Editor: camanlwoibieng
----------------%-----------------
Thẳng đến khi Thẩm Kỳ theo Lý Thanh Vân trở lại sân, nàng vẫn có chút hoảng hốt.
Thẩm Hoài nhào vào lòng ngực Lý Thanh Vân, cười đến cực kỳ sáng lạn: "Cửu Nhi ca ca! Ta đã học thuộc bài rồi, ngày mai có thể cùng với Cửu Nhi ca ca và Liễu Nhi tỷ tỷ xuống núi chơi!"
Thẩm Kỳ muốn nói lại thôi, nàng có chút sợ Lý Thanh Vân sẽ tức giận vì Thẩm Hoài vô lễ, nhưng thấy Lý Thanh Vân không có không kiên nhẫn, liền lạnh giọng quát lớn: "Hoài Nhi, mau xuống khỏi người Cửu Nhi ca ca."
"Không muốn, không muốn! Cửu Nhi ca ca, huynh nhìn nè, ta đã hái hoa Phượng Hoàng ở sân sau! Nó rất hợp với Cửu Nhi ca ca."
Trên mặt Thẩm Hoài đều là ý cười, cầm hoa Phượng Hoàng lên muốn cài bên tóc mai cho Lý Thanh Vân.
"Hoài Nhi, đệ đừng vô lễ, mau xuống đây!" Lần này Thẩm Kỳ thật sự gấp.
Lý Thanh Vân ôm nhóc con này, đem hoa Phượng Hoàng cài trên đầu Thẩm Hoài, sau đó nắm chặt mặt Thẩm Hoài, trong mắt không hề có lực uy hiếp cảnh cáo.
Thẩm Hoài không hề sợ hắn, cười cười cùng Lý Thanh Vân chơi đùa, dùng nước hoa màu đỏ của hoa Phượng Hoàng bôi lung tung lên mặt Lý Thanh Vân, sau đó làm mặt quỷ, trong nháy mắt từ trên người Lý Thanh Vân nhảy xuống, làm xong chuyện xấu liền chạy trốn.
Vừa chạy vừa cười nói: "Haha! Cửu Nhi ca ca thành mèo mướp! Cửu Nhi ca ca biến thành Lạc hoa mèo* rồi!"
Lý Thanh Vân mở to hai mắt, giận đến nghiến răng nghiến lợi, tiểu tử thối này!
Hắn đuổi theo Thẩm Hoài, xách tai nó lên.
Giáo huấn Thẩm Hoài một trận.
Một người lớn, chơi đùa với một đứa trẻ.
Trong đáy mắt Thẩm Kỳ có bất đắc dĩ, nhìn về phía vị quân chủ mà nàng lựa chọn bây giờ, đáy mắt cũng có một chút dò xét.
Nếu Cửu Nhi chỉ là Cửu Nhi, thì Thẩm Hoài nháo như thế nào cũng không sao cả.
Nhưng, đó chính là Lý Thanh Vân.
Thế nhân đồn đại Lý Thanh Vân tính tình nóng nảy dễ giận, hỉ nộ vô thường, thủ đoạn chính trị vô cùng cực đoan hơn nữa có thể nói là tàn nhẫn, thậm chí ngay cả ca ca ruột của mình cũng có thể hạ sát thủ.
Hắn và đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng nghịch ngợm là Thẩm Hoài chơi đùa vui vẻ như vậy, quả thực làm cho Thẩm Kỳ cảm thấy giật mình.
Thay vì nghe lời đồn thổi của người trong thiên hạ, chi bằng tận mắt nhìn thấy điều chân thực.
Buổi tối--
Độc Cô Ly và Lý Thanh Vân nắm tay nhau đi tản bộ gần Đoàn gia thôn.
Trăng sáng sao thưa, vạn dặm không mây.
"Cửu Nhi, trên trời có sao không?" Hai mắt Độc Cô Ly quấn băng gạc, vươn tay, thăm dò bầu trời.
Lý Thanh Vân viết trong lòng bàn tay của y: [Không có.]
Nụ cười của Độc Cô Ly hơi nhạt: "Vậy thì tiếc quá.
Mặc dù ta bị mù cả hai mắt, nhưng ta vẫn muốn ngắm sao với Cửu Nhi."
Lý Thanh Vân quay đầu nhìn về phía y.
Góc nghiêng của Độc Cô Ly thật sự rất đẹp.
Mái tóc dài đen nhánh tựa gấm, lại giống như thần chỉ trên trời, bóng đêm phủ một tầng quang ảnh mông lung trên dung mạo rực rỡ khuynh thành kia.
Tuyệt thế như vậy, ai thấy mà không cảm thán vì kinh diễm.
Thật đẹp.
Lý Thanh Vân mơ hồ nhớ rõ hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy Độc Cô Ly.
Y mặc một bộ bạch y, thân dài ngọc lập, diện mạo tuyệt sắc, lông mày nhàn nhạt, kinh động như gặp thiên nhân, tư thái tựa như sương tuyết dưới trăng, chỉ liếc nhìn một cái liền luân hãm.
Lý Thanh Vân không nhịn được vuốt ve khuôn mặt Độc Cô Ly, nếu không vì gương mặt này, hắn cũng sẽ không rơi vào cái bẫy này nhanh như vậy.
Hết lần này tới lần khác Độc Cô Ly xinh đẹp trong lòng hắn, tài hoa cùng tính tình đều làm hắn ái mộ.
Nếu Độc Cô Ly không đẹp như vậy, hắn chắc chắn không thèm liếc mắt một cái.
Từ khi thấy dáng vẻ sương tuyết minh nguyệt kinh hồng chói mắt của Độc Cô Ly.
Lý Thanh Vân liền cảm thấy những nam nhân khác đều vô vị, làm sao cũng không có hứng thú.
Trong cốt truyện ban đầu nói y tướng mạo xinh đẹp đệ nhất thiên hạ, nếu không có dung mạo như vậy, thì không có khả năng là nhân vật chính thụ, cũng sẽ không có được hào quang vạn nhân mê.
Lý Thanh Vân nghĩ tới đây liền cắn răng, lại như nghẹn ở cổ họng.
Hắn làm Hoàng đế mà lại bị nhân vật chính thụ ăn sạch sẽ, đây thật đúng là không còn mặt mũi lăn lộn trong giới đế vương công.
"Cửu Nhi, ngươi sờ mặt ta lại đang thất thần." Độc Cô Ly vươn năm ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng giữ lấy tay Lý Thanh Vân, dưới ánh trăng y cười rộ tiên tư ngọc sắc, làm vạn vật trong thiên hạ ảm đạm phai màu.
Lý Thanh Vân mắt đầy kinh diễm, nuốt nước miếng, viết vào lòng bàn tay Độc Cô Ly:[Đẹp.]
"Cửu Nhi có thích không?"
Tướng mạo tuyệt sắc như thế, ai thấy không yêu.
Lý Thanh Vân thật lòng viết vào tay Độc Cô Ly: [Thích.]
Độc Cô Ly trở tay nắm chặt tay Lý Thanh Vân, trong con ngươi xưa nay luôn trong trẻo lãnh đạm xa cách phảng phất ý cười nhàn nhạt, chỉ là chút ý cười này, đã làm cho tất cả những thứ đẹp đẽ trên thế gian cảm thấy tự ti xấu hổ khi đứng trước y.
"Ta từng không thích dung mạo này của mình, rất dễ rước họa.
Hiện giờ xem ra, có thể làm cho Cửu Nhi thích, cũng là may mắn của ta."
Y vươn tay ra, chậm rãi vuốt ve mặt Lý Thanh Vân, trên mái tóc đen nhánh tỏa ra hương hoa Mai nhàn nhạt, phất lên mặt Lý Thanh Vân.
"Nếu Cửu Nhi đã thích, vậy thì nhìn thêm vài lần đi, không được phép quên mất."
