Đế Vương Muốn Độc Chiếm Ta

"Nương nương, người dậy chưa, nô tì vào nhé?"

Cung nữ thân cận của nàng mở cửa nhẹ nhàng bước vào, bên trong chiếc giường là một phần chăn nhô lên, đắp chăn kín mít.

"Nương nương?"

Gọi nhiều lần đều không thấy phản ứng, nàng ta nhẹ nhàng dở một góc chăn ra, thứ nhìn thấy chỉ là chiếc gối ôm dài.

Nàng ta kinh hãi, hớt hải chạy ra khỏi phòng, vừa chạy vừa hô

"Không hay! Nương nương không thấy nữa rồi"

...

"Bệ hạ, bên Trường Xuân cung bẩm báo, nương nương đã bỏ trốn rồi"

"Cái gì?!"

Trầm Nghị đập mạnh lên bàn, tức giận tới nỗi chán nổi gân xanh, đến thị vệ quỳ ngay đó còn phải kinh hãi.

Hắn cả đêm ở Đại Long cung xử lý tấu chương, để mấy ngày tới có thể bồi nàng một chút, tránh để nàng quá chán nản trong hoàng cung, vậy mà chỉ một đêm, nàng đã nhanh chóng phất áo ra đi.

Vừa mới tới cung, hắn không quan tâm xung quanh, liền chạy vội vào trong phòng nàng nhìn mọi ngóc ngách tìm kiếm bóng dáng bé nhỏ.

Trên chiếc giường chỉ còn chiếc gối dài cùng chiếc chăn đã hất ra gần nửa, mùi hương mê người của nàng chỉ vấn lại một chút.


Hắn nắm chặt bàn tay, khuôn mặt âm u đến đáng sợ.

"Phái người đi tìm, mở trạm soát cổng thành, có chết cũng phải tìm được nàng ấy về cho trẫm"

"Vâng"

"Còn nữa, nhốt hết đám người cung Trường Xuân lại, sống hay chết để nàng ấy về sẽ quyết định"

Đám người đó nghe thấy thế thì dập đầu quỳ đối van xin hắn liên tục

"Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!"

----

"Lâm Tức, lần này cảm ơn huynh, ơn này ta không biết nên lấy gì báo đáp"

Tịch Dao thân mặc một chiếc áo choàng đen có mũ, mái tóc vàng đã bị giấu đi. Lâm Tức vì muốn che giấu kĩ, đã nhờ một thợ thủ công giỏi làm một bộ tóc giả cho nàng.

"Không sao, trước đây nếu không phải nàng giúp ta chặn chiếc xe ngựa đó lại, giờ ta cũng không còn đứng ở đây"

Một đám quân lính chạy vào Tửu Lâu, Tịch Dao và Lâm Tức đang ngồi trên lầu dùng thiện được một phen kinh hãi

"Soát!"

Đám cô nương đứng bên góc thì thào lớn nhỏ, bàn luận không ngớt

"Ta nghe nói là vị hoàng hậu sắp được sắc phong đột nhiên bỏ trốn, vượng thượng cho người lục soát cả thành, ngoài thành còn có một trạm kiểm soát kìa"

"Ai mà không biết thời cơ vậy? Nếu là ta thì đã sớm an phận làm hoàng hậu rồi, sung sướng biết bao chứ?"

Cô nương bên cạnh vội vã bịt mồm nàng ta lại, trợn mắt lên.

"Suỵt! Người còn ở đây đó, bàn luận về thê tử của đế vương, cẩn thận cái mạng của ngươi"

Đám thị vệ đã soát đến tầng trên, bọn chúng đạp cửa vào phòng ăn của Dao Dao.

Nhưng bên trong không thấy một ai, Tịch Dao cùng Lâm Tức trốn trong cái tủ gần đó.

Một tên thị vệ tiến gần, chuẩn bị mở cửa tủ ra thì

"Tầng này không có, đi thôi"

Có vẻ như hắn ta là lính mới, liền không soát chiếc tủ đó nữa, chạy đi ngay sau đó.


Lâm Tức lần đầu gần gũi với Tịch Dao như vậy, tim anh đập liên hồi, tâm trạng thấp thỏm, nhưng nàng hầu như chẳng mảy may đến hắn, chỉ lo sợ đám thị vệ bên ngoài.

"Bệ hạ, đã soát qua, không có gì khả nghi"

"Tiếp tục tìm"

Hôm nay hắn thân chinh đi kiếm người. Trầm Nghị biết nàng có nhiều mưu kế, người ít gặp qua nàng sẽ khó mà phát hiện ra chỉ qua một tấm chân dung.

Bỗng hắn ngó lên lầu 2 Tửu Lâu, thấy bóng dáng nàng đội áo choàng đen, lơ phơ vài sợ tóc đen đang đứng nói chuyện với tên Hầu gia đó.

Trầm Nghị sắc mặt tối trầm lại, tức giận vô cùng, hắn hiện giờ chỉ muốn băm tên đó thành trăm mảnh.

Tịch Dao nhìn xuống một lượt thì chạm ngay ánh mắt sắc bén đó. Nàng liền vội vã chạy ra cửa sau Tửu Lâu, tháo dây một con ngựa định bỏ chạy.

"Dao Dao!"

Nàng nghe thấy tiếng Trầm Nghị gọi tên mình liền hốt hoảng.

"Lâm Tức, lên đây đi"

Lâm Tức đứng đó không chịu lên. Nếu con ngựa này chở hai người, kiểu gì cũng sẽ bị hắn tóm được. Thà rằng để anh bị bắt thay nàng, đổi cho nàng một cơ hội tự do.

"Nàng đi đi, mặc kệ ta"

Lâm Tức dơ tay đánh thật mạnh vào đít ngựa, con ngựa rống lên rồi chạy thật nhanh về phía cánh rừng.

Đám thị vệ bao vây xung quanh, cả loạt chĩa mũi kiếm về phía Lâm Tức.

Trầm Nghị nhanh chóng phi ngựa truy theo sau nàng vào sâu cánh rừng.

Gió mạnh làm mũ áo của nàng ngả xuống, nàng sợ hãi phi ngựa càng nhanh.


Hắn vừa đuổi theo sau, vừa hô to

"Tịch Dao!"

Nhưng ngựa của nàng sao có thể nhanh được bằng chiến mã của hắn, khoảng cách dần được rút ngắn.

Đến khi ngựa nàng đã chạy ngay bên cạnh, hắn nhanh tay ôm lấy eo nàng tóm đằng trước yên ngựa của hắn.

Trầm Ngựa kéo dây dừng ngựa lại, khuôn mặt không cảm xúc nhìn Dao Dao đang sợ hãi không ngừng ngồi trong vòng tay hắn.
2

Hắn đưa tay cởi bỏ bộ tóc giả của nàng ra, mái tóc vàng kim đẹp vô cùng buông xõa xuống như dòng suối nhỏ.

"Nàng nghĩ nàng mặc thêm một chiếc áo, đội tóc giả là có thể trốn khỏi ta sao?"











Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận