Editor: camanlwoibieng
---------------%------------------
Long Tiên Cung--
Trong điện ấm áp, hương thơm lan tỏa, yên tĩnh không một tiếng động.
Lý Thanh Vân ngồi trên ghế, phê duyệt tấu chương, , hai tay thon dài, lông mày hơi cau lại cho thấy nội tâm hắn đang không vui, một đôi mắt phượng sinh động, làm cho người ta nhìn thấy tâm thần nhộn nhạo.
"Bệ hạ, Độc Cô công tử đến rồi."
"Để y vào."
Độc Cô Ly tiến vào trong điện liền cởi áo choàng lông cáo màu trắng tuyết xuống.
Y nhìn chăm chú vào Lý Thanh Vân đang mặc hồng bào ngồi trên ghế.
Trong nháy mắt y liên tưởng đến đêm qua, sắc mặt Lý Thanh Vân ửng đỏ.
Đôi con ngươi tuyệt mỹ, đuôi mắt phiếm hồng diễm lệ, trong mắt ngấng lệ, dáng vẻ tựa như một yêu tinh mê hoặc lòng người.
Độc Cô Ly nhíu mày, chậm rãi dời mắt.
"A Ly," Lý Thanh Vân quay đầu nhìn về phía hắn, bởi vì buồn ngủ ánh mắt hơi biếng nhác, ánh mắt khi cười rộ lên giống như móc câu, "Ngươi tới đúng lúc lắm, cô có việc muốn nói với ngươi."
Độc Cô Ly đi qua ngồi đối diện Lý Thanh Vân, hai tròng mắt lạnh nhạt, thấy Lý Thanh Vân tay cầm một tấu chương, trên tấu chương viết: "Tấn Quốc, Chu Quốc, Miêu Cương ít hôm nữa sẽ lên đường đến Ung quốc, phát triển quan hệ hữu nghị với Ung quốc."
Lý Thanh Vân thấy y chú ý tới, liền giải thích: "Như A Ly thấy, Thái tử Chu Quốc, Thái tử Tấn Quốc, Miêu Cương Vương ước chừng năm sau sẽ đến, cô cần phải chuẩn bị."
"Đều là bại tướng dưới tay bệ hạ." Độc Cô Ly đã nói như thế.
Ung Quốc hiếu chiến, năm xưa khi Lý Thanh Vân lên ngôi, tuổi còn trẻ, một lòng nhiệt huyết, không ít lần dẫn binh xuất chiến các quốc gia khác, hắn từng phá ba thành trì ở Chu Quốc, một tòa thành trì của Miêu Cương, chiếm hơn một nử lãnh thổ Tấn Quốc.
Sau khi Hoàng đế Chu Quốc thất bại, đã đưa tiểu Hoàng tử Chu Lạc Trần đến Ung Quốc làm con tin.
Lúc này Lý Thanh Vân mới nguyện ký hiệp ước hòa bình với Chu Quốc, quan hệ hai nước an ổn xuống thang.
Hoàng đế Tấn Quốc nhu nhược vô năng, năm xưa bị Ung Quốc hiếu chiến áp chế không dám phản công, hiện giờ Thái tử Tấn Quốc đang nắm đại quyền trong tay, Hoàng đế thì không còn thực quyền.
Có tin đồn Thái tử Tấn Quốc - Hách Liên Thần là nhân vật khát máu tàn nhẫn gấp mấy chục lần Lý Thanh Vân.
Mà Miêu Cương là chủng tộc sinh trưởng ở trong núi sâu cực kỳ xa xôi, giống như Mỹ Nhân tộc, là một quốc gia chuyên về vu thuật.
Bọn họ nhân khẩu thưa thớt, nhưng mỗi người đều biết vu thuật, có vu cổ sư cường đại thường tới các nước khác tản bộ tạo quan hệ tốt, có được sự hậu thuẫn của những nước lớn, cộng thêm cổ thuật cường đại lại bí hiểm, mới có thể làm cho bọn họ không bị diệt tộc như Mỹ Nhân tộc.
"Chu Quốc có Chu Lạc Trần ở đây, không đáng sợ, Miêu Cương tuy thần bí, nhưng không đối địch với bên ngoài." Lý Thanh Vân nhìn tấu chương, "Chỉ có vị Thái tử điện hạ Tấn Quốc này.
