Thẩm Nhược Ly cười chua xót, phút chốc đôi mắt đẹp trong suốt đó bị che phủ bởi nước mắt ướt đẫm đầy phong tình. Nào là nếu chúng ta yêu thì không phải sợ tan nát cõi lòng, nếu yêu chúng ta sẽ không có tiếc nuối?
Hắn không hiểu, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
Nếu hắn biết nàng chính là vị Vương phi xấu xí không được sủng ái và nhận hết mọi sự kỳ thị của mọi người, có lẽ lúc đó hắn sẽ không nói câu kia, có lẽ cũng sẽ không giống như bây giờ, như tri kỷ mà an ủi nàng, biết đâu hắn cũng sẽ như người khác cùng nhau khinh bỉ, xem thường mình!
“Vương gia, cám ơn ngươi. Chỉ là, ngươi đoán đúng cũng không đúng, sai cũng không sai.” Thẩm Nhược Ly khẽ tựa đầu vào vai Tiêu Tẩm Phong, mặc cho nước mắt chậm rãi chảy xuống từ vành mắt, trong lòng đầy tủi thân và đau khổ.
Nàng muốn hưởng thụ thật tốt phần an ủi khó có được này, có lẽ là do hắn không biết gì về nàng nên mới đối với nàng thật tâm. Song, nàng cũng đã rất thoả mãn rồi, ít nhất vào lúc này nàng thật yên tâm.
“Đây là vì sao? Đúng chính là đúng sai chính là sai.” Tiêu Tẩm Phong có chút khó hiểu nên đặt câu hỏi: “Không lẽ nàng có lời gì khó nói.”
“Cám ơn Vương gia đã quan tâm, sẽ có một ngày ngươi sẽ hiểu được, tới lúc đó, ngươi sẽ hối hận hành động hôm nay của mình, không nên đối tốt với ta, nói lời an ủi khuyên bảo ta.”
Thẩm Nhược Ly nhắm chặt mắt lại, không cho nước mắt của mình lại tiếp tục rơi. Sau đó lại không nỡ dời đầu đi, thở dài một hơi thật sâu, sau liền chậm rãi tách đầu ra khỏi bả vai nam tử.
“Chỉ giáo cho, ta Tiêu Tẩm Phong đã làm chuyện gì cũng sẽ không hối hận, huống chi, ta thiệt tình đem nàng trở thành bằng hữu, không biết vì sao nàng cho ta cảm giác khác biệt với nhiều nữ tử bình thường khác, không kiêu ngạo không siểm nịnh, là người đáng để kết giao.”
Khi Thẩm Nhược Ly muốn xoay người rời đi, Tiêu Tẩm Phong một phát bắt được tay nàng, ánh mắt trong veo sáng ngời, trên mặt lộ ra nụ cười nhu hoà.
“Không biết vì sao nhìn dáng vẻ thương tâm khổ sở của nàng, ta thật đau lòng nhịn không được muốn cho nàng an ủi và ấm áp.”
Nhìn đôi mắt sáng rực của Tiêu Tẩm Phong làm cho người ta sợ hãi. Thẩm Nhược Ly không biết trong lòng dâng lên thứ tình cảm gì, cảm động và ấm áp. Nhưng có lẽ cũng không đúng, phải nói là đau lòng không biết làm sao, một chút đau, một chút nhói, rất là bất đắc dĩ.
Dần dần một cỗ chất lỏng trong suốt từ khoé mắt Thẩm Nhược Ly phun trào, vô thanh vô thức mà tràn ra, còn có bất đắc dĩ thở dài: “Vương gia, gặp gỡ quen biết ngươi, không biết có phải là tam sinh hữu hạnh hay là ông trời cố ý trêu chọc ta.”
Thẩm Nhược Ly chậm rãi cúi đầu, đôi mắt sáng lập tức ảm đạm đi, bị hắn ôm chặt trong lòng, nắm đấm cũng càng nắm càng chặt. Móng tay bén nhọn đâm mạnh vào lòng bàn tay, dường như là muốn nhắc nhở nàng, nếu quyết định sau này sẽ làm hắn tổn thương, vậy thì vào giờ phút này không nên bị sự chất phác của hắn làm cảm động.
Tiêu Tẩm Phong có chút cảm giác được quả đấm trong tay nữ tử càng lúc càng chặt, cả người nàng cũng gồng theo nắm đấm mà run nhè nhẹ, vẻ mặt nàng dường như cũng ngày càng khó coi, mượn ánh trăng chiếu sáng, vẻ mặt đúng thật là trắng xanh vô lực.
Vì thế Tiêu Tẩm Phong nhịn không được mở miệng nói: “Cô nương, nếu ta đem nàng coi là bằng hữu, liền không sợ nàng gây cho ta thêm nhiều phiền toái, nàng yên tâm, sau này có chuyện gì ta sẽ giúp nàng.”
“Đừng đối với ta tốt như vậy, đừng làm cho ta cảm động. Chớ làm tâm trí ta dao động.” Trong lòng Thẩm Nhược Ly một lần, lại một lần lặng lẽ cầu nguyện hi vọng Tiêu Tẩm Phong thật sự biến trở về dáng vẻ lỗ mảng như vừa mới gặp gỡ, như vậy trong lòng nàng sẽ không cảm thấy mắc nợ, cũng sẽ thoáng yên tâm một chút
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...