Editor: camanlwoibieng
----------------%----------------
Lý Thanh Vân bật cười một tiếng, vươn tay, miêu tả vẻ đẹp kinh thế của Độc Cô Ly, hắn ám chỉ nói: "Độc Cô Ly, ngươi rõ ràng biết ý nghĩ ban đầu của ta.
Lúc trước ở Đoàn gia thôn bởi vì lấy nhầm Hợp Hoan Cổ cho ngươi ăn, nên ta chỉ có thể ăn thư cổ cứu ngươi.
Vì vậy mới mất khả năng ở trên."
"Nếu không phải vì cứu ngươi.
Với địa vị và thân phận ngày xưa của ta, ta tuyệt đối sẽ không chịu làm kẻ dưới.
Có biết bao tiểu uyển nô xinh đẹp trẻ tuổi muốn lên giường của ta."
Độc Cô Ly bắt lấy xương cổ tay tinh xảo tinh xảo của Lý Thanh Vân, khẽ cười một tiếng: "Ta hiểu rồi.
Cho nên A Vân không muốn gọi ta là phu quân, mà là muốn ta gọi ngươi như vậy?"
Ánh mắt Lý Thanh Vân lạnh băng, giãy dụa rụt cổ tay lại.
Độc Cô Ly không thèm để ý xưng hô, cũng không thèm để ý cái nhìn của người ngoài đối với quan hệ thể vị của bọn họ.
Tất cả tiện nghi đều được y chiếm hết, Lý Thanh Vân cũng chỉ thuộc về một mình y.
Chỉ cần có thể làm cho Lý Thanh Vân vui vẻ, một cái xưng hô thì có sao?
"Phu quân."
Giọng nói dịu dàng lưu loát vang lên bên tai Lý Thanh Vân, hơi nóng phả bên tai, y ngậm lấy vành tai hắn, lại dịu giọng gọi: "Phu quân?"
"...!Ngươi." Lý Thanh Vân nắm chặt cổ áo Độc Cô Ly, hai má đỏ rực, nghe được cả tiếng hô hấp dồn dập.
Hắn dùng biểu tình không thể tưởng tượng nổi nhìn Độc Cô Ly, thật lâu sau mới phun ra một câu: "Ngươi không biết xấu hổ!"
Nếu Lý Thanh Vân không bị y giam cầm chặt chẽ, nếu trên mắt cá chân Lý Thanh Vân không phải mang sợi xích màu vàng, có lẽ hắn sẽ bị cuốn theo tiếng "phu quân" này.
"A Vân nhìn ta bằng ánh mắt này, chỉ khiến ta muốn ăn ngươi." Độc Cô Ly nhẹ nhàng vén tóc hắn lên, cười khẽ một tiếng.
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân ửng đỏ nhìn y chằm chằm.
Độc Cô Ly thấy tâm tình mình lay động, y ôn nhu dỗ dành: "A Vân không thích nghe thì không nói nữa.
Những cái này về sau cứ để nó từ từ xảy ra.
Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian."
Y nằm xuống ngay bên cạnh Lý Thanh Vân, sờ sờ đầu hắn, cười nói: "Hạ sốt rồi.
A Vân nên ngủ sớm đi, đừng nghĩ nhiều."
Độc Cô Ly ôm Lý Thanh Vân vào lòng, bàn tay thon dài vỗ nhẹ vào lưng hắn, người bên cạnh được y dỗ đến thoải mái mơ màng ngủ thiếp đi, y cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ của Lý Thanh Vân, tham luyến hôn lên trán hắn, thỏa mãn vào giấc.
Ung Đô mấy ngày gần đây không mưa nữa--
Buổi sáng, khi Lý Thanh Vân tỉnh lại, nhìn thấy hốc mắt Độc Cô Ly đã thâm quầng vì bận trông coi hắn cả đêm.
Hóa ra hôm qua hắn lại bị sốt cao.
Luôn chóng mặt và đau đầu.
Lý Thanh Vân tuy rằng đầu óc vẫn còn mê man, nhưng cũng đã tốt hơn nhiều.
"A Vân, tỉnh rồi sao? Muốn ăn gì không? Ta phân phó bọn họ đi làm cho ngươi." Độc Cô Ly cúi đầu dán lên trán hắn, hỏi.
Lý Thanh Vân mơ mơ màng màng nói: "Nước."
"Chỉ uống nước thôi làm sao đủ được? Ăn cháo đi." Độc Cô Ly ôm lấy Lý Thanh Vân, mặc xiêm y cho hắn.
Thủy Tiên bưng cháo đi tới.
Độc Cô Ly ôm ngang Lý Thanh Vân lên, đặt hắn ngồi trên bàn, cầm thìa khuấy đảo cháo thịt đậm đặc, thổi thổi đút cho Lý Thanh Vân ăn.
Thủy Tiên lặng lẽ rút lui.
Độc Cô Ly chạm vào đôi môi mềm mại của Lý Thanh Vân, dùng trán kề trán, cười nói: "Đã hạ sốt rất nhiều rồi."
Lý Thanh Vân ăn cháo xong, lại để mặc cho Độc Cô Ly ôm hắn nằm trên giường.
Buổi trưa.
Độc Cô Ly cầm một bát vải thiều đã rửa sạch tới, khẽ cười nói: "Ta nhớ trước kia A Vân thích ăn vải thiều.
A Vân, ta lột cho ngươi ăn."
Đáp lại y là một khoảng không trầm tĩnh.
Độc Cô Ly bóc xong một quả vải thiều liền đưa đến bên miệng Lý Thanh Vân.
Đôi mắt y tha thiết chờ mong nhìn qua hắn.
Lý Thanh Vân cau mày: "Độc Cô Ly, ngươi cần gì phải làm những chuyện tự cảm động này."
"Đây không phải là tự cảm động." Độc Cô Ly khẽ cười nói, "A Vân, ta yêu ngươi, ta tình nguyện làm những việc này vì người."
Lý Thanh Vân thấy y kiên trì như thế, đành mở miệng đem vải thiều hồng nộn nuốt vào trong khoang miệng, nước rất ngọt, là vị ngọt mà hắn yêu thích.
Thật không ngờ Độc Cô Ly còn có thể nhớ rõ sở thích của hắn.
Độc Cô Ly thấy hắn chịu ăn vải thiều mình đút, hai mắt lập tức sáng hẳn lên, y vươn tay chờ Lý Thanh Vân phun hạt thiều trong miệng ra.
Mấy ngày nay, Độc Cô Ly luôn tận chức tận trách chăm lo mọi chuyện lớn nhỏ trong sinh hoạt của Lý Thanh Vân, thậm chí có thể nói là hầu hạ hắn đến cực kỳ thoải mái.
Ngoại trừ việc không cho hắn tự do ra, gần như cái gì cũng nghe theo hắn.
Mỗi buổi sáng phải thức dậy sớm hơn Lý Thanh Vân, sau đó đi chuẩn bị bữa sáng.
Lý Thanh Vân từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, sống an nhàn sung sướng, ăn đều là sơn hào hải vị.
Độc Cô Ly sợ dạ dày của Lý Thanh Vân chịu ủy khuất, liền sai người mỗi ngày đi tìm nguyên liệu tươi ngon nhất mang đến, một ngày ba bữa đều tự mình nấu một hai phần thức ăn.
Nhưng Lý Thanh Vân vẫn ngày càng gầy gò, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Độc Cô Ly đau lòng dùng mu bàn tay sờ sờ cằm hắn, gầy đi, lại gầy đi.
Hai người trong gương đồng, bạch y như tiên nhân trần thế, hồng y như Phượng Hoàng kiêu ngạo tôn quý.
Hình ảnh đẹp giống như một đôi phu thê cầm sắt hòa minh.
Độc Cô Ly chăm sóc Lý Thanh Vân xong.
Lý Thanh Vân lại cảm giác được Huyết Cổ trong cơ thể đang chạy tán loạn chung quanh.
Sắc mặt hắn đỏ bừng, cả người run rẩy, nhẹ nhàng thở hổn hển, mắt phượng dần dần mê ly.
Bàn tay ngọc trắng nõn của Lý Thanh Vân nắm chặt ống tay áo rộng lớn của Độc Cô Ly, mắt phượng rưng rưng: "Đến."
Độc Cô Ly khẽ cười lau nước nơi khóe mắt Lý Thanh Vân, y thật sự rất thích trêu chọc Lý Thanh Vân như vậy, cố ý hỏi: "Cái gì đến rồi?"
Đuôi mắt Lý Thanh Vân đỏ lên, chậm rãi ngồi trên người Độc Cô Ly, tóc mực tán loạn, cắn vành tai Độc Cô Ly, hắn bị Huyết Cổ khống chế tạm thời mất thần trí.
Cánh tay trắng nõn như ngọc ôm lấy cổ Độc Cô Ly, chỉ sợ hồng lâu sở quán nhỏ.
Không có vẻ mị hoặc của hắn.
Trái lại Độc Cô Ly quần áo chỉnh tề, giống như quân tử phong lưu, nâng vòng eo thon của Lý Thanh Vân, tiên tư ngọc sắc, mỹ khuynh vạn quốc, kinh thành quốc sắc.
Trong vắt sạch sẽ giống như gió mát trăng sáng.
Thánh tử Mỹ Nhân tộc, một khi phát tình, thật sự là muốn mạng người.
"A Vân, gọi ta một tiếng phu quân, được không?" Độc Cô Ly tựa như quân tử không nhiễm khói lửa thế tục, ôn thanh nói, "Gọi một tiếng, ta liền cho A Vân."
Mắt phượng Lý Thanh Vân phiếm hồng, khó chịu khóc lên, Huyết Cổ không ngừng tra tấn thần trí của hắn, khiêu chiến thần kinh sắp sụp đổ của hắn.
Hắn cúi đầu cắn bả vai Độc Cô Ly, nhịn xấu hổ gọi: "Phu quân."
Ánh mắt Độc Cô Ly sáng bừng, hô hấp dồn dập, vuốt ve tóc hắn, chờ mong nói: "A Vân gọi thêm vài lần nữa."
"Phu quân, phu quân, phu quân..."
Độc Cô Ly nghe được sắc dục trong đáy mắt càng thêm dày đặc, y muốn khi dễ Lý Thanh Vân đến ba ngày không xuống được giường.
Nhóm tỳ nữ đứng ngoài cửa cúi đầu chờ đợi, không dám nghe.
Gương đồng màu trà chứng kiến từng bức tranh tuyệt mỹ sống động, chứng kiến hai người lúc tình ý nồng đậm quấn quýt triền miên.
Chỉ nói: "Vu Sơn vân vũ xuân trướng, phong hoa tuyết nguyệt đến nhân gian."
"Gương đều bị A Vân làm bẩn."
Độc Cô Ly đứng dậy, cầm lấy khăn tay màu trắng lau mặt gương đồng, ánh mắt u ám.
Hai mắt Lý Thanh Vân thất thần, đôi môi đỏ tươi diễm lệ, rưng rưng quay đầu, nhìn về phía chiếc gương đồng kia, nhớ tới cảnh xuân mỹ lệ trước gương đồng.
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện hắn bị Độc Cô Ly ép phải ở trước gương đồng thể hiện mị thái của mình, liền xấu hổ đến nói không nên lời.
"A Vân, ta muốn cất giữ cái gương lớn này thật tốt." Mái tóc đen tuyền của Độc Cô Ly xõa xuống, năm ngón tay thon dài vuốt ve chiếc gương này, khẽ cười một tiếng, thân ảnh tuyệt mỹ trắng tuyết ở trong gương đẹp mà xuất trần, "Khi ta nhớ tới hình ảnh trong gương đồng, liền muốn vẽ ra, treo ở trong phòng, mỗi ngày thưởng thức.
A Vân..."
Y quay đầu lại, cười cười với Lý Thanh Vân: "Ngươi đồng ý không?"
Lý Thanh Vân xoay người lại, trùm chăn qua đầu, "Tùy ngươi."
Bàn tay tinh xảo của Độc Cô Ly vuốt nhẹ gương đồng, y cười một tiếng.
Y xốc tấm chăn dán sát Lý Thanh Vân lên, từ phía sau ôm lấy hắn, "A Vân, ta thật sự rất yêu ngươi."
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân trong bóng đêm, không có chút cảm xúc nào.
Hắn cảm nhận được lồng ngực ấm áp gắt gao che chở hắn, điều này làm cho hắn có loại cảm giác ngày xưa được mẫu phi che chở trong hoàng cung.
Được bảo vệ, được trân trọng, được đối xử dịu dàng, như thể hắn là một báu vật hiếm hoi.
