Đế Vương Sủng Ái

Phố Ngọc Hà thấy lo lắng, định mở miệng cắn. Thế nhưng người này bị miệng rấy chặt nên không thể cắn được.

Ánh mắt của vương gia đột nhiên lóe sáng. Ông ta ôm chặt cô, nhìn cô nói: "Cô thật giống mẹ cô, trước đây bà ấy cũng từng cắn vào tay ta như thế này."

Hòa Khánh Vương dường như cũng không vội vàng làm gì cô. Lúc này, ánh mắt của ông ta dường như đang nhìn cô như nhìn một người khác, giọng nói nhỏ nhẹ, "Ta buông cô ra, cô đừng kêu có được không? Ta nói chuyện với cô. Cô xem, đây là ngọc bội của ta, đây là biểu tượng thân phận vương gia của ta.". Ông ta cầm miếng ngọc bội đong đưa trước mắt cô.

Phố Ngọc Hà lập tức gật đầu.

Hòa Khánh Vương buông cô ấy ra, rồi ngồi xuống bên cạnh. Quả thực ông ta không sợ cô ấy kêu, bởi vì những kẻ không nên nghe thấy gì đều đã bị điểm huyệt. Những người nghe thấy thì đều là người trong phủ, ông ta chẳng có gì phải sợ.

Thế nhưng Phố Ngọc Hà cũng không kêu, khiến ông ta có phần ngạc nhiên. Ông ta lại nhìn cô, kéo tay cô ngồi xuống một bên, trong lòng Phố Ngọc Hà thấy sợ hãi. Thế nhưng cô nghĩ rằng ông ta sẽ không lấy mạng mình. Cũng không hiểu sao cô không hề kêu, cũng không phản kháng mà ngồi xuống bên cạnh.

Hòa Khánh Vương không bỏ tay cô ra, mà nắm lấy tay cô vuốt nhẹ nành, động tác khá dịu dàng khiến Phố Ngọc Hà có cảm giác quái dị. Trong thâm tâm cô tin người này là Hòa Khánh Vương, bởi vì cô nhớ trước đây từng gặp một vị vương gia cũng có ngọc bội tương tự, là biểu tượng thân phận của hoàng gia Đông Thanh.

Còn đây là vương phủ, chẳng lẽ lại có người giả danh của vương gia hay sao.

Bởi vì tin ông ta là Hòa Khánh Vương, trong lòng cô mới có cảm giác quái dị. Nếu đúng là Vương gia, lại dịu dàng với cô như vậy, vậy thì chẳng phải cơ hội cô được ở lại sẽ lớn hơn hay sao?

Bất luận thế nào, việc vương gia thích cô là điều tốt.

Lúc này Hòa Khánh Vương chỉ đang vuốt tay cô, không làm gì khác. Có lẽ chỉ với thân phận của trưởng bối?

Trong đầu Phố Ngọc Hà có chút mơ hồ khó hiểu.

Hòa Khánh Vương nhìn bộ dạng của cô như vậy liền cười, "Cháu là Phố Ngọc Hà phải không? Rất giống mẹ của cháu. Nói cho cháu một bí mật, cháu đừng kể với dì của cháu được không?"


Phố Ngọc Hà gật đầu.

"Bí mật là năm đó thực ra là ta thích mẹ của cháu, chứ không phải dì của cháu"

Phố Ngọc Hà há hốc mồm, quả thật không ngờ lại nghe được bí mật này. Thế nhưng cô không cảm thấy quái lạ, trong lòng lại cảm thấy có chút gì đó hơi khó hiểu. Nếu trước đây Hòa Vương gia lấy mẹ của cô, thì chẳng phải cô đã là con gái ông ta rồi sao.

"Đáng tiếc mẹ của cháu năm đó không theo ta, chê ta là một vương gia bất tài. Bà ấy đã lấy một lão thối tha. Tới đây, để ta ngửi xem cháu có mùi thối tha của lão ta không." Hòa Khánh Vương nói, rồi khịt khịt mũi ngửi, rồi bắt đầu từ cổ của cô.

Phố Ngọc Hà giật mình kêu lên, "Chú rể xin hãy giữ tự trọng."

Khi nãy cô không cảm thấy gì. Nhưng vương ra này rõ ràng không bình thường.

Bên ngoài Lâu Thất nhìn với ánh mắt kinh ngạc, nói khẽ: "Phố Ngọc Hà quả thật đầu óc có vấn đề. Vừa vào Vương phủ mà đã mụ mị cả người."

Hòa Khánh Vương rõ ràng không có thù ý với cô, vậy mà lại phản ứng lại sự đón tiếp đó. Hơn nữa bộ dạng bây giờ mới phát hiện ra đó để cho ai xem.

Vì cô nói nhỏ nên vô tình đã ghé sát vào Trầm Sát. Hơi thở của cô phả vào tai Trầm Sát, khiến hắn cảm thấy nóng trong người, không nhịn được nên ôm lấy eo cô. hắn không quan tâm người kia thế nào. Khi nãy chẳng qua là họ đi tìm Hòa Khánh Vương nên mới phát hiện ông ta vừa trở về phủ. Nghe thấy tiếng quản gia bẩm báo có khách từ kinh thành tới, liền vội vàng cùng với ám vệ tới đây. Họ cũng vì thế mà đi theo.

Không ngờ lại phát hiện Hòa Khánh Vương có nhã hứng với Phố Ngọc Hà như vậy.

"Tự trọng ư? Ngọc Hà chẳng phải tới đây để nhờ và bổn Vương hay sao?". Hòa Khánh Vương cười ha ha, lần đầu tiên tự xưng là bổn vương.

"Ngài là chú rể của ta!"


"Chú rể? Ừ, đúng rồi. Thế nhưng khi cô nương mới 3 tuổi, mẹ của cô đã trao thân cho tôi rồi. Cô có cần gọi tôi một tiếng phụ thân không?"

Phố Ngọc Hà kinh ngạc, lập tức kêu lên: "Không thể nào. Mẫu thân của tôi không phải là người như vậy!"

"Ừ, không phải, vì bà ta hoàn toàn không biết đó là ta. Ta đã chuốc say bà ta." Hòa Khánh Vương cười nói: "Ta thích bà ấy bao nhiêm năm, kiểu gì cũng phải sủng ái một lần chứ. Thế nhưng, chiếm được rồi thì cũng chỉ như thế. Ta nghĩ có lẽ là vì bà ta đã trao cái trinh trắng cho kẻ khác. Nếu bà ấy trao cho ta, không chừng ta sẽ thấy thích thú hơn. Vì thế nghe nói cô đã tới, bổn vương nghĩ, đã đến lúc phải bù đắp cho cái cảm giác đó rồi." Ông ta đứng dậy quay sang Phố Ngọc Hà.

"Quái thật, tên Hòa Khánh Vương biến thái này." Lâu Thất không chịu được nói một câu.

"Chú rể, chú rể, chú đừng như vậy, nếu như dì ta biết..." Phố Ngọc Hà thấy ông ta không hề có ý đùa. Cô lập tức hoang mang, lùi về phía sau. Thế nhưng vì quá lo sợ mà không biết rằng, cô đang lùi vào giường phía sau.

Lâu Thất hoàn toàn không ngờ Hòa Khánh Vương ngay ngày đầu tiên Phố Ngọc Hà tới đã làm chuyện như thế này. Đúng là không coi Tống Trắc Phi ra gì.

Hôm nay Tống Trắc Phi nhìn có vẻ rất được sủng ái, người trong phủ đều rất cung kính. Lẽ nào đó chỉ là vẻ bề ngoài?

Xem ra phủ Hòa Khánh Vương quả thật rất loạn.

"Ta thích những người xinh đẹp trẻ trung, da dẻ trắng trẻo lại đầy đặn như cô..." vương gia vừa nói vừa áp sát Phố Ngọc Hà.

Phố Ngọc Hà lo sợ, không biết vì sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Lâu Thất. Cô lập tức kêu lên: "Chú rể hãy tha cho cháu, cháu sẽ tặng cho ngài một cô gái xinh đẹp hơn nhiều.

Mặc dù Hòa Khánh Vương định ra tay với cô ta vì trước đây từng muốn chiếm được mẹ cô ta. Thế nhưng nghe những lời vừa rồi Hòa Khánh Vương đột nhiên dừng tay hỏi: "Thật không? Xinh đẹp hơn cô sao?"

Phố Ngọc Hà gật đầu lia lịa: "Xinh đẹp hơn cháu, đẹp hơn rất nhiều "


"Ở đâu?"

"Trong đám người hôm nay đưa cháu đến. Cô ta tên là Lâu Thất, rất xinh đẹp."

Bên ngoài Lâu Thất nghe thấy chửi thề một câu, còn Trầm Sát thì vô cùng căm giận, một luồng sát khi bay lên.

"Lâu Thất? Lâu Thất cái tên này khá quen tai..." Hòa Khánh Vương đột nhiên sững người lại, dục vọng bớt đi phần nào, "Cô nói kỹ xem cô ta thế nào "

"Cô ta xinh đẹp, lông mi dài, đôi mắt hạnh nhân to tròn."

"Không phải những thứ này, cô ta có ở cùng ai không?"

"Có. Có. Có... Có rất nhiều người đàn ông. Có Trần công tử" Phố Ngọc Hà lúc này mới nhớ tới Trầm Sát, cô nghĩ nếu bây giờ họ xuất hiện, liệu họ có cứu cô hay không? Có. Nhất định là có.

Đúng, dâng cô Lâu Thất này cho hắn, hoặc Lâu Thất bị Hòa Khánh Vương làm nhục, thì Trần công tử chắc chắn sẽ ruồng bỏ cô ta! Tới lúc đó cô sẽ được ở bên Trần công tử! Cô sẽ chẳng cần ở đây nữa. Cô muốn đi, muốn ở bên Trần công tử!

"Trần công tử... Trần... Trần...?"

Đôi mắt của Hòa Khánh Vương chợt lanh lợi: "Cô nói là họ ở trong vương phủ sao?"

"Đúng, đúng, hôm nay chính họ đưa cháu tới đây?"

"Cái gì? Họ hộ tống cô tới đây ư?"

Phố Ngọc Hà gật đậu vội vàng: "Đúng thế, đúng thế. Cháu đã cầu xin họ hộ tống tới đây, vì thế..."

Bên ngoài Lâu Thất vỗ vào Trầm Sát, hai người không thể tiếp tục nghe thêm, liền lao vào trong bóng đêm, quay trờ lại phòng nghỉ.

Nguyệt vệ chạy tới hỏi: "Chủ nhân, sao vậy?"


"Thu dọn đồ đạc, mau đi thôi."

Sắc mặt của Trầm Sát rất khó nhìn. Bây giờ thì hắn đã hiểu. Hòa Khánh Vương có mối liên hệ rất mật thiết với Đông Thời Thanh. Họ luôn đi tìm hành tung của hắn. Lẽ ra họ đã lẩn trốn rất kỹ càng, thế nhưng bây giờ lại bị hỏng việc bởi Phố Ngọc Hà. Hòa Khánh Vương nhất định sẽ ép cô ta nói ra chuyện của họ. Chuyện này mà bị lộ, sau này họ thâm nhập vào thành sẽ không hề dễ dàng nữa.

Thành Kim Châu này là thiên hạ của Hòa Khánh Vương. Nếu ông ta rời xa kinh thành mà vẫn còn liên hệ mật thiết với Đông Thời Thanh, vậy thì chắc chắn ông ta có điểm hơn người, đáng để Đông Thời Thanh lôi kéo. Bây giờ họ đang ở trong địa bàn của ông ta, nên cần hết sức cẩn trọng hành sự.

Hơn nữa, một nguyên nhân khiến Trầm Sát lo lắng đó là ngày mai là ngày 15. Mặc dù có Lâu Thất ở bên, thế nhưng nếu có chuyện gì, họ bị ép phải rời đi thì hoàn cảnh của họ sẽ rất bi đát.

Cái cô Phố Ngọc Hà quả thật đáng chết.

Khi Hòa Khánh Vương tập hợp tất cả cao thủ trong phủ lại tiến về phía phòng nghỉ của khách thì phát hiện nơi này trông trơn, tĩnh mĩnh.

"Người đâu?" Hòa Khánh Vương nhìn Phố Ngọc Hà hỏi.

Phố Ngọc Hà run chân, suýt nữa ngã khụyu xuống đất. Cô không ngờ là Hòa Khánh Vương lại mang theo nhiều người đến như thế để bắt họ. Càng không ngờ lại kéo cả cô theo cùng. Điều không ngờ nhất là đám người Lâu Thất lại bỏ đi từ bao giờ!

Cô ta muốn khóc mà không có nước mắt. Lâu Thất chạy rồi, còn cô thì sẽ thế nào? Trần công tử chạy rồi, còn cô thì sao?

Ở phía hậu viện của Tống Trắc Phi, người hầu già đã nói những động tĩnh ở khu nghỉ của khách cho Tống Trắc Phi. Khi biết Phố Ngọc Hà bị Hòa Khánh Vương kéo tay lôi tới, khuôn mặt của Tống Trắc Phi lộ ra một nụ cười cổ quái.

Ánh mắt bà nhìn lên khóm hoa ngoài cửa, giống như đang tự nói với mình: "Tỷ tỷ, hôm nay tỷ tỷ có vui không?

"Trắc Phi?"

"Không sao, lui đi!"

Sau khi người hầu gái lui ra, Tống Trắc Phi ngồi xuống, rồi đột nhiên đứng dậy nói nhỏ: "Mau ra."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui