Đế Vương Kiếp Xấu Phi Cũng Khuynh Thành


Bỗng nhiên, Tiêu Tẩm Phong đưa tay đoạt đi cánh hoa đau lòng cuối cùng trong tay Thẩm Nhược Ly. Nhìn vẻ mặt nàng vẫn cứ buồn bã, đáy mắt hắn thoáng hiện nét tươi cười: “Ta ăn luôn đau lòng của nàng, vậy không phải sẽ tốt sao.”
Thẩm Nhược Ly nhìn Tiêu Tẩm Phong ung dung vui vẻ bỏ vào miệng liền hối hận mãi: “Phong, thật ngốc mà. Vừa rồi ta chỉ chọc ngươi cho vui thôi, ngươi mau nhả cánh hoa đó ra.”
“Nhược Ly, thế này thì đau lòng của nàng mới ít đi một chút.” Giọng nói êm dịu của Tiêu Tẩm Phong lẫn trong ngọn gió đêm, mang theo cảm giác ấm áp không nói nên lời.
Khi hắn thốt ra lời nói cuối cùng cũng là lúc sương mù trong hốc mắt Thẩm Nhược Ly hoá thành những giọt nước mắt. Giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm đau thương rơi giàn giụa trên gò má trắng bệch.
“Phong, đừng đối xử tốt với ta như vậy. Ngươi càng như thế ta sẽ càng lún sâu vào mà không thể tự thoát ra được.”
Chỉ thấy một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng và xoa nhẹ giọt nước nóng hổi còn vươn trên khoé mi. Tinh thần Thẩm Nhược Ly đang sa xút, chợt nắm chặt bàn tay Tiêu Tẩm Phong, khóc không thành lời, nói: “Phong, thật ra ta.”

Đúng lúc này bỗng nhiên có tiếng quát tháo truyền đến: “Nữ nhân kia, ngươi đang làm gì?”
Tiêu Tẩm Phong và Thẩm Nhược Ly còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã thấy có người mặc áo màu tím đang tức giận đùng đùng bước tới kéo Thẩm Nhược Ly ra, sau đó giơ tay lên tát cho nàng một bạt tai rất đau.
“Tiểu thư, người bị thương.” Tử Huyên ở bên kia thấy thế vội chạy đến đỡ Thẩm Nhược Ly bị ngã.
Thẩm Nhược Ly bất chấp đau đớn trên mặt, giật mình ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Tiêu Tẩm Thần đang đứng ở cách đó không xa, mặt mày xanh mét nổi cả gân xanh trên trán. Hắn tức giận nhìn nàng.
“Hừ, Vương gia. Vì sao người lại tức giận như thế chứ? Không phải người cùng Vương phi của mình đang ân ân ái ái ở Phượng Loan Cung sao? Sao lại có thời gian tới nơi này?”
Thẩm Nhược Ly hừ nhẹ, lạnh lùng quay đầu đi không thèm nhìn Tiêu Tẩm Thần, nhưng lại thốt ra lời khiêu khích châm chọc hắn.

Tiêu Tẩm Thần tuyệt không ngờ Thẩm Nhược Ly lại xem nhẹ mình như vậy, hơn nữa còn ở trước mặt Tam ca mình. Vì thế trong lòng lại càng tức giận, quát: “Nữ nhân xấu xí này, lẽ nào ghét bổn vương đến sớm làm hỏng chuyện tốt của ngươi và Tam ca sao?”
“Ngũ đệ, việc này không phải như đệ nghĩ. Đệ hiểu lầm rồi.” Tiêu Tẩm Phong thử ra mặt giải thích nhưng lại bị Tiêu Tẩm Thần gạt bỏ: “Tam ca, huynh không cần bị vẻ bề ngoài của nữ nhân xấu xí này mê hoặc.”
Thẩm Nhược Ly chỉ cảm thấy trong lòng lạnh như băng, gương mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, cắn chặt môi dưới. Được Tử Huyên đỡ dậy, nàng đi đến trước mặt Tiêu Tẩm Phong nhẹ giọng nói: “Phong, ta đi trước.”
Sau đó, nàng chẳng thèm ngó tới Tiêu Tẩm Thần đang giận tím mặt, không nói một lời xoay người rời đi.
Bởi vì nàng không muốn làm lớn chuyện hơn, vì sẽ làm Tiêu Tẩm Phong bị liên luỵ. Điều quan trọng là nàng cũng không muốn để Tiêu Tẩm Phong biết nàng là Vương phi không được sủng hạnh vào đêm tân hôn đó.
“Nhược Ly, ta nghĩ chúng ta cần phải giải thích rõ ràng cho Thần đệ.” Bỗng nhiên, Tiêu Tẩm Phong giữ chặt Thẩm Nhược Ly và ôm nàng vào lòng. Sau đó hai mắt nhìn thẳng Tiêu Tẩm Thần, thản nhiên nói: “Thần đệ, thật ra Nhược Ly là một nữ tử rất tốt. Nàng không có mê hoặc ta, là ta chủ động muốn làm tri kỷ của nàng.”
“Ngươi…Sao ngươi dám gọi thẳng tục danh hoàng huynh bổn vương, lại còn gọi thân thiết như vậy. Ngươi còn không đem bổn vương để vào mắt.”
Khi Tiêu Tẩm Thần nghe được vẻ nhu tình như nước trong chữ ‘Phong’ kia thì chớp mắt mặt hắn đỏ tới mang tai, gân xanh nổi lên như muốn giết người. Ánh mắt hung tợn nhìn về phía Thẩm Nhược Ly


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui