Đế Vương Sủng Ái

Anh định động tay thì Lâu Thất giơ tay cản lại, "Chủ nhân xin bớt tức giận"

Cô ấy định nói giữ lại cô ta xem ra còn có tác dụng nhưng không nói, chỉ đánh mắt với Nguyệt. Nguyệt lập tức kéo Phố Ngọc Hà lại, rồi kéo vào trong xe ngựa.

"Trông coi kỹ tiểu thư nhà các người, đừng khiến chủ nhân của ta tức giận, không ai cứu nổi đâu."

"Vâng, vâng Nguyệt vệ đại nhân."

Hoa Thẩm và Hỷ Nhi sững người, đây là lần đầu tiên họ ra tay với Phố Ngọc Hà trong vài ngày qua. Mặc dù không đánh thế nhưng cũng đủ khiến họ sợ hãi.

Phố Ngọc Hà bị ném vào trong xe ngựa, ngã sõng soài, rồi sau đó bắt đầu khóc. Cô không ngờ Trầm Sát lại ra tay với mình. Nhìn thấy hắn ta bảo vệ Lâu Thất khiến cô càng tức giận hơn. Nếu đổi lại người hắn ta bảo vệ là mình thì sẽ tốt biết bao!

"Tiểu thư, thôi bỏ qua đi, Trần công... Vị công tử đó xem ra không phải người bình thường đâu. Đợi khi tới Kim Châu, mời Trắc Phi đứng ra chủ trì, tìm cho cô chủ một mối hôn sự. Lo gì không tìm được người tốt."

Hoa Thẩm khuyên bảo một câu

"Người tốt? Người tốt gì!" Phố Ngọc Hà cắn răng: "Ai có thể so sánh với Trần công tử..."

Nguyệt vẫn chưa đi xa nên nghe được câu nói này, dừng chân lại.

Họ chưa từng hỏi người dì của Phố Ngọc Hà ở Kim Châu là ai, bà ta là phu nhân của ai. Bởi vì họ không nghĩ rằng giữa những người này có quan hệ với nhau. Nhưng nghe được hai chữ Trắc Phi, hắn ta chợt thấy chuyện này quá trùng hợp. Chẳng lẽ dì của cô ta chính là Trắc Phi, phu nhân của Hòa Khánh Vương?


Vừa đi vừa nghĩ, sau đó nói lại với mọi người.

"Người dì của Phố Ngọc Hà chính à Trắc Phi của Hòa Khánh Vương?" Tối đó, Lâu Thất nghe được thông tin này thì rất kinh ngạc.

Nguyệt gật đầu.

"Điều này thật trùng hợp. Vậy thì chúng ta cứ vậy tới thẳng vương phủ thôi." Lâu Thất cười lên: "Sao bây giờ, Phố Ngọc Hà lúc này đúng là đem trộm về nhà, ta thật thấy lo cho cô ta rồi đó."

Nguyệt: "..."

Phố Ngọc Hà sau khi biết họ đã thay đổi chủ ý, sẽ đưa cô về Kim Châu thì cảm thấy rất vui mừng.

Hằng Châu được coi như thành trì biên giới của Đông Thanh. Hằng Châu không lớn nhưng đất đai phì nhiêu, nhiều hoa quả nên khá phồn hoa. Giống như trước đây, khi vào thành đã thấy quan binh đang lục soát, trong đó có một người cầm vài bức tranh vẽ để so sánh. Thấy họ chỉ chú tâm vào những nam nhân hoặc nữ nhân đi một mình, trong lòng Lâu Thất đã có tính toán.

Họ qua được cổng thành khá dễ dàng. Khi binh lính cho xe của họ đi qua, Phố Ngọc Hà đột nhiên vén rèm xe ngựa hỏi: "Xin hỏi, phù Hòa Khánh Vương ở phía nào?"

Người lính gác thành nghe tới phủ Hòa Khánh Vương liên nhìn sang Phố Ngọc Hà quan sát, thái độ dễ chịu hơn: "Cô nương tìm ai trong phủ Hòa Khánh Vương?"

"Ta tìm Tống Trắc Phi"


Người lính gác thành kinh ngạc nhìn cô: "Tống Trắc Phi? Cô nương tìm Tống Trắc Phi ư, vậy ta sẽ cử người đưa cô nương qua đó."

Nghe câu nói này Phố Ngọc Hà cảm thấy yên tâm hơn. Thực ra cô và dì của mình đã 4-5 năm không gặp mặt, hơn nữa thư từ cũng ít qua lại. Cô không biết dì của mình ở phủ Hòa Khánh Vương sống thế nào, có được sủng ái hay không. Vì thế trên đường đi cô luôn suy nghĩ, nếu như dì không giúp được thì cô phải làm sao? Thế nhưng cô cũng có chút cao ngạo, không dám nói với người khác chuyện này. Bây giờ nhìn phản ứng của người lính gác thành, cô chắc chắn dì mình rất được coi trọng, chắc chắn có địa vị không nhỏ trong thành. Nếu không thì người lính đó làm sao có thể cử người dẫn đường cho cô.

Vì suy nghĩ đó nên lúc này khi vào thành cô có cảm giác mình mới là chủ nhân, khác hẳn lúc ở trên đường, đến tư cách để mở miệng cũng chẳng có. Còn đám người Lâu Thất thì cúi đầu, không hé răng nửa câu.

Khi nhìn thấy phủ Hòa Khánh Vương, Phố Ngọc Hà vừa vui vừa kinh ngạc. Trước đây khi mẹ cô còn sống thường lo lắng cho người em của bà, nói rằng Hòa Khánh Vương không ở nổi trong kinh thành mà phải chạy tới tận Kim Châu. Không biết là có phải đắc tội Hoàng Thượng hay không mà bị đẩy tới nơi này.

Vì thế cô luôn nghĩ rằng phủ Hòa Khánh Vương này hẳn là sẽ rất nhỏ và tồi tàn. Thế nhưng trước mắt cô, phủ rất nguy nga tráng lệ. Cánh cửa rộng lớn với hai con sư tử đá uy nghiêm, không khác gì như ở kinh thành, thậm chí là có phần to lớn hơn. Tường vây cao, dài hết tầm mắt. Xem ra phủ Hòa Khánh Vương không hề tầm thường.

Người lính dẫn đường chạy lên gõ cửa, rất nhanh sau đó cửa mở ra. Nghe nói có người từ kinh thành tới tìm Tống Trắc Phi, nên người đó không dám chậm chễ, chạy ngay vào bẩm báo.

"Cô nương, tiểu nhân xin phép cáo lui." Người lính dẫn đường đó cúi người trước Phố Ngọc Hà, Phố Ngọc Hà thấy thế rất vui mừng, bảo Hỷ Nhi thưởng cho hắn một cắc.

Người lính này không ngờ được thưởng tiền, nên càng tỏ ra cung kính, nói mấy lời cung nịnh rồi lui đi.

"Tiểu thư, vương phủ thật uy nghiêm." Hỷ Nhi xuống xe, thán một câu.

Phố Ngọc Hà đã quyết định sau này sẽ ở đây, ở trong phủ Hòa Khánh Vương một thời gian. Không chừng cô sẽ càng được coi trọng hơn. Còn Trần công tử cũng sẽ thay đổi cách nhìn với cô ấy.


"Lâu Thất, cô thấy nơi này khí phái không?" Cô quay sang hỏi Lâu Thất vì cô rất muốn xem biểu cảm của Lâu Thất. Lúc này Lâu Thất hơi cười khẽ.

"Rất khí phái."

Thế nhưng không hề có chút đố kỵ nào trong ánh mắt của Lâu Thất. Điều đó khiến Phố Ngọc Hà cắn răng bực tức.

Một lát sau phía trong có tiếng bước trân. Một đám người chạy tới.

Phố Ngọc Hà mặc dù nhiều năm chưa nhìn thấy dì của mình, thế nhưng ngay lập tức cô nhận ra trong đám người đó. Đôi mắt cô rưng rưng, rồi chạy nhanh lên phía trước; "Dì!"

Người đi tới chính là Tống Trắc Phi, nhìn cháu gái Phố Ngọc Hà vốn trông hơi tiều tụy nên có vẻ nghỉ ngờ. Thế nhưng sau đó bà đã nhận ra, "Ngọc Hà".

Hai người thân gặp nhau thế nhưng Lâu Thất và Trầm Sát không có tâm trạng nào để nhìn. Phố Ngọc Hà ngay sao đó cùng Tống Trắc Phi đi vào, còn họ thì bị cho là tùy tùng của Phố Ngọc Hà nên người của vương phủ không ngăn cản, bố trí họ vào một khu vực riêng nghỉ ngơi, chờ đợi sự dặn dò của Tống Trắc Phi.

Thế nhưng Tống Trắc Phi lâu năm mới gặp cháu gái mình nền có quá nhiều chuyện để nói. Còn Phố Ngọc Hà thì bị mê hoặc bởi sự nguy nga tráng lệ của vương phủ, chỉ nghe nói là họ đã được bố trí nơi ăn ở. Chẳng mấy chốc trời đã tối.

