Đế Vương Kiếp Xấu Phi Cũng Khuynh Thành


Thẩm Nhược Ly yên lặng nghe Tiêu Tẩm Phong sầu não, trong lòng lại suy nghĩ một nam tử ngay thẳng phóng khoáng tựa như Tiên Phong Đạo Cốt thế này, không nên có quan hệ với việc tranh giành ngôi vị hoàng đế. Nhưng, Hoàng Hậu dường như không cam tâm nhi tử mình cả đời bình thường, nhất định phải đem hết toàn lực đi tranh ngôi vị Hoàng Đế.
“Vương gia, ngươi không muốn cưới nữ nhi cậu, vậy Hoàng thượng đồng ý không?”
Thẩm Nhược Ly rũ mí mắt, nở nụ cười nhẹ như gió mát, rất mơ màng nhưng lại hết sức tươi mát.
“Phụ hoàng, đương nhiên là đồng ý. Người luôn yêu thương ta. Từ nhỏ đến lớn, bất luận chuyện gì người đều theo ý ta, nhưng mẫu hậu lại..haizzz.”
Lúc nói đến Hoàng Thượng, trong đôi mắt ảm đạm của Tiêu Tẩm Phong toả ra ánh sáng vui mừng hớn hở, nhưng khi nhắc tới mẫu hậu hắn, giọng nói đang cất cao liền trầm thấp xuống, còn đôi mắt lại vừa vặn thống khổ cùng bất đắc dĩ.

“Vương gia, thật ra, mẫu hậu của ngươi là thật sự yêu ngươi, ngươi không cần vì tình yêu của phụ hoàng ngươi dành cho ngươi mà mê muội, đó chỉ là vẻ ngoài.”
Thẩm Nhược Ly nói tới đây liền cảm thấy tim đập nhanh hơn, nét mặt thì tức giận, phải nói là rất kích động. Nàng cắn mạnh môi, cho đến khi trong miệng nồng đậm mùi máu tươi. Là để nhắc nhở chính mình trăm ngàn lần không được đem điều mình biết nói ra, nếu không sẽ hại rất nhiều người.
Song, nàng chỉ có thể âm thầm thay đổi suy nghĩ Tiêu Tẩm Phong, hi vọng sẽ có một ngày hắn có thể hiểu được, theo như lời nàng lúc trước đã từng nói, bởi vì không muốn hắn bị tổn thương, không muốn hắn biết chân tướng phía sau sẽ bị đả kích lớn.
“Nàng làm sao thế, vì sao lại kích động như vậy.” Tiêu Tẩm Phong nhíu mày, vẻ mặt giật mình lại tò mò.
“Không, ta chỉ là thuận miệng nói một tí, ngươi nghĩ trên đời này nào có mẫu thân không thương yêu hài tử của mình. Cho nên, ta thấy rằng, mẫu thân ngươi thật ra rất yêu ngươi, chỉ là thể hiện tình thương theo cách khác thôi.”

Trên mặt Thẩm Nhược Ly vẫn là nụ cười cứng ngắc, nàng giật giật khoé môi, còn duy trì vẻ trấn định nhất, nhìn hắn giải thích từng việc, thấy hắn hài lòng gật đầu, sau đó, Thẩm Nhược Ly mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, không tồi, hắn không sinh nghi.
“Vương gia, vì sao không thấy ngươi hỏi tên ta.” Thẩm Nhược Ly sợ Tiêu Tẩm Phong nghĩ nhiều, vì thế thuận miệng nói ra một vấn đề, muốn dời đi lực chú ý của hắn.
“Ha ha, nếu ngươi muốn nói cho ta biết thì sớm đã nói. Ngươi đã không muốn nói cho ta biết thì chứng tỏ ngươi là một người có quy củ, vậy ta có nên đi thăm dò từng cái một không.” Tiêu Tẩm Phong sửng sốt, lập tức phản ứng kịp, nhẹ cười ra tiếng, bước lên phía trước hai bước, đi đến trước mặt nàng dùng ngón tay nâng cằm Thẩm Nhược Ly lên, cặp mắt hoa đào đa tình liền bắn ra hào quang bốn phía.
Thẩm Nhược Ly nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay của hắn, nhíu mày cười nhạo: “Đạo Vương gia, ngươi lại biến trở về đồ lỗ mảng như nãy rồi.”
“Ha ha ha.”
Thấy sắc trời đã rất trễ, Thẩm Nhược Ly liền nhìn Tiêu Tẩm Phong nói lời từ biệt, một mình dựa theo con đường vừa tới khi nãy, từng bước trở về.
Dọc theo đường đi, Thẩm Nhược Ly còn đang suy nghĩ chuyện lúc nãy, nàng là cố ý hỏi Tiêu Tẩm Phong xem phụ hoàng hắn đối với hôn sự của hắn có quan điểm gì. Kết quả câu trả lời đúng như nàng dự liệu trước, Hoàng Thượng không tán thành hôn sự này là bởi vì hắn sợ có chỗ dựa Tô tướng quân, ngày sau muốn lật đổ Hoàng Hậu và Tiêu Tẩm Phong sẽ càng khó


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui