Mấy người này lại sống ở đây!
Lâu Thất liếc nhìn họ: "Tại sao các ngươi không sống trong thành? Có chân có tay, tìm việc gì làm cũng được mà?"
Nào ngỡ gã Đồ Bôn đó rầu rĩ nói: "Chúng tôi không biết phải làm gì."
Lâu Thất ngẫm nghĩ một lát cũng hiểu, những người này từ nhỏ đã không có ai quản giáo, làm gì có quan niệm muốn làm việc gì để nhận thù lao nuôi sống bản thân.
"Vậy công phu của các ngươi là do ai dạy?"
"Trước đây có một lão đạo sĩ, ông ta không có tiền uống rượu nên bị người ta đuổi ra ngoài, là mấy người chúng tôi giúp ông ta xin tiền mua rượu uống, kết quả là ông ta dạy chúng tôi hai tháng, ông ta đi rồi, nói là muốn đi ngao du sơn thủy." Khi Đồ Bôn nhắc tới lão đạo sĩ đó, hai mắt thoáng vẻ nhớ nhung, Lâu Thất sững người, quay lại nhìn những người khác, những người khác cũng vậy.
Chỉ dạy hai tháng võ công đã có thân thủ thế này, chứng tỏ những người này ngộ tính rất tốt! Hon nữa tình cảm của họ đối với lão đạo sĩ đó cũng khiến nàng cảm động.
Nàng nghĩ tới lão đạo sĩ thối, cũng không biết nàng còn có cơ hội gặp lại ông ta nữa hay không, việc mà ông ta nói muốn nhờ nàng giúp là việc gì. Những ngày qua nàng cũng không nằm mơ thấy ông nữa.
Bên ngoài mưa gió mỗi lúc một lớn, nhưng đoạn đường này có núi che nên cũng khá ấm áp. Đám người Đồ Bôn không dám có ý định bỏ chạy, cũng không biết chạy đi đâu, ngược lại ngoan ngoãn đi đun nước nóng cho nhóm người Lâu Thất, cống hiến mấy chiếc bánh to, sau đó lại ngồi sang một bên.
Ba con ngựa tự ắn cỏ bên đường, Lâu Thất và Trần Thập, Lâu Tín mỗi người lấy một chiếc ghế ra ngồi bên cạnh đống lửa do đám người Đồ Bôn nhóm, vừa uống nước nóng vừa gặp mấy cái bánh lạnh cứng.
Bỗng nhìn thấy mấy người kia nhìn chằm chặp vào... bánh trong tay họ.
Xem ra đây cũng chính là chút thức ăn cuối cùng còn sót lại của họ. Con đường này ngoài người vào núi hái thuộc hoặc săn bắn ra, cơ bản không có ai đi qua, hiện giờ tuyết rơi lại càng không có người qua lại.
Mấy người này chắc ban nãy rất vui mừng vì cuối cùng cũng đã có một phi vụ, kết quả bị họ ăn hết đồ ăn. Nghĩ cũng thấy tội nghiệp cho họ.
Lâu Thất ngẫm nghĩ, hạ giọng nói với Trần Thập và Lâu Tín: "Các ngươi cho rằng, dẫn theo họ có được không?"
Trần Thập và Lâu Tín đều sững người: "Cô nương định dẫn theo họ sao?"
"Ừ!" Lâu Thất ngẫm nghĩ nói: "Đồ đạc của chúng ta không thể bán được ở những thành trấn nhỏ, phải tới thánh lớn mới được. Nhưng chúng ta có thể tới thành nhỏ để mua hai chiếc xe ngựa trước. Thời gian này trời mưa gió liên tục, dược liệu để trên lưng ngựa cũng không được, sẽ ướt. Chúng ta còn phải đi Bắc Thương, chỉ có hai ngươi dọc đường đi sẽ rất vất vả, vì thế dẫn theo họ, có thể giao cho họ đi đánh xe ngựa, dù sao thì ta cũng có thể nuôi được thêm vài người họ."
"Tất cả đều nghe theo cô nương." Trần Thập và Lâu Thất đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy cô nương nhà họ lại động lòng trắc ẩn rồi.
"Đồ Bôn." Lâu Thất lớn tiếng gọi.
Đồ Bôn liền chạy tới, "Cô nương có gì giao phó."
"Sắp tới các ngươi có dự định gì không?"
"Dự định?" Đồ Bôn sững người
"Sao vậy, không có dự định gì hay là không dám nói?"
Đồ Bôn quỳ sụp xuống, "có phải cô nương muốn dẫn mấy huynh đệ chúng tôi đi không? Chúng tôi đồng ý!"
Lâu Thất và Trần Thập, Lâu Tín đều không nhịn được bật cười.
"Sao ngươi lại nghĩ ta sẽ dẫn các ngươi đi?" Lâu Thất có chút hiếu kỳ hỏi.
Đồ Bôn khẳng định nói: "Cô nương là người tốt! Vừa rồi rõ ràng biết chúng tôi là kẻ cướp nhưng vẫn không giết chúng tôi, bây giờ chắc chắn là không muốn chúng tôi bị đói." Còn một điểm hắn chưa nói đó là, người thường thấy tướng mạo bọn họ thế này, lại sống ở nơi đây chắc chắn sẽ không ăn đồ của họ, nhưng cô nương xinh đẹp này không hề chê bai, cầm bánh lên ăn, mặc dù đó là chút lương thực cuối cùng của họ nhưng không biết tại sao nhìn thấy nàng ăn, họ bỗng cảm giác cái bánh đó cũng đáng!
"Ha ha, ta là người tốt?" Lâu Thất bật cười: "Được, nếu ngươi đã nói vậy thì ta sẽ làm người tốt một lần, các ngươi hãy đi theo ta, mặc dù những thứ khác ta không dám bảo đảm nhưng có thể cho các ngươi ăn no mặc ấm, thế nào?"
Đồ Bôn vui mừng, quay đầu gọi những người khác: "Các huynh đệ, cô nương đồng ý dẫn chúng ta đi rồi!"
Những người này không phải chưa từng nghĩ sẽ thay đổi cuộc sống, họ từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, muốn họ tách ra, ai nấy cũng sẽ lo lắng cho những người khác, muốn tìm việc làm lại không nhất định có thể tìm được việc cùng nhau, hơn nữa họ thực sự không biết mình có thể làm gì, hơn hai mươi năm qua đều phiêu bạt như vậy khiến họ có chút nơm nớp lo sợ.
Lúc trước Lâu Thất hỏi họ tại sao không tìm việc gì để làm, Đồ Bôn trong lòng liền có suy nghĩ, đi theo nàng ta có lẽ là lựa chọn tốt nhất của họ.
Lâu Thất rất hài lòng về sự thông minh lanh lợi và khả năng quan sát của Đồ Bôn, hơn nữa hắn còn có một ưu điểm đó là quyết đoán, không dề dà dây dưa.
Sau khi quyết định đi theo nàng, hắn lập tức đi thuyết phục bốn huynh đệ còn lại, hơn nữa chỉ một lát đã chỉnh đốn sạch sẽ, đầu tiên mấy người liền cạo sạch râu ria, buộc tóc gọn gàng.
Theo như lời Đồ Bôn nói là không được làm mất mặt cô nương.
"Đa tạ cô nương đã thu nhận và giúp đỡ!"
Lâu Thất gật đầu: "Sau này ở bên ngoài ta sẽ ăn vận trang phục nam nhi, các người hãy gọi ta là Thất công tử."
Nghe Đồ Bôn nói thành trì gần đây nhất cũng phải đi hai ngày, Lâu Thất ngẫm nghĩ liền chuẩn bị cho họ một thử thách. Vì họ không có ngựa, nàng liền đưa cho Đồ Bôn một trăm lượng ngân phiếu để họ xuất phát trước, vào thành tìm trước nhà trọ đợi mọi người, sau đó tìm hiểu xem xe ngựa ở đâu kiên cố, dễ dùng, nếu như cần đặt làm thì hãy giao tiền cọc để làm hai cỗ xe ngựa trước, còn họ sẽ xuất phát trễ một ngày.
Nếu như mấy người đó là những người tham lam lợi ích nhỏ, tầm nhìn hạn hẹp thì có thể sẽ lấy một trăm lượng ngân phiếu bỏ chạy, không đợi họ trong thành. Còn nếu như họ muốn bám riết lấy nàng, trong lòng đa nghi, nói không chừng sẽ không cầm tiền đội tuyết đi hai ngày đường vào thành.
Đồ Bôn không hề do dự, cầm lấy ngân phiếu, hỏi nàng một số yêu cầu về chỗ ở và xe ngựa, chỉ mang theo mấy thanh đại đao chưa khai nhẫn của họ, năm người nhìn lại sơn động đã sống mấy năm lần cuối, sau đó liền cắm đầu đi trong gió tuyết.
Trần Thập nhìn theo bóng họ nói: "Đồ Bôn này không tồi."
Đúng là không tồi.
Lâu Thất không hề sốt ruột, họ đi mấy ngày đường, người và ngựa đều cần nghỉ ngơi.
Mặc dù rất lạnh nhưng họ vẫn ngủ tới trưa ngày hôm sau. Trở dậy uống chút nước ăn hai viên dược hoàn bổ khí bổ huyết, họ mới lên đường đi về phía thành Bình Sa mà Đồ Bôn nói.
Thành Bình Sa, ngoài thành là bãi cát, có điều loại cát này không phải cát rời rạc, thực vật cũng khá nhiều chỉ có điều bây giờ là mùa đông khắp nơi cũng chỉ là một màu trắng toát. Trên cổng thành, ba chữ thành Bình Sa đã trải qua rất nhiều năm tháng thăng trầm, màu sơn đã bạc màu. Lúc này đã qua buổi trưa, cổng thành mở rộng, người vào thành thì đông mà ra khỏi thành thì ít.
Ngày đông người qua kẻ lại chủ yếu là dùng xe ngựa hoặc xe lừa, kiểu dáng nào cũng có, có xe sang trọng, có xe đơn giản tới mức gần như không thể che hết mưa tuyết. Thi thoảng có người cưỡi ngựa hoặc đi bộ, dùng áo choàng lông bọc kín người. Rất ít người giống như nhóm ba người Lâu Thất, mặc dù có áo choàng nhưng có vẻ rất mỏng, lại còn có mấy chỗ rách, trông rất nghèo nàn.
Nhưng ngựa của họ thì rất bắt mắt.
Vì thế vừa vào thành đã có không ít người chú ý tới họ.
"Công tử, chúng ta đã đi chậm lại, theo lý mà nói, đám người Đồ Bôn chắc đã sớm tới thành Bình Sa rồi." Người vào thành rất đông, Lâu Thất bây giờ cải trang nam nhi, vì thế Trần Thập và Lâu Tín gọi nàng là công tử.
"Ừ, nếu như họ không tới vậy thì coi như một trăm lượng đó ta cho ăn mày." Nàng vừa dứt lời thì thấy Đồ Bôn bước từ một ngã rẽ phía trước, đang nhìn bọn họ.
"Công tử, cuối cùng mọi người cũng đã tới!" Ánh mắt hắn sáng lấp lánh, bước nhanh về phía bọn họ, đưa tay dắt ngựa cho Lâu Thất.
"Chúng tôi đã tìm được nhà trọ và bố trí xong rồi, bây giờ mời công tử đi theo tôi."
Lâu Thất mỉm cười: "Được thôi."
Nhà trọ đám người Đồ Bôn tìm quả nhiên không tồi, điều khiến họ ngạc nhiên là Đồ Bôn đặt cho ba người họ phòng hạng nhất, còn năm người bọn họ thì sống ở phòng hạng ba.
"Phòng hạng ba cũng tốt lắm rồi, công tử tử không biết chứ, rất ấm, tốt hơn hang động của chúng tôi nhiều, huynh đệ chúng tôi rất vui!"
"Vui là được" Lâu Thất đương nhiên không vì việc này mà bắt họ phải đổi phòng, họ có lòng là được.
Những việc tiếp theo do Đồ Bôn lo liệu, hắn dắt ngựa tới chuồng ngựa cho ăn, lại còn sắp xếp một người ở đó trông chừng đề phòng có người trộm hãn huyết bảo mã của nàng. Sau đó lại tìm tiểu nhị mang cho họ mấy thùng nước nóng lên, bố trí một bà bà đi giặt đồ cho họ, gọi một mâm cơm thịnh soạn đợi họ tắm xong sẽ lên món.
Lâu Thất mỉm cười hỏi hắn: "Ngươi là đàn ông tại sao lại chu đáo tới vậy?"
Đồ Bôn cười hì hì nói: "Tôi cũng là đại ca của mấy người bọn họ? Bình thường cũng phải chu đáo một chút, nếu không sao sống nổi."
Từ khi rời Phá Vực, họ vội vã lên đường, dọc đường vào thành nghỉ ngơi ăn uống, Phạm Trường Tử cũng hối thúc như quỷ đòi mạng, sau đó lại ở một tháng trong Thần Ma Cốc, sống trong sơn động ăn cỏ dại, bây giờ ra ngoài lại phải đội gió tuyết đi suốt mấy ngày, Lâu Thất cùng Trần Thấp Lâu Tín ngồi yên xuống ghế, ăn đồ ăn nóng hôi hổi, cảm giác giống như vừa mới sống dậy.
"Gọi một vò rượu nhé?" Lâu Thất đột nhiên muốn uống rượu.
"Công tử có thể uống rượu sao?"
"Coi thường bổn công tử sao, nào nào nào, gọi ba vò mỗi người một vò, xem ai uống hết trước!" Lâu Thất tâm trạng rất vui, nảy sinh ý muốn đấu rượu.
Trần Thập có vẻ rầu rĩ nhìn nàng: "Công tử, như vậy không được đâu, nếu như công tử uống say rồi, mấy người thuộc hạ đều không tiện chăm sóc." Hắn nghĩ nếu như rượu đổ vào người hay nôn ói, họ đều là nam tử, sao có thể giúp nàng thay đồ lau người được.
Lâu Tín cũng lập tức gật đầu, tỏ ý thực sự không được.
"Các ngươi coi thường bổn công tử, các ngươi say rồi bổn công tử cũng không say." Lâu Thất liếc nhìn bọn họ.
Lúc này một giọng nói dịu dàng bất ngờ vang lên: "Tại hạ uống cùng công tử có được không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...