay hắn nhanh hẳn lên, ngòi bút vẽ trong không trung, mỗi nét bút đều mang theo khí kình.
"Vậy hãy thử xem!" Trầm Sát lạnh giọng nói, không thấy hắn dùng chiêu thức hoa lệ nào cả, Phá Sát đâm thẳng về phía trước, nhìn rất nhẹ nhàng, chỉ có mục tiêu tấn công là Vu Tôn mới có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ vô hạn của cú đâm này.
Sự mạnh mẽ và sát ý như vậy đã ảnh hưởng tới tốc độ vẽ hồn chú của gã ta. Tay phải cầm bút của gã đã nổi mạch máu gân xanh, tay trái chậm rãi đẩy đi, nội lực hình thành lá chắn vô hình trong lòng bàn tay, ngăn cản Phá Sát.
Mũi nhọn của Phá Sát đã sắp đâm vào lòng bàn tay của gã nhưng không thể nhích thêm được chút nào nữa.
Trán hai người đều bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Lâu Thất đồng thời cũng rút roi Thí Hồn ra, quất mạnh về phía sau lưng của mười người kia: "Đã bảo các ngươi không được quấy rầy nam nhân của bổn cô nương, các ngươi điếc hết cả sao?"
Đầu tiên là vút một tiếng sau đó là tiếng quất đau rát, roi quất mạnh lên lưng của hai gã, lập tức quất rách y phục trên người, trên lưng cũng xuất hiện một vết roi rất sâu.
Vu Tôn tuy bị thương nhưng thực lực vẫn mạnh như vậy, có thể dùng lực của một chưởng để giữ thế giằng co với Trầm Sát, điều này khiến Lâu Thất cũng thầm giật mình. Lúc này nàng tuyệt đối không thể để những kẻ kia xông qua, không thể để bọn chúng ảnh hưởng tới Trầm Sát.
"Cút hết về cho bổn cô nương!" Nàng thét lên, roi Thí Hồn quấn lấy ké gần Trầm Sát nhất, roi quấn vào cổ đối phương, kéo mạnh lại, bị nàng ném về phía hai kẻ khác từ trên không trung.
Bùm.
Ba gã nằm đè lên nhau, đập vỡ bàn trà trong phòng, chén trà vỡ vụn.
Động tĩnh lớn như vậy nhưng người ở bên ngoài vẫn không hề xông vào. Hiệu quả cách âm có thực sự mạnh như vậy không? Hay là Hội Hoa Lầu tin rằng khách trong phòng chữ vàng này tuyệt đối có thể giết ngay được khách phòng chữ tím, vì thế không hề lo lắng?
Lúc này chủ nhân của Hội Hoa Lầu là người khiến Lâu Thất rất có hứng thú.
"Vốn dĩ bổn tôn nghe nói có người có thể tiếp cận Tử Vân Hồ, vốn chỉ định để cô ta giúp bổn tôn làm chút việc mà thôi, không ngờ nghiệt chủng nhà ngươi theo tới, coi như bớt chuyện cho bổn tổn." Vu Tôn trầm giọng nói, cố gắng ngăn cản Phá Sát, tay phải mặc dù đang phải gắng gượng nhưng cũng vẫn đang vẽ từng chút một lá bùa kỳ dị.
"Nhiều lời." Trên trán Trầm Sát mồ hôi vã ra, hai tay nắm chặt Phá Sát, đẩy mạnh, Phá Sát tiến lên phía trước một chút.
"Vu Tôn..." thuộc hạ hai bên hốt hoảng, cầm kiếm cố gắng đâm vào lưng Trầm Sát.
Thấy có người tấn công Trầm Sát, Lâu Thất lập tức tức giận, đang định bước tới thì hai người còn lại một trái một phải đồng thời vung tay, một túi vải nhỏ trong tay đập về phía nàng.
Nàng cảm thấy thứ trong túi vải đen kia chắc chắn không tầm thường, vốn định một roi đánh đi, nhưng cuối cùng vẫn không thu roi lại, chỉ cúi người, hai túi vải đen bay qua đầu nàng, đập vào một cây cột sau lưng nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...