Đế Vương - Lê Văn Cương

Tại trong cung điện nơi ở của mình, Vũ Thiên và Vũ Tuấn Kiệt lúc này hai người đang chơi cờ vây với nhau.

- Tuấn Kiệt ngươi đánh cờ vây thật sự rất kém cỏi, nhìn xem 10 ván mà không thắng nổi một ván.

- Vũ Thiên huynh được có mà khinh người, huynh chưa nghe câu 30 năm Hà Tây 30 năm Hà Đông, đừng khinh thiếu niên nghèo hay sao.

Vũ Thiên nghe vậy thì cười lớn, sau đó nói rằng.

- Ta liền khinh ngươi thiếu niên nghèo đấy, ta cho ngươi thêm 60 năm nữa, ngươi cũng không đuổi kịp tài nghệ đánh cờ của ta.

Nghe Vũ Thiên nói vậy, Vũ Tuấn Kiệt lúc này sắc mặt tối sầm. Hắn không nghĩ đến đánh cờ với Vũ Thiên chỉ là giải trí, cuối cùng là đánh đến tức giận cả người.


Nhìn thấy Vũ Tuấn Kiệt như vậy, Vũ Thiên lúc này mỉm cười sau đó nói rằng.

- Thật ra đánh cờ cũng là một loại rèn luyện tâm tính và thần hồn, mà ta từ nhỏ đã bắt đầu học chơi cờ, vậy nên Tuấn Kiệt ngươi thắng không nổi ta đâu.

Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì thở dài, nhìn về phía Vũ Thiên một chút sau đó hắn nói rằng.

- Trên bàn cờ có thể ta không sánh bằng huynh, nhưng trong ván cờ lớn hiện nay mà ta vạch ra, thì đám con cờ kia hình như đang bắt đầu loạn trận cước rồi.

Vũ Thiên nghe vậy lúc này mỉm cười sau đó nói rằng.

- Mấy ngày nay tin tức nói rằng Thanh Vũ điện bắt đầu ra tay. Có 8 thành trì của Đại hạ Hoàng Triều đã bị tàn sát. Nếu tình trạng cứ tiếp tục, không chỉ thanh danh của Đại Hạ hoàng chiều bị tổn thất, mà lực lượng thần dân của họ cũng sẽ sợ hãi mà chạy tứ tán. Từ đây Đại hạ Hoàng Triều bước vào thời kỳ suy yếu và rối loạn là điều chắc chắn.

- Chính vì vậy ta nghĩ rằng ván cờ mà ngươi vạch ra, có lẽ cũng sắp thu lưới được rồi.

Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy, hắn lúc này mỉm cười. Sau đó lại hướng trên bàn cờ giải một quân cờ đen, vây được một con tốt trắng của Vũ Thiên rồi nói rằng.

- Ván cờ này mới chỉ bắt đầu mà thôi, chúng ta hiện nay đã tính kế được Đại Hạ Hoàng Triều, nhưng khổng tước thương hội và Thanh Vũ điện thì chưa vào trong vòng vây của chúng ta.

- Muốn để cho ba thế lực này đánh nhau đến một mất một còn, vậy thì trong thời gian tới ván cờ này sẽ càng ngày càng lớn. Mà vòng vây mà chúng ta vạch ra sẽ phải thật nhiều, chứ không phải là ăn một con tốt trắng, để phải bỏ ra bốn con tốt đen.

Vũ Tuấn Kiệt nói xong, hắn lúc này nở một nụ cười, nhanh chóng nhặt con tốt trắng bị vây giết của Vũ Thiên ra khỏi bàn cờ. Thấy cảnh này Vũ Thiên cũng mỉm cười, rồi tiếp tục cùng Vũ Tuấn Kiệt đánh cờ, không quan tâm đến vấn đề của Đại hạ Hoàng Triều nữa.


Hai huynh đệ họ Vũ đánh cờ không biết qua bao lâu, lúc này một thanh niên với tướng mạo đường hoàng xuất hiện trong tầm mắt của họ. Hắn đi đến nhìn về phía bàn cờ, sau đó mỉm cười nói rằng.

- Hai vị thật sự là có nhã hứng, vào thời gian như này, vẫn có thể ung dung đánh cờ khiến tại hạ bội phục.

- Mạc huynh đệ chê cười rồi, ngươi nếu như không bận rộn gì, có thể cùng chúng ta đánh một ván cờ thế nào.

- Nếu như hai vị không chê thì ta cũng muốn thử xem tài nghệ của các vị như thế nào.

Nghe Mạc Tuấn nói vậy, lúc này Vũ Thiên mỉm cười đứng dậy, nhường chỗ cho hắn. Vũ Tuấn Kiệt thì ung dung bắt đầu xếp lại các quân cờ trên bàn.

Đợi khi Mạc Tuấn ngồi vào chỗ, lúc này bàn cờ đã được sắp xếp cẩn thận. Không phải là một bàn cờ trống, mà là một bàn cờ nơi mà quân trắng đang vây chết quân đen. Ván cờ này bất quá chính là ván cờ vừa rồi Vũ Thiên và Vũ Tuấn Kiệt đang đánh. Mà quân đen lúc này lại là trở thành quân mà Mạc Tuấn phải cầm giữ trong tay. Trong khi đó Vũ Tuấn Kiệt lại nhận lấy quân trắng, rồi nở một nụ cười nhìn về phía Mạc Tuấn nói rằng.

- Mạc huynh đệ ván cờ này ngươi có thể cứu vãn được hay không.


Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Mạc Tuấn lúc này nhìn về phía bàn cờ mà rơi vào trầm tư. Cờ vây cách đánh đơn giản chính là ăn quân của kẻ địch, đợi khi số quân của một bên đã vượt qua số quân của kẻ thù có thể sắp xếp trên bàn cờ, coi như là giành chiến thắng.

Có điều lúc này số lượng quân đen và quân trắng đã chênh lệch quá lớn. Mỗi bước đi của quân đen, đều nằm trong sự nguy hiểm, sẽ có thể bị quân trắng ăn ngay lập tức.

Đối với một bàn cờ này, Mạc Tuấn cho dù từ nhỏ đã được Đại Hạ Hoàng triều bồi dưỡng, cũng khó có thể lật ngược thế cờ. Thở ra một hơi hắn lúc này vẫn ung dung đặt một quân cờ đen vào trong vòng vây của ba quân tốt trắng, sau đó lên tiếng nói rằng.

- Đánh cờ không phải chỉ là một trò chơi, nó còn là một cuộc chiến chém giết không hồi kết, chỉ có kẻ thắng mới có thể rời đi.

- Người đánh cờ đại diện cho kẻ cầm quyền, mà quân cờ đại diện cho quân tốt, cũng như thế lực cần phải bảo vệ. Hay nói đúng hơn là lợi ích của kẻ đánh cờ.

- Quan hệ giữa kẻ đánh cờ và người chơi cờ đều có một mối quan hệ gắn chặt với nhau. Bởi vì bất kể là người đánh cờ hay quân cờ bị tiêu diệt thì ván cờ này sẽ lập tức thất bại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui