Đế Vương Muốn Độc Chiếm Ta

Mấy tháng nay Tịnh Dao ở trong phủ đều kiếm việc để làm, không thì thay thuốc, băng bó cho Trầm Nghị.

Tính tình nàng năng động, hay cười. Thực tình mà nói khoảng thời gian nàng ở đây, Trầm Nghị cũng đã có tình cảm với nàng.

Cái cách mà nàng tươi cười với hắn, không giả tạo, không lấy lòng như mọi nữ nhân hắn thường thấy.

Hắn yêu thích sự hồn nhiên không quan tâm sự đời của nàng. Nếu như không phải sinh ra trong hoàng thất tàn khốc, hắn cũng muốn sống hồn nhiên như vậy.

Trầm Nghị luôn có cảm giác quen thuộc với Tịnh Dao. Như thể nó là một loại tình cảm vượt không gian, thời gian mới đỗi quen thuộc như thế.

Nhưng Tịnh Dao lại không hề cảm nhận được tình cảm của Trầm Nghị. Nàng đơn giản chỉ coi hắn là một vị huynh trưởng.

Hắn không muốn làm huynh trưởng của nàng. Hắn muốn là một trượng phu, phu quân của nàng, hắn muốn nàng yêu hắn.

"Vương gia, hôm nay ta tới Túy Xuân lầu xem tình hình một chút nhé"

Nàng tươi cười chạy đi, chiếc miệng nhỏ không quên quay đầu lại báo hắn một tiếng.

Trầm Nghị ngồi bàn trà, bàn tay to lớn đưa một chút trà lên miệng. Lát sau liền sai bảo thị vệ.


"Đi theo nàng ấy"

Ánh mắt hắn đăm chiêu, khuôn mặt anh tú đầy trầm tư. Hắn là lo lắng cho nàng, tiểu bạch thỏ của hắn rất dễ tin người.

Nàng mở một cửa tiệm tên Túy Xuân lầu ở trên phố, chuyên buôn son phấn, làm ăn rất phát đạt. Sinh viên khoa kinh tế của một trường đại học nổi tiếng thế kỉ 21, chút chuyện cỏn con này còn làm khó được nàng sao.

Dạo gần đây nàng rất hay qua lại với hầu gia trẻ tuổi Lâm Tự. Anh ta là một đối tác làm ăn rất tốt tính. Nói chuyện rất hợp với Dao Dao.
"Chuyện làm ăn này nàng cứ tự quyết, ta tin tưởng nàng"

"Ngài không sợ ta làm càn sao"

"Nhìn nàng không giống người sẽ làm ra loại chuyện như vậy"

"Vậy thì ta không khách sáo nữa"

Tịnh Dao cười tít mắt, khuôn mặt lộ rõ nét vui mừng. Nếu chẳng may nàng có làm càn, Lâm Tự cũng sẽ không trách nàng. Anh ta căn bản là có ý tứ với nàng.

Một tháng trước, thánh chỉ ban xuống, lập tam vương gia Trầm Nghị làm thái tử. Dân chúng ai cũng đồng tình, không ý kiến. Vốn dĩ ai cũng đoán trước được hắn ta sẽ là vị đế quân tương lai, là một vị minh quân chính trực.


"Nàng định ở lại phủ thái tử mãi sao"

"Sao lại vậy được chứ, ta không thể làm phiền ngài ấy mãi được. Một tháng nữa chuyện làm ăn này xong, ta sẽ chuyển ra ngoài"

Lâm Tự mừng thầm cũng hơi lo lắng, nếu thái tử có ý đồ với Tịnh Dao, thì anh cũng chẳng còn còn cơ hội nữa. Ai lại đi đối đầu với Trầm Nghị.

Tịnh Dao rất nhanh đã quay trở lại vương phủ, vốn cũng muốn thông báo cho hắn trước.

"Vương gia, một tháng sau ta định sẽ dọn đi"

Trầm Nghị nghe đến đây thì bóp vỡ ly trà nóng trong tay, khuôn mặt tối sầm. Nàng đây là đến thông báo cho hắn biết, nàng sắp rời khỏi hắn sao.

Tịnh Dao sợ hãi, không phải chỉ là chuyển đi sao? Hắn lại phản ứng dữ dội như vậy

"Nàng sẽ không đi đâu hết"

"Tại sao chứ? Ta..."

"Bổn vương có vài vết thương mới, nàng cứ ở lại bồi dưỡng cho bổn vương"

Lý do này cũng quá điên rồ rồi đi, thái y trong phủ nhiều như vậy, cần gì đến một người không hiểu y thuật như Tịnh Dao chứ.

Nàng cũng không muốn cãi cọ nhiều với hắn, dù gì cũng là thái tử, cũng chỉ là ở lại, không có gì to tát cả.

Hắn thực rất tức giận, nàng lại cứ như thế muốn phủi bỏ tất cả, rời xa hắn. Nếu nàng thật sự muốn đi, hắn sẽ giam nàng lại, mặc sự chống cự, nếu cần cũng có thể phế luôn đôi chân ngọc ngà của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận