Không phải giải cổ, mà chính là cưỡng chế ép cổ chui ra, chẳng khác nào lập tức kích thích cổ độc. Cổ độc một khi phát tác trong trận pháp này thì trên người Trầm Sát sẽ phát sinh ra biến hóa gì, sau đó biến thành bộ dạng gì, ngay cả Lâu Thất cũng không nói rõ ràng được.
Nàng hoảng sợ vô cùng. Là ai lại có năng lực như vậy, bố trí một đại trận hung ác như thế ngay dưới mặt nước này? Là ai có thể tính được Trầm Sát sẽ đến Vân Phong sơn trang? Hơn nữa còn tính được hắn không đi đường sông, mà ngược lại sẽ tới thác nước này, sau đó ngồi thuyền rời đi?
Có lẽ, ngay cả Băng Sơn Huyết Liên giả kia cũng là một phần trong cái bẫy này. Băng Sơn Huyết Liên, tính mạng của nhiều người như vậy, một Vân Phong sơn trang rộng lớn, một đại trận như vậy... Tất cả những thứ này chẳng lẽ đều chỉ vì dẫn dụ cổ trùng trong người Trầm Sát ra ngoài thôi sao? Thật ra nàng không nắm chắc biện pháp phá giải, hơn nữa, hiện giờ tuyệt đối không thể giải được. Hiện tại cổ độc và kịch độc trong người hắn đang áp chế lẫn nhau, đạt được một điểm thăng bằng, nhưng cho dù vậy, ngày mười lăm hàng tháng hắn vẫn phải chịu đựng cổ độc phát tác, sống không bằng chết. Nếu như lúc này cổ độc kia bị miễn cưỡng ép ra thì khả năng lớn nhất chính là Trầm Sát sẽ chết.
Nhưng nếu như chỉ muốn hắn chết thì cần gì phải hao tâm tổn trí sắp đặt một cạm bẫy lớn như vậy? Trừ phi, cổ độc trên người hắn còn có một bí mật khác, đối phương không muốn hắn chết, mà là có mục đích khác.
Nàng nghĩ ra được, đương nhiên Trầm Sát cũng nghĩ ra được.
Hắn nhìn chằm chằm vào hoa văn của đại trận trên mặt nước, sắc mặt trầm xuống.
Lúc này, thuyền lớn vừa xông ra ngoài, mọi người đã quen với sự u tối trong thác nước, đột nhiên bị ánh sáng chói chang chiếu vào nên không chịu nổi, lập tức nhắm chặt mắt. Khổng Tu đang ngồi trong khoang thuyền đột nhiên đứng lên, vì hai chân ông chưa khôi phục nên suýt nữa lại té ngã trên mặt đất, cũng may, Nguyệt đứng ở một bên lập tức đỡ hắn.
"Sinh Linh Tiếu! Thật sự là Sinh Linh Tiếu! Hai người kia gặp nguy hiểm rồi!"
"Ngươi nói gì?" Sắc mặt Kim lão biến đổi: "Sinh Linh Tiếu?"
"Không sai! Đó không phải động đất! Đó là uy lực do đại trận Sinh Linh Cười đem lại, dẫn tới động đất! Núi Vân Phong nhất định là đã từng chôn rất nhiều hài cốt, có nhiều linh hồn như vậy mới có thể khiến cho động đất trở nên rõ ràng..." Khổng Tu vô cùng kinh hãi.
"Sao có thể chứ? Sao lại có người bố trí được Sinh Linh Tiếu?" Kim lão cũng không cách nào tin nổi.
"Sinh Linh Tiếu là một sát trận rất đáng sợ sao?" Nguyệt nghe không hiểu lắm, nhưng hắn biết, nhất định là trong đó nguy hiểm vô cùng, cho nên gương mặt cũng mang theo sự kinh sợ.