Người của vương phủ mang đồ ăn cho họ, mọi người ăn xong thì Trầm Sát gọi lại tập trung bàn kế hoạch hành động.

Đông Hải Lệ Minh Châu đó họ chưa từng gặp, chẳng trách Ưng không nói chi tiết vì có lẽ Ưng cũng không biết. Thế nhưng thiên hạ đồn rằng, Đông Hải Lệ Minh Châu không phải hình tròn mà là hình dạng một giọt nước mắt, sáng trong đầy sức mê hoặc. Thế nhưng chưa có người từng nghe nói về dược tính của nó. Lâu Thất chỉ biết về tác dụng của bột Trân Châu, cũng không biết thứ đó có phải là Trân Châu hay không. Nếu đúng, có thể dược hiệu của nó tốt hơn Trân Châu bình thường.

Nếu là dạ minh châu, thì cô thực sự không biết nó có dược hiệu gì. Thế nhưng trên thế giới này có rất nhiều thức khác với hiểu biết của cô, đọc dược nhiều, bảo vật cũng không ít.

Họ không biết Đông Hải Lệ Minh Châu ở đâu, nên đành phải đi tìm. Thế nhưng ngày mai rất có thể Phố Ngọc Hà sẽ nhờ lại sau đó nói ra thân phận của họ cho Tống Trắc Phi. Tới lúc đó e rằng họ sẽ không thể ở trong phủ. Thế nhưng đối phương chắc chắn cũng cử người theo dõi họ. Dù gì thì tùy tùng cũng không phải thuộc hạ, hơn nữa lại là giữa đêm tới, thân phận không rõ ràng nên khó có thể tin tưởng. Vì thế cơ hội tốt nhất của họ là phải tìm ra Đông Hải Lệ Minh Châu trong tối nay.


Đêm tới, Phố Ngọc Hà phấn khích tới nỗi không ngủ được. Dì của cô đối với cô rất tốt, trong bữa tiệc tối đã giới thiệu biểu đệ, biểu muội cho cô. Hơn nữa mỗi người đều tặng cô một món quà. Món quà nào cũng rất có giá trị. Dù thân phận của cô không hề thấp, cũng là tiểu thư nhà giàu, thế nhưng nửa năm nay, cha cô sủng ái người đàn bà kia, không hề quan tâm gì tới cô. Còn người đàn bà kia thì đã lấy đi bao nhiêu thứ của cô. Khi đẩy cô tới nông trang cũng không cho cô thức gì. Bây giờ cô nghèo khổ tới mức phải dựa vào mấy đồng bạc cắc mà Trầm Sát đưa cho!

Bây giờ thì tốt rồi, những đồ mà dì cô cho khiến cô trở lên sung túc!

Lúc này, một bóng người từ từ tiếp cận phòng của cô. khi Phố Ngọc Hà không chú ý, Hỷ Nhi và Hoa Thẩm đã bị điểm huyệt ngủ.

Người đó tiến vào trong phòng, nhìn thấy cô ta đang soi những đồ châu báu dưới bóng đèn và tự cười khoái trá.

"Mấy thứ này mà khiến cô mải mê tới mức không thể ngủ nổi ư?"

Phố Ngọc Hà bị một tiếng người đàn ông làm cho giật mình. Vừa định bật dậy thì đã bị kéo vào khiến cô sợ tới phát khiếp. Đang định kêu lên thì người đó đã bị miệng cô.

"Đừng gọi, bổn Vương là chú rể của cô, Hòa Khánh Vương gia."

Phố Ngọc Hà mở to mắt ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Cơ thể cao lớn, đôi mắt nhỏ và dài, để râu, da trắng, tướng mạo bình thường, mặc áo cẩm bào màu tím đậm.

Cô chưa từng gặp qua Hòa Khánh Vương, nên không biết là thật hay giả. Thế nhưng nghĩ tới việc nửa đêm mò vào phòng cô, thì cô tuyết đối cho rằng người này không phải Hòa Khánh Vương. Bởi vì cô là cháu gái của Tống Trắc Phi, 1 vương gia sao có thể ra tay với cháu gái của phu nhân mình?

Thế nhưng cô bị bịt miệng nên lúc này không thể kêu lên, chỉ biết sợ hãi giãy giụa.

"A ha, quả nhiên xinh đẹp, không khác mẹ cô là bao, quả nhiên giống."

Lúc này Phố Ngọc Hà ngửi thấy mùi rượu, rồi nhìn ánh mắt đờ đẫn, có vẻ ông ta đã uống khá nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui