Đế Vương Họa Mi

Sáng hôm sau, trời hãy còn tờ mờ sáng
nhưng ngự giá đã ở trước cửa Chiêu Dương Điện. Tranh tùy tiện thay xiêm
y, nàng không kịp nhìn đến các nữ quan đang chờ hai bên đã vội vàng bước ra. Tình Sương Tình Tuyết chạy theo nàng, “Cô nương! Trời còn sớm như
vậy, cô nương có việc gì quan trọng hay sao?”. Cả đêm Tranh bị “áp đảo”, thân thể mệt mỏi rã rời, nàng uể oải tựa người vào khung cửa nhìn ra hồ sen, lúc này tâm tình mới thư thả một chút.

“Lần đầu nhìn thấy hồ sen ta liền nghĩ
đến lúc được ngắm hoa sen nở ắt hẳn rất đẹp! Ta đoán thế nào hôm nay hoa cũng nở nên chạy nhanh đến xem, nếu bỏ lỡ thì thật uổng phí!”, Tranh
quay đầu giải thích với các nàng, “Mau gọi các nữ quan đến đây, cảnh đẹp thế này rất hiếm thấy, hãy để mọi người cùng nhau chiêm ngưỡng!”

Tình Sương vui vẻ chạy đi, trong lòng
nàng cảm thấy nhẹ nhõm. Từ lúc tiến cung tới nay, nàng rất ít khi trông
thấy cô nương hưng phấn như vậy. Sau khi mang áo choàng trong tay đưa
cho Tình Tuyết, nhắn nhủ nàng cẩn thận hầu hạ Tranh, Tình Sướng nhanh
chân chạy đến Chiêu Dương Điện gọi các nữ quan.

Tình Tuyết phủ áo choàng lên người cho
Tranh, nàng nhìn thấy trên làn da trắng nõn mịn màng của cô nương đầy
những vết xanh tím liền không khỏi đau lòng, “Có chút thô lỗ…!”, lời nói còn đọng trên môi liền nhận ra mình lỡ lời, nàng xấu hổ im lặng. Gương
mặt Tranh lúc này đầy vẻ phức tạp.

Đêm hôm đó, hắn vừa cuồng bạo vừa ôn nhu
mà cưỡng chế nàng suốt đêm. Thoạt đầu nàng chỉ nghĩ là do ban ngày nàng
từ thiên điện bỏ chạy ra ngoài, cự tuyệt hành động âu yếm của hắn nên đã khiến hắn giận dữ, nàng cắn rắng chịu đựng cảm giác tựa như ngày tận
thế sắp đổ xuống đầu. Nào ngờ thời điểm nàng nửa tỉnh nửa mê đã nghe một thanh âm văng vẳng bên tai, “Ao nước rất sâu, sau này nếu bên cạnh
không có ai đi theo thì tuyệt đối không được đến gần bờ ao, lại càng
không được lên thuyền một mình”

Lúc này Tranh mới hiểu nguyên nhân khiến
hắn giận dữ không phải vì nàng cự tuyệt hắn mà là vì nàng đã tùy tiện
xuống ao mà bên cạnh không có người bảo hộ, lại còn chèo thuyền ra giữa
hồ. Trong lòng nàng le lói một tia cảm động không nói nên lời. Ba tháng
nay, hắn đã làm rất nhiều chuyện vì nàng, rất nhiều lần ánh mắt kia
hướng về nàng tỏ thái độ lấy lòng, chỉ là tất cả đều không bằng một câu
nói này. Trong tâm nàng đã thoáng xuất hiện một trận rung động. Sáng sớm hôm nay hắn đã thượng triều, còn nàng vì muốn ngắm hoa nở nên cũng mơ
màng tỉnh lại. Giữa lúc mông lung, nàng cảm giác được “ai đó” đã phủ
thêm áo ấm cho mình rồi khe khẽ hôn lên trán mình, sau đó mới rời đi.
Tuy chỉ là một nụ hôn nhẹ như cánh bướm nhưng lại khiến lòng nàng gợn
sóng lăn tăn.

Bên ngoài cửa, các cung nữ nội thị sau
khi nghe được tin quý phi nương nương cho gọi các nàng đến thiên điện
ngắm hoa sen liền tập trung đầy đủ. Đợi đến khi nghe được tiếng bước
chân truyền đến Tranh mới giật mình thoát ra khỏi suy tư. Nàng bảo mọi
người cứ thoải mái ngắm hoa sen khai nở, không cần câu nệ lễ tiết. Các
nữ quan im lặng đứng tản ra hai bên nhìn Tranh tựa người vào cửa sổ, bọn họ cùng nhau đứng chờ được ngắm hoa sen nở rộ.

Khoảnh khắc ánh mặt trời vừa xuyên qua kẽ lá, mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn về phía hồ sen. Mọi người khẩn trương hẳn lên, mắt mở to, ngay cả thở mạnh cũng không dám, tất cả đều chăm
chăm nhìn vào cảnh tượng trước mắt.

“A!”, Tranh bật lên một thanh âm tán
thưởng. Theo tiếng nhìn lại, cạnh bờ hồ có một đóa hoa sen màu hồng phấn đang nhẹ nhàng hé mở, tiếp theo đóa hoa đầu tiên đó, từng cánh hoa sen e ấp nở rộ khắp mặt hồ. Giữa tầng tầng lá sen xanh biếc xuất hiện một đóa sen hồng, quả thật đẹp không thể tả! Nhiều tiếng khen thưởng liên tục
thốt lên, hồ sen dần dần nở bừng lên, không gian chìm trong khoảng khắc
giao mùa tuyệt đẹp. Hồ sen tựa như một tấm thảm nhung xanh biếc đột ngột xoay chuyển thành một dải hồng sắc dịu dàng đằm thắm đến say lòng
người. Nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, Tranh không dám chớp mắt, nàng
dường như rất sợ chỉ cần mình khép nhẹ mắt thì cảnh tượng tuyệt mỹ này
sẽ không còn nữa, trong lòng cảm thán không ngừng. Khó trách người xưa
vẫn thường nói: lương thần mỹ cảnh, thưởng tâm nhạc sự, tứ mỹ khuyết nhất bất khả. (良辰美景,赏心乐事,四美缺一不可 – Cảnh đẹp buổi sớm, chiêm ngưỡng hân hoan, bốn yếu
tố gọi là “tứ mỹ” này không thể thiếu một). Quả thật “tai nghe không
bằng mắt thấy”!

Tất cả mọi người trong thiên điện đều
không thể rời bước, trong lòng luyến tiếc cảnh đẹp thần tiên này. Thái
dương dần lên cao, bên hồ không còn vang lên bất kỳ thanh âm nào nữa,
các nữ quan tuy lui bước nhưng trên mặt mỗi người đều rạng rỡ nụ cười,
tinh thần của Tranh cũng phấn chấn đôi chút.

Tình Sương Tình Tuyết mang thêm trang
phục đến choàng lên người Tranh, bọn họ vừa đến được cửa điện liền thấy
Cao Viễn dẫn theo mấy tiểu nội thị đi tới.

“Thỉnh an nương nương, nương nương thiên
tuế”, Cao Viễn tiến đến cung kính hành lễ, Tranh khách khí nghiêng người tạ lễ. Đối với vị nội vụ tổng quản đại nhân này, nàng luôn cảm thấy tôn trọng. Không phải vì hắn là tâm phúc của Thánh Cảnh Đế, mà từ trong
lòng nàng cảm nhận được vị cận thần này rất quan tâm đến mình.

“Tổng quản đại nhân, có chuyện gì sao?”

“Bệ hạ lệnh cho nô tài đến hỏi xem nương
nương đã thức dậy chưa và đang làm gì. Ngài nói hôm nay có Nam An Hầu
phu nhân tiến cung, hỏi nương nương có muốn gặp mặt nàng không?”, Cao
Viễn cung kính đáp lời.

“Nam An Hầu phu nhân?”, Tranh nghi ngờ
hỏi lại. Sau khi nàng chuyển đến Chiêu Dương Điện, bệ hạ đã hạ chỉ lệnh
cho các tần phi không có chuyện gì thì không thể đến làm phiền, ngay cả
việc thỉnh an Thái Hậu cũng miễn, tại sao Nam An Hầu phu nhân lại có thể triệu kiến?

“Hồi bẩm nương nương, Nam An Hầu phu nhân nguyên là cháu gái của Liễu đại nhân, cùng nương nương có quan hệ thân
thích. Vậy nên bệ hạ lệnh nô tài tới hỏi ý người”, Cao Viễn giải thích.

“Nguyên lai là vậy. Nếu đã thế, thỉnh phu nhân đến Chiêu Dương Điện. Phiền tổng quản đại nhân trở về bên cạnh bệ
hạ, nói là sáng hôm nay ta đã xem hoa sen nở”

Thời điểm nàng còn ở tại Liễu phủ đã rất
ít nhìn thấy họ hàng thân thích của Liễu phủ. Nghe nói Nam An Hầu phu
nhân là thân thích của Liễu gia, biểu muội của Trường Trữ, vậy nên nàng
lại càng muốn gặp.

“Tuân chỉ”, Cao Viễn khom người rồi trở về Càn Thanh Cung.

Mẫu thân của Nam An Hầu phu nhân là muội
muội của Liễu tiên sinh, ba tỉ muội của Trường Trữ gọi nàng một tiếng
biểu muội. Thời gian Tranh còn ở trong phủ cũng đã từng nghe qua các
nàng đề cập đến người này những lúc rãnh rỗi. Nam An Hầu phu nhân có một cô cô tên gọi Ôn Tiệp Dư đang ngụ tại Tây Cung, hôm nay nàng tiến cung
vốn là muốn đến thăm Ôn Tiệp Dư, nhưng Thánh Cảnh Đế thấy Tranh ở Chiêu
Dương Điện quá mức nhàm chán nên sai người đến hỏi xem Tranh có muốn gặp nàng hay không. Lại nói đây không phải là buổi triệu kiến chính thức
của các mệnh phụ phu nhân triều đình nên trang phục cũng không cần quá
mức cầu kỳ, hơn nữa mùa hè rất nóng, Tranh chỉ khoác lên người một bộ
xiêm y nhẹ nhàng, tóc buộc đơn sơ, trên đầu chỉ dùng duy nhất một cây
ngân trâm để cố định búi tóc, lúc này nàng mới bước ra thiên điện triệu
kiến Nam An Hầu phu nhân.

“Thần thiếp khấu kiến quý phi nương
nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”, Nam An Hầu phu nhân cung kính hành lễ, theo sau nàng là một thị nữ đang ôm trên tay
một tiểu hài tử, vị thị nữ nọ cũng đang vội vàng quỳ xuống hành lễ.

“Phu nhân, mời đứng lên, không cần đa
lễ”, Tranh phân phó nữ quan mang ghế đến cho Nam An Hầu phu nhân an tọa. Không gian tĩnh lặng trong chốc lát, Tranh chăm chú nhìn vị phu nhân
này, ánh mắt, đôi mi cùng Trường Hỉ có chút giống nhau, phảng phất chút
khí khái anh hào. Nam An Hầu phu nhân vừa đưa tay tiếp nhận tiểu hài tử
từ trong lòng thị nữ vừa giải thích với Tranh, “Thần thiếp một thân một
mình ngồi xe tiến cung, lại chỉ có thể mang theo thị nữ này nên có chút
chật vật. Nàng đã giúp thần thiếp ôm đứa nhỏ suốt từ sáng đến giờ, thỉnh quý phi nương nương ân điển, cho phép nàng lui xuống nghỉ ngơi”

Tranh phân phó nữ quan dẫn theo thị nữ
lui ra. Nàng cảm nhận được Nam An Hầu phu nhân rất quan tâm đến hạ nhân, đây cũng là cách đối nhân xử thế của Liễu phủ, trong lòng nàng lại nảy
sinh vài phần hảo cảm, “Đây là hài nhi của phu nhân sao?”. Tranh bắt gặp tiểu hài tử mặc bên ngoài một bộ xiêm y nhỏ nhắn màu vàng, bên trong lộ ra chiếc yếm đỏ, trên cổ lại đeo một mảnh ngọc bội, nàng cảm thấy rất
tò mò nên lên tiếng hỏi.

“Hồi bẩm nương nương, đúng là tiểu hải tử của thần thiếp, hôm qua vừa tròn một tuổi, Tiệp Dư nương nương đã ban
thưởng lễ vật nên hôm nay thần thiếp tiến cung để tạ ơn người”, Nam An
Hầu phu nhân cung cẩn trả lời.

“Nguyên lai là vậy. Tình Sương, mang ngọc như ý đến đây, ta cũng muốn tặng lễ vật mừng lệnh lang tròn một tuổi”,
Tranh nhỏ nhẹ phân phó, Nam An Hầu phu nhân nhận lễ vật từ tay Tình
Sương liền đứng dậy tạ ơn, “Phu nhân không cần đa lễ, chúng ta đều là
người nhà, không cần khách khí như vậy. Lệnh lang ngọc tuyết đáng yêu,
có thể cho ta nhìn một chút không?”

Tranh vốn cực kỳ yêu thích tiểu hài tử,
khi còn phục vụ ở bệnh viện từ thiện tại Thụy Sĩ, nàng thường giúp các
bà mẹ mới sinh trong nom tiểu hài tử. Hôm nay nhìn thấy tiểu hài tử linh động đáng yêu này, Tranh không khỏi buộc miệng hỏi.

Nam An Hầu phu nhân mang tiểu hài tử đến
trước mặt Tranh. Thời tiết bên ngoài đã nóng lên, tiểu hài tử lại ngủ
rất say, Tranh cẩn thận đưa tay ôm lấy, cánh tay thành thục đỡ lấy lưng
hắn rồi ôm vào lòng.

“Phu nhân, lệnh lang rất đáng yêu, cứ để ta ôm một chút. Phu nhân thong thả ngồi đây, chúng ta hãy còn nhiều chuyện để nói mà!”

Tranh nói chuyện với Nam An Hầu phu nhân, vòng tay không buông tiểu nam hài. Tấm lòng phụ mẫu nhìn thấy con mình
được người khác yêu thích thì ai lại không cao hứng? Nam An Hầu phu nhân thấy quý phi đối với cốt nhục của mình yêu thích như thế cũng không
ngoại lệ, nàng nấn ná ngồi lại tiếp tục cùng Tranh tán gẫu.

“Nương nương, thần thiếp tiến cung đã
lâu, cũng nên đến chỗ Tiệp Dư nương nương thỉnh an. Chỉ là…”, Nam An Hầu phu nhân chần chừ một chút, Tranh liền biết nàng có điều khó xử, “Phu
nhân cứ nói, không sao”

“Tiệp Dư nương nương không thích ồn ào,
thần thiếp sợ nhi tử đến chỗ Tiệp Dư thức giấc thì thể nào cũng khóc
nháo lên. Hôm nay vốn không định mang hắn theo nhưng trong phủ lại không ai trông nom nên đành phải mang hắn đi cùng…”, Nam An Hầu phu nhân khéo léo giải thích.

“Việc này không khó, cứ để lệnh lang ở
chỗ này, ta sẽ trông giúp cho phu nhân. Khi nào phu nhân gặp Tiệp Dư trở về thì đến Chiêu Dương Điện đón lệnh lang”, Tranh không ngần ngại lên
tiếng.

