“Tại hạ Kim Thành Quốc, hiệu uý Phan Sách, hộ vệ sứ đoàn, mạo muội chào hỏi Cáp tướng quân.” Phan Sách phi ngựa nước kiệu lại sứ đoàn Long Việt Quốc, hai tay ôm quyền khẽ gậy đầu lên tiếng
“Ha hả, tưởng ai, hoá ra đều là người quen, lần này đi sứ, thế nhưng là nguy hiểm vạn phần, chúng ta đồng bệnh tương liên, thiết nghĩ có nên nhập hai đoàn làm một không chứ hả?” Cáp Thế Hanh cắp đao cười xoà nói
“Đúng đúng nha, theo nguồn tin của ta, hai nước thế nào cũng thông gia với nhau, đến lúc đó chúng ta hợp thành thế răng môi, môi hở thì răng lạnh cho nên đi sứ lần này chúng ta là cùng hội cùng thuyền rồi!” Cáp Thế Hống đứng từ đằng xa thấy anh mình nói chuyện với người khác, vội phi ngự lại để xem là người nào, thì ra đều là người quen cả
Thật ra Long Việt Quốc và Kim Thành Quốc cũng có thể coi là đi lại vài lần mà trong vài lần đó, dẫn đội dĩ nhiên là nhị Cáp, cho nên nhị Cáp cũng có một ít mối quan hệ sơ giao ở trong Kim Thành Tiểu Quốc
Cáp Thế Hống lại nói:” Quốc chủ chúng ta đã hiểu được lời ngọc của quý quốc cho nên ngài ấy đang viết thư phúc đáp, sớm muộn gì hai nước cũng kết duyên tấn tần, đến lúc đó, chúng ta đều là người một nhà, phải không Phan huynh đệ.”
Phan Sách cũng gật đầu đồng tình:” Hống huynh tin tức đúng là linh thông, ta cũng mong như vậy.”
“Bây giờ cũng trưa rồi, sứ đoàn Kim Thành Quốc không ngại cùng chúng ta nhập thành một đoàn, trải chiếu nghỉ ngơi, uống chén rượu lạc, ăn một miếng cơm chứ hả?” Một người thanh niên nho nhã từ xe quan chánh sứ màu đỏ bước ra, với khuôn mặt dài đặt trưng khiến cho Phan Sách biết được danh tính của người đang đứng đối diện y,: Tôn Thất Thăng
“Tại hạ lĩnh hảo ý của Tôn Thất chánh sứ, ta cần phải về hỏi lại quan chánh sứ của bên tại hạ, tại hạ sẽ hồi đáp sớm nhất!” Phan Sách ôm quyền nói
“Được, vậy đi. Đúng lúc cũng nên cho người trong đoàn nghĩ ngơi, cứ lại ngồi với họ đi.” Cao Phúc Nguyên thản nhiên đáp, dĩ nhiên hắn cũng không vội vàng gì
Hai sứ đoàn sau đó nhập làm một, đi thêm vài chụp mét, thấy một cây cổ thụ cao lớn, bèn cho đoàn xe ngựa quây quanh thân cây và trải chiếu, đem gạo nấu cơm, đem thịt nướng lên, ngồi thành một đoàn dài, uống rượu, dùng bữa
“Theo cao kiến của Cao chánh sứ thì khắp Hoàng Liên Sơn này ai mới được gọi là anh hùng?” Thấy Cao Phúc Nguyên mới 17 tuổi mà được đi sứ, Tôn Thất Thăng hiếu kì, gợi chuyện hỏi
“Chuyện này ta cũng không rõ, theo các hạ thì thế nào?” Cao Phúc Nguyên hỏi ngược lại
“Đàm Vĩnh Mông thống lĩnh 80 vạn quân của Hoa Hạ Quốc, nên được xếp vào anh hùng.”
“Người này tham vàng bạc, không thể xưng là anh hùng.” Cáp Thế Hanh cười nói
Phan Sách cũng lên tiếng hỏi:”Ta nghe đồn Ông Chính Quốc có tiên phong là Bình Huý, sức khoẻ vạn người nan địch, tu vi cao đến Võ Cường trung kì, quyền nghiêng Ông Chính Quốc, được coi là anh hùng hay không?”
Tôn Thất Thăng khe khẽ lắc đầu:” Người này khoẻ quá mà tự phụ, luôn tự cho mình là đúng, không tiếp thu ý kiến của bộ hạ, sớm muộn gì cũng có không tốt kết cục.”
“Nghê Công Sí giỏi mưu mẹo, co được dãn được, trên mượn thế Hoa Hạ Quốc, dưới thành lập các phiên trấn, lấn dần đất đai của các nước xung quanh Nhậm Sí Quốc, sớm muộn gì dưới mưu mẹo của Nghê Công Sí, Nhậm Sí Quốc cũng bành trướng, người này có thể xưng là anh hùng được chăng?”
“Kẻ này nên xưng là gian hùng, đáng tiếc, hắn thế nhưng là ham mêm nữ sắc, đắm chìm trong biển dục, sớm muộn cũng sẽ có một ngày nào đó chết vì tửu sắc. “ Tôn Thất Thăng lên tiếng
“Vũ Văn Huyết, Khúc Kiếm, có thể xưng là anh hùng, đáng tiếc, Vũ Văn Huyết sống chết không rõ. Khúc Kiếm là thái tử Khúc Thần Quốc nên thường xuyên đi du lịch chư quốc, học hỏi kinh nghiệm trị quốc, hành tung không rõ. Ngoài hai người ấy ra, ta thấy trên đương thời không có ai đủ xưng là anh hùng!” Cuối cùng, học rộng tài cao Tôn Thất Thăng lên tiếng
Vũ Văn Huyết, anh cùng cha khác mẹ với Vũ Văn Tuyết, là em ruột của Vũ Văn Quyết. Đô Quốc Công Vũ Văn Lập có 3 người con, con trưởng là Vũ Văn Quyết, từng nắm chức hiệu uý, sau này tả hữu xung đột trong vòng vây của binh lính Hoa Hạ Quốc, chết vì loạn tiễn. Cũng trong trận chiến cách đây bốn năm đó, người ta cũng thấy Vũ Văn Huyết lúc là một chàng thanh niên 20 tuổi, một người một ngựa, dẫn đầu tiên phong đánh vào sườn địch, uy phong lẫm lẫm, chỉ tiếc rằng, sau trận chiến này không còn nghe thấy ai nhìn thấy Vũ Văn Tuyết nữa, Đô Quốc Công Vũ Văn Lập đích thân tự mình tìm kiếm trong đống xác trên chiến trường, cũng không tìm thấy thi thể Vũ Văn Huyết. Có tin đồn Vũ Văn Huyết đã bị bắt làm tù binh, cũng có tin đồn, Vũ Văn Huyết còn sống, nhưng không giám về cố hương, vì mình giết quá nhiều tướng lĩnh chủ chốt của Hoa Hạ Quốc, sợ Hoa Hạ Quốc mượn cớ trả thù, nên hắn mới mai danh ẩn tích, mài kiếm đợi thời!
Khúc Thần Quốc là một nước nhỏ ở phía đông của Hoàng Liên Sơn, nước này giáp biển, chủ yếu là các dạng kinh doanh thuần ngư, đản sinh ra võ giả cũng không nhiều, nên hằng năm đều triều cống Hoa Hạ Quốc, mong tìm kiếm được an bình, không dính vào thế sự của đời. Cách đây 20 năm, Khúc Thần Quốc Chủ sinh ra một đứa con trai tên Khúc Kiếm, tài kiêm văn võ, thiên sinh thần lực! Nên Khúc Thần Quốc Chủ đặt kì vọng cực cao vào đứa con này, hắn cho con hắn chu du các nước hòng học hỏi kinh nghiệm làm chủ đất nước cũng như cọ xác, ma luyện tu vi, đạo tâm!
“Cái này còn phải xem các ngươi thế nào là định nghĩa anh hùng!” Lúc này Cao Phúc Nguyên đang ngồi ăn cơm, cười nói
“ Thế nào là anh hùng? “ Tôn Thất Thăng cười nhẹ để lộ hàm răng nhuộm đen nói
“Anh hùng là người có chí tranh dành thiên hạ!” Cao Phúc Nguyên thần thái nghiêm túc nói:” Vũ Văn Huyết cho làm võ tướng, Khúc Kiếm cho làm văn thần. Còn ta, ta sẽ làm bá chủ! “ Cao Phúc Nguyên nói ra
“Chuyện này!” Tôn Thất Thăng có một laoij ảo giác, lời nói của Cao Phúc Nguyên tuyệt đối là nói được là được!
“Ngươi sẽ không cho ta nói thật chứ hả!” Cao Phúc Nguyên lúc này thu hồi vẻ mặt nghiêm túc, cười to nói
“Ha hả, quan chánh sứ khéo đùa! “ Cáp Thế Hống là một tay vui tính, nghe Cao Phúc Nguyên nói như vậy cũng cười to.
Mọi người ai cũng tưởng Cao Phúc Nguyên đùa, nên bọn họ tiếp tục dùng cơm vui vẻ, nói nói cười cười
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...