Dứt lời, Độc Cô Ly liền cúi đầu, đôi môi hơi lạnh ngậm lấy môi Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân nhắm hai mắt lại, nắm lấy cổ áo Độc Cô Ly, ngửa đầu mặc cho đại mỹ nhân hôn đến thở hồng hộc.
Cả người Lý Thanh Vân đều treo trên người Độc Cô Ly.
Hai má hắn hồng nhuận, đôi môi đỏ mọng gợi thành một vòng cung, kiều diễm ướt át.
Hai mắt nhuộm vài phần xuân ý, quả thực diễm sắc vô song, yêu dã xinh đẹp.
"Cửu Nhi, đợi ta hai mắt sáng lên, nhất định phải nhìn kỹ bộ dáng của Cửu Nhi." Độc Cô Ly ôm eo người trong lòng, tinh tế hít lấy hương thơm khiến người ta xuân tâm đại động trên người hắn.
Lý Thanh Vân vùi mặt vào cổ Độc Cô Ly, mùi hoa mai mát lạnh vây quanh mặt hắn.
Đời này hắn thật sự không muốn để Cho Độc Cô Ly biết sự thật Lý Thanh Vân chính là Cửu Nhi.
Hắn đem người giam giữ trong cung, đùa giỡn Độc Cô Ly, để y làm cấm luyến của mình.
Kết quả hắn không ăn được đại mỹ nhân, ngược lại còn bị đại mỹ nhân ăn.
Nói ra đã đủ mất mặt rồi.
Hắn cũng không muốn biểu hiện ra một tia yếu đuối nào trước mặt Độc Cô Ly.
Bị đại mỹ nhân làm cho khóc đến khàn giọng, trong đầu nghĩ toàn những lời cầu xin tha thứ không biết xấu hổ, mỗi lần nhớ lại, hắn cảm thấy việc này nếu truyền ra khắp Cửu Châu, người trong thiên hạ tất nhiên sẽ giễu cợt hắn.
Hắn một chút cũng không muốn trở thành chủ đề sau bữa ăn của dân chúng thiên hạ.
"Cửu Nhi, chúng ta...!Về phòng đi." Độc Cô Ly như có như không quấn lấy sợi tóc của Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân hiểu rất rõ Độc Cô Ly muốn gì.
Hắn nghĩ dù sao đây cũng là ngày cuối cùng ở nơi này, ngày mai hắn sẽ lên đường hồi cung, cho phép Độc Cô Ly làm càn một lần cũng không vấn đề.
Vì vậy...
Lý Thanh Vân và Độc Cô Ly về đến phòng, liền ôm ôm hôn hôn.
Mùi hương trong phòng tản ra.
Sắc xuân kiều diễm, hoạt sắc sinh hương, tuyệt diễm mĩ lệ.
...
Ngày hôm sau khi Lý Thanh Vân rời giường, cảm thấy cả người đau nhức như muốn tan rã, động một chút liền có thể liên lụy đến địa phương đau đớn khiến hắn xấu hổ.
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy lấy xiêm y chuẩn bị mặc.
Trong gương, phía sau lưng hắn, Phượng Hoàng huyết sắc ở xương bả vai sau khi được tưới nước sinh động như thật, hoa mỹ diễm lệ.
Tiếp tục dời xuống, là một ấn ký hoa Mai nho nhỏ.
Lúc sờ còn có đường vân.
Lý Thanh Vân mặc xiêm y xong, liền đi ra cửa.
Tối qua hắn đã bị tra tấn quá nặng.
Sắc mặt hắn tái nhợt, bước chân còn có chút loạn choạng, trước mắt hoa lên, thẳng tắp ngất xỉu.
"Cẩn thận."
Giọng nói tràn ngập từ tính vang lên trên đỉnh đầu.
Bạch Cảnh Sách vững vàng đỡ lấy hắn.
Thấy làn da trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ phi phàm của Cửu Nhi.
Cùng đôi mắt đan phượng xinh đẹp ý xuân dập dờn, dị hương xông vào mũi khiến người ta tâm thần xao động.
Thật sự là một yêu nghiệt.
Động tác trên tay Bạch Cảnh Sách lớn hơn một chút.
Ánh mắt sâu thẳm, hô hấp không khỏi nặng nề.
Hắn ta thật sự cảm thấy Cửu Nhi này bất luận làm cái gì cũng giống như đang câu dẫn hắn.
Dung mạo xinh đẹp như vậy, dáng vẻ không đứng đắn như vậy, giường ở Thanh Lâu quả thực chính là nơi hắn nên đến.
Người như Cửu Nhi, sinh ra là để nam nhân yêu thương không biết xấu hổ khóc lóc cầu xin tha thứ.
Trong lòng Bạch Cảnh Sách hơi dao động, tay chậm rãi xoa xoa eo Lý Thanh Vân, xúc cảm mềm mại giống như trong tưởng tượng.
Dục vọng thuộc về nam nhân phóng đại vô hạn, hắn thậm chí quên mất mục đích ban đầu của mình, giọng điệu ôn nhu: "Cửu Nhi công tử, không sao chứ?"
Lý Thanh Vân lảo đảo, trước mắt hơi tối lại, chậm rãi lắc đầu.
Lúc cúi đầu, Bạch Cảnh Sách thấy trên cần cổ trắng trẻo yếu ớt, ẩn hiện một vết đỏ mập mờ.
Hắn bỗng dưng kích động.
Ánh mắt Bạch Cảnh Sách càng ngày càng nóng.
Thê tử của bằng hữu không thể bắt nạt.
Nhưng hắn không muốn làm quân tử.
Bạch Cảnh Sách ôm Lý Thanh Vân lên, ánh mắt hàm chứa một tia ý cười: "Cửu Nhi muốn đi đâu? Ta dẫn ngươi đi a?"
Lý Thanh Vân không kịp phản ứng, thân thể hắn đã bị người kia ôm ngang.
Cả người đều choáng.
Đến khi nhìn thấy cuồng nhiệt cùng dục ý ẩn chứa trong đáy mắt Bạch Cảnh Sách.
Lý Thanh Vân liền đưa tay tát Bạch Cảnh Sách một cái, trong đôi mắt phượng tràn ngập tức giận.
“Bốp” một tiếng, trên mặt Bạch Cảnh Sách liền in lên ăm dấu tay.
Hắn cũng không tức giận, ngược lại cười cười nắm lấy cổ tay Lý Thanh Vân, thấp giọng nói: "Tẩu tử, thứ cho hành vi vô lễ của Bạch mỗ."
Dứt lời, Bạch Cảnh Sách liền ôm chặt Lý Thanh Vân, sải bước ra ngoài.
"Bạch Nhị gia! Ngươi làm gì vậy?" Ba người Đoàn Sơ Liễu, Thẩm Kỳ và Thẩm Hoài cùng đi tới, bọn họ vốn định xuống núi mua sắm, đang muốn đến tìm Cửu Nhi, ai ngờ vừa đến liền thấy Cửu Nhi bị Bạch Cảnh Sách ôm vào trong ngực, không biết muốn dẫn hắn đi đâu.
Hai tròng mắt Bạch Cảnh Sách đọng một chút ý cười: "Ta muốn dẫn Cửu Nhi đi chợ chơi một chút thôi."
"Không được!" Đoàn Sơ Liễu mắt đều đỏ lên.
Cửu Nhi chính là thánh tử của bọn họ, nam nhân sẽ sinh ra dục vọng gì với Cửu Nhi.
Người trong Mỹ Nhân tộc hiểu rõ nhất, cô chỉ vào Bạch Cảnh Sách tức giận mắng, "Ngươi là cầm thú! Cửu Nhi là người của Độc Cô công tử, ngươi muốn xuống tay với thê tử của bạn mình sao?"
Bạch Cảnh Sách thấp giọng nói: "Ta cũng không muốn.
Nhưng Cửu Nhi thật sự quá mê người.
Ta bắt đầu có chút đố kỵ A Ly rồi, dáng vẻ của hắn vốn đã đẹp mắt, sao có thể tìm được một thê tử cũng làm cho người ta tâm thần ngứa ngáy như thế."
Lý Thanh Vân bị Bạch Cảnh Sách giam vào trong ngực cơ hồ không thể nhúc nhích, hắn cũng tức đến cắn răng nghiến lợi.
Bạch Cảnh Sách không phải là công thứ n sao? Hắn không phải nên đi ngấp nghé Độc Cô Ly sao? Hiện tại hắn ở đây bày tỏ lòng đố kỵ với Độc Cô Ly là tình huống gì?
Đoàn Sơ Liễu tức giận đến choáng cả đầu, "Ngươi mau buông Cửu Nhi ra! Cửu Nhi hắn không biết nói, ngươi muốn khi dễ hắn không thể nói chuyện sao?"
Thẩm Kỳ bên này đã rút một thanh bội kiếm tùy thân ra, chỉ thẳng vào cổ Bạch Cảnh Sách, ánh mắt cực lạnh: "Thả người xuống."
Bạch Cảnh Sách có chút sửng sốt, sau đó cười ha ha, tùy ý đùa giỡn với mái tóc Lý Thanh Vân, thấp giọng thân mật nói: "Cửu Nhi, ngươi nhìn xem bộ dáng này của ngươi, thật sự là đi đâu cũng là họa thủy."
Lý Thanh Vân giận dữ trừng mắt nhìn Bạch Cảnh Sách.
Bạch Cảnh Sách nhếch môi cười khẽ.
Hắn nhìn về phía Thẩm Kỳ, ánh mắt lạnh lùng: "Một tiểu nha đầu, cũng dám ở trước mặt Bạch Cảnh Sách ta diễu võ dương oai? Lấy đâu ra lá gan đó?"
Dứt lời, tay kia của Bạch Cảnh Sách nhanh chóng nắm mũi kiếm, lực đạo cực lớn đem kiếm bắn ngược trở về, sau đó liền thừa dịp mấy người không chú ý, vận dụng khinh công nhanh chóng rời đi.
Đoàn Sơ Liễu trợn tròn mắt nhìn bóng lưng Bạch Cảnh Sách, ánh mắt đỏ bừng vì tức giận, Mỹ Nhân tộc bẩm sinh vô cùng yêu thương và trân quý với thánh tử của mình, nó làm cho cô hận không thể lập tức giết chết Bạch Cảnh Sách! "Thẩm Hoài, đệ đi thông báo cho thôn trưởng cùng Độc Cô công tử! Ta và Tiểu Kỳ sẽ đuổi theo hắn."
"Vâng." Thẩm Hoài cũng sợ hãi, Bạch Cảnh Sách ca ca kia nhìn rất giống như muốn khi dễ Cửu Nhi ca ca, nó vội vàng chạy vào thôn thông báo chuyện lớn.
Thẩm Kỳ và Đoàn Sơ Liễu thì đuổi theo đến chợ.
Giờ này khắc này, trong khu chợ đã phủ đầy quân đội của Ung Quốc.
Dân chúng nghe thấy một số phong thanh, liền trốn trong nhà, không dám ra ngoài.
Bạch Cảnh Sách thấy vậy khinh thường cười nhạo: "Quân đội Ung Quốc đều chạy tới nơi này, muốn giết A Ly như vậy sao?"
Hắn không thèm để ý, ngược lại ôm Lý Thanh Vân tiến vào khách điếm, chọn một gian phòng loại thượng hạn.
Đoàn Sơ Liễu nhìn thấy quân đội Ung Quốc đến, vừa tức vừa sợ vừa giận, thiếu chút nữa ngất đi.
Thật sự là tai họa đến dồn dập.
Thẩm Kỳ trông thấy những thứ này, trong lòng đã hiểu rõ.
Tướng quân của hắn đến đón hắn về nhà.
-----------------%-----------------*Lạc hoa mèo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...