“Tạ nương nương ân điển”, Nam An Hầu phu
nhân mừng rỡ tạ ân, nàng đi theo nữ quan đến Tây Cung. Tranh ôm tiểu hài tử trên tay một lát, đến khi cảm thấy cánh tay sắp chịu không nổi mới
đặt hắn lên giường, cả thân mình của hắn cũng đã đổ đầy mồ hôi, nàng
giúp hắn cởi bỏ áo ngoài, chỉ chừa lại chiếc yếm, tiếp theo phân phó nữ

quan mang đến một chiếc khăn để giúp hắn lau mình.

Trong thư phòng tại Càn Thanh Cung, Thánh Cảnh Đế uy nghiêm ngồi trên ghế, nhóm đại thần lần lượt từng người khởi tấu. Hoàng Đế vừa cầm tấu chương trên tay vừa truy hỏi các cận thần.
Tuy chỉ mới đầu hạ nhưng trán các đại thần ướt đẫm mồ hôi. Vị Hoàng Đế
này rất khó hầu hạ a, tính cách “nho nhã từ bi nhân hậu” của Tiên Đế
hoàn toàn không truyền lại chút nào cho Thánh Cảnh Đế.

“Tấu chương của các khanh đều lên án phụ
tử Lý thị cường chiếm đất dân, sát hại bá tánh, theo ý các khanh nên xử
trí thế nào?”, Thánh Cảnh Đế vừa nhìn tấu chương vừa chất vấn Ngự Sử
đang khom người đứng bên cạnh.

Ngự Sử suy nghĩ trong giấy lát rồi cẩn
thận đáp lời, “Khởi tấu bệ hạ, theo luật pháp của đế quốc, cường chiếm
đất của bá tánh gây án mạng chết người sẽ bị tước bỏ chức vị, tịch thu
tài sản, trả lại ruộng đất để trấn an dân chúng, nhất định phải nghiêm
trị không tha”

Thánh Cảnh Đế cười lạnh, “Tước bỏ chức vị, tịch thu tài sản? Sinh mạng của bá tánh chẳng lẽ chỉ đáng giá bao nhiêu đó thôi sao?”

Ngự Sử không dám lên tiếng, Hoàng Đế giận dữ, “Truyền chỉ: phụ tử Lý gia Lý Thanh Hàng lột bỏ mũ quan, Lý Dung hạ ngục, niêm phong phủ trạch! Tất cả ruộng đất cướp đọat phải trả lại dân chúng. Toàn gia bị xử tử, con cháu Lý gia đời sau nếu không có công lớn sẽ không được phong tước vị! Đốc Sát Viện tuân theo luật pháp của đế
quốc, xử lý không nghiêm sẽ bị trừng phạt!”

“Thần lĩnh chỉ!”, Ngự Sử vội vàng tiếp
nhận chiếu chỉ rồi lui ra ngoài. Hắn thừa biết Hoàng Đế công tư phân
minh, không một lời nào dám nói đến nữ nhân Lý gia là tần phi của bệ hạ, dù nói cũng chưa chắc được giảm tội. Hắn nhanh chóng vừa chạy vừa lau
trán đãm mồ hôi. Toàn bộ đại thần bên ngoài đều biết việc này nên khi
nhìn thấy Ngự Sử đi ra cùng sắc mặt khó coi, bọn họ đều biết phen này Lý gia xong rồi. Haizz, tất cả đều phải nhìn long nhan của Hoàng Đế mà
sống a!

Đến trưa, trong thư phòng lần lượt vắng
bóng các đại thần, Thánh Cảnh Đế cho gọi Cao Viễn đến, “Ngươi phân phó
người đến xem tình hình ở Chiêu Dương Điện thế nào”

Lại nói Cao Viễn lĩnh chỉ bước ra ngoài
liền bị các đại thần bắt gặp, trong lòng bọn họ đều than thầm không
thôi, “quý phi thật sự đắc sủng a!”. Thời gian gần đây, trong cung ngoài cung bàn tán xôn xao, ba tháng nay Hoàng Đế chỉ triệu kiến duy nhất quý phi, chuyện này…thật sự không ổn! Có đại thần dâng tấu chương can gián
việc này liền bị Thánh Cảnh Đế giáo huấn một câu, “Gia sự của Trẫm quan
hệ gì đến khanh”, một thời gian sau cũng không còn nhìn thấy vị quan
này. Từ đó về sau, mọi người không dám nửa lời phản đối. Hoàng Đế dĩ
nhiên là một bậc minh quân, đối với tấu chương có ích hắn đều cẩn thận
phê duyệt, chỉ duy việc này dường như là “đại kỵ” của bệ ha, không ai
được phép bàn đến.

Khi Cao Viễn trở về, hắn hồi bẩm với bệ
hạ là nương nương đang đọc sách, Nam An Hầu phu nhân đã đến Tây Cung.
Lúc này Hoàng Đế mới buông bút, “Bãi triều đến Chiêu Dương Điện, tại sao nàng lúc nào cũng đọc sách như vậy, không tốt cho mắt. Trẫm đến xem một chút, các vị ái khanh nghỉ ngơi đi”. Các đại thần cung tiễn Thánh Cảnh
Đế rời Càn Thanh Cung.

Đứng trước cửa Chiêu Dương Điện, không
gian im ắng tĩnh lặng, Hoàng Đế cho rằng Tranh đang nghỉ ngơi nên phất
tay ngăn nội thị định cất tiếng loan báo. Trầm thượng cung cho biết
nương nương đang ở trong thiên điện, Thánh Cảnh Đế lập tức tiến vào,
nhưng chưa đến cửa điện lại nghe được tiếng khóc của hài tử.

“Ngoan nha…đừng khóc…”, Hoàng Đế dừng
bước sững sờ, hắn không còn tin vào mắt mình. Tranh đang ôm một tiểu hài tử vào lòng vừa nâng niu vừa dỗ dành. Thánh Cảnh Đế không khỏi giật
mình, hắn đứng chôn chân tại cửa điện. Bởi vì Tranh đưa lưng về phía
cửa, nàng lại chăm chú dỗ dành tiểu hài tử kia nên không nhận biết có
người đến. Tình Sương Tình Tuyết thấy thế liền muốn lên tiếng nhắc nhở
Tranh, chỉ là hai nàng bị ánh mắt cảnh cáo của Thánh Cảnh Đế ngăn lại.

Tiểu hài tử nghe tiếng dỗ dành ôn nhu dịu dàng của nàng liền thôi khóc, hắn nằm tựa vào ngực Tranh thật đáng yêu, cánh tay nhỏ bé quơ loạn lên đầu Tranh rồi rút luôn cây ngân trâm ra
khỏi tóc nàng. Suối tóc dài vốn được búi lại gọn gàng liền bung xổ tán
loạn trên vai Tranh, tiểu hài tử vừa cầm ngân trâm vung vẩy vui vẻ vừa
vươn tay đem tóc nàng bỏ vào miệng.

“Tiểu tử ngốc, cái này không thể ăn được, chỉ tóm được một cây trâm đã cao hứng như vậy a! Ngươi đói có phải
không?”, Tranh vội vàng một tay ôm tiểu hài tử, một tay kéo tóc trong
miệng hắn ra. Tiểu hài tử hưng phấn há to miệng nhỏ nhắn để lộ ra vài
chiếc răng sữa xinh xắn, hắn cười khanh khách.

“Nhìn xem! Nhìn xem! Hắn cười thật đáng
yêu a…!!!”, Tranh vui vẻ xoay người gọi Tình Sương Tình Tuyết đến xem,
nàng bất ngờ nhìn thấy Thánh Cảnh Đế đã đứng trước cửa điện tự bao giờ,
nụ cười nhất thời đọng lại trên gương mặt. Thánh Cảnh Đế nhìn thấy nụ
cười như hoa hàm tiếu kia, trong lòng hắn chợt nhớ đến một nụ cười tại
Bác Nhã Lâu khi nàng nói, “Hắn ngốc a!”. Đúng vậy! Cả hai nụ cười đều
sáng rỡ như hoa mùa xuân, đã lâu lắm rồi hắn mới cảm thấy trong lòng có
một tia ngọt ngào. Nhóm nữ quan nội thị đứng bên cạnh trông thấy nụ cười của Tranh liền khinh động, thì ra là vậy, chính vì nụ cười rạng rỡ kia
đã khiến hậu cung “ba ngàn giai lệ cũng như không”

“Tranh Nhi!”, Thánh Cảnh Đế không kìm nén được cảm xúc liền thốt nên thành lời.

“Bệ hạ thánh an”, Tranh ôm tiểu hài tử từ tốn hành lễ khiến Thánh Cảnh Đế lại một lần nữa cảm giác mình thất bại.

“Là hài tử nhà ai?”, Hoàng Đế tiến đến
bên cạnh nàng để nhìn tiểu hài tử. Trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối,
từ lúc nàng tiến cung đến nay, hắn chưa từng nghe được âm thanh rộn ràng động lòng người kia! Hắn trừng mắt nhìn tiểu hài tử đang bình yên tựa
vào ngực Tranh, thật bực bội a!

“Hồi bẩm bệ hạ, đây là tiểu nhi tử của
Nam An Hầu phu nhân”, Tranh vừa đáp lời liền nghe thấy có nữ quan bảo
rằng Nam An Hầu phu nhân đang đứng chờ ngoài cửa. Nàng đến cùng lúc với
ngự giá nên không thể đến hành lễ được. Quả nhiên “kẻ cười người khóc”!
Tranh rất thích tiểu hài tử nên không nỡ buông tay. Thánh Cảnh Đế càng
lúc càng khó chịu, hắn trực tiếp mang tiểu hài tử giao cho Cao Viễn để
hắn ôm trả Nam An Hầu phu nhân. Cao Viễn quay đầu đi nhưng trong lòng âm thầm cười trộm, bệ hạ ghen tuông thật vô lý a!

Dùng xong cơm trưa, thừa dịp Tranh đang
ngủ, Thánh Cảnh Đế cho gọi Cao Viễn đến, “Tuyên thái y đến Chiêu Dương
Điện”. Thân thể của nàng vốn dĩ trúng độc rất nặng, hắn vốn nghĩ nên để
nàng chậm rãi điều dưỡng một thời gian, một phần thuốc bằng ba phần độc, dùng nhiều thuốc rất dễ làm thương tổn thân thể nàng, mỗi ngày đều có
người mang thuốc bổ đến đây. Thừa dịp nàng đang ngủ để cho thái y xem
mạch, hắn luôn cảm thấy thân thể nàng yếu nhược, “Thiên Châm Kết Lạc” đã gây thương tổn rất lớn lên thân thể nàng, âm khí xâm nhập vào cơ thể,
không thể chịu lạnh. Thánh Cảnh Đế vốn muốn đợi nàng thật sự khỏe mạnh
mới để nàng mang thai, dù sao đây cũng là việc không dễ dàng gì, chỉ sợ
thân thể nàng chịu không nổi. Nhưng hôm nay hắn đã nhìn thấy, có một đứa con sẽ giúp hắn có cơ hội giữ lại nàng, có được tâm của nàng.

Trướng rũ màn che, Tranh nửa nằm nửa ngồi trên giường, tâm tư bấn loạn. Nàng hoàn toàn không có bệnh, hơn nữa
chính nàng cũng là đại phu, tại sao lại cần gọi thái y đến? Bất chợt
ngoài rèm truyền đến một thanh âm, “Thỉnh nương nương đưa tay ra”. Là
hắn? Hoàng Y Chính ở thái y viện, trước khi tiến cung, Tranh có gặp hắn ở phủ Trưởng Công Chúa, trùng hợp lúc ấy hắn đang xem bệnh cho Trưởng
Công Chúa. Nàng đã xem qua phương thuốc, sau lại thêm vào hai vị dược đã khiến hắn tán thưởng không ngừng, không ngờ hôm nay lại là hắn.

Tranh chần chừ đưa tay ra, thật là quy
định buồn cười. Xem bệnh chỉ là xem bệnh mà thôi, đại phu cùng người
bệnh đều đường đường chính chính, trong lòng người thầy thuốc chỉ có ý
niệm “lương y như từ mẫu”, hy vọng có thể cứu chữa bệnh nhân, “nam nữ
hữu biệt” gì chứ? Haiz, thật hoang đường! Hoàng Y Chính xem xong mạch
đập trên tay Tranh liền rời khỏi nội điện.

“Như thế nào?”, Thánh Cảnh Đế chờ ngoài
điện, trên người đã cởi bỏ long bào, nhìn hắn lại có vẻ thanh nhàn. Nhìn thấy thái y đi ra, hắn buông xuống kinh thư đang cầm trên tay mà lên
tiếng hỏi.

“Khởi bẩm bệ hạ, nếu thần đoán không lầm, phượng thể của nương nương là do kịch độc thâm nhập, âm hàn ăn sâu
khiến thể chất suy nhược. Bởi vì dùng Thiên Châm Kết Lạc giải độc thân
thể bị tổn thương rất nặng. Nhưng theo thần xem qua, nương nương đã điều dưỡng tốt một thời gian, hiện tại lại đang là mùa hè, không có gì trở
ngại”, Hoàng Y Chính quỳ xuống cẩn thận hồi bẩm.

“Ái khanh kê thuốc cho quý phi điều dưỡng thân thể, chỉ cần loại trừ âm hàn là được”, Nghe Thánh Cảnh Đế nói
những lời này, Hoàng Y Chính dĩ nhiên hiểu được Hoàng Đế muốn có Hoàng
Tử nối dõi, hắn không dám chậm trễ liền cẩn thận kê một phương thuốc
trình lên.

“Ta muốn mỗi ngày khanh phải tự mình nấu
thuốc, không được giao cho người khác. Nếu xảy ra chuyện gì, ái khanh đã ở thái y viện nhiều năm hẵng biết hậu quả như thế nào, đúng không?”,
Thánh Cảnh Đế nhìn phương thuốc rồi lạnh lùng phân phó.

“Thần tuân chỉ”, Hoàng Y Chính hiểu được tình hình nghiêm trọng liền vội vàng phục mệnh.

“Khởi tấu bệ hạ”, Tình Sương từ nội điện
đi ra, nàng cúi người truyền lời, “Nương nương phân phó nô tì đến hỏi
xem nương nương có thể nhìn qua phương thuốc hay không?”

“Mang đến cho nương nương xem”, Thánh
Cảnh Đế vốn dĩ không có ý định giấu Tranh, hắn liền đưa phương thuốc cho nàng. Tình Sương nhận lấy phương thuốc quay trở về nội điện, được một
lúc lại quay trở lại, “Nương nương nói không uống được thuốc có vị đắng, xin hỏi thái y có thể thêm vào một ít Mật Ngạnh Thảo hay không?”

Hoàng Y Chính lại nghĩ: Mật Ngạnh Thảo là loại dược thảo thông thường, hương vị rất ngọt, kết hợp với dược thảo
khác thì không có vấn đề gì. Vì vậy, nếu người không thể uống được thuốc đắng, cho một ít Mật Ngạnh Thảo vào trong thuốc đã nấu sẽ rất dễ uống.
Xem ra quý phi nương nương cũng am hiểu về y thuật. Hoàng Y Chính vội
vàng giải thích với Thánh Cảnh Đế, “Bệ hạ, Mật Ngạnh Thảo dược tính nhẹ, sẽ không có tác dụng gì, chỉ có vị ngọt mà thôi, thêm vào sẽ không sao”

“Quý phi không uống được thuốc đắng, vậy thêm vào đi”, Thánh Cảnh Đế nghe thái y nói rõ ràng liền đồng ý.

Nghe Tình Sương báo lại, Tranh ngồi trên
giường lo lắng không thôi. Nàng vừa nhìn thấy phương thuốc liền hiểu, đó là thuốc dùng cho nữ tử bổ dưỡng thân thể. Dụng ý rất rõ ràng, Thánh
Cảnh Đế muốn nàng mang thai. Tuy Mật Ngạnh Thảo kết hợp với các dược
thảo khác không có tác dụng gì, nhưng nàng nhìn thấy trong phương thuốc
có dùng một ít Sanh Ma. Nếu dùng chung Sanh ma cùng Mật Ngạnh Thảo lại
có tác dụng tránh thai, đối với nàng sẽ không nguy hại gì. Lúc còn ở
Thất Tuyệt Cốc, khi nàng cùng y thánh thảo luận về các loại dược thảo,
trong lúc vô tình y thánh nhắc đến điều này trong một quyển sách y dược, chỉ là rất ít thầy thuốc biết đến. Nếu đã như vậy, Hoàng Y Chính
cũng có thể không biết? Khi nàng phân phó Tình Sương nói thêm Mật Nghạnh Thảo vào phương thuốc, tim nàng đập như muốn vỡ tung lồng ngực. May mắn là không có việc gì, đã tránh được một kiếp a! Tranh chua sót nhắm mắt
lại, trong lòng bắt đầu suy tính không biết làm cách nào mới thoát khỏi
nơi đây.


***

“Nương nương, Lý Tu Nghi ở ngoài điện cầu kiến nương nương”, Tranh đang đọc sách trong thư phòng liền Trầm thượng cung ở ngoài cửa hỏi, “Nương nương có muốn triệu kiến nàng không?”

Tranh thở dài, “Thỉnh Lý Tu Nghi đến
thiên điện, ta sẽ đến ngay”. Thánh Cảnh Đế đã có lệnh, tần phi không có
việc không được đến Chiêu Dương Điện, lần này Lý Tu Nghi đến đây nhất
định là có chuyện quan trọng. Tuy Tranh không thích cùng các nàng tới
lui chuyện trò, cũng không thích cùng các nàng tán gẫu về trang sức,
quần áo, hoặc bàn tán về tần phi nào đang đắc sủng, ai đang thất sủng.
Chỉ là…Tranh biết mình không nên gây thù chuốc oán ở hoàng cung.

Tranh buông quyển sách trên tay rồi dẫn theo Tình Sương Tình Tuyết đến thiên điện.

“Thần thiếp bái kiến quý phi nương nương, nương nương thiên tuế”, Lý Tu Nghi nhìn thấy Tranh bước ra, trong lòng
hận đến muốn lập tức xông lên giết chết nàng, nhưng ngoài mặt vẫn cung
kính hành lễ thỉnh an. Hôm nay nàng là có việc cầu người, không thể
không cúi đầu.

“Lý Tu Nghi đứng lên, không cần đa lễ. Mời ngồi”, Tranh vội vàng nói.

Trầm thượng cung tiến lên dâng trà, lúc
này hai người mới phân theo chủ khách ngồi xuống. Lý Tu Nghi nhìn Tranh: trang phục trên người nàng tuy thoạt nhìn có vẻ không quá cầu kỳ nhưng
nếu nhìn kỹ lại thập phần cao quý, trâm phỉ thúy cài trên đầu càng tỏa
ra nét thanh lệ, trong lòng Lý Tu Nghi càng nghĩ làng hận. Trang phục
nàng đang mặc trên người nếu là những nương nương khác muốn có nó phải
bỏ ra ít nhất hơn nửa năm mới có thể đạt được, Tu Nghi nhìn thấy Tranh
có vẻ không biết điều này, đối với Tranh mà nói, tất cả chỉ đơn giản như là việc “rẽ nước thấy cá”, trong khi trang phục của nàng không bằng một góc nhỏ của vị quý phi nương nương này, chỉ những dịp quan trọng mới
dám mặc. Hôm nay, nhìn thấy trang phục sang trọng của quý phi mặc trên
người nàng, trong lòng vừa tức vừa đố kỵ. Lại nhìn đến chén trà trong
tay là cực phẩm trà ở Quân Sơn, trong cung chỉ có Thái Hậu cùng bệ hạ
mới có thể dùng, Chiêu Dương Điện lại mang ra đãi khách, hừ…cơn tức của
Lý Tu Nghi đã lên đến cực điểm, nhưng đó là trong lòng âm thầm phẫn nộ
mà thôi, ánh mắt của nàng lại yếu đuối đáng thương vô cùng.

“Nương nương, hôm nay thần thiếp mạo muội đến gặp nương nương, thật sự là có việc muốn nhờ, cúi xin nương nương
cứu giúp!”, Lý Tu Nghi lộ vẻ ai oán. Nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của
mình lúc này, nàng không nén được bi ai.

“Tu Nghi hãy bình tĩnh, có chuyện gì thì
từ từ mà nói”, nhìn thấy Lý Tu Nghi khóc thảm thiết, Tranh không khỏi
bối rối chân tay. Đối với thế thái nhân tình nàng không hiểu rõ lắm, nếu là tiểu hài tử còn có thể dỗ dành, còn đây là người lớn… ai…nàng phải
nói làm sao. Một nữ quan tiến đến đưa khăn lau lệ, Lý Tu Nghi thổn thức
nói, “Hồi bẩm nương nương, gia phụ của thần thiếp thừa dịp thần thiếp
nhất thời được bệ hạ đắc sủng nên tỏ ra kiêu căng, cưỡng chiếm vài mẫu
đất nên bị Ngự Sử dâng tấu chương. Bệ hạ giận dữ muốn trị tội cả nhà
thần thiếp! Khẩn xin nương nương nể tình thần thiếp, trước mặt bệ hạ xin nương nương nói vài câu cầu tình, để giữ lại cơ nghiệp của Lý gia!”, Lý Tu Nghi không còn giữ lại chút tự tôn nào, nàng buông người từ trên ghế quỳ xuống, vừa lau nước mắt vừa tiếp tục cầu xin, bộ dáng này thật
khiến Tranh khó xử. Tranh vốn không muốn can dự đến nhóm tần phi này,
nhưng nhìn thấy bộ dáng khóc lóc đến động lòng người của Lý Tu Nghi,
nàng nên làm thế nào cho phải?

“Tu Nghi, mời đứng lên! Ngươi quỳ như
vậy, chúng ta rất khó nói chuyện”, Tranh giúp đỡ Lý Tu Nghi đứng dậy,
nàng uyển chuyển nói, “Tu Nghi khóc đến sưng mắt rồi! Trầm thượng cung,
ngươi phân phó người hầu hạ tu nghi chỉnh trang lại rồi chúng ta nói
chuyện sau”

“Tuân lệnh nương nương”, Trầm thượng cung hướng dẫn nữ quan giúp đỡ Lý Tu Nghi ra khỏi thiên điện để chỉnh trang lại dung nhan.

“Lão thiên a! Chuyện này là sao! Hôm nay
tại sao ta lại gặp phải chuyện này?”, Lý Tu Nghi được dìu ra khỏi phòng, Tranh không còn giữ lại phong cách quý phi cao nhã, nàng nhoài người
lên bàn than thở.

“Cô nương, việc này ta cũng biết một
chút. Mấy ngày nay trong cung bàn tán xôn xao, các cung đều biết, chỉ vì Chiêu Dương Điện canh phòng nghiêm ngặt, nữ quan nội thị lại không dám
nhiều lời nên cô nương không biết mà thôi”, Tình Tuyết bước đến giải
thích. Từ lúc Tranh vào cung đến nay, nàng cùng Tình Sương luôn xưng hô
“quý phi nương nương”, chỉ là những lúc không có ai hai người lại chuyển sang cách gọi này.

“Huynh trưởng của Lý Tu Nghi cậy thế muội muội được đắc sủng, ngang nhiên chiếm đất đai của dân chúng, còn dẫn
đến án mạng chết người, bị Ngự Sử tố cáo, kết quả bệ hạ hạ lệnh toàn bộ
bị hạ ngục! Theo ý ta, cô nương không cần quan tâm đến việc này, bọn họ
làm việc xấu, sớm muộn cũng dẫn đến kết quả này thôi!”, Tình Sương tiếp
lời.

“Xem mạng người như cỏ rác, tư chiếm đất
của dân, tội này không đáng tha thứ!”, Tranh nghe xong những lời này
cũng gật đầu tán thành, trong lòng nàng đã có chủ ý. Nhờ vào đọc sách,
Tranh biết rằng ở thời cổ đại “hậu cung không được tham gia vào triều
chính”, lúc trước nàng cảm thấy điều này rất vô lý! Nhưng hiện tại….thật hữu dụng a! Chí ít nàng có thể dùng nó để lấy cớ từ chối Lý Tu Nghi.
Lần đầu tiên Tranh phát hiện mình nói những lời này thuận miệng như
“nước chảy hoa trôi”.

Vừa tiễn bước Lý Tu Nghi, Tranh lại nhìn
theo bóng lưng của nội thị đến tuyên chỉ đang dần xa. Tranh yên lặng
ngồi trên ghế. Hôm nay, nàng mới lãnh giáo được sự lạnh lùng tàn khốc
của Hoàng Đế. Vừa rồi, tại thời điểm nàng đang suy nghĩ tìm lý do để cự
tuyệt lời thỉnh cầu của Lý Tu Nghi thì nội thị từ Càn Thanh Cung đã đến
mang theo khẩu dụ của Thánh Cảnh Đế, “Đoạn Linh Điện Tu Nghi Lý thị
không tuân phụ đức, quấy nhiễu quý phi, hậu cung không được tham gia
chính sự, hạ chỉ Thu Nghi đến Trưởng Khánh Cung hầu hạ Thái Hậu, chuyển
sang Thượng Dương Cung”. Từ Tu Nghi bị hạ chức tước xuống thành tài
nhân, Lý Tu Nghi vừa nghe đến đây liền hôn mê bất tỉnh.

Tranh quá đỗi bàng hoàng, đến khi nội thị cáo lui nàng vẫn còn ngồi ngơ ngẩn trong thư phòng. Thượng Dương Cung, đó là nơi nào?

Thượng Dương nhân,

Thượng Dương nhân,

Hồng nhan ám lão bạch phát tân.

Lục y giám sử thủ cung môn,

Nhất bế Thượng Dương đa thiểu xuân?

(上阳人,上阳人,红颜暗老白发新。绿衣监使守宫门,一闭上阳多少春?)

Quả nhiên “Tối thị vô tình đế vương gia”, Hoàng Thượng đối xử với phi tần của mình thật vô tình, hôm nay là Lý Tu Nghi, ngày mai là ai? Còn có Mai Anh…Tranh cảm thấy cõi lòng thật lạnh
lẽo.

Buổi tối hôm đó Tranh chỉ ngồi trầm ngâm, Hoàng Đế dĩ nhiên cũng đã nhận ra, nhưng hắn không hiểu được tâm sự của nàng, chỉ nghĩ là do sự tình của Lý Tu Nghi khiến nàng không cảm thấy
thoải mái, vậy nên hắn không có lên tiếng hỏi. Đến lúc hai người đã gần
như nửa tỉnh nửa ngủ, Tranh đột nhiên mở mắt, “Hai ngày tới ta có thể
xuất cung viếng thăm Từ Ân Tự không?”

“Tại sao đột nhiên đề cập chuyện này?”, hắn cau mày.

“Trước khi tiến cung, ta xin được một quẻ xăm tại Từ Ân Tự, nhưng vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành. Bệ hạ không đồng ý cũng không sao, cũng không có gì quan trọng”, Tranh nhỏ giọng
nói.

“Nếu Tranh Nhi muốn thì cứ đi”, từ lúc
bắt gặp nụ cười “kinh thiên động phách” kia tại cửa thiên điện, hắn
không bao giờ gọi nàng là “ái phi” nữa mà trực tiếp gọi thẳng nhũ danh
của nàng: Tranh Nhi.

“Đa tạ bệ hạ”, Tranh lại nhắm mắt.

“Ngủ đi”, hắn ôm lấy nàng nhẹ nhàng vỗ
về. Tranh từ từ nhắm hai mắt, tuy nàng rất mệt mỏi nhưng lại không ngủ
được, trong đầu chỉ nghĩ đến mười môt chữ xin được ở Từ Ân Tự: Xuất sào
tân lai linh xảo yến, quy vu cung khuyết đế vương gia.

Vận mệnh còn có thể thay đổi, huống hồ
vài chữ vô tri kia. Trong một đêm, Lý Tu Nghi bị tống giam vào Thượng
Dương Cung, vận mệnh của nàng là do Hoàng Đế thay đổi. Nói vậy, Tranh
cũng phải thay đổi vận mệnh của chính mình. Dù có thành công hay không,
nàng cũng phải thử qua một lần. Từ xưa đến nay, chốn cung đình luôn hắc
ám, Hoàng Đế tâm tàn khốc, tất cả đều khiến nàng lo sợ phập phòng. Nàng
có lý tưởng, có khát vọng tự do. Nàng có thể tự lực nuôi sống bản thân,
nàng không phải loại nữ tử yếu đuối dựa dẫm vào nam nhân để sống. Một
khi đã như vậy, nàng muốn đánh cuộc một phen! Tranh xiết chặt ngọc bội
trong tay, nàng hạ quyết tâm. Cuộc sống bên ngoài không thể thiếu tiền,
khối ngọc bội này là món trang sức giá trị nhất mà nàng có. Nếu lần này
có thể thành công trốn thoát, nàng biết chuyện này sẽ nhanh chóng bị
phát hiện, chỉ cầm đơn giản một món đồ, cơ hội bị phát hiện sẽ ít hơn.
Tranh nhắm mắt lại, nàng hít sâu một hơi, “Tình Sương Tình Tuyết, ta có
chuyện muốn nói với các ngươi”

***

Đầu hạ, năm Thánh Cảnh thứ mười lăm,
đương triều quý phi từ Thừa Kiền Cung giá đáo Từ Ân Tự bái phật cầu
nguyện. Từ khi tiến cung đến nay đã ba tháng, quý phi hoàn toàn độc
sủng, hôm nay lại muốn xuất cung. Ba ngày trước, cẩm y vệ cùng ngự lâm
quân rầm rộ chuẩn bị. Từ Tuyên Đức Môn đến Từ Ân Tự, dọc đường đi thị vệ tay mang đao kiếm lẫm liệt uy nghi trông giữ, còn có Minh Vương cùng
Đại tướng quân Phó Diêu hộ giá. Trước ngày quý phi xuất cung, cẩm y vệ
cùng thị vệ đã tiến hành tra xét Từ Ân Tự từ trong ra ngoài, mặc dù Từ
Ân Tự thường xuyên được hoàng gia phúng viếng, nhưng lần này người đến
bái phật không phải tầm thường, không ai dám để xảy ra một chút khinh

xuất. Không khí bên ngoài thật khẩn trương, bên trong Chiêu Dương Điện
cũng lo lắng không kém.

“Các ngươi đã nhớ kỹ chưa? Không được để
xảy ra sơ sót gì”, Tranh cẩn thận dặn dò, nàng thật sự không còn cách
nào khác mới tính đến bước này, có thể thành công hay không nàng cũng
không nắm chắc. Nhưng ngàn lần không thể để Tình Sương cùng Tình Tuyết
liên can, lại nói nếu không có các nàng, một mình nàng không thể trốn
thoát được, dù có thể thoát khỏi Từ Ân Tự, căn cứ tính cách bất chấp thủ đoạn của Hoàng Đế, hắn nhất định sẽ lấy các nàng ra uy hiếp Tranh. Thật trăm mối ngổn ngang, vừa không muốn để các nàng cùng lâm vào hiểm cảnh, những hiện tại không đào tẩu thì không biết đến bao giờ mới có cơ hội
xuất cung.

“Cô nương yên tâm, chúng ta nhất định làm được”, Tình Sương gật đầu phụ họa. Trong lòng Tranh tràn đầy ưu tư,
biện pháp này cực lỳ mạo hiểm. Sáng mai, người “bảo hộ” nàng là ai a? Là Đại tướng quân Phó Diêu, nghe nói hắn trí tuệ mưu kế, là cánh tay đắc
lực của Thánh Cảnh Đế, nếu muốn nói đến kế sách phức tạp, vậy chi bằng
dùng phương pháp đơn giản nhất: điệu hổ ly sơn. Chính là…muốn vậy phải
tiến hành kế hoạch cực kỳ hoàn hảo, không thể để Phó Diêu nhìn ra sơ hở
mới được.

“Bệ hạ giá lâm…”, nghe tiếng hô bên
ngoài, ba nàng vội vàng đi về phía cửa điện. Ngày mai nhất định phải cẩn thận. Trong lòng Tranh âm thầm nói với chính mình: bất luận thế nào,
đêm nay cũng không thể để lộ cho hắn biết.

***

“Thuý hoa diêu diêu, tiết việt đường đường”, một đôi câu đối theo nghi thức được treo lên tại Tuyên Đức Môn, các
mệnh phụ phu nhân đứng đợi bên ngoài càng tỏ vẻ nghi ngờ. Thời điểm sắc
hoàng kim thấp thoáng xuất hiện phía xa xa tựa như rồng lượn trong mây,
lúc này mọi người thật sự sững sờ, nguyên lai Hoàng Thượng lại một lần
không che dấu sự sủng ái đối với quý phi. Ba tháng chuyên sủng, liên
tiếp ban ra ân chiếu, hôm nay lại dùng nghi thức thiên tử hộ tống quý
phi đến Từ Ân Tự, thậm chí không quan tâm đến lời nghị luận của các đại
thần. Điều này đã rõ ràng: chỉ cần quý phi sinh được Hoàng Tử thì vị trí đứng đầu lục cung…ai…!

Cẩm y vệ, cấm vệ quân, hổ bí vệ ba đội
thị vệ giáp trụ nghiêm trang bước sau ngự giá. Sáu nữ quan cầm trong tay hoa quả, lư hương, các vật phẩm dùng để bái phật lần lượt theo sau.
Trước Từ Ân Tự đã tập trung rất nhiều người, khi nhìn thấy đoàn người
tiến đến, bọn họ lần lượt quỳ xuống tung hô, “Thiên tuế!”

“Trầm thượng cung, ngươi cùng một vài
người theo ta vào trong bái phật là được, đừng quấy nhiễu phật môn thanh tịnh”, Tranh nhỏ giọng phân phó, nhóm nữ quan vội truyền ý chỉ. Hai nữ
quan kéo rèm che, Tranh từ tốn bước xuống loan xa, Phó Diêu phụng mệnh
tùy giá, trong tự canh phòng nghiêm ngặt. Phương trượng trụ trì Từ Ân
Tự dẫn theo chư tăng tiếp đón quý phi.

Mang phẩm vật để trước bàn phật, Tranh
kính cẩn quỳ gối trên nệm, trên tay cầm một nén hương, tâm trạng nàng
hoảng loạn không thôi. Tranh không tin vào thần thánh lại lại bất đắc dĩ quỳ gối trước phật môn, chỉ mong hôm nay kế hoạch thành công, hết thảy
đều thuận lợi. Nếu nàng có thể thuận lợi trốn thoát, chỉ nguyện cho
“người nọ” sau này bình an. Nhớ đến Hoàng Đế, thần sắc của Tranh không
khỏi ảm đạm. Đêm qua hắn căn dặn nàng đủ thứ, nào là không để mệt mỏi,
sớm sớm hồi cung,…chuyện này khiến nàng thật sự ngoài ý muốn. Nói không cảm động là không đúng, ba tháng nay thật tâm mà nói, thái độ của nàng
đối với hắn cho tới bây giờ đều là diễn kịch mà thôi. Đường đường là
Hoàng Đế nhưng hắn đối với nàng thật tâm thật dạ lấy lòng, mọi thứ hắn
có đều muốn dành tặng cho nàng. Phu quân như vậy, nàng còn đòi hỏi gì
nữa? Nếu nàng là nữ tử bình thường, có lẽ đã sớm động tâm can rồi. Chỉ
tiếc, nàng không thể, cũng không muốn suốt đời ở lại nơi này. Qua sự
việc của Mai Anh, của Lý Tu Nghi, của đám tần phi nơi hậu cung cùng Thái Hậu, nàng càng quyết tâm thoát khỏi nơi đây, nàng muốn về nhà.

Tại chính điện dâng hương, Tranh bái
Thích Ca Mâu Ni Phật, bái Di Lặc Phật, A Di Đà Phật, Tiếp Dẫn Phật, Lô
Xá Phật, tiếp theo lại đến Quan Âm Điện bái bốn vị Quan Âm cùng Vi Đà,
sáu thượng nữ quan hộ tống Tranh đến sương phòng nghỉ ngơi, Tranh chỉ để Tình Sương Tình Tuyết lại bên cạnh. Các nữ quan tại Thừa Kiền Cung hay
Chiêu Dương Điện đều biết thói quen này, vậy nên khi bọn họ đến sương
phòng liền đứng hầu bên ngoài. Phó Diêu không cần nói, hắn một bước cũng không ly khai thiên điện. Cấm vệ quân canh phòng nghiêm mật ở vòng
ngoài.

“Tình Sương, chúng ta đến phật đường.
Tình Tuyết, ngươi cùng Trầm thượng cung mang sáu nữ quan lui xuống, các
vật phẩm phúng viếng ở Từ Ân Tự phân phát cho mọi người”, Tranh nhỏ
giọng phân phó.

“Tuân chỉ”, nhìn theo Tình Sương Tình
Tuyết dẫn các nữ quan lui ra ngoài, Tranh thầm nhủ trong lòng, “ngàn vạn lần không được xảy ra sơ sót!”

Một lát sau, mọi người đột nhiên nghe được thanh âm hô hoán, “Có thích khách! Có thích khách!”

Các thị vệ bên ngoài lập tức xông vào,
Tranh cũng kinh hoàng la lên, “Thỉnh tướng quân đến đó một lát, xem các
nữ quan bị làm sao?”. Phó Diêu dù có thông minh đến đâu, “trí tuệ mưu
kế” đến cỡ nào, nhưng hôm nay trước khi xuất phát, Thánh Cảnh Đế đặc
biệt triệu kiến phân phó hắn phải thật cẩn thận làm việc, đến khi hắn
chính mắt nhìn thấy tình huống trước Tuyên Đức Môn, nào nghi thức đưa
tiễn, nào tiền hô hậu ủng, Phó Diêu a Phó Diêu! Lần đầu tiên hắn thấy
được một vị quý phi đắc sủng đến vậy. Cho nên khi nghe âm thanh kêu cứu, hắn cũng không khỏi có chút bối rối. Nhưng hắn là tướng quân chinh
chiến bao lâu, cảnh tượng thế nào lại chưa từng gặp qua, hắn vội trấn
tỉnh lại, “Bệ hạ có chỉ, thần phải hộ giá nương nương, nếu không có việc gì khẩn cấp thì không được rời khỏi đây nửa bước!”

