"Ta sợ ngươi sao?" Tư Mã Lê lấy tay làm chưởng, một tay đỡ cú đấm, tay còn lại chưởng về đan điền của Đàm Vĩnh Mông." Keng " Tiếng kim loại vang lên, Tư Mã Lê sắc mặt tái lại:" Đây là vật phòng ngự gì, lại có thể đỡ được một chưởng toàn lực của ta?"
Đàm Vĩnh Mông sắc mặt thỏa mãn:" Đây là Trạch Hiên Môn trấn Môn chi bảo, vừa hay bọn hắn thiếu ta một cái ân tình, đừng nói là một chưởng toàn lực của ngươi, xem như là Vô Giới Cảnh cường giả ra tay ta vẫn có thể tự tin đối chiến!"
"Hừ, đã ăn cướp mà còn tự hào, hôm nay gia gia sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!" Kinh khủng thiên địa linh khí ầm ầm hội tụ về phía Tư Mã Lê, một đôi cánh tay ngả sang màu bạch ngọc, quán thông thiên địa linh khí ở kháp các mạch máu và khiếu huyệt.
" Ta, ta cảm thấy huyết dịch mình đay xao động!"
"Ta không khống chế được nữa rồi " " Bịch " Kẻ vừa nói ra câu này trực tiếp quỳ xuống
" Phốc thông" hàng loạt tu vi Luyện thể cảnh người và một chút sơ kỳ, trung kỳ võ giả người trực tiếp quỳ xuống. Chỉ có Cao Phúc Nguyên là vẫn ngồi đó, nhà nhạ húp ngụm trà thơm, xem kịch vui trước mắt. Đây cũng không phải nói tu vi Cao Phúc Nguyên lợi hại mà tất cả là do hắn có bản nguyên huyết mạch, Bá Lực Huyết Mạch âm thầm thả ra, tuy không có hiện rõ chân tướng như Ngạc Ngư Huyết Mạch của Đàm Vĩnh Mông, nhưng nó cũng hình thành một kết giới vô hình bảo vệ Cao phúc Nguyên trước những áp lực. Hắn cũng không sợ mọi người xung quanh quá để ý đến mình, vì đơn giản, họ còn không đủ sức giữ vững chính họ, thì còn thời gian đâu mà để ý mình?
“Bạt Sơn Chưởng!” Tư Mã Lê gầm lên, hai tay thành cưởng, đánh mạnh về Đàm Vĩnh Mông.
Đàm vĩnh Mông cũng không phải tay vừa, y thét dài:” Bí Chiêu, Ngạc Ngư Càn Hải!”
“Tiêu rồi, là bí chiêu, Đàm Vĩnh Mông thật sự chơi lớn rồi! “ Có quan văn hét thất thanh
Mỗi một huyết mạch sau khi được phóng xuất sẽ hiện lên một mon bí chiêu, chiêu này chỉ có người sở hữu loại huyết mạch đặc thù này mới sử dụng ra được. Nhưng vấn đề là tùy vào đẳn cấp huyết mạch, tỷ dụ, nhân cấp huyêt mạch chỉ có thể học được 1 chiêu, còn địa cấp thì 2 chiêu, thiên cấp 3 chiêu, chiêu thứ hai mạnh hơn chiêu thứ nhất, chiêu thứ 3 cường hơn chiêu thứ hai, đây là lý do mà huyết mạch càng cường đại, ngươi sẽ càng có thiên phú cao và chiến lực của ngươi càng mạnh.
Nhưng mà cũng không thể nói, ngươi huyết mạch càng mạnh thì ngươi có thể dễ dnagf chiên sthawngs huyết mạch yếu hơn ngươi, vẫn sẽ có một số thứ khiến điều đó xảy ra biến số, tỷ như vật ngoài thân như là vũ khí, áo giáp, đan dược, phù chú các loại, hoặc là kẻ thù của ngươi tu luyện công pháp đặc thù có thể lấy yếu thắng mạnh!
Đầu ngạc ngư gầm lên, biến hóa ảo diệu, thét dài, công kích về phía Tư Mã Lê. Tư Mã Lê vừa đỡ bí chiêu, vừa đỡ ngạc ngư công kích, cuố cùng chịu không được, “đông đông đong” Lùi mấy bước về sau, máy tươi phun ra, thụ một chiêu của Đàm Vĩnh Mông ngay ngực, ngã bịch xuống sàn sắc mặt tái nhợt
Đàm Vĩnh Nhân tiến tới, tay nắm đốc kiếm, tuốt ra, chỉ thẳng về phía Đàm Vĩnh Mông: “Mưu sát thái tử, đả thương đại thần, Đàm Vĩnh Mông ỷ là nguyên lão, làm phản rồi sao? Có tin hay không sau này ta cắt lấy đầu cảu ngươi?”
“Chỉ sợ là không có ngày đó “, Đàm Vĩnh Mông cười thật lớn, tay đưa ra, vỗ vai Đàm Vĩnh Nha:” Chỉ Sợ, quốc chủ tương lai làhoàng tử Nha mà thôi, đến lúc đó, ai mang họa sát thân còn chưa biết, nói trước, bước không qua!”
Cách nói của Đàm Vĩnh Mông thâm sâu, ám chỉ rằng ngôi vị của thái tử Nhân đang lung lay, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào
" Phản rồi sao? ta chưa chỉ định ngôi quốc chủ tương lai là do ngươi định hay sao hả?" Một Giọng Nói tức giận vang lên, mang theo mấy phần trách móc, bá vương chi khí ầm ầm vang lên, khiến cho người ta muốn quỳ lạy, sự quỳ lạy này không phải đến từ việc điều khiển không nổi chân khí trong cơ thể giống như là Tư Mã Lê, mà sự quỳ lạy này lại xuất phát từ trái tim, loại mà cường giả xuất hiện trước mặt kẻ yếu, khiến cho kẻ yếu ấy phải quỳ lạy!
"Khá lắm, đây là Vô Gian Cảnh đỉnh phong, ở nơi hẻo lánh như thế này mà làm được đến như thế đã là quá thiên tài, áp lực không nhỏ nha, trước khi rời đi Hoàng Liên Sơn, ta ít nhất cũng ophari thành Hấp Khí Cảnh mới được!" Cao Phúc Nguyên âm thầm hạ quyết tâm
"Bệ hạ " các quan lại thấy Quốc Chủ của mình chạy tới thì nhao nhao quỳ xuống, còn các sứ thần thì nhìn nhau, mới sáng hôm đó, Hoa Hạ Quốc Chủ đã miễn cho họ quỳ rồi, bây giờ họ phải làm sao?
" Quốc Chủ " Cao Phúc Nguyên đứng dậy, vái dài
Đàm Vĩnh Tiêu chỉ liếc mắt, không thèm đáp, quay sang Đàm Vĩnh Mông cùng thái tử Nhân, hoàng tử Nha hỏi:" Giải thích đi "
"Bẩm tất cả là do thái tử, thái tử vừa gặp hoàng tử đã buôn lời trách móc, thân ngẫm đến tình anh em, nên mới ra khuyên ngăn thái tử đôi câu, ấy vậy àm thái tử lại hỗn xược, coi trời bằng vung, lớn tiếng với hạ thần, thấy thế, hoàng tử mới đứng ra nhắc nhở thái tử phải biết đến luân thường đạo lý, ấy vậy mà thái tử không nói không rằng, phát động công kích về phái hoàng tử, thần đành phải đứng ra đỡ chiêu, tránh việc củi đậu đun hột đậu, ấy vậy mà Tư Mã Lê đánh lén hạ thần, nếu không phải hạ thần đây nhanh nhẹn, đỡ được một đòn hiểm hóc và phản công thì chỉ sợ bây giờ người đang trọng thương là hạ thần chứ không phải Tư Mã Lê đâu!" Đàm Vĩnh Mông vội phân trần, lấy tay chỉ về Tư Mã Lê
Các quan ở đây ai cũng không dám hé răng nửa lời, vì thế lực trong triều cảu Đàm VĨnh Mông rất mạnh, cho nên cũng không ai giám hé môi nửa lời, còn các sứ thần thì cũng không nguyện lội vào vũng nước đục này
" Ngươi, ngươi, ngươi" Thái tử Nhân lắp bắp, tên nguyên lão này đúng là đổi trắng thay đen
" Được rồi,t rẫm đã rõ, ta ra lệnh phạt bổng Tư Mã Tướng Quân một năm, cấm túc thái tử một tháng!"
" Nhưng mà phụ hoàng!"
"Y lệnh " Đàm Vĩnh Tiêu cắt đứt lời của thái tử Nhân
Đối với Đàm Vĩnh Nhân, cấm túc và phạt bổng thuộc hạ với hắn không quan trọng, mà quang trọng là, hắn đã thua Đàm Vĩnh Nha, điều này khiến cho ngôi Thái Tử của hắn đang lung lay dễ đổ, cực kỳ khó dữ. Ai dám chắc hắn thua ván này, thì sẽ không thua thêm ván nữa, hoặc giả, thua luôn ngôi thái tử đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...