Editor: camanlwoibieng
---------------%---------------
Trong phủ Thái tử Tấn Quốc có vô số cơ quan, hơi không cẩn thận đụng phải khả năng sẽ mất mạng tại chỗ.
Hơn nữa tòa phủ đệ này kiến trúc quá mức quái dị, hành lang đường cong ngã rẽ quá nhiều, giống như một mê cung, rất dễ làm cho người ta hoa mắt choáng đầu.
Hách Liên Thần một đường ôm Lý Thanh Vân đi về phía hậu viện.
Các hạ nhân tỳ nữ đi ngang qua hành lễ với bọn họ.
Cả tòa phủ đệ Thái tử im lặng đến không tưởng.
Hách Liên Thần ôm Lý Thanh Vân đến biệt viện.
Nơi này chính là biệt viện của nam sủng thị thiếp trong phủ Thái tử, trong viện đều là các nam hậu phi của Hách Liên Thần, giờ phút này tất cả đại môn đóng chặt, Hách Liên Thần an trí Lý Thanh Vân vào sương phòng ở giữa lầu hai.
Trong phòng hương thơm ấm áp lượn lờ, mặt đất trải thảm lông tơ trắng tinh khiết, rèm lụa màu đỏ theo gió nhẹ nhàng bay múa, trong phòng còn có rất nhiều đồ chơi tương đối nhuyễn ngọc ôn hương khiến người khuê phòng chi nhạc.
Hách Liên Thần đặt Lý Thanh Vân lên giường, hắn cúi đầu nhìn Lý Thanh Vân, đôi mắt hiện lên một nụ cười trêu chọc.
"Lý Thanh Vân, hay là cô cũng có thể gọi ngươi Đoàn Cửu Nhi.
Bắt đầu từ hôm nay, ngươi là người trong hậu viện của cô, cô sẽ từ từ dạy dỗ ngươi, để cho ngươi quên hết tất cả chuyện trước kia ở Ung Quốc, để cho ngươi từ nay về sau chỉ là sủng thiếp của Hách Liên Thần ta."
Dứt lời.
Hách Liên Tuật cởi bỏ bịt mắt và dây thừng buộc ở tay chân Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân mặc hồng y, tóc đen tán loạn nằm trên giường gấm ấm áp, mắt phượng vừa mới có thể thấy ánh sáng, không khỏi theo bản năng nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, thích ứng một hồi lâu mới chậm rãi mở ra.
Hắn nâng mắt lên nhìn Hách Liên Thần, vươn cổ tay có chút vết đỏ, khẽ vuốt ve lỗ tai Hách Liên Thần.
Hách Liên Thần nhìn hắn, nuốt nước bọt.
"Vậy cho ta xem bản lĩnh của ngươi đi." Lý Thanh Vân cong môi, giống như hoa xuân nở rộ, diễm tuyệt thế gian, khẽ nói ra âm thanh làm cho người nghe được mềm nhũn xương cốt, "Thái tử điện hạ."
Đôi mắt của Hách Liên Thần hoàn toàn không thể dời khỏi người Lý Thanh Vân.
Hô hấp của hắn càng ngày càng gấp gáp, nắm chặt lấy cổ tay Lý Thanh Vân, cúi người nhìn hắn: "Cô đã không thể đợi được muốn ăn ngươi."
"Nếu ngươi không sợ chết, cứ việc đến." Lý Thanh Vân cười nói.
Lời này giống như châm lửa.
Làm cho trong lòng Hách Liên Thần như muốn nổ tung, đầu óc nóng rực, trong lòng điên cuồng nhảy dựng lên.
Hắn cúi đầu ghé sát vào bên tai Lý Thanh Vân, nói: "Ngươi cứ chờ đó, vu sư Miêu Cương vừa đến, cô liền sai hắn giải cổ cho ngươi.
Sau đó ngươi liền tự mình cầu phúc đi."
Dứt lời, Hách Liên Thần cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Lúc rời đi, không biết vì sao lại đụng phải một bức tường, "ầm" một cái, trán Hách Liên Thần đỏ lên một mảnh.
Hắn rít một hơi khí lạnh, trong đầu tất cả đều là bộ dáng Lý Thanh Vân vừa rồi cười rộ lên, căn bản vô tâm nghĩ chuyện khác, bước chân cũng có chút lảo đảo, giống như tiểu tử vừa mới biết yêu, ngây thơ đến mức bị trêu chọc một chút liền thần hồn điên đảo.
Lý Thanh Vân chậm rãi ngồi dậy, mắt phượng hơi lạnh, cười nhạo một tiếng: "Ngu xuẩn."
Hắn chậm rãi đứng dậy, quan sát gian phòng này, chợt nhìn thấy ngọc Như Ý đặt trên bàn.
Cầm trong tay, còn có thể càng ngày càng ấm áp, thậm chí có chút nóng bỏng.
Lý Thanh Vân: "Ngọc Như Ý này chất liệu không tệ, là hàng thượng phẩm, Hách Liên Thần thật sự rất biết chơi."
Đến buổi đêm.
Lý Thanh Vân đi ra ngoài quan sát địa hình phủ đệ Thái tử một chút.
Phủ đệ Thái tử Tấn Quốc phức tạp, có vô số cơ quan bày trận, hơi đi sai một chút là có thể mất mạng, đoán chừng cũng là bởi vì Hách Liên Thần ở Tấn Quốc gây thù quá nhiều, không thể không thiết lập cơ quan đến bảo vệ mình.
Trước mặt là một đám nam tử xinh đẹp tuấn tú mặc lục y thanh bào, phần lớn bọn họ mặc sa mỏng, lộ ngực, làn da trắng nõn, trên cổ tay đều đeo vòng thuộc phủ Thái tử, chứng tỏ đó là thị quân được Thái tử sủng hạnh.
"Ồ.
Đây chính là tiểu Hồ mị tử Thái tử điện hạ vừa mang từ bên ngoài về a, bộ dạng diễm diễm như vậy, hẳn là xuất thân từ trong kỹ viện đi." Một vị nam tử mặc trường bào màu xanh đậm chạy tới, vây quanh Lý Thanh Vân cười cợt.
Hắn vừa tới, liền dẫn theo các thị quân khác ở hậu viện cũng đi tới, ước chừng mười mấy người nhìn một mình Lý Thanh Vân.
Ngoại trừ tên nam tử áo xanh lên tiếng lỗ mãng vừa mãng, những người khác đều không có nói gì.
Vị Lan thị quân dẫn đầu đi tới, nói: "Không biết đệ đệ xưng hô như thế nào?"
Nhưng tiếng "đệ đệ" này làm Lý Thanh Vân hơi khó chịu.
Hắn nhìn đám nam sủng ở hậu viện, chậm rãi nói: "Ta là Đoàn Cửu Nhi."
"Thì ra gọi là Đoàn Cửu Nhi a, Cửu Nhi đệ đệ ngươi bao nhiêu tuổi nha?" Nam tử áo xanh kia lại hỏi.
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân khẽ rũ xuống, giọng nói hơi lạnh: "Đừng gọi ta là đệ đệ.
Gọi ta Cửu Nhi là được."
Đám người Lan thị quân hai mặt nhìn nhau.
"Cửu Nhi, chúng ta biết ngươi vào phủ Thái tử có thể không cam lòng tình nguyện.
Nhưng có lẽ qua vài năm nữa sẽ thích nơi này, ở phủ Thái tử quy củ rất nhiều, Cửu Nhi ngươi nhất định phải thủ, Thái tử điện hạ tính tình khó nắm bắt, chúng ta làm thị quân nên hầu hạ thật tốt, nếu hầu hạ không tốt, chính là đại sự chém đầu." Lan thị quân nói thầm.
Lý Thanh Vân thuận miệng đáp vài tiếng.Lan thị quân cười nói: "Chúng ta còn chưa từng thấy Thái tử điện hạ tốn nhiều công sức như vậy mang ai trở về, Cửu Nhi, nếu ngươi ngày sau được sủng ái, chúng ta cũng tốt theo ngươi.
Ngươi xinh đẹp, bộ dáng lại tốt, tin rằng Thái tử điện hạ nhất định sẽ thường xuyên đi đến phòng ngươi."
Lý Thanh Vân không còn lời nào để nói, cũng chỉ có thể trầm mặc.
Mấy người vừa đi vừa nói cùng nhau, chậm rãi đi về trong phủ Thái tử.
"Bây giờ chúng ta muốn đi bái kiến Thái tử phi nương nương, Cửu Nhi cũng cùng đi." Lan thị quân ôn nhu nói, "Thái tử phi nương nương là chủ nhân hậu viện phủ Thái tử, ngoài nàng ra, còn có Tịnh Xuân nương nương, Tuyết Nghiên nương nương.
Chúng ta là nam tử, không thể vì Thái tử điện hạ sinh hậu duệ, cho nên hậu viện đều là chính phi cùng các trắc phi định đoạt."
"Thái tử phi tuy rằng nhìn như dịu dàng, thực tế cũng không phải là người dễ chọc."
"Tịnh Xuân nương nương tính tình âm độc lại ngạo mạn, thích nhất là làm khó người, ngươi cần cẩn thận một chút."
"Tuyết Nghiên nương nương ngày thường cũng không nói gì, cũng không ra khỏi viện, là vị ở chung tốt nhất."
Lan thị quân kể một lượt.
Lý Thanh Vân nhìn về phía hắn, mắt phượng hơi sâu: "Vậy bên các ngươi ai định đoạt?"
Lan thị quân dừng một chút, bởi vì hắn chú ý tới Lý Thanh Vân dùng "các ngươi", hiển nhiên là căn bản không coi mình là một thành viên ở hậu viện phủ Thái tử.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Lý Thanh Vân không khỏi thương hại.
Có bao nhiêu người không muốn khuất phục Thái tử điện hạ, chọc giận Thái tử điện hạ, đều sẽ bị Thái tử điện hạ sung quân lưu đày, hoặc là bị ném vào trong quân doanh làm quân kỹ*, hoặc là bán vào ám bà quán dạy dỗ mấy tháng.
Sau khi trở về, mặc kệ đã trải qua cái gì, đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời thần phục Thái tử điện hạ.
Nếu vị Cửu Nhi trước mắt này cự tuyệt không theo mệnh, cãi lời Thái tử điện hạ, chỉ sợ không thoát khỏi những vũng bùn lầy nhơ không chịu nổi này, bởi vì thủ đoạn hành hạ người của Thái tử điện hạ quá nhiều.
Lan thị quân thương hại lại bi ai nhìn hắn: "Cửu Nhi, toàn bộ phủ Thái tử chỉ có lời Thái tử điện hạ nói mới tính.
Ngươi ngàn vạn lần không nên nghĩ đến việc làm trái Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ bảo ngươi làm cái gì, ngươi liền ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi, nếu không..."
"Nếu không thì sao?" Mắt phượng Lý Thanh Vân híp lại.
Lan thị quân thấy bộ dáng không chút sợ hãi của hắn, thở dài lắc đầu, "Vào phủ Thái tử, Thái tử điện hạ chính là phu quân của ngươi, trời của ngươi, chúng ta đều phải lấy phu làm trọng, không thể cãi lời hắn."
Lý Thanh Vân biểu tình vi diệu nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Đám nam tử thân ở hậu viện này, giống như chim hoàng yến chân chính, không có tôn nghiêm cùng hoài bão, bị vây khốn tầm mắt, trong mắt chỉ có Hách Liên Thần, nên nói là Hách Liên Thần dạy hay, hay là nên nói bọn họ quá dễ lừa gạt?
Cái gì gọi là lấy phu làm trọng, lấy phu làm trời?
Chỉ cần đủ mạnh, quyền lợi đủ lớn, địa vị quan trọng-- Lão tử chính là trời!
Nói một đoạn, liền đi đến cung điện của Thái tử phi.
"Thái tử phi nương nương vạn phúc."
Thái tử phi Thượng Quan Hạnh ngồi ngay ngắn trên chủ vị, một bộ váy lụa màu vàng phức tạp, trên đầu cài đủ loại trâm vàng ánh, một đôi mắt hạnh dịu dàng ngậm nước, cười đoan trang nhìn mọi người, tay trắng khẽ giơ lên, giọng nói dịu dàng êm tai: "Các vị mời đứng lên."