“Phó tướng quân, ta cũng biết lệnh vua
khó cãi. Nhưng hai nữ quan bọn họ đối với ta thân như tỷ muội, nếu các
nàng có chuyện gì, ta cũng không chịu đựng được, xin tướng quân hãy vào
xem một chút, bên cạnh ta vẫn còn sáu nữ quan, còn có cấm vệ quân bảo
hộ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.

Quý phi a quý phi! Phó Diêu đành hạ nghiêm lệnh cho cấm vệ quân bảo vệ vòng ngoài sân, lúc này hắn mới chạy đi.

Tranh nhanh chóng lấy ra ngân châm, thời
gian của nàng không nhiều, hiện tại Tình Sương Tình Tuyết vẫn còn ở bên
ngoài, nàng phải nhanh lên! Vài nữ quan còn lại nghe nương nương truyền
gọi liền vội vàng bước vào. Tranh gọi nàng hướng lại gần, nữ quan này
chưa kịp nghe rõ nương nương nói gì liền trực tiếp lâm vào hôn mê.

“Thượng nghi! Thượng nghi! Ngươi làm sao
vậy?”, nghe được âm thanh kinh hoảng của quý phi, các nữ quan còn lại
vội vàng chạy vào đỡ lấy nữ quan đang hôn mê bất tỉnh trong lòng quý
phi. Lại nói các nữ quan vừa tiến đến gần Tranh, bọn họ bỗng thấy choáng váng, cảnh vật trước mắt tối đen như mực.

Tranh rút ngân châm ra, không nên chậm
trễ, màng vội vàng mở cửa chạy theo hướng đào tẩu. Lần trước khi cùng
Tình Sương Tình Tuyết đến Từ Ân Tự, nàng biết ở phía sau biệt viện có
một lối nhỏ thông ra ngoài rất kín đáo, không nhiều người biết. Cẩm y
vệ, cấm vệ quân vẫn chưa đến. Haizz…có ai như nàng không? Quý phi không
làm lại làm kẻ đào tẩu! Thật bất ngờ, có một ánh chớp đánh về phía nàng, Tranh quay đầu lại…

Đầu hạ năm Thánh Cảnh thứ mười lăm, quý
phi tại Từ Ân Tự dâng hương bị mưu hại, thủ phạm không ai khác ngoài Lý
thị. Long nhan giận dữ hạ lệnh tru di cửu tộc, Lý gia không ai trốn
thóat, thủ phạm chính bị ngũ mã phanh thây, riêng Lý mỹ nhân tại Thượng
Dương Cung được ban một dải bạch lăng thưởng tử.

==========================

==========================

KNQ đây, hôm nay chúng ta chỉ có một bài
thơ nhưng rất hay. Đó là bài thơ mà Tranh đã đọc khi nghe nói Lý Tu Nghi bị giam vào Thượng Dương Điện, bài thơ có tên Thượng Dương Nhân của
Bạch Cư Dị, hai câu thơ Tranh đọc nằm ngay đoạn đầu của bài thơ dài này. Thượng Dương Nhân kể về tâm sự của một tú nữ tiến cung nhưng vĩnh viễn
không gặp được long nhan, bởi vì khi ấy Đường Minh Hoàng đã hoàn toàn bị Dương quý phi làm cho…hồn xiêu phách lạc.

*Bản dịch Hán Việt:

Thượng Dương Nhân

Thượng Dương nhân! Thượng Dương nhân!

Hồng nhan ám lão, bạch phát tân.

Lục y giám sử thủ cung môn,

Nhất bế Thượng Dương đa thiểu xuân?

Huyền tông mạt tuế sơ tuyển nhập

Nhập thời thập lục, kim lục thập,

Đồng thời thái trạch bách dư nhân,

Linh lạc niên thâm tàn thử thân.

Ức tích thôn bi biệt thân tộc,

Phù nhập xa trung bất giao khốc.

Giai vân nhập nội tiện thừa ân,

Kiểm tự phù dung, hung tự ngọc

Vị dung quân vương đắc kiến diện,

Dĩ bị Dương phi dao trắc mục

Đố linh tiềm phối Thượng Dương cung,

Nhất sinh toại hướng không phòng túc.

Túc không phòng, thu dạ trường,

Dạ trường vô mỵ thiên bất minh.

Cảnh cảnh tàn đăng bối bích ảnh,

Tiêu tiêu ám vũ đả song thanh.

Xuân nhật trì,

Nhật trì độc toạ thiên nan mộ,

Cung oanh bách chuyển sầu yếm văn

Lương yến song thê lão hưu đố,

Oanh quy yến khứ trường tiễu nhiên,

Xuân vãng thu lai bất ký niên,

Duy hướng thâm cung vọng minh nguyệt.

Đông tây tú ngũ bách hồi viên.

Kim nhật cung trung niên tối lão,

Đại gia dao tứ thượng thư hiệu,

Tiểu đầu hài lý trách y thường,

Thanh đại điểm mi, mi tế trường.


Ngoại nhân bất kiến, kiến ưng tiếu,

Thiên Bảo mạt niên thời thế trang!

Thượng Dương nhân, khổ tối đa,

Thiếu diệc khổ, lão diệc khổ,

Thiếu khổ, lão khổ lưỡng như hà?

Quân bất kiến,

Tích thời Lã Thượng mỹ nhân phú,

Hựu bất kiến.

Kim nhật Thượng Dương cung nhân bạch phát ca

*Bản dịch nghĩa:

Người cung Thượng Dương! người cung Thượng Dương!

Má hồng âm thầm già, tóc ngày bạc thêm.

Quan thái giám áo xanh, cắt cho việc canh cửa cung.

Từ khi giam vào cung Thượng Dương, đến nay trải đã bao xuân

Cuối đời Huyền Tông (2) bắt đầu tuyển vào,

Lúc vào mười sáu, nay sáu mươi tuổi.

Cùng một lớp tuyển có hơn trăm người,

Lâu năm rơi rụng, nay còn thân tàn này sót lại.

Nhớ khi nuốt sầu từ biệt thân thích, họ hàng,

Bị dìu lên xe, không cho khóc

Ai cũng bào vào cung là được nhờ ơn ngay,

Má đỏ như hoa sen, ngực trắng như ngọc.

Chưa được vua trông thấy mặt,

Đã bị nàng Dương (3) lườm tự đằng xa.

Vì ghen nên ngầm sai đầy vào cung Thượng Dương,

Thế là cả đời nằm suông trong buồng vắng.

Nằm buồng vắng, đêm thu dài.

Đêm dài không ngủ, trời mãi chẳng sáng.

Lẻ loi đèn tàn, bóng in trên vách,

Mưa đêm rả rích, tiếng đập ngoài song,

Ngày xuân trôi chầm chậm

Ngày chầm chậm, ngồi một mình, trời mãi chẳng chiều.

Oanh trong cung líu lo trăm giọng, buồn nghe đã chán tai.

Én đậu sóng đôi trên giường nọ, tuổi già không còn ghen tị.

Oanh về, én tếch, cảnh vẫn im lìm.

Xuân lại thu quan, bao năm không nhớ,

Duy ở chốn cung sâu, ngắm nhìn trăng sáng.

Đông rồi lại tây, từng đã bốn năm trăm độ tròn (4)

Ngày nay trong cung, tuổi mình già nhất.

Mọi người đặt xa xôi cho cái tên : cụ Thượng.

Đôi hài nhọn