Đế Vương Sủng Ái

Lâu Thất cũng không để cho Hoa thống lĩnh khó xử, nàng chỉ di chuyển xung quanh nhà lao, ánh mắt trời quá gắt, cuối cùng nàng tìm đến một đình hóng mát, ngồi xuống, dựa lưng vào cột ngủ say.

Vị trí của đình này xây rất khéo, xung quanh có đại thụ che trời, bóng cây bao phủ toàn bộ đình, một tia nắng cũng không lọt, hơn nữa gió rất lớn, mát mẻ vô cùng.

Cũng không biết có phải ve sầu và côn trùng đều sợ khu nhà lao này không mà mặc dù có rất nhiều cây nhưng lại không có bất cứ âm thanh ồn ào nào, rất yên tĩnh.

Lâu Thất cảm thấy đây mới là cuộc sống mà nàng muốn, thoải mái dễ chịu.

Mấy ngày này nàng đúng là lên voi xuống chó, lúc thì phải vào thủy lao đầy rắn, lúc thì giống như bây giờ, lại có thể ở đây thoải mái hóng gió ngủ trưa.

Nhưng khi nàng ở đây ngủ, nàng lại không biết được rằng có người tìm nàng đến mức sắp phát điên rồi.

Đầu tiên là Ưng vệ, sau khi trở về hắn lập tức ăn cơm, xử lý công vụ, sau đó ra cửa mới gặp Nguyệt vệ, từ trong miệng Nguyệt vệ nghe được hắn đi tìm tên Hoa Vu Tồn kia, để Tuyết sắp xếp cho nàng một nơi ấm áp nhất trong thủy lao, nước được đổi thành nước sạch, đứng ở trong nước thì cũng chỉ ngập chưa tới bắp chân, rồi còn mang cho nàng một cái ghế ngồi nữa.

“Tìm thần y lấy một viên thuốc cho nàng ăn rồi, tạm thời sẽ không có vấn đề gì, nội thương phải dưỡng ít ngày nữa, bây giờ không tùy tiện dùng nội lực là được.” Nguyệt vệ nói.

Ưng vệ không dám tin: “Sao có thể như vậy? Không sợ chủ tử trách tội sao?”

Nguyệt vệ liếc hắn một cái: “Ta biết mấy năm nay ngươi không ưa gì Tuyết, nhưng nàng vẫn là em gái của chúng ta, đối với chủ tử cũng như vậy, chủ tử nhất thời tức giận sẽ đả thương nàng, nhưng sau đó đã đồng ý tha cho nàng tội chết, đương nhiên là không muốn nàng chết rồi. Nếu không, Hoa Vu Tồn với mấy tên thuộc hạ kia lại dám để cho ngươi và ta tự mình dẫn người tới sao?”

“Lâu Thất đâu?”

“Chủ tử sẽ không giận cá chém thớt với người khác đâu, nếu không phải ý nghĩa của vật kia quá quan trọng với ngài ấy thì cho dù Tuyết Nhi có nói thế nào, ngài ấy cũng sẽ không hạ lệnh trừng phạt Lâu Thất.”

Ưng vỗ vào đầu một cái: “Đúng là ta ngu ngốc, không nói thêm điều gì với người gác cửa, nhất định Lâu Thất đã bị đưa đến mấy chỗ đó rồi. Thật đáng chết!”


“Hoa Vu Tồn thích nhất là dùng thủy lao rắn nước kia với phạm nhân nữ.”

Lời của Nguyệt vệ vừa nói được một nửa, sắc mặt Ưng vệ nhanh chóng thay đổi. Đúng vậy, hắn lại quên mất thủy lao rắn nước kia! Thật đáng chết! Nữ nhân kia bị giam ở đó, sẽ không sợ hãi quá, trực tiếp ngất đi, sau đó rơi vào trong hồ, bị vạn con rắn quấn thân chứ? Nếu vậy thì e rằng nàng ta sẽ xong đời...

Ưng vệ vừa nghĩ tới cảnh đó, lập tức xoay người chạy về phía nhà lao.

Nhưng khi hắn đến nơi đó, bắt người gác cửa đưa hắn đến thủy lao rắn nước giam giữ Lâu Thất đã phát hiện bên trong không có một bóng người. Lúc này, sắc mặt hắn nhanh chóng thay đổi, nàng sẽ không bị đưa đến hỏa lao vạn quỷ chứ?

Đối phó với phạm nhân nữ, đây chính là hai phòng giam nổi tiếng nhất, thủy lao rắn nước có thể khiến cho nữ nhân sợ vỡ mật, hỏa lao vạn quỷ kia còn đáng sợ hơn nhiều!

Lúc này Ưng chỉ muốn dùng một chưởng đánh chết chính mình, sao hắn lại không nghĩ tới chứ? Dựa vào sự coi trọng của chủ tử với Lâu Thất thì sao lại muốn nàng xảy ra chuyện gì được? Mặc dù chủ tử đã hạ lệnh, nhưng vì tác dụng của Lâu Thất đối với chủ tử, hẳn là hắn cũng nên làm gì đó mới đúng. Nếu Lâu Thất thật sự xảy ra chuyện gì, đến ngày mười lăm chủ tử lại phải chịu khổ...

“Nàng ở đâu?” Hắn hung ác túm lấy cổ áo của người gác cửa.

Tên gác cửa này đúng là xui xẻo, sau giờ ngọ hắn mới đổi ca lên đây, bởi vì tên lính gác lúc trước cảm thấy Lâu Thất bị thống lĩnh mang đi rồi thì hẳn sẽ không trở lại phòng giam nữa, cho nên không nói gì với hắn.

Kết quả là bây giờ hắn không biết gì cả, chỉ tra được những ghi chép lúc trước, biết Lâu Thất được dẫn tới thủy lao rắn nước này, nhưng khi nào đi ra, đi nơi nào, ai đưa đi thì phía trên chưa ghi chép lại. Cho nên dù Ưng vệ đại nhân có tức giận thế nào thì hắn cũng không có biện pháp...

“Tìm cho bổn vệ! Phái người đi tìm!”

Trong cơn giận dữ, Ưng vệ cũng tự mình đi các phòng giam tìm một lần.

Sau đó hắn gặp được Tuyết.

Nàng ta đang ngồi trong hồ, hai chân được ngâm dưới nước, quả thật rất dễ chịu.


“Ưng, có phải chủ tử hạ lệnh cho ngươi tới mang ta ra ngoài không?” Tuyết vệ nhìn thấy hắn, hai mắt lập tức sáng lên, nhào tới cửa.

“Không phải!” Ưng có chút phiền não hỏi: “Ngươi có biết Lâu Thất bị nhốt ở đâu không?”

“Lâu tiện nhân? Ha ha! Có lẽ là bị nhốt vào hỏa lao vạn quỷ rồi! Là nàng hại ta, Ưng, ngươi không tin lời của ta.”

“Tuyết, ngươi có biết ngươi càng ngày càng không giống ngươi của lúc trước không?” Mở miệng ngậm miệng đều gọi tiện nhân, hắn biết Tuyết có tâm tư với chủ tử, đại lễ tuyển phi sắp đến gần, nàng ta lo lắng sẽ có nhiều nữ tử nổi danh vây quanh người chủ tử, cho nên ghen tị đến phát điên.

Tuyết sững sờ, Ưng xoay người sải bước rời đi.

“Ta thay đổi sao?” Tuyết lẩm bẩm một mình, nhưng đúng lúc này trong đầu nàng ta lại hiện lên dung nhan của Trầm Sát, ánh mắt nàng ta lại sáng lên lần nữa. Trầm Sát là của nàng, là của nàng! Sao nàng lại không có tư cách làm hoàng hậu của hắn chứ? Một tay nàng đã tổ chức đại lễ tuyển phi của hắn, có ai biết được nỗi khổ trong lòng nàng không? Lâu Thất kia chẳng qua chỉ quen biết chủ tử mới mấy ngày mà thôi, dựa vào cái gì mà nàng ta có thể vào ở Tam Trùng điện? Dựa vào cái gì?

Ưng lật tung từng phòng giam lên, chỉ là không tìm thấy bóng dáng Lâu Thất.

Mà sau khi Hoa thống lĩnh đại nhân hoàn hồn lại, dùng hai tay xoa mặt, ánh mắt lóe ra tia sáng cuồng nhiệt. Vì quá hưng phấn mà gương mặt vốn tái nhợt của hắn cũng hồng hào hơn một chút.

Người gác cửa ngây người nhìn thống lĩnh đại nhân nhà mình chạy tới, túm lấy hắn, dáng vẻ vội vã chưa từng thấy: “Mau mời Lâu cô nương ra đây!”

Mời Lâu cô nương ra ngoài?

Làm sao mời đây? Đi đâu mời? Hắn thật vất vả mới tiễn được Ưng vệ đại nhân đi, vậy mà lại...

“Thống lĩnh, Lâu cô nương ở đâu?” Hắn nghe nói, lúc trước thống lĩnh đại nhân đã tự mình dẫn nàng đi.


Hoa thống lĩnh giống như bị một thùng nước đá dội vào người, trong nháy mắt lập tức ỉu xìu: “Lâu cô nương chưa về sao?”

“Chưa...”

“Đáng chết, gọi tất cả mọi người đi tìm, tìm nàng về đây!” Khu nhà lao vang lên tiếng hét lớn của Hoa thống lĩnh.

Người mà toàn bộ nhà lao đao đổ xô đi tìm lúc này đang ngủ say ở một xó xỉnh trong góc đình. Trong truyền thuyết, chỗ này chính là nơi có âm khí nặng nhất trong Cửu Tiêu điện, bình thường không có ai tới, lại là góc khuất, cho nên không được liệt vào phạm vi truy tìm, không ai ngờ một cô nương lại tới chỗ này, cho nên rất lâu sau cũng không có ai tìm thấy nàng.

Lúc đầu, nàng ngủ rất ngon, nhưng sau đó Lâu Thất lại nằm mơ thấy lão đạo sĩ, dáng vẻ của hắn trong mơ rất tuấn tú, rất mạnh mẽ, mặc áo choàng màu vàng, uy nghiêm nhìn nàng.

Nàng thấy miệng hắn nói chuyện, nhưng không nghe được âm thanh, cũng may nàng đã từng học khẩu ngữ, cho nên mới có thể hiểu được.

“Thất Nhi, giúp ta!”

“Giúp ngươi cái gì? Đạo sĩ thối, rốt cuộc là chuyện gì? Sao ta lại tới nơi này, có phải liên quan tới ngươi không?”

“Ngươi có sứ mệnh của ngươi, Thất Nhi, ngươi nói muốn rửa tay gác kiếm, sau đó sống cuộc đời bình thường ăn xong chờ chết, nhưng số mệnh của ngươi từ trước tới nay đều không thể bình thản như vậy.”

“Rốt cuộc ta có sứ mệnh gì?”

Lão đạo sĩ nghiêng mặt đi, nhìn xa xăm, sau đó mở miệng nói một câu. Nhưng đó không phải là hướng đối diện nàng, nàng căn bản không xem được khẩu hình môi của hắn. Lâu Thất rất tức giận. Đáng chết! Đúng câu quan trọng nhất thì lại không nghe được!

Giấc mơ bắt đầu nhạt dần, Lâu Thất biết mình sắp tỉnh lại, nhưng nàng không cam lòng, muốn giữ đạo sĩ thối lại hỏi cho rõ ràng. Nàng đưa tay ra, cố gắng muốn bắt được lão đạo sĩ, rốt cuộc cũng bắt được một cánh tay, nàng yên lòng, đắc ý nói: “Bây giờ ngươi chạy không thoát rồi!”

“Đây là chỗ của bổn Đế Quân, bổn Đế Quân không cần chạy!”

Hả? Đây là âm thanh của Trầm Sát mà!

Lâu Thất giật mình, lập tức tỉnh lại!


Tay nàng đang nắm chặt cổ tay hắn, dùng lực kéo về phía mình, cho nên lúc này Trầm Sát đang nghiêng người về phía nàng, khí tức trên người hắn đem nàng bao phủ.

“A!” Lâu Thất bị dọa sợ, lập tức buông tay hắn ra, đồng thời đẩy một cái, thân thể cũng nhảy theo. Nàng nhìn Trầm Sát, ánh mắt có chút mê muội do vừa chuyển đổi từ mơ sang thực tế, khác hẳn ánh mắt trong suốt sáng ngời của nàng ngày thường.

“Nếu bổn Đế Quân nhớ không nhầm thì lúc này ngươi hẳn là đang bị giam trong thủy lao.” Hơi thở Trầm Sát nặng nề. Người trong nhà lao đều náo loạn đi tìm nàng, sao hắn có thể không biết chút gì chứ? Chẳng qua, lí do thật sự để hắn phải tự mình đi ra tìm là bởi vì trước đó hắn cũng ngủ một giấc, rất nhiều năm hắn không mơ thấy nàng, nhưng trưa nay nàng lại đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ của hắn.

Trong mơ, nàng luôn cười vui vẻ, sau đó chạy về phía này.

Trong lúc mơ màng, hắn rời giường, đi một đoạn, chờ khi hắn tỉnh táo lại thì đã thấy Hoa Vu Tồn chạy đến bẩm báo tin tức Lâu Thất mất tích.

Hoa thống lĩnh đại nhân rất đáng thương, chiều nay, trong lòng hắn nổi lên sự kích thích chưa từng có, trận pháp hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo lại bị Lâu Thất dùng mấy hòn đá phá vỡ. Thật vất vả mới thoát khỏi khiếp sợ, phục hồi tinh thần lại, cảm thấy cuối cùng bản thân đã gặp được một cao thủ, kích động muốn đi tìm nàng lại phát hiện nàng mất tích.

Càng làm hắn buồn bực hơn, chính là ở ngay khu vực hắn quản lý, nhiều người như vậy, ngay cả một cô gái cũng không tìm được.

Trầm Sát không đuổi kịp nàng ở trong mơ, nhưng trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác, hẳn là nàng sẽ ở bên này.

Mà khi hắn tìm đến chỗ này, hắn thấy người đang bị thông báo mất tích kia, một mình nằm ngủ say trong đình nhỏ.

Người này đúng là có bản lĩnh, vào nhà lao ngày đầu tiên đã có thể khiến cho Hoa Vu Tồn mất khống chế, quả thực là vừa vui vừa buồn, sau đó nàng còn làm cho tất cả người canh giữ ở khu vực này được điều động đi tìm nàng.

Ngay cả Ưng vệ cũng tự mình đến từng phòng giam tra xét một lượt.

“Là Hoa thống lĩnh dẫn ta đi ra ngoài, không phải ta vượt ngục.” Lâu Thất không chút nghĩa khí, lập tức kéo Hoa Vu Tồn ra. Dù sao, người khác chết cũng tốt hơn là mình chết, trong lòng nàng không có một chút áy náy nào.

Nhưng nàng đoán, Hoa Vu Tồn hẳn là đã xin ý kiến hắn rồi, nếu không vô duyên vô cớ mang nàng ra đây làm gì?

“Thật sao?” Trầm Sát hừ một tiếng nói: “Rời khỏi chỗ này trước đã.”

“Ta cảm thấy chỗ này rất tốt, vừa yên tĩnh vừa mát mẻ.” Lâu Thất nghe giọng hắn có chút nghiêm trọng, hơi buồn bực. Chỗ này có gì bất thường sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui