Võ công của vài tên thị vệ hắc y cao hơn nhiều so với tưởng tượng của Du Hoảng, và họ phối hợp vô cùng ăn ý, lúc ra tay mang theo một luồng sát khí mà hắn có vẻ quen thuộc. May là võ công của Du Hoảng cũng không tệ lắm, đánh không lại liền bỏ chạy, mấy con hãn huyết bảo mã quả thật dí đuổi theo đám thị vệ, khiến hắn muốn suy sụp.
"Chịu chết đi!"
Một tiếng quát vang lên, Du Hoảng có thể cảm nhận được sát khí lạnh giá phía sau lưng, trong lòng hắn bỗng lặng xuống, cảm thấy không thể trốn nữa, đang thầm nghĩ hôm nay mình sẽ bỏ mạng ở đây, thì một chỉ phong tạt qua đây, kích trúng lưng của hắn, chỉ nghe được một tiếng rắc vang lên, cây kiếm sau lưng hắn lệch đi chỗ khác.
Trong lòng Du Hoảng vui mừng, lập tức nhân cơ hội bay ra ngoài vài trượng, liền đứng ngay bên cạnh Nguyệt vừa ra tay cứu đỡ.
"Nguyệt đại nhân..." Hắn đang muốn nói rõ tình hình, nhưng thấy mấy tên thị vệ hắc y đang tung ngựa truy sát hắn mặt lộ niềm vui mừng hớn hở, toàn bộ xuống ngựa quỳ một bên gối.
"Đế Quân!"
Trầm Sát cõng Lâu Thất, ánh mắt đặt lên người bọn họ, chỉ hơi gật đầu: "Đứng dậy."
"Đế Quân, người này vọng tưởng ăn cắp Phi Ngân và Đạp Tuyết..."
Mấy người truy sát Du Hoảng chính là bọn Trần Thập Lâu Tín, họ né được sự truy sát từ nhiều phía, đi tìm kiếm Trầm Sát và Nguyệt đại nhân, nhưng may mắn phát hiện ra Phi Ngân, lại gặp được Du Hoảng muốn ăn cắp ngựa quý, đột nhiên trong lòng nảy lửa, sao có thể tha cho hắn. Nhưng không thể nào ngờ được, truy sát hắn tới đây, lại tìm lại được Trầm Sát và Nguyệt, đột nhiên vui mừng tột cùng.
"Là bổn Đế Quân bảo hắn đi tìm ngựa."
Du Hoảng cảm thấy vận may của mình không tồi, ít ra không bị mấy thị vệ này giết chết, nếu không thì thật oan ức. Nhưng trong lòng hắn cũng hơi hết hồn, không ngờ võ công thị vệ của Trầm Sát lại cao cường như thế, vốn dĩ hắn tưởng võ công của mình có thể dễ dàng chiếm lĩnh một vị trí thuộc hạ của chàng, nhưng bây giờ mới biết bản thân thật ngây thơ, hắn vội dẹp đi tiềm thức ngạo mạn kia lại.
Lúc này, Lâu Tín nhìn thấy Lâu Thất trên lưng của Trầm Sát, dáng vẻ như đang ngất xỉu, bỗng dưng kinh sợ: "Đế Quân, Lâu cô nương bị sao vậy?"
"Bị thương một chút. Những người khác đâu?"
"Bẩm Đế Quân, chúng thuộc hạ chia thành hai nhóm, có người hỗ trợ thị vệ bị thương rời khỏi Băng Nguyên chuẩn bị vào thành dưỡng thương, dưỡng xong thì về Phá Vực trước, thuộc hạ sáu người thì phụ trách đi tìm Đế Quân." Trần Thập đáp.
"Ừ." Trầm Sát đáp, trong mắt che giấu nỗi lo lắng. Nguyệt hiểu ý của chàng, bèn sắp xếp mọi việc, cho người của Trần Thập tìm xe ngựa, Trầm Sát ẵm Lâu Thất cưỡi lên lưng Phi Ngân, đưa Đạp Tuyết cho Kim Lão, để lão dắt mọi người tiến về tuyết sơn trước, ven đường Nguyệt để lại dấu hiệu, để người của Trần Thập tìm được xe ngựa và chuẩn bị đủ ngựa đuổi theo sau.
Tuyết sơn, không giống với Băng Nguyên từng đi, tuyết sơn này, là ở một phía khác của Đông Thanh, rời Băng Nguyên rất xa. Bởi vì sợ ngựa đi nhanh sẽ khiến Lâu Thất lắc lư mạnh, cho nên Trầm Sát không dám đi nhanh quá. Sau một ngày, bọn người Trần Thập cưỡi ngựa đuổi kịp họ.
Cuối cùng Lâu Thất tỉnh dậy vào buổi tối hôm đó. chỉ là không biết có phải đã lắc lư cả ngày, hay vì lý do phá giải Sinh Linh Trận, sắc mặt của nàng tệ hơn nhiều so với trước, trắng bệch không có chút máu, điều này khiến sắc mặt của Trầm Sát đen xì. May là có xe ngựa, khi chàng ẵm nàng vào trong xe, Trần Thập và Lâu Tín cũng rất chú tâm chăm sóc cho Lâu Thất, biết nàng bị thương, nên càng chú tâm tỉ mỉ hơn nhiều, trong xe được trang trí mới, trải tấm chăn dày dặn, ngay cả vách xe cũng được bọc vải, để nàng dựa vào càng thoải mái hơn.
Và ngăn tủ trong xe chứa đầy các món ăn vặt ngon miệng. Dù sao đi chăng nữa, điều này khiến Lâu Thất không được hưởng thụ sung sướng một quãng thời gian dài cảm thấy thích thú, chỉ là nàng chịu nội thương quá nặng, trong đó tinh thần bị nghiêm trọng quá tải, trên đường chỉ tỉnh được một lần, nhai một ít bánh, thậm chí còn chưa kịp nuốt, đã ngất xỉu nữa rồi.
Từ khi nàng đến, lúc nào cũng thấy nàng giả ngơ yếu đuối, thực chất là quỷ sứ tinh ranh, bản lĩnh đầy người, lúc thì cười ha hả, rõ ràng ý chí siêu mạnh mẽ, lần đầu tiên thấy nàng yếu đuối đến nỗi ăn một miếng đồ ăn cũng không có cách, trái tim của Trầm Sát suýt chút nữa đau đớn đến tan vỡ.
"Đến tuyết sơn còn phải mất bao lâu?"
Đột nhiên chàng giở màn xe lên, hỏi Kim Lão đang dắt đường phía trước.
Kim Lão khám ra được nội thương trong người của Lâu Thất, nhưng về thể loại tinh thần lực thì hoàn toàn không phát hiện ra được, trong thế giới của bọn họ, biết được nội lực, thể lực, đối với tinh thần lực có chút tiếp cận với lĩnh vực khoa học hoặc y học thì không biết đâu. Đó cũng là nguyên nhân tại sao bọn họ cảm thấy năng lực biểu hiện của Lâu Thất còn mạnh mẽ hơn nội lực thấy được bằng mắt thường của bọn họ, bởi vì nàng không chỉ tu luyện nội lực, nàng còn luyện tập tinh thần lực, đây là cái cốt dựa vào của nàng khi vận dùng bùa chú và phá trận. Chỉ là lần này bị thương quá nghiêm trọng, nàng cần phải lấy Băng Sơn Huyết Liên để bồi dưỡng lại.
Lần này cũng xem như là lần bị thương nghiêm trọng nhất trong suốt hai mươi bảy năm sống trên đời này của Lâu Thất.
Nàng ngất xỉu trọn vẹn ba ngày, cũng chỉ tỉnh giấc được một chút.
Cho đến ba ngày sau, một đoàn người bọn họ đứng dưới chân núi, nhìn ngọn núi thát tuyết cao xuyên tầng mây, dường như Lâu Thất mới có cảm giác tỉnh lại.
Lúc đó, Trầm Sát đang ôm nàng trong lòng, để nàng nằm dựa vào lòng mình, ba ngày nay chàng dường như cứ ôm nàng mãi, điều này khiến nỗi lo sầu trong lòng của Nguyệt càng tăng thêm bội phần.
Có lẽ, hắn phải tìm Lâu Thất nói rõ.
Tình cảm của chủ tử đối với nàng đã sâu đậm vượt xa trí tưởng tượng của bọn họ, lúc đó, vị kia thật sự tìm được thì phải sao đây?
"Lâu Thất, nàng tỉnh rồi?"
Giọng nói từ tính mang lẫn niềm vui vang lên bên tai nàng, Lâu Thất muốn giơ tay xoa xoa vầng thái dương của mình, nhưng đôi tay có chút mềm nhũn, không thể nào giơ lên được.
Nhưng tức thì, ngón tay của chàng ấn xoa lên huyệt thái dương, lực độ phù hợp xoa bóp cho nàng. "Đau đầu?"
"Chúng ta, đã tới chưa?" Trong xe có lẽ đốt một lò than nhỏ, nhưng nàng vẫn cảm thấy nhiệt độ rất thấp. Chắc đã đến tuyết sơn rồi.
"Đến rồi."
"Chủ tử, ẵm ta xuống đi."
"Được."
Trầm Sát thực sự không nói lời thứ hai mà ẵm nàng xuống xe ngay, và động tác nhẹ nhàng chỉnh sửa cổ áo cho nàng, Lâu Thất thấp thoáng nhớ lại, chàng đã gọi mình là Thất Thất rồi? Bắt đầu từ khi nào vậy? Còn nữa, sự lạnh lùng trên người của chàng giống như đột nhiên vơi đi không ít, sao lại dịu dàng như thế kia chứ?
Lâu Thất đột nhiên rợn da gà, trời đất, bộ dạng này của Trầm Sát, nàng thực sự không quen! Quả nhiên bị ăn hiếp quen rồi sao?
"Thất nha đầu, ngươi tỉnh rồi à?" Lúc này Kim Lão cũng đã xuống ngựa, vừa nhìn nàng đột nhiên nước mắt nước mũi tèm lem nói: "Đáng lẽ đến tuyết sơn có thúc ngựa phóng nhanh cũng phải thời gian năm ngày, nhưng ba ngày chúng ta đã đến rồi..." Lão vừa nói, vừa lén lút nhìn Trầm Sát.
Lâu Thất cảm nhận được cơ thể căng ra của Trầm Sát, dường như Kim Lão dám cả gan tố cáo hắn trước mặt nàng, Lâu Thất vốn dĩ muốn cười, nhưng vừa hé miệng, lại không cười được gì cả.
Lời nói của Kim Lão nàng hiểu. Chỉ một câu thôi, nàng có thể nghĩ ra rất nhiều chuyện, trong ba ngày nay, Trầm Sát lo lắng bao nhiêu, chắc chắn chàng đã hối thúc, nhanh hơn nữa.
Vừa nghĩ đến khi ở bến nước, chàng có thể đột phá giam cấm, chịu đựng nỗi đau mà người thường không ai chịu được để độ khí cho nàng, tâm trạng của Lâu Thất có chút phức tạp.
Thời gian nàng xuyên qua đây chưa được bao lâu, nhưng đã trải qua biết bao trận sinh tử cùng Trầm Sát, lần này phá Sinh Linh đại trận, suýt chút nữa không vượt qua được. Lúc trước Trầm Sát nói nàng là nữ nhân của chàng, điều mà chàng muốn biểu đạt nàng hiểu, thậm chí cũng đã phản hồi lại, nói với chàng, nàng là của chàng, vậy thì, chàng cũng phải thuộc về nàng, nhưng trên thực tế, trong tiềm thức của mình vẫn luôn cảm thấy có một ngày nào đó mình sẽ rời khỏi nơi đây, cho dù không về được thời hiện đại, cũng có thể tự mình đi sống một cuộc sống mà mình mơ ước. Chứ không phải theo chàng dầm mưa dãi nắng, dường như là ba ngày một chuyện nhỏ, năm ngày một trận sinh tử. Rất là nhiều việc quá đi!
Đi theo Trầm Sát, quả thật là một con đường tràn đầy gai góc thà chảy máu không chảy nước mắt. Nàng thật sự không muốn đâu, nếu phải sống cuộc sống như vậy, thế trước kia nàng rửa tay gác kiếm chi nữa? Huống chi, ở thời hiện đại, cùng lắm chỉ có mưa bom bão đạn, đó chỉ là những con người bình thường thôi, đều là thịt xác người phàm, nhiều nhất cũng chỉ có hai ba người dị năng, những loại dị năng đó đối với nàng mà nói thì cũng chỉ là chuyện con tép, hai ba phát nàng đãng KO nó rồi. Nhưng thế giới này không giống vậy đâu mà.
Nhớ năm xưa lão đạo sĩ thối nói về thế giới này với nàng, có một lần nàng đã cảm thán qua, may là mình không sống ở thế giới này, nếu không đơn giản chỉ một con sâu của Nam Cương thôi đã có thể khiến nàng phát nôn rồi.
Ai biết được, nàng đã thực sự tới đây!
Thực sự phải đấu tới cùng với bọn người Nam Cương sao, và Tây Cương nữa!
Cái gì mà Đoạn Trần Tông, nàng cảm thấy, Đoạn Trần Tông đó dường như là sự kết hợp của Trung Nguyên từ Nam Cương và Tây Cương? Võ công cao thâm cũng có, chơi độc chơi cổ cũng có, bày trận pháp cũng có! Có một lần, có người định ám sát sau lưng Trầm Sát, nàng thậm chí cảm thấy kẻ đó còn đáng sợ hơn Đoạn Trần Tông, bởi vì họ có thể đào một cái bẫy sâu như thế! Và còn bày ra Sinh Linh Tiếu Đại Trận!
Từ đây thì biết, tiếp tục đi theo Trầm Sát, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ càng lúc càng sóng gió, không hề thoải mái đâu.
Nhưng vào lúc này, nàng lại có cảm nhận rõ ràng về tâm ý của Trầm Sát.
Chết rồi.
Quả nhiên phút dịu dàng hồi nãy của chàng, nghe lời nói của Kim Lão, rõ ràng Trầm Sát có tí buồn bực, lúc này Lâu Thất không còn hơi sức, chỉ có thể dùng hai ngón tay để níu lấy mảnh áo trước ngực chàng, "Chủ tử, chúng ta mau lên núi đi."
Vốn dĩ Trầm Sát đang định cho Kim Lão một trận nghe vậy bèn hừ một tiếng, ẵm nàng bay lên, vừa bay đã cao lên tới vài trượng.
Kim Lão và Khổng Tu nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy được sự kinh hãi trong mắt của đối phương. Thực ra lão hoàn đồng Kim Lão muốn thử xem nội lực của Trầm Sát thâm hậu cỡ nào, bởi vì ba ngày qua chàng chỉ ẵm Lâu Thất ngồi trong xe, và còn hối thúc lão suốt đường, nhanh chút nữa, nhưng tối qua lão cảm thấy tu vi của Trầm Sát dường như đã đột phá nữa.
Tham gia vào hàng ngũ cao thủ, họ muốn đột phá thì không phải là một điều dễ dàng nữa, nhưng mỗi một lần đột phá cũng sẽ có khí lưu chuyển rung động, cùng là cao thủ cũng sẽ cảm giác được. Tối qua Kim Lão và Khổng Tu đã cảm nhận được sự rung động nội lực khi Trầm Sát đột phá, khiến trong lòng họ vô cùng kinh hãi, cho nên lão đợi hôm nay không nhịn được bèn muốn qua chiêu với chàng thử, thử xem chàng trai trẻ tuổi này đã trưởng thành đến trình độ nào rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...