"Tạ Thái tử phi nương nương."
Dứt lời, nhóm nam sủng đông đảo chậm rãi đứng dậy.
Lý Thanh Vân đột ngột đứng ở phía sau bọn họ, không có hành lễ, cũng không quỳ lạy theo đám nam sủng, tựa như một người ngoài cuộc.
Thái tử phi ngước mắt lên lẳng lặng nhìn hắn, đem hành vi này của hắn thu hết vào đáy mắt, buông chén trà xuống, cười yếu ớt nói: "Ngày đó Thái tử điện hạ dẫn vị công tử này đến hậu viện, còn không biết công tử tên gì?"
"Đoàn Cửu Nhi." Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân nhìn thẳng về phía Thượng Quan Hạnh.Thượng Quan Hạnh ngồi ngay ngắn trên chủ vị nghiễm nhiên là khí thế của nữ chủ nhân phủ Thái tử.
Nàng thân là đích nữ Tể tướng Tấn Quốc, không biết cùng nhiều nữ tử và nam nhân hầu hạ một phu quân như vậy sẽ có ý nghĩ gì.
Nhất định không dễ chịu đi.
Thượng Quan Hạnh hơi ngẩn ra, chỉ trải qua một cuộc giao phong ngắn ngủi, nàng liền cảm giác vị công tử tên là "Đoàn Cửu Nhi" này cho nàng một loại cảm giác không giống nhau.
Là cản giác chỉ khi nàng đối mặt với Thái tử điện hạ mới có, đây là một loại lực uy hiếp khó hiểu có thể phát giác được.
Nàng đè nén tâm nghi hoặc, cười đoan trang yếu ớt nói: "Cửu Nhi công tử nếu đã vào hậu viện phủ Thái tử, vì sao không hành lễ như bọn họ? Điện hạ không phái người dạy lễ nghi ngươi sao?"
"Không có." Nếu luận lễ nghi, Lý Thanh Vân hiểu lễ nghi hoàng gia hơn so với bọn họ, chỉ là Ung Quốc và Tấn Quốc bất đồng, có cấp bậc lễ nghĩa không giống nhau.
Thượng Quan Hạnh cũng không tức giận, chỉ uống một ngụm trà, cười dạy: "Nếu đã vào phủ Thái tử, trở thành người của Thái tử điện hạ, vậy phải tuân thủ quy củ của phủ Thái tử như bọn họ, Cửu Nhi, Thái tử điện hạ hiện giờ không muốn ngươi thị tẩm, về sau có lẽ sẽ muốn, ngươi phải luôn luôn tuân theo mệnh lệnh của Thái tử điện hạ, không thể động một chút tâm tư lệch lạc, hiểu không?"
Một phen ngữ điệu ôn hòa cùng uy hiếp nói xuống, trong điện hoàn toàn yên tĩnh.
Bỗng dưng truyền đến giọng nói của nữ tử: "Hôm nay trong điện Thái tử phi náo nhiệt quá a! Tất cả đều ở đây!"
Người nói chuyện mặc váy bách điệt màu tím, tóc mực buông xuống phía sau, một đôi mắt hồ ly như có như không nheo lại lộ ra vài phần khí chất âm độc, nàng đẹp đến cực kỳ có tính công kích.
Nàng nhìn Lý Thanh Vân, cười lạnh nói: "Đây không phải là người mới sao? Gặp Thái tử phi nương nương, gặp ta, cũng không biết hành lễ à? Còn lễ nghĩa phủ Thái tử thì sao?"
Lan thị quân nhỏ giọng nhắc nhở: "Đây là Tịnh Xuân nương nương."
----------------%-----------------*Ying-chi - Quân kỹMặc cho nhiều tranh cãi, những cô gái hành nghề ying-chi vẫn được xem là gái bán hoa chính thức đầu tiên, độc lập trong lịch sử Trung Hoa.
Theo những tài liệu lịch sử, khi hành quân, Vũ Đế mang theo phụ nữ với mục đích duy nhất là mua vui cho quân lính.
Ying-chi có nghĩa là "quân kỹ", một danh hiệu mỹ miều trước công nguyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...