"Sát trận? Không, nó không được tính là sát trận!" Ánh mắt Khổng Tu trầm xuống, cũng không biết nên giải thích thế nào, quay đầu nhìn về phía xa, thỉnh thoảng còn có thể thấy được đá lớn rơi xuống cửa ra, cửa ra đã bị chặn, thuyền lớn không thể nào trở về được nữa.
Nguyệt lập tức xoay người định nhào tới, nhưng cánh tay lại lập tức bị Kim lão giữ lại: "Ngươi muốn đi làm gì?"
"Chủ tử và Lâu Thất còn ở bên trong, ta vào đó cứu bọn họ." Hắn sai rồi, hắn sai rồi! Hắn không nên đi theo thuyền ra ngoài này.
Kim lão lắc đầu: "Đã quá muộn rồi..."
"Là ý gì?" Nguyệt vệ nghiến răng. Cái gì gọi là đã quá muộn chứ? Đừng nói với hắn rằng chủ tử và Lâu Thất có thân thủ mạnh như vậy mà một chút thời gian cũng không chống đỡ nổi...
"Sinh Linh Tiếu một khi khởi động, ai cũng không vào được, cũng không có ai ra được." Kim lão đáp.
"Không, không phải không có ai ra được!" Khổng Tu trầm giọng: "Nếu như có thể chịu được Sinh Linh Tiếu, thì khi đi ra ngoài sẽ trở thành Cốt Linh mạnh nhất!"
"Cốt Linh?" Nguyệt sắp phát điên rồi! Đây là ý gì chứ?
Kim lão hoảng sợ, nhìn Khổng Tu, từ trong mắt đối phương thấy được sự tuyệt vọng. Trầm Sát bọn họ không hề quen biết, nhưng bọn họ lại muốn cứu Lâu Thất. Đối với Khổng Tu, Lâu Thất là bạn chí cốt của ông, cũng là ân nhân của ông, còn đối với Kim lão thì ông thật sự rất thích Lâu Thất, cảm thấy Lâu Thất là một nha đầu thú vị, ông thật sự rất thích, rất thích nàng.
Nhưng bọn họ lại không có cách nào cứu giúp...
Bọn họ đều hiểu, không còn cách nào cả. Đại trận Sinh Linh Tiếu này cho dù cả hai bọn họ hợp lực cũng không phá được, huống chi chân của Khổng Tu còn chưa khôi phục lại.
"Ta không quan tâm cái gì là Sinh Linh Tiếu, cái gì là Cốt Linh, ta phải trở về cứu bọn họ." Nguyệt nghiến răng, vung tay lên, muốn thoát ra khỏi sự khống chế của Kim lão. Chỉ là tuy võ công của hắn thâm hậu, nhưng ở trước mặt Kim lão, hắn vẫn còn quá yếu, căn bản không cách nào nhúc nhích được.
"Thất nha đầu để cho chúng ta đi, điều này chứng tỏ nàng đã biết được ai trong số chúng ta cũng không có cách phá giải đại trận đó." Kim lão nhắm mắt lại. Lâu Thất vốn dĩ có thể không nói gì, kéo bọn họ chết theo, ít nhất, nhiều người như vậy không thể không hợp sức chống lại Sinh Linh Tiếu, nhưng nàng lại không làm thế. Nhất định nàng đã biết đó là đại trận Sinh Linh Tiếu, biết rằng giữ bọn họ lại cũng không có tác dụng gì.
"Vậy chẳng lẽ đành trơ mắt nhìn bọn họ sao?" Hốc mắt Nguyệt đỏ lên: "Không, không được, không thể như vậy!"
"Bây giờ chỉ còn một cách mà thôi." Khổng Tu lẩm bẩm: "Hy vọng bọn họ có thể chống đỡ được, sau đó đi ra ngoài, cho dù trở thành Cốt Linh thì ta cũng sẽ dùng tất cả biện pháp để cứu bọn họ."
"Rốt cuộc Cốt Linh là gì?"
"Cốt Linh chính là xác chết có thể hoạt động được, nhưng bọn họ chỉ có thể giống như bù nhìn mà thôi. Nếu có người biết sử dụng bí pháp điều khiển bù nhìn thì bọn họ sẽ coi người đó như tướng quân, tuyệt đối nghe lệnh của người đó, chỉ sợ người đó sẽ để cho bọn họ tàn sát lẫn nhau..."
Nguyệt không nghe rõ, nhưng hắn nghe được, xác chết biết hoạt động.
Nghĩa là chủ tử và Lâu Thất có thể đi ra, nhưng sẽ dùng một trạng thái người không ra người, quỷ không ra quỷ để đi ra, từ đó sẽ không có suy nghĩ, cũng sẽ không quen biết đối phương...
"Không!"
"Làm sao mới có thể phá giải?" Trầm Sát trầm giọng hỏi. Biết Lâu Thất sẽ có biện pháp, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng cũng biết trận pháp này không dễ phá, hơn nữa chỉ sợ thời gian của bọn họ không đủ. Trên đỉnh đầu liên tục có đá rơi xuống, sợ rằng cửa ra sẽ bị chặn lại. Vừa nhìn thử thì thấy thuyền lớn đã xông ra ngoài...
Lâu Thất vẫn đi men theo sơ đồ, đưa chút quỷ thảo cuối cùng cho hắn: "Ăn cái này đi, có lẽ sau khi ra ngoài chàng sẽ đau bụng ba ngày, nhưng bây giờ nó có thể giúp cho cổ trùng trong người chàng ngủ say."
Trầm Sát không nói gì, nhận lấy, sau đó cho vào miệng. Đồ nàng đưa, đừng nói đau bụng ba ngày, cho dù mất nửa cái mạng thì hắn cũng sẽ nhận. Lâu Thất nhìn hắn chăm chú, sau đó nâng tay lên, mười cây kim châm dài lấp lánh trong kẽ tay nhắm thẳng vào người hắn.
Mũi châm kia không biết đã được bôi thuốc gì, hơi đỏ lên, ánh mắt nàng kiên định nói: "Cái này có thể tạm thời vây khốn cổ trùng, không để cho nó bị trận pháp gọi ra, nhưng chàng sẽ rất đau khổ, còn đau hơn rất nhiều so với ngày mười lăm hàng tháng, chàng cũng không thể nào động đậy được. Chàng phải giao toàn bộ mọi chuyện cho ta, ta sẽ mang chàng đi ngoài, chàng tin tưởng ta không?"
Dưới tình huống nguy hiểm như vậy, hắn phải cho bản thân rơi vào thế hoàn toàn bị động, chịu nỗi đau đớn cực hạn, không thể động đậy được, phải giao tất cả mọi chuyện cho nàng, ngay cả mạng hắn cũng phải giao cho nàng, không phải chuyện mà ai cũng có thể làm được... Huống chi, nàng chỉ là một nữ tử, vóc người nhỏ hơn hắn rất nhiều.
Lâu Thất không nhịn được, hỏi lại một lần: "Trầm Sát, ta chỉ nắm chắc bốn phần, đây là cửa ải khó khăn nhất trong cuộc đời ta từ trước đến giờ, chàng yên tâm giao bản thân mình cho ta không?"
Trầm Sát đột nhiên giữ chặt gáy nàng, cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên môi nàng, giống như muốn nuốt nàng vào trong bụng.
Sau đó hắn nhanh chóng buông nàng ra, ánh mắt thâm thúy, giọng hơi khàn khàn: "Nàng nói nhiều quá, mau động thủ đi!"
Lâu Thất chấn động trong lòng: "Trầm Sát..."
"Bổn Đế Quân chỉ có một yêu cầu." Trầm Sát đưa tay vuốt ve đôi môi đỏ mọng vừa mới bị hắn làm cho sưng đỏ của nàng, nói một cách rõ ràng: "Nếu quả thật không làm được thì mau buông ta ra, một mình đi ra ngoài!"
Hắn tin tưởng, nếu như không có hắn thì dựa vào bản lĩnh của mình nàng cũng có thể đi ra ngoài được. Mang theo hắn đi ra ngoài thì nàng chỉ có bốn phần nắm chắc, nhưng nếu như chỉ có mình nàng thì có lẽ nàng sẽ nắm chắc được sáu, bảy phần...
Sắc mặt Lâu Thất hơi thay đổi: "Không phải chàng từng nói, nếu chàng chết, ta là thị nữ thân cận nhất của chàng cũng phải chôn theo sao?"
Hắn đã từng nói trong lúc ôm nàng ngủ, nếu hắn chết, tuyệt đối sẽ không để nàng sống một mình, cho dù đi xuống hoàng tuyền thì nàng cũng phải đi theo hắn!
Trầm Sát nhìn nàng, đột nhiên cười một cái, nụ cười này khiến cho Lâu Thất cảm thấy rất chói mắt. Thì ra là như vậy, gương mặt lãnh khốc không biểu tình kia một khi cười lên lại khiến cho người ta không cách nào chống cự được...
Con ngươi lạnh lẽo kia đột nhiên giống như bông hoa nở rộ trong nắng xuân...
"Sau khi rời khỏi đây, thay bổn Đế Quân báo thù, bổn Đế Quân cho phép nàng đi theo, bổn Đế Quân đợi nàng trên cầu Nại Hà." Hắn nói.
Chết tiệt! Cầu Nại Hà cái gì chứ? Lâu Thất thật sự rất muốn mắng hắn nhưng cuối cùng nàng lại không nói gì, lập tức hành động, nhanh chóng dùng mười mấy cây kim châm đâm vào người hắn, tạo thành một vòng, nhưng kim cũng không đâm vào hẳn, chỉ để lại một đầu kim ngắn lộ ra ngoài. Trong khu vực được bao vây bởi mười mấy cây kim châm, dưới da hắn đột nhiên có một thứ nhỏ bằng móng tay nổi lên, giãy dụa mấy cái sau đó bất động.
Trầm Sát chỉ cảm thấy ngực đau đớn vô cùng, lập tức mất đi sức lực, ngã xuống. Lâu Thất nhanh chóng dang tay ra ôm hắn vào lòng, hắn thấy nàng cắn chặt môi, dường như sắp cắn tới mức bật máu, hắn muốn mắng nàng, không cho phép nàng tự ngược đãi bản thân như vậy. Đôi môi kia là của hắn, không có sự cho phép của hắn, sao nàng dám cắn nó bị thương?
Nhưng hắn phát hiện ra ngay cả sức lực để mở miệng cũng không có, hơn nữa lại có cảm giác đau đớn mãnh liệt ập tới, khiến hắn đau muốn chết đi sống lại. Quả thực là đau hơn đêm mười lăm hàng tháng vô số lần...
Hắn không thể ngất đi, nếu ngất đi thì không thể cùng nàng vượt qua cửa ải này...
"Chàng không thể ngất đi!" Ngay khi hắn nghĩ như vậy, Lâu Thất cũng nói: "Chúng ta sắp xuống nước, chàng còn phải tự mình bế khí. Trầm Sát, cố gắng chống đỡ!"
Vừa nói, nàng vừa cầm thứ gì đó quệt vào mũi hắn, một cảm giác lạnh băng kì lạ xộc vào mũi hắn, khiến hắn lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng cảm giác đau cũng tăng thêm không ít.
"Chuẩn bị đi, ta sắp xuống nước!" Lâu Thất vừa nói vừa rút đai lưng của hắn buộc chặt vào thắt lưng của nàng, giống như đem hắn buộc chặt vào người.
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nhảy vào trong nước.
Trầm Sát vốn tưởng là bản thân đã đau đến tận cùng rồi, nhưng vào trong nước hắn mới biết, mới vừa rồi cũng không được tính là đau...
Nước không có gì đặc biệt, nhưng khi ngấm vào người thì lại giống như vô số cây kim châm nóng bỏng, đâm thẳng vào thân thể hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...