Nhưng cho dù Độc Cô Ly có thực sự yêu hắn, hắn cũng không thể bị Độc Cô Ly lừa được, càng không thể tiếp tục dây dưa với Độc Cô Ly.
Hắn không phải sủng vật của Độc Cô Ly, bị y tùy tiện đùa bỡn, cả ngày trầm mê hưởng lạc tuyệt đối không phải hắn.
Lý Thanh Vân không muốn mình biến thành chim trong lồng.
Dưới lớp chăn gấm, mắt phượng hắn đen kịt mà lạnh như băng, trong lòng mưu tính làm cách nào rời đi.
Nếu Tiêu Tử Nghĩa còn có thể trung thành với hắn, có lẽ có thể lợi dụng được.
Thế nhưng nhớ tới bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt này của mình, nhớ tới tình cảnh thiếu chút nữa bị Tô Ngọc vũ nhục, hắn lại không khỏi chán ghét thân phận này.
Mỹ Nhân tộc, trời sinh chỉ có thể trở thành đồ chơi của nam nhân sao?
Không, tuyệt đối không.
Lý Thanh Vân tuyệt đối không cho phép mình lạc lối.
Nhất định phải nghĩ biện pháp loại bỏ Huyết Cổ.
Đến Miêu Cương tìm Diệu Linh, hắn nhất định có biện pháp.
Nhất định có biện pháp...!Không thể sa sút tinh thần...
Độc Cô Ly ôm Lý Thanh Vân, cằm tựa lên đầu hắn, y nghĩ Lý Thanh Vân nhất định là đang xấu hổ, đối diện gương đồng làm nhiều lần như vậy, hắn đều khóc.
Y phải yêu thương Lý Thanh Vân thật tốt mới được.
Thời gian tới nên làm thế nào để Lý Thanh Vân thoải mái và hạnh phúc hơn đây?
Độc Cô Ly nắm tay Lý Thanh Vân, câu khóe môi: "A Vân, ngươi có đang vui không?"
Lý Thanh Vân lạnh lùng đưa lưng về phía y, không trả lời.
Nếu Độc Cô Ly thật sự có một chút, cho dù là một chút tình yêu đối với hắn, thì y cũng không nên dùng thủ đoạn dơ bẩn vụng về như vậy giữ hắn lại.
Ngón tay hắn nắm chặt chăn gấm.
"A Vân..."
Độc Cô Ly lật người hắn lại, hôn lên cổ hắn.
Tháng Sáu ở Ung Đô chậm rãi trôi qua--
Phù dung bên trong hồ nước dần dần nở rộ, lá sen tựa như vân hương không ngừng.
Mùa Hạ đã tới, các nữ tử Ung Đô mặc váy lụa mỏng, xinh đẹp không tỳ vết.
Còn nam tử đã thay đổi một chiếc áo gấm mỏng hơn.
Ánh Mặt Trời như lửa đốt chiếu rọi trên mặt đất, làn gió tươi mát chậm rãi thổi qua toàn bộ vùng đất Ung Quốc, nóng hổi mà ấm áp, khiến người ta cực kỳ yêu thích thời tiết như vậy.
Đường phố Ung Đô phồn hoa, dòng người tấp nập, một chiếc xe ngựa chầm chậm di chuyển trong Ung Đô, đó là xe ngựa của phủ Quân Sư, dân chúng đều biết vị ở phủ Quân Sư này chính là đại nhân vật duy trì triều chính của Ung Quốc hiện giờ, cũng là Độc Cô công tử tướng mạo kinh động thiên nhân từng ở trong hậu cung.
Không ai dám ngăn cản.
Bên trong xe ngựa.
Lý Thanh Vân mặc một bộ hồng y, dưới xiêm y màu đỏ là đôi chân trần, trên mắt cá chân đeo theo chuông màu vàng, làm nổi bật mắt cá chân tinh xảo lại yếu ớt.
Hắn cong chân, nghiêng đầu nhìn về phía cảnh đẹp phồn hoa ngoài cửa sổ xe.
Độc Cô Ly ôm người vào trong ngực, đút hắn ăn một quả nho óng ánh long lanh, đợi Lý Thanh Vân ăn xong lại vươn tay ra chờ hắn nhổ da.
Hầu hạ hắn ăn nho xong, Độc Cô Ly ôn nhu hỏi hắn: "Hôm nay dẫn A Vân ra ngoài hóng gió, A Vân đừng mất hứng."
Mấy ngày trước, sắc mặt Lý Thanh Vân càng ngày càng kém, càng ngày càng suy nhược, một câu cũng không nói, phảng phất như mất đi sức sống.
Sau đó hắn dùng đao kề vào cổ mình, hai mắt đỏ hoe mắng y: "Độc Cô Ly rốt cuộc ngươi muốn nhốt ta đến bao giờ?! Ta muốn đi ra ngoài, ta muốn xem phong cảnh bên ngoài, ta sắp chết! Ta gần như không thể thở nổi!"
Khi đó Độc Cô Ly sắp bị hắn dọa sợ, vội vàng đáp ứng hắn, dẫn hắn ra ngoài chơi.
Từ sau khi mất đi ngôi vị hoàng đế, đây là lần đầu tiên Lý Thanh Vân ra ngoài ngắm nhìn thế gian phồn hoa này.
Không khí trong lành, tiếng người náo nhiệt, khi trông thấy khói lửa thế tục, Lý Thanh Vân mới cảm thấy mình còn đang ở trên thế gian này.
Hắn đỏ mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vậy mà bắt đầu hâm mộ dân chúng tự do bên ngoài.
"A Vân?" Độc Cô Ly cẩn thận nhìn hắn, "Còn tức giận sao?"
Lý Thanh Vân mắt phượng híp lại: "Ta muốn đi dạo phố."
"Được." Độc Cô Ly cười nói, "Theo ngươi."
Độc Cô Ly ôm eo Lý Thanh Vân, dắt hắn xuống xe ngựa.
Dung mạo hai người quá xuất chúng kinh người, Độc Cô Ly đội mũ rộng vành lên cho Lý Thanh Vân, che đi dung sắc quá mức diễm lệ của hắn.
đề phòng có người nào đó rình rập.
Độc Cô Ly chưa từng che đậy, cũng không cần che đậy.
Lý Thanh Vân dạo bước trên con phố phồn thịnh, có lại cảm giác an tâm về cuộc sống.
Chuông ở mắt cá chân vang lên.
--Đây là Ngự Hồn Linh do Độc Cô Ly tự tay chế tạo cho hắn, vô luận hắn xuất hiện ở nơi nào, Độc Cô Ly đều có thể tìm được.
Độc Cô Ly dẫn Lý Thanh Vân đi dạo phố, nhìn thấy đồ vật đẹp mắt liền muốn mua cho Lý Thanh Vân, muốn dỗ hắn cao hứng.
Chỉ là Lý Thanh Vân chưa bao giờ để ý đến thứ gì.
Hai người giống như cặp phu phu bình thường đi dạo phố.
Dung mạo kinh người của Độc Cô Ly khiến dân chúng chung quanh liên tục dừng chân quan sát, đám người bị vẻ đẹp của y làm cho kinh ngạc lại tỏ vẻ thèm muốn nhìn qua phía y.
Thế nhưng không ai dám tiến lên quấy rầy, thân phận của y rõ rành rành như vậy, nếu ai dám tiến lên, nhất định sẽ chết rất thảm.
Lý Thanh Vân bị y ôm eo, giống như đóa hoa mỏng manh bám vào người nam nhân bên cạnh.
Xung quanh có người bàn tán về hắn.
"Đây là chim hoàng yến mà Quân sư đại nhân nuôi sao? Còn che giấu dung mạo nữa chứ, không biết là xấu hay là đẹp đây?"
"Cái này không thể tùy tiện nói a, có thể khiến một đại mỹ nhân che chở như vậy, nhất định cũng là mỹ nhân!"
"Ha ha ha! Phỏng chừng là tiểu sủng nhà nào được cha đưa vào đi, dáng người này, đoán chừng cũng có vài phần bản lĩnh câu người."
Lý Thanh Vân nheo mắt phượng lại, xuyên qua màn lụa đỏ, tràn ngập tức giận nhìn mấy kẻ đang nói chuyện.
Độc Cô Ly thấy hắn tức giận, liền ôm lấy hắn, đi tới trước mặt đám dân chúng nhiều chuyện, cười nói: "Mời mấy vị thu hồi lời nói.
Hắn ta không phải là tiểu sủng, không phải chim hoàng yến.
Hắn là phu nhân của ta, phu nhân duy nhất."
Mấy tên bách tính kinh ngạc nhìn y, vội vàng gật đầu nói: "Vâng vâng vâng."
"A Vân hết giận chưa?" Độc Cô Ly ôm eo Lý Thanh Vân, ghé vào bên tai hắn dỗ dành.
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân lạnh lùng: "Nhàm chán."
Hai người tiến về phía đoạn đường lớn phía trước, mệt rồi liền chuẩn bị đến Thiên Hương Lâu ăn một bữa.
Ai ngờ lại gặp phải rất nhiều người quen ở trong Thiên Hương Lâu.
Tiêu Tử Nghĩa, Lưu Mộ Ngôn, Ôn Lâm Sơn...!Một nhóm các đại thần trong triều.
Đám đại thần này nhìn thấy Độc Cô Ly, nhao nhao tiến lên, biểu tình khác nhau, tâm tư khác nhau: "Quân sư đại nhân, thật hiếm khi thấy ngài ra ngoài a?"
Lưu Mộ Ngôn cười ha hả dùng ánh mắt ái muội liếc qua nam tử áo đỏ trong ngực Độc Cô Ly một cái, cười đến rõ ý: "Xem ra là do mỹ nhân trong ngực.
Phải là bậc tuyệt sắc giai nhân xinh đẹp cỡ nào, mới có thể làm cho ngài trở thành hộ hoa sứ giả* như vậy."*một vị thần trông coi các loài hoa ở nhân gian
Mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi tối, đầu ngón tay trắng bệch, trong mắt chứa sương mù.
Hắn thật sự quá quen với tên Lưu Mộ Ngôn Lưu đại nhân này, một thần tử nhát gan thấy hắn chỉ biết run rẩy quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu xin tha: "Bệ hạ, thần chỉ là nhất thời phạm sai lầm, cầu xin bệ hạ thứ tội cầu xin bệ hạ thứ tội!! Thần không dám nữa, ngày sau thần nhất định làm chuyện trung quân! Sẽ không bao giờ tham ô nữa!!"
Thần tử ngày xưa chỉ biết nhát gan quỳ gối bên chân hắn run rẩy cầu xin tha thứ, hiện giờ lại dùng ngữ khí ngã ngớn ái muội đại bất kính như thế để nói tới hắn.
Điều này làm cho Lý Thanh Vân- Cực! Kỳ! Không! Thoải mái!
Độc Cô Ly nhận ra tâm tình của Lý Thanh Vân, vỗ nhẹ lưng hắn trấn an, ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng nói: "A Vân, đừng đánh rắn động cỏ, bọn họ không biết là ngươi."
Mắt phượng Lý Thanh Vân hơi lạnh, khẽ ừ một tiếng.
Lưu Mộ Ngôn cũng không nghe ra được thanh âm này chính là của tên đế vương thô bạo từng khiến ông ta cực kỳ sợ hãi.
Dùng một loại ánh mập mờ lưu luyến trên người hai người, "Khó trách Quân sư đại nhân cả ngày không ra khỏi cửa, hóa ra trong phủ là Kim ốc tàng Kiều*, thật sự là khó có được."*nhà vàng cất người đẹp
Nếu sớm biết Độc Cô Ly có sở thích này, ông ta liền tặng thêm mấy mỹ nhân.
Độc Cô Ly nhẹ nhàng gật đầu: "Hắn sợ người lạ, đừng dọa hắn."
"Ha ha ha! Quân sư đại nhân thương hương tiếc ngọc như vậy, thật khiến chúng ta ngạc nhiên." Ôn Lâm Sơn ý cười không đạt tới đáy mắt, ánh mắt khinh thường nhìn Lý Thanh Vân.
Lấy sắc thị nhân, món đồ chơi làm ấm giường cho người khác mà thôi, thực sự khiến người ta hổ thẹn.
Lý Thanh Vân xuyên qua lớp vải nhìn về phía Ôn Lâm Sơn Ôn đại nhân này.
Dưới thủ đoạn thiết huyết tàn bạo độc đoán của hắn, bách quan quần thần đều e ngại hắn, cho dù là hành lễ đơn giản nhất ngày thường, bọn họ cũng sẽ dùng biểu tình cùng ngữ khí kính cẩn nhất quỳ xuống triều bái, sợ nói câu nào chọc giận hắn.
Bây giờ bất cứ ai cũng có thể giẫm lên hắn.
Lý Thanh Vân cười tự giễu, hận ý đối với người bên cạnh lại tăng thêm một phần.
"Nếu đã trùng hợp gặp nhau ở đây, chi bằng chúng ta cùng nhau tụ hợp lại? Thiên Tự lầu một đã chuẩn bị xong phòng riêng, còn có Lâm đại nhân, Chu đại nhân, Hứa đại nhân...!Tất cả đều ở đây."
Mi mắt Lý Thanh Vân rũ xuống, những thần tử này hắn biết hết từng người một, còn có một số cái tên mới xuất hiện, xem ra là vừa được đề bạt lên.
Ánh mắt Độc Cô Ly thật cẩn thận chờ hắn cho phép.
Lý Thanh Vân gật nhẹ đầu.
Độc Cô Ly được cho phép, cười nói: "Được."
Lưu Mộ Ngôn, Tiêu Tử Nghĩa và các đại thần thấy Độc Cô Ly nghe lời tiểu nam sủng bên cạnh như vậy, không khỏi ngạc nhiên.
Đối với thân phận và dung mạo của Lý Thanh Vân cũng có thêm vài phần hiếu kì.
Dù sao hiện giờ Quân sư đại nhân đang là người nắm giữ triều chính, nếu y nghe theo vị này, thì về sau cũng có thể lấy lòng vị này, để cho hắn thổi gió bên gối*.
*Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối.
Tuy chỉ là một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số sự việc.
Chưởng quỹ cẩn thận từng li từng tí tiến đến nghênh đón mấy vị đại quan tiền triều đi tới Thiên Tự lầu một, nịnh nọt cười lấy lòng hàn huyên vài câu, liền rời đi.
Lưu Mộ Ngôn cười làm ra tư thế "Mời": "Quân sư đại nhân, ngài làm chủ tọa."
Độc Cô Ly gật đầu, ôm Lý Thanh Vân, tìm cho hắn một cái đệm mềm mại đặt ở ghế chính, đỡ Lý Thanh Vân ngồi xuống, ngữ khí ấm áp hỏi: "Có sao không sao? Ngươi có cảm thấy khó chịu không?"
Lý Thanh Vân lắc đầu.
Hôm qua bên trong hắn bị Độc Cô Ly hung hăng làm, chảy ra chút máu.
Các vị đại thần thấy Độc Cô Ly để cho tiểu sủng bên cạnh ngồi ghế chủ tọa, nhất là dáng vẻ khiêm nhường, cùng bộ dáng dỗ dành tiểu tổ tông.
Càng là kinh hãi đến rớt cả cằm.
Trong lòng bọn họ sóng to gió lớn, khó hiểu nhìn nhau.
Đây là ai vậy? Có thể để cho Quân sư đại nhân hầu hạ như vậy.
Nếu chỉ là tiểu quan hồng lâu, vậy cũng quá...
Mấy vị đại thần lúng túng nở nụ cười, vội vàng ngồi xuống.
Sắc mặt Tiêu Tử Nghĩa vẫn như thường, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn, một suy đoán khó tin ấp ủ trong lòng hắn.
Người nam nhân đội mũ rộng vành bên cạnh Độc Cô Ly, là Lý Thanh Vân.
Độc Cô Ly gắp thức ăn đặt vào chén cho Lý Thanh Vân, ôn nhu săn sóc.
Các vị đại thần chưa từng thấy qua loại hành động này của Độc Cô Ly, trong lúc nhất thời biểu tình đều có chút khó lường.
Lưu Mộ Ngôn thầm khinh bỉ trong lòng.
Dù có được sủng ái thì thế nào, còn không phải là một tiểu kỹ tử thừa hoan dưới thân nam nhân sao?! Trên mắt cá chân vẫn còn đeo một chiếc chuông vàng xinh đẹp kìa! Ỷ được chủ tử của mình cưng chiều liền vô pháp vô thiên như thế, sớm muộn gì cũng cậy sủng sinh kiều, không nhấc nổi sóng gió.
Loại người này ông ta thấy nhiều rồi, món đồ chơi làm ấm giường mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...