- Vũ Tuấn Kiệt không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.
Nghe Nạp Lan Minh Ngọc nói vậy, lúc này Minh Nguyệt nhìn về phía cô ta một chút rồi nói rằng.
- Tiểu thư vậy chúng ta có làm theo kế hoạch tiếp hay không.
Nạp Lan Minh Ngọc nghe vậy thì lúc nãy rơi vào trầm tư, qua một lúc cô ta liếm đôi môi đỏ mọng, tràn đầy quyến rũ của mình rồi nói rằng.
- Tiếp tục kế hoạch, ta muốn nhìn một chút Vũ Tuấn Kiệt là thật sự háo sắc, vẫn là một kẻ âm tàn đây.
Nạp Lan Minh Ngọc vừa nói vậy, Minh Nguyệt lúc này nhìn về phía cô ta một chút, rồi gật đầu sau đó rời khỏi đây. Thấy cảnh này Nạp Lan Minh Ngọc nở một nụ cười quỷ dị, sau đó lại nằm tại nơi này hứng thú xem sự kiện sắp diễn ra.
- Công tử ngài uống thử loại rượu này của chúng ta đi. Đây được kết hợp từ nhiều loại thảo dược, nghe nói có thể bổ sung tinh lực cho đàn ông.
- Ồ vậy sao, tiểu nương tử thật sự là biết chăm sóc người khác, đến cho ta ôm một cái nào.
Tại trong căn phòng, Vũ Tuấn Kiệt và đám thuộc hạ không ngừng uống rượu ôm mỹ nữ vui chơi. Có điều trong lúc bọn họ đều đang cười nói vui vẻ, thì lúc này ngoài cửa tự nhiên bị một người đạp mở. Sau đó hắn hùng hổ đi vào, nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt và đám thuộc hạ nói rằng.
- Bà chủ chính là đám này cướp lấy Tú Nương của ta hay sao.
- Thạch công tử xin bình tĩnh, Tú Nương thật sự là vào hầu hạ các vị này. Một lúc nữa khi họ rời đi, ta sẽ sắp xếp Tú Nương phục vụ ngài.
- Hừ chẳng qua chỉ là một đám rác rưởi mà thôi. Chúng là cái thá gì dám cướp Tú Nương từ chỗ ta.
Tên công tử họ Thạch nói xong, lúc này hắn quét mắt về phía đám người Vũ Tuấn Kiệt mà lạnh giọng nói rằng.
- Ngày hôm nay Minh Nguyệt Lâu ta bao hết, các ngươi lập tức cút khỏi đây.
Tên công tử họ Thạch này vừa nói xong, từ phía ngoài hơn chục tên hộ vệ của hắn lập tức đi vào. Nhìn về phía đám người Vũ Tuấn Kiệt bằng một ánh mắt như nhìn người chết.
Đối với cảnh này đám Quỷ Vệ và Ảnh Vệ lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm về phía đám người công tử họ Thạch kia. Chỉ cần Vũ Tuấn Kiệt hạ lệnh một chút, bọn họ tuyệt đối sẽ lao lên chém giết hết đám này.
Nhìn về phía bầu không khí có vẻ túc sát, lúc này Minh Nguyệt vội vàng đứng ra, dùng bộ ngực hở hang của mình tỏ vẻ lo lắng lên tiếng nói rằng.
- Các vị công tử xin hãy bình tĩnh, Tú Nương chỉ là một người ở đây, còn có nhiều cô nương khác xinh đẹp hơn, mọi người không cần vì vậy mà động thủ.
Nghe Minh Nguyệt nói vậy, Thạch công tử lúc này hừ lạnh, sau đó nhìn về phía đám người Vũ Tuấn Kiệt nói rằng.
- Ta chính là con trai của hộ bộ thượng thư của Đại hạ Hoàng Triều. Các ngươi biết điều thì lập tức cút khỏi đây, bằng không ngày hôm nay các ngươi cũng không cần rời khỏi đây nữa.
Nghe kẻ này nói vậy, Vũ Tuấn Kiệt lúc này hứng thú nhìn về phía hắn một chút. Sau đó lại nhìn về phía bà chủ Minh Nguyệt nói rằng.
- Bà chủ các ngươi Minh Nguyệt Lâu tiếp đón khách khứa thật sự khiến ta khá thất vọng. Tại sao cùng là khách hàng, hắn có thể đạp cửa lao vào phòng của ta trách móc đây. Có phải là các ngươi nên chịu trách nhiệm hay không.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, lúc này Minh Nguyệt trong lòng dùng một ánh mắt thâm trầm nhìn về phía tên này. Nhưng vẻ mặt ngoài vẫn vui vẻ lên tiếng nói rằng.
- Bẩm thiếu gia chúng ta chỉ là làm ăn nhỏ, thật sự không đắc tội nổi với Thạch công tử mong ngài thông cảm.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, sau đó nhìn về phía vị Thạch công tử vẫn đang cao ngạo nhìn về phía mình, mà nở một nụ cười thú vị nói rằng.
- Vị huynh đệ họ Thạch này, ngươi biết mình vừa nói chuyện như vậy, có thể khiến Thạch gia ngươi bị diệt tộc hay không.
Vũ Tuấn Kiệt vừa lên tiếng, vị Thạch công tử kia nhìn về phía hắn hừ lạnh, đang định nói gì đó thì lúc này một tên hộ vệ của hắn hai tay bịt cổ, sau đó từ từ ngã xuống đất không còn hơi thở.
Thấy cảnh này, Thạch công tử kia nuốt nước bọt một chút. Sau đó nhìn về phía một tên Quỷ Vệ đang nở một nụ cười thú vị, dùng một chiếc khăn lau đi thanh gươm đang nhuốm máu của mình, mà run rẩy trong lòng.
Hắn tên là Thạch Khôn, mặc dù là một vị công tử bù nhìn tại họ Thạch. Nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Hắn biết mình có thể chọc ai và không chọc được ai. Nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt và đám thuộc hạ của hắn ta, Thạch Khôn lúc này biết rằng mình đã đá trúng thiết bản. Ngày hôm nay nếu xử lý không tốt hắn chết là bình thường, nhưng người nhà của hắn e rằng cũng sống không nổi.
Nghĩ tới những điều này, hắn lúc này nở một nụ cười còn khó hơn khóc, nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt nói rằng.
- Vừa rồi là ta thất lễ, mong rằng các hạ bỏ qua.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười, thân là kẻ cầm quyền hắn hiểu rằng trên thế giới này không có kẻ ngốc. Cho nên khi thuộc hạ của Thạch Khôn vừa chết, hắn lúc này lập tức thay đổi thái độ. Khiến cho Vũ Tuấn Kiệt cũng mỉm cười hài lòng sau đó nở nụ cười nói rằng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...