Hiếu chiến thị sát, tính tình nham hiểm, khát máu như mệnh, hiện giờ hắn nắm giữ triều chính và quân quyền Tấn Quốc, nếu hắn đã có động thái, cô không thể không đề phòng."
Quan trọng hơn là, Thái tử Tấn Quốc Hách Liên Thần, trong thoại bản, là kẻ tàn nhẫn nhất trong hậu cung của Độc Cô Ly, dục vọng chiếm hữu rất khủng bố, tính tình hỉ nộ vô thường.
Sau khi hắn yêu Độc Cô Ly ngay từ cái nhìn đầu tiên, tự nhiên sẽ hận tên tình địch là Lý Thanh Vân, muốn chiếm lĩnh giang sơn Ung Quốc.
Lý Thanh Vân đem tấu chương khép lại, nhìn Độc Cô Ly nghĩ thầm, tuyệt đối phải giấu mỹ nhân thật tốt, không thể để Hách Liên Thần nhìn thấy Độc Cô Ly.
Hắn có lòng tin mình có thể đối phó với dàn pháo hôi công, nhưng lại không đủ sức đối phó Tấn Quốc và Hách Liên Thần, đó là chuyện rất phiền phức.
"Trước kia bệ hạ nói, hậu cung không được tham gia vào chuyện chính trị." Độc Cô Ly thản nhiên nói, "Sao giờ lại nói đến quốc sự rồi?"
"A Ly không muốn nghe?" Tay phải Lý Thanh Vân chống cằm, mắt phượng mang nét cười.
"Cũng không phải vậy." Độc Cô Ly mặt mày như họa, bình tĩnh nói, "Nếu bệ hạ muốn nói, ta nghe là được.
Chỉ là khẩn cầu cho những lão thần ngoan cố kia, đừng nói bệ hạ đắm chìm trong mỹ sắc, là hạng người vô năng dốt nát."
Lời Độc Cô Ly nói ra, đều âm thầm mắng Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân làm sao có thể không nghe ra, hắn đã nghe những lời mắng chửi rất nhiều năm.
Khi còn nhỏ, phụ hoàng nói hắn: "Sinh ra quá nữ tính, giống như một tiểu yêu nghiệt." Mẫu phi cũng trêu đùa: "A Vân sao con còn làm nũng hơn nữ nhân vậy." Hoàng hậu của chính cung lạnh lùng châm chọc, nhục mạ hắn: "Kỹ nữ.
Nhi tử ngươi sinh ra yêu nghiệt như thế, về sau cũng là kỹ nữ!"
Hoàng huynh chán ghét hắn cũng mắng hắn: "Cửu hoàng đệ thật hèn nhát, bị đẩy một cái liền muốn khóc, ngươi ngoại trừ khóc ra, còn có thể cái gì chứ?"
Sau khi lớn lên, dân chúng nói hắn "hôn quân hiếu chiến", bách quan nói hắn "độc đoán tàn bạo", ngay cả các cung nữ cũng âm thầm nói hắn "hỉ nộ vô thường", trong mắt thiên hạ, hắn là một bạo quân, là một hôn quân.
Lý Thanh Vân nghe nhiều đến lỗ tai đều muốn chay sạn.
Nhưng nghe Độc Cô Ly nói như vậy, trong lòng Lý Thanh Vân lại cảm nhận được một tia khổ sở, mắt phượng hắn ảm đạm, trong chớp mắt lại cười nói: "Cô là hôn quân, vậy A Ly là cái gì? Hồng nhan họa thủy hại nước? Yêu phi?"
Nghe vậy, ánh mắt Độc Cô Ly lạnh băng tựa như tuyết rơi vào tháng mười hai, đôi môi đỏ mọng mím chặt, lãnh đến mức khiến người ta không dám tới gần, nhìn mà sợ hãi.
Chỉ có Độc Cô Ly mới biết, giờ phút này sát tâm của mình có bao nhiêu nặng.
"Tức giận? A Ly có thể mắng cô? Tại sao cô không thể mắng lại?" Lý Thanh Vân cảm thấy ủy khuất.
Độc Cô Ly không nói gì, thần sắc thản nhiên.
Bầu không khí nhất thời trầm xuống.
Tâm Lý Thanh Vân lại dần bối rối, hắn quan sát thần sắc lạnh như băng của Độc Cô Ly, mềm giọng dỗ dành: "Cô không phải cố ý nói như vậy, A Ly, đừng tức giận, đừng không để ý tới cô."
Hoàng đế bệ hạ tôn quý khẽ cúi đầu, vị mỹ nhân như tuyết kia thần thái vẫn vân đạm phong khinh như trước, đôi mắt tuyệt mỹ nhìn về phía Lý Thanh Vân, luôn có vài phần thái độ cao cao tại thượng.
Lục Công công thấy có chút nổi giận, âm lãnh nói: "Độc Cô công tử này cũng thật cao giá a, bệ hạ dỗ ngươi như thế, ngươi còn lạnh mặt, không khỏi quá mức được sủng mà kiêu!"
"Lục Tiểu Hoa!" Lý Thanh Vân không vui trừng mắt nhìn Lục Công công, "Ngươi câm miệng đi."
Lục Công công ủy khuất nói: "Bệ hạ tốt của ta a, Ngài thật đúng là ngốc mà, một tấm chân tình trao cho người ta, Độc Cô công tử người ta có để ý không?"
"Ta còn chưa thỉnh giáo," Độc Cô Ly nhìn về phía Lục Công công, "Ngày đó Lục Công công đã bỏ gì vào trong canh hạt sen của ta, chỉ là một tên thái giám, mà trong tay lại có loại dược như vậy sao?"
Sắc mặt Lục Công công biến đổi, trong mắt lửa giận đang thiêu đốt, trong lòng có trăm ngàn oán hận và bất mãn, muốn trừng phạt Độc Cô Ly.
Nhưng ngại bệ hạ yêu thích y, vẫn không dám phát tác, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn.
"Được rồi, A Ly, Lục Tiểu Hoa từ trước đến nay nói chuyện đều như thế." Lý Thanh Vân thiên vị Lục công công, "Ngươi đừng chấp nhặt với hắn."
Độc Cô Ly thản nhiên nói: "Đã nhắc tới việc này, ta cũng muốn hỏi bệ hạ một chút, chuyện đêm qua--"
"Cô hoàn toàn không biết chuyện này!" Lý Thanh Vân vội vàng giải thích, cắt đứt lời của Độc Cô Ly, nghĩ đến đêm đó, trên mặt hắn nhuộm sắc đỏ tươi, giọng nói vẫn khàn khàn như trước, "A Ly, ngươi phải tin cô.
Hành động quá đáng gì cô cũng chưa từng làm, vì ngươi...!Thật sự là tình huống khẩn cấp, bất đắc dĩ thôi."
"Huống chi, về sau ngươi không phải cũng đã nắm lấy đầu cô... Cổ họng cô đến bây giờ vẫn đau."
Lý Thanh Vân nhíu mày, mắt phượng hàm tình.
"Đó là do dược hiệu của Hợp Hoan Tán mà thôi." Độc Cô Ly thản nhiên nói.
"Cô thật sự không biết." Lý Thanh Vân ngữ khí mềm nhũn, "A Ly, ngươi yên tâm, cô thật sự sẽ không làm ra hành động quá đáng, sẽ không làm gì ngươi cả."
"Ừm."
"Lại nói, nhìn thấy A Ly ngươi tráng kiện như vậy.
Cô có chút thẹn..."
Thấy thần sắc Độc Cô Ly càng ngày càng lạnh, thanh âm Lý Thanh Vân ngừng lại.
Độc Cô Ly ngữ khí lạnh lùng nói: "Trong đầu bệ hạ ngoại trừ những chuyện này, còn có cái gì?" y lãnh đạm nói, "Giữa nam nhân và nam nhân, là trái với lẽ thường."
Nam tử ân ái, lại càng trái với luân thường.
"A Ly, nếu ngươi thử qua có lẽ sẽ không cảm thấy như vậy." Lý Thanh Vân chậm rãi nói, "Cô trước kia chưa từng sủng hạnh phi tử hay nam sủng, nhưng cô đã học qua nhiều tranh ảnh, cô tuyệt đối sẽ ôn nhu với A Ly."
"Bệ hạ còn nói nữa, ta liền trở về Dao Hoa Cung." Sắc mặt Độc Cô Ly cực lạnh.
Y chậm rãi đứng dậy, Lý Thanh Vân bắt lấy cổ tay Độc Cô Ly, ngẩng đầu nhìn y cười nói: "Cô không nói nữa, nếu ngươi không thích, cô sẽ không nói.
Về sau cũng không nói, A Ly đừng giận cô."
Độc Cô Ly trở về chỗ ngồi.
Lý Thanh Vân khẽ thở dài.
Hắn đối với Độc Cô Ly cực kỳ ôn nhu, tìm mọi cách lấy lòng, hy vọng như vậy có thể xóa đi hận ý trong lòng Độc Cô Ly.
A Ly tuy rằng thái độ có chút lạnh lùng, nhưng cũng không giống như lúc mới vào cung, quyết tuyệt cùng chán ghét cực hạn.
Huống hồ mấy ngày nay, Độc Cô Ly lúc cao hứng còn có thể thưởng cho hắn mấy nụ hôn, y có thể làm được như vậy, hẳn là không còn hận hắn như trước.
Lý Thanh Vân tin rằng, nếu hắn đối xử với Độc Cô Ly thật tốt, ôn nhu che chở, cho y tất cả những gì y muốn, dùng chân tình đổi lấy thật tâm, hâm nóng trái tim lạnh giá của Độc Cô Ly, liền có thể giành được một tấm chân tình.
Ngoại trừ giang sơn Ung Quốc không thể cho--Lý Thanh Vân trong lòng yên lặng bổ sung.
Hắn cho dù không thể có được trái tim Độc Cô Ly, ít nhất cũng có thể làm cho y không ám hại mình, sẽ không nghĩ đến việc hợp tác với những người khác hủy giang sơn của hắn.
Nghĩ đến việc Tô Ngọc hạ độc, hắn biết chắc Độc Cô Ly có lẽ đã xen vào, lại không cảm thấy Độc Cô Ly có thể thần không biết quỷ không hay khiến hắn trúng độc.
Thuốc đó là một độc mạn tính, uống một hoặc hai lần sẽ không có vấn đề.
Lý Thanh Vân thỉnh thoảng uống một chén trước mặt Độc Cô Ly, cũng không có chuyện gì lớn. Gần đây thuốc Tô Ngọc đưa tới cho hắn đều đã kiểm tra qua.
Điểm tâm Độc Cô Ly đưa tới cũng đã thử qua, không có độc.
Lý Thanh Vân đem chuyện mình bị hạ độc, âm thầm đẩy tội hết qua cho Tô Ngọc.
A Ly của hắn hẳn là sẽ không đối xử với hắn như thế.
Lý Thanh Vân chậm rãi vươn tay, nắm lấy tay Độc Cô Ly, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng nhếch lên: "A Ly, cô thật sự rất thích ngươi, thật sự rất yêu ngươi.
Cô sẽ chờ đến ngày ngươi tiếp nhận cô."
Độc Cô Ly khẽ cười nói: "Ta có thể tiếp nhận bệ hạ, nên bệ hạ có nguyện ý làm người dưới thân ta không?"
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi kinh ngạc, lửa giận dấy lên: "Tuyệt đối không có khả năng!"
Hắn tuyệt đối không ngờ nhân vật chính thụ lại có thể nói ra loại lời thoại này, để hắn làm người thừa hoan dưới thân, làm sao có thể?!
Lục Công công so với Lý Thanh Vân còn tức giận hơn, hắn nói: "Độc Cô công tử, bệ hạ là hoàng đế tôn quý nhất Ung Quốc, ngậm thìa vàng lớn lên, sao có thể khuất phục dưới ngươi?"
Mắt phượng Lý Thanh Vân ánh lên tia lửa, tức giận nói, "Lục Tiểu Hoa nói không sai.
Cô là hoàng đế Ung Quốc, cửu ngũ chí tôn, gánh vác thể diện cả hoàng tộc, tuyệt đối không có khả năng cũng tuyệt đối không có lý do khuất phục dưới người khác!"
Lý Thanh Vân vô cùng tức giận.
Hắn kiêu ngạo tự phụ, hắn muốn làm người khống chế hết thảy, hắn không thích cảm giác trôi nổi bất định mặc người khống chế.
Hắn là quân vương Ung Quốc, là người tôn quý nhất, sinh ra chính là để người khác kính ngưỡng, ngồi trên vạn người.
Hắn giẫm lên máu tươi của vô số người để ngồi lên đế vị.
Hắn là người trên người, không có ai có thể đè lên đầu hắn, không ai có thể vô lễ với hắn.
Độc Cô Ly cười khẽ, tựa như châm chọc: "Bệ hạ kích động cái gì? Ta chỉ thuận miệng nói thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...