Lâu Thất vẫn còn chưa tỉnh.
Nguyệt thấy hắn bần thần nhìn Lâu Thất đang nằm trên giường, trong lòng khẽ thở dài, nhưng hắn vẫn không kìm lòng được liền hỏi: "Chủ tử nếu không giải tuyệt cổ sao có thể ở bên Lâu Thất trọn đời trọn kiếp? Trừ khi chủ tử chỉ muốn ở bên nàng ta vài năm?"
Nói không chừng chưa tới hai năm.
Hắn muốn sống thì phải giải độc, giải cổ.
Độc dễ giải, chỉ cần tìm đủ thuốc dẫn. Thần y sẽ có thể luyện chế ra thuốc giải.
Tuyệt cổ, hắn từng cho rằng không quá khó giải, chỉ cần tìm được một nữ tử sinh giờ âm ngày âm tháng âm năm âm là được, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy tuyệt cổ này không dễ giải.
Bấc nến nổ tách một tiếng.
Hỏi hắn có nỡ chết sớm không, trước đây hắn không cam tâm và cũng không muốn, bây giờ hắn càng không muốn. Trừ khi hắn dẫn theo Lâu Thất cùng xuống hoàng tuyền, nhưng nếu như có thể sống, tại sao hắn lại phải chết.
Đêm nay, Trầm Sát cầm chiếc bát ngâm huyết liên tới bên giường, hắn ngồi dựa vào giường nhìn Lâu Thất, hoặc là nhìn vào bông huyết liên ngâm dần dần trở nên trong suốt, một đêm không ngủ.
Thời gian vừa tới, Lâu Thất tỉnh dậy.
Trầm Sát nhìn nàng, mỉm cười: "Không biết có phải nàng đã tính toán trước rồi không, vừa hay tới giờ uống huyết liên."
Lâu Thất hôn mê hai ngày một đêm, hoàn toàn phải dựa vào Trầm Sát dùng miệng truyền nước cho nàng, đừng nói không ăn được, kèm thêm trước khi lấy được huyết liên nàng cũng đã hôn mê mấy ngày, khi tỉnh lại cũng không muốn ăn gì, chỉ có mấy ngày, má nàng đã gầy đi nhiều, gương mặt tái nhợt không chút màu máu, nhìn giống như ngọn đèn hết dầu.
Mới đầu Lâu Thất cũng không biết công dụng của huyết liên, nhưng cách sử dụng này là lão đạo sĩ tổng kết ra, giống các loại thuốc như tuyết liên, dùng theo cách này sẽ có hiệu quả nhất đối với nàng.
Nhìn thấy Băng Sơn Huyết Liên đã ngâm một ngày bây giờ cánh hoa đã gần như trong suốt, nàng cũng cảm thấy rất mới mẻ.
Nàng không còn sức trả lời Trầm Sát. Cơ thể yếu ớt khiến Lâu Thất không quen, nàng nhìn Trầm Sát, ra hiệu nàng muốn uống huyết liên.
Trầm Sát đỡ nàng dậy dựa vào ngực mình, bê bát lên đút cho nàng ăn.
Trong vị mát ngọt còn mùi hương của rượu, món này giống như nước ngọt, rất dễ uống.
"Bổn đế quân liên lụy nàng bị thương, có người tặng thuốc tốt, Thất Thất, trong lòng nàng có phải rất cảm kích Vân Phong?"
Huyết liên quả nhiên là món đồ tốt mà người trong thiên hạ tranh giành, chỉ trong chốc lát, Lâu Thất đã cảm thấy sức sống và tinh thần mất đi trong mấy ngày qua nhanh chóng trở về, nàng cũng có thể nói được.
Gã ghen tuông chủ động nhắc tới Vân Phong, Lâu Thất đương nhiên phải đề cao cảnh giác: "Chủ tử thấy rằng ta nên cảm kích hắn?"
Trầm Sát hừ một tiếng: "Không cần!"
