Đế Vương - Lê Văn Cương

Tại ngoại kinh đô của Đại hạ Hoàng Triều mấy trăm dặm về phía bắc, lúc này hai vị trưởng lão của Thanh Vũ điện đều sắc mặt âm trầm, nhìn về phía một người mặc hắc bào lên tiếng tranh cãi.

- Các ngươi Rốt cuộc là muốn làm gì. Tại sao lại ngăn cản hoạt động của chúng ta.

Người mặc hắc bào nghe vậy, hắn lúc này nở một nụ cười điềm tĩnh. Nhưng lại mang đến sự e ngại vô cùng to lớn với hai trưởng lão của Thanh Vũ Điện.

- Ta muốn Thanh Vũ điện giết hết tất cả đám thiên kiêu của các thế lực, tham gia tranh đoạt cùng các ngươi trong thời gian tới.

Người mặc hắc bào này vừa nói vậy, lúc này trưởng lão Tú Nương của Thanh Vũ điện cười lạnh nói rằng.

- Các ngươi đây là muốn chúng ta đi tìm chết hay sao. Đám Thiên kiêu kia nhìn thì như yếu đuối, nhưng phía sau chúng lại có hậu trường mạnh mẽ. Đặc biệt đám hộ đạo giả của chúng không phải võ đế, cũng là Võ Thánh viên mãn. Ngươi nói xem chúng ta giết chúng thế nào đây.


Người mặc hắc bào nghe vậy thì lúc này nở một nụ cười quái dị, ẩn sau mặt nạ là một khuôn mặt dữ tợn, không có da thịt, chỉ có một chiếc khô lâu, dùng một giọng nói mang theo sự ma mị lên tiếng.

- Vấn đề này là của các người, dù sao lần hợp tác này điện chủ của các ngươi đã đồng ý. Ta chỉ là đến để quan sát và thu hoạch thành quả của các ngươi mà thôi.

Người mặc hắc bào này nói xong thì hắn như là một cơn gió biến mất khỏi đây, cảm tưởng như hắn chưa từng tồn tại. Đối mặt với việc này Hà Khánh nhìn về phía Tú Nương lên tiếng nói rằng:

- Chúng ta phải làm thế nào đây, mệnh lệnh của điện chủ chính là cùng với thế lực kia hợp tác. Nhưng nếu dựa theo lời chúng nói giết đám thiên kiêu kia, vậy thì e rằng chúng ta cũng đừng hi vọng sống sót rời khỏi nơi này.

Hà Khánh vừa nói vậy, Tú Nương lúc này sắc mặt lại càng trở nên khó coi, suy nghĩ một lúc cô ta nói rằng.

- Việc này mệnh lệnh từ trên đã ban xuống, chúng ta chỉ có thể liều mạng một lần mà thôi. Tập trung toàn bộ lực lượng của chúng ta tại Việt Châu lại, chuẩn bị phát động một cuộc công kích tấn công kinh đô của Đại hạ Hoàng Triều.

- Sử dụng đám trung tiểu thuộc hạ để dẫn dụ đám thiên kiêu kia chiến đấu, rồi chúng ta từ trong bóng tối tiến hành tập sát. Việc này phải tiến hành thật nhanh bởi vì chỉ có để cho đám hộ đạo giả kia lâm vào trong cục diện bất ngờ, chúng ta mới có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ rồi chạy thoát.

Nghe Tú Nương nói vậy, Hà Khánh lúc này dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía cô ta. Cuối cùng hắn chỉ biết thở dài, sau đó hai người lại rời khỏi đây, tiến hành điều động thuộc hạ chuẩn bị cho một cuộc chiến sắp tới. Nơi mà họ có thể sẽ phải chết trong trận chiến đó.

Thời gian cứ vậy lại trôi đi mấy hôm, người của các thế lực đều tập trung tại trong hoàng cung của Đại hạ Hoàng Triều. Nhưng tại nơi này không khí chiến tranh thù hận lại không xuất hiện, thay vào đó các thiên kiêu của các gia tộc thường xuyên tụ họp lẫn nhau, vui chơi giải trí nói chuyện, thậm chí trao dồi vấn đề tu luyện cũng không phải là không thể.

Đối mặt với khung cảnh hòa ái như vậy, cho dù là những người làm trong chính trị nhiều năm như Hạ Hoàng, cũng phải cảm thán đám này thật sự có thể nhịn được.


- Vũ huynh đệ hôm nay Vương Phi của ngươi không theo ngươi cùng chúng ta đánh cờ hay sao.

- Trần huynh quan tâm quá rồi, Vương Phi của ta căn cốt khá kém. Cho nên phải thường xuyên bế quan tu luyện, cũng không thể cùng chúng ta vui chơi suốt ngày được.

- Haha thân là thiên kiêu chúng ta có cái giá của mình, đó chính là làm ít công to. Nhưng những người không có căn cốt, không có thiên phú thì chỉ có thể dùng hai chữ cần cù để cố gắng đạt đến cảnh giới của chúng ta mà thôi.

Trần Hùng nói vậy Vũ Tuấn Kiệt lúc này cũng mỉm cười gật đầu. Nhìn về phía mấy người có mặt trong biệt viện đang ngồi nói chuyện với nhau, Vũ Tuấn Kiệt lúc này hướng ánh mắt về phía nạp Lan Minh Ngọc lên tiếng.

- Nạp Lan tiểu thư hôm nay ngày tụ họp chúng ta đến đây, chắc không phải chỉ là nói chuyện phiếm chứ.

Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, nạp Lan Minh Ngọc lúc này mỉm cười sau đó nói rằng.


- Lần này ta mời các vị đến đây đích thật là có một chút việc riêng, muốn nhờ mọi người hỗ trợ.

nạp Lan Minh Ngọc vừa nói vậy, Trần Hùng lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:

- Không biết Nạp Lan tiểu thư muốn cùng chúng ta hỗ trợ việc gì đây.

nạp Lan Minh Ngọc nghe vậy thì nở một nụ cười kinh diễm, hướng về phía mọi người đánh ánh mắt cảm kích rồi lên tiếng nói rằng.

- Mọi người cũng biết nạp Lan gia tộc chúng ta khác với những gia tộc khác, Việc tranh đoạt chức vị gia chủ cũng có một số quy định khác biệt.

- Mà lần này ta muốn nhờ mọi người giúp đỡ, tất nhiên là hi vọng mọi người có thể giúp ta leo lên ngôi vị gia chủ của nạp Lan gia. Về phần thù lao tất nhiên ta sẽ đáp ứng mọi người những yêu cầu không phải là quá đáng và ta có thể thực hiện được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui