Phượng Loan Cung
Nữ tử vận phượng bào đỏ thẫm, ngồi yên vị ở trước gương trang điểm. Trong gương là một nữ tử với đôi mắt màu hạnh nhân, cùng với đôi chân mày lá liễu và làn da nõn nà. Nếu gương mặt như hoa phù dung thì khí chất lại tựa như U Lan trầm tĩnh cơ trí, kèm theo nụ cười duyên dáng càng làm khuôn mặt tăng thêm mấy phần thanh tú.
Nàng chính là Hoàng hậu đương triều, Tô Như Nhã. Mặc dù đã trải qua nhiều năm sóng gió trong hậu cung nhưng vẫn giữ được phong thái tao nhã, vẫn có thể coi là một mỹ nhân xinh đẹp duyên dáng. Nghe nói, nàng và Hoàng thượng là một đôi phu thê tình thâm, cùng nhau gầy dựng giang sơn Tiêu thị này.
Nữ tử đứng bên cạnh đang cài đồ trang sức trang nhã cho Tô Như Nhã tên là Hồng Tụ:
“Hoàng hậu nương nương, vừa nãy có người tới thông báo nói là Ngũ Vương phi vội tới thỉnh an, người gặp hay không gặp.”
Giọng nói của Hồng Tụ mang theo tia do dự và khó xử, làm cho Tô Như Nhã thật là khó hiểu, vì thế Tô Như Nhã mỉm cười nhìn nàng, Hồng Tụ từ trước tới nay đều xử sự lạnh nhạt, vậy mà gương mặt lại lộ vẻ nghi hoặc, nên không khỏi cảm thấy tò mò, hỏi:
“Làm sao vậy, không lẽ nữ tử này thật sự xấu đến mức không chịu nổi.”
Hồng Tụ là nữ quan bên người Tô Như Nhã, cũng là quản sự cô cô đức cao vọng trọng trong cung. Nhiều năm trước cho tới nay, vẫn trung thành và tận tâm hầu hạ cuộc sống sinh hoạt thường ngày của Tô Như Nhã cũng như sự an nguy của tính mạng.
Đối mặt với truy vấn của Tô Như Nhã, Hồng Tụ đành phải bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Nương nương, chỉ sợ người sẽ bị nàng doạ, diện mạo kia không phải dùng từ xấu là có thể hình dung.”
Nói đến lời cuối, Hồng Tụ bất giác cảm thán nói: “Vốn là một cô nương rất xinh đẹp, kết quả lớn lên lại là bộ dạng này.”
Thấy Hồng Tụ còn nói mập mờ như vậy, Tô Như Nhã nhẹ nhàng cười nói: “Xem ra, đứa nhỏ này làm ngươi lưu tâm, ha ha, ta nghĩ ta còn thật sự mong muốn trông thấy cô nương này.”
Hồng Tụ luôn luôn nghiêm túc, chỉ là ngẫu nhiên sẽ ở trước mặt Tô Như Nhã lộ ra ý cười nhợt nhạt, cũng có thể là cho thấy hỉ nộ ái ố của nàng. Về phần người khác, nàng chưa bao giờ để tâm. Hôm nay thấy nàng đối với vị Ngũ Vương phi này mà lộ ra vẻ than thở, dáng vẻ còn thật là khó khăn, làm cho Tô Như Nhã cảm thấy rất bất ngờ.
Phượng Loan Cung, chính điện.
Tô Như Nhã lẳng lặng ngồi trên phượng ỷ hoa lệ, trên mặt vừa vặn mang theo nét cười nhẹ nhàng, thản nhiên đánh giá vị Vương phi trước mặt này, chỉ có nha hoàn đi cùng, không thấy Ngũ hoàng tử đâu.
“Thẩm Nhược Ly tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế.” Thẩm Nhược Ly vẫn là dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, không có hoảng hốt cũng không có giật mình, chỉ là lẳng lặng hoàn thành từng trình tự.
“Hài tử, đứng lên đi. Ngươi nói ngươi gọi là Nhược Ly đúng không? Thật là một cái tên kỳ lạ.” Đợi sau khi Thẩm Nhược Ly đứng dậy, Tô Như Nhã mới đánh giá một phen, nữ tử trước mặt này vô cùng điềm tĩnh không có một chút nào kích động.
Nếu không phải Hồng Tụ từng tự mình đi xuống kiểm tra thực hư, thì nhất thời nàng không thể nào tin được cô gái trước mắt này chỉ là tiểu thư Tri Châu bình thường. Khí chất thanh nhã tươi mát, có tri thức hiểu lễ nghĩa, rất có phong phạm của danh môn quý tộc.
Mặc dù, vết bớt trên mặt rất rõ ràng, thoạt nhìn quả thực là làm cho người ta cả kinh. Song, cũng không phải bởi vì nàng xấu xí làm cho người ta kinh hãi mà là ngũ quan xinh đẹp của nàng phối với cái bớt này làm cho lòng người sinh tiếc nuối cùng quái dị. Rõ ràng chính là một yêu nghiệt, vì sao lại cố tình thêm một vết bớt như vậy chứ?
Có điều, vết bớt này dường như cũng không làm ảnh hưởng đến hào quang của nàng, phong thái bình tĩnh tao nhã của nàng đã thu hút ánh mắt người đến nỗi vết bớt kia dường như cũng không làm mất đi vẻ tao nhã, thậm chí càng nhìn càng thuận mắt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...