Nếu Vân Phong không đi hái huyết liên, chỉ thiếu một bước họ đã có thể tự hái, đâu cần phải hắn hái xong rồi tặng lại? Trên thực tế, theo Trầm Sát thấy, gã Vân Phong đó đúng là cố ý, nếu không sao có thể trùng hợp tới vậy, họ vừa tới nơi thì hắn cũng hái xong huyết liên định mang đi.
Lâu Thất đúng là không cảm kích Vân Phong lắm.
Trừ nghi ngờ như vậy ra nàng còn nghi ngờ Sinh Linh Tiếu được bố trí ở bên sông cũng có liên quan tới hắn, vì trận pháp đó nhằm vào Trầm Sát, người đó chắc phải biết nàng sẽ dẫn Trầm Sát tới Vân Phong sơn trang, hơn nữa cuối cùng lại suy đoán ra sau khi xảy ra chuyện nàng sẽ nhớ tới bến nước. Tại sao có người biết nàng biết bến nước, người này rất có khả năng là Vân Phong, vì hắn chính là người dẫn nàng tới bến nước.
Có điều tất cả những điều này đều chỉ là suy đoán của nàng, không thể coi là thật.
Nhưng con người nàng là vậy, một khi đã có thứ khiến nàng nghi ngờ, nàng đương nhiên sẽ không thể bỏ qua khúc mắc này, đương nhiên sẽ không thể cảm kích quá nhiều trước ân tình của hắn dành cho mình.
Đúng trong lúc này, Lâu Thất bỗng nhớ tới Mộc Lan.
"Mộc Lan đâu?"
"Có mang theo, mọi người vẫn trông coi." Nhắc tới cô gái đó, sắc mặt Trầm Sát lại trở nên khó coi.
Lâu Thất không ngờ trong tình hình như vậy Nguyệt vẫn còn nhớ dẫn theo Mộc Lan, nghĩ tới gương mặt của cô ta, trong lòng mặc dù có chút lo lắng nhưng nàng vẫn thở mạnh một hơi. Không sao, đợi nàng hồi phục, đợi vết thương của nàng lành lại, sẽ có chiêu trò dùng với Mộc Lan.
"Uống xong huyết liên này ta cần ngồi một lát để tiêu hóa dược lực, chàng có thể không cần để ý tới ta." Lâu Thất khẽ thở một hơi sau đó ngồi xuống, bỏ mặc lại hắn, cứ thế tiến vào trạng thái ngồi thiền.
Trầm Sát bước xuống giường, đặt bát lên bàn: "Người đâu."
Trước đây hắn đã có một bài học, sao có thể rời khỏi Lâu Thất trong trạng thái này.
Bên ngoài được nhiên có thị vệ canh gác, bây giờ người gác là Lâu Tín, nghe tiếng hắn gọi liền đẩy cửa bước vào: "Đế Quân có gì sai bảo?"
"Bảo đầu bếp nấu hai bát cháo bồi bổ sức khỏe mạng lên đây."
"Tuân lệnh."
Biết Lâu Thất đã tỉnh lại, trong lòng Lâu Tín cũng rất vui mừng, vội vàng chạy đi dặn dò đầu bếp.
Nhưng lúc này đang có một nhóm nữ tử y phục giống nhau bước vào nhà trọ này, vừa vào tới cửa, nữ tử đi đầu đã liếc qua khách khứa ngồi ăn ở đại sảnh, sau đó đưa mắt nhìn lên lầu hai!
Họ vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, thậm chí có một số người đàn ông còn để lộ vẻ tham lam. Những cô gái này chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng yêu kiều, gương mặt xinh đẹp, nữ tử dẫn đầu mặc áo màu xanh càng xinh đẹp rạng rỡ.
"Các cô nương muốn dùng bữa hay thuê phòng?" Tiểu nhị chạy tới, vừa mới lên tiếng, một cái tát đánh hắn xoay một vòng.
"Cút sang một bên."
Mỹ nhân có gai, những người nhìn thấy vậy đều vô cùng sợ hãi, nhưng cũng có người phiêu bạt giang hồ ngược lại lại bật cười ha ha.
"Đúng là một cô nàng đanh đá, đại ca, dẫn về làm em dâu của huynh có được không?"
"Hiền đệ, chi bằng dẫn về làm chị dâu của đệ."
"Ha ha, hay là vừa làm em dâu vừa làm chị dâu có được không?"
"Được lắm, được lắm!"
Mấy người bàn đó liền bật cười rất phô trương.
Vút.
Một sợi roi quất mạnh tới, rầm một tiếng đánh xuống bàn, chiếc bàn lập tức vỡ làm đôi, thức ăn trên bàn rơi vãi tung tóe.
Mấy gã đàn ông kia nháo nhào né tránh, đang định mắng thì những nữ tử kia đột nhiên cúi đầu đứng ra hai bên. Hương hoa nồng nặc bay vào, ngoài cửa có một trận gió ập tới, thổi tung cánh hoa rợp trời.
"Cung nghênh phu nhân!"
Tiếng nói giòn tan đồng thời vang lên, không có tấu nhạc nhưng không biết vì sao trong lòng người có mạc ở đây đều nghe thấy tiên nhạc phiêu bồng, lại kèm thêm hương hoa ngập tràn, mọi người có cảm giác bay bổng.
Đúng lúc này, một nữ tử uyển chuyển bước từ ngoài vào.
Váy đỏ rực rỡ, áo choàng gần như trong suốt, ngực cao vút, eo thon thả, dưới đuôi váy có treo mấy chiếc lục lạc hình hoa nhỏ bé tinh xảo, mỗi bước đi của bà ta sẽ vang lên tiếng lục lạc giòn tan. Không nhìn dung nhan cũng đã có thể bị vóc dáng như vậy cuốn hút.
Nhưng khi nhìn dung mạo của bà ta mọi người bất giác hít một hơi thở lạnh, hồn phách như đã bị câu mất. Dung nhan xinh đẹp, ánh mắt đưa tình, đôi môi đỏ hồng giống như một đóa hoa đẹp nhất trong tranh, khiến người ta muốn đi hái.
Toàn thân nàng ta đều toát ra cảm giác mị hoặc, những người đàn ông ý chí không kiên định thậm chí chỉ nhìn bà ta như vậy thôi cũng có phản ứng, chỉ cảm thấy nếu như có thể ngủ một đêm với mỹ nhân này có giảm thọ hai mươi năm cũng đáng.
"Bách, Bách Hoa phu nhân..."
Có người trong số họ lập tức nhớ tới trong thiên hạ này làm gì có nhân vật như vậy, đây không phải Bách Hoa phu nhân sao? Tên Bách Hoa phu nhân vừa gọi ra, ánh mắt si mê của những gã đàn ông kia lập tức như bị đâm một nhát, trở thành vô cùng sợ hãi.
Kì lạ, những người đàn ông vốn dĩ muốn nhào lên ôm bà ta vào lòng vuốt ve âu yếm lập tức đồng loạt cúi đầu không dám nhìn bà ta, như thể rất sợ bà ta ưng ý mình. Tới cả ông chủ lớn tuổi để ria hai bên mép cũng sợ hãi run rẩy, nấp mình dưới quầy.
Đúng trong lúc này, Nguyệt bước từ ngoài vào.
Khi hắn tới những nữ tử này đã vào trong đại sảnh, Bách Hoa phu nhân liếc nhìn mọi người, đang định lên lầu hai thì Nguyệt bước vào từ cửa lớn.
Thiếu nữ xinh đẹp đi đầu trong nhóm nhìn thấy nàng ta lập tức ánh mắt phát sáng: "Phu nhân, công tử đó đúng là đang ở đây."
Nguyệt nhìn thấy bà ta liền biết không ổn, còn chưa kịp phản ứng gì thì Bách Hoa phu nhân đã quay người lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn.
Gương mặt Bách Hoa phu nhân vốn dĩ chỉ mỉm cười nhưng vô cùng lạnh nhạt lập tức giống như một bông hoa hé nở rạng rỡ, dung nhan đó càng khiến người khác không thể không đi nhìn bà ta.
"Lang quân, ta tìm được chàng rồi!"
Bách Hoa phu nhân khẽ vung cổ tay, chiếc áo choàng gần như trong suốt lướt thành một đường cong sau đó hạ xuống sau lưng, mang theo hương thơm thoang thoảng. Bà ta nhìn Nguyệt, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.
Nam tử mặc xiêm y màu trắng, gương mặt tuấn tú, khí chất dịu nhẹ như vầng trăng sáng, quả nhiên tốt hơn rất nhiều so với những mỹ nam trước đây bà ta có được! Tiểu Liên quả nhiên nói không sai.
Khóe miệng Nguyệt co giật.
"Phu nhân nhận nhầm người rồi."
Bách Hoa phu nhân nghe thấy giọng của hắn nụ cười càng thêm rạng rỡ: "Giọng của lang quân thật êm tai, khiến Tiểu Hoa Nhi cảm thấy toàn thân tê dại."
Tiểu Hoa Nhi lẽ nào là gọi bà ta?
Nguyệt suýt chút nữa mắc ói, bà ta rất xinh đẹp nhưng trong mắt Nguyệt vẻ đẹp đó không thể che giấu đi được sự trác táng trong xương tủy. Loại đàn bà này cho không hắn hắn cũng không thèm.
Nguyệt nắm chặt đồ trong tay chuẩn bị bước lên lầu hai nhưng Bách Hoa phu nhân đưa tay ra cản hắn lại: "Lang quân mau cùng Tiểu Hoa Nhi về nhà thôi, giường trong phủ đã chuẩn bị sẵn, chỉ đợi lang quân..." Nói xong cơ thể mềm mại như không xương của bà ta định dựa vào ngực hắn.
Nguyệt tự cho rằng chưa bao giờ gặp phải loại người không biết xấu hổ là gì này. Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn cả là Bách Hoa phu nhân vẫn theo sát hắn, không thấy rõ bà ta đã làm thế nào, đôi môi đỏ hồng kia, người cứ muốn ghé sát vào lòng hắn, đầu hơi ngẩng lên, đôi môi đỏ mọng kia hơi mấp máy, nói với hắn: "Lang quân đừng trốn nữa."
"Không đi đi thì đừng trách ta không khách sáo?"
Bách Hoa phu nhân mỉm cười rạng rỡ: "Hi hi, lang quân định không khách sáo với ta như thế nào? Về phủ ta sẽ để mặc chàng dày vò có được không? Mặc chàng đùng mười tám môn võ nghệ, ta sẽ phối hợp toàn bộ, có được không thế?
Nữ nhân này việc gì cũng dám làm, lời nào cũng dám nói trước mặt mọi người, khiến cánh đàn ông nghe được đều đỏ mặt tía tai, tim đập rộn ràng. Tuy sợ bà ta nhưng lại thấy rằng nếu như có thể được cùng bà ta như vậy, chết cũng đáng.
Khí tức của Nguyệt lạnh đi, hắn không nói gì nữa, hừ một tiếng bèn định đi qua bà ta, Bách Hoa phu nhân không biết đã làm thế nào vẫn cứ đi sát bên cạnh, thậm chí khi thấy hắn muốn bỏ đi, ánh mắt bà ta ánh lên ánh sáng nhất định phải chiếm cho bằng được.
Trong một gian phòng ở lầu hai, Khổng Tu nhìn xuống dưới lầu, nhíu mày có chút ngạc nhiên nói: "Sư thúc, cô gái này lẽ nào chính là con gái vương gia khác họ giết mẹ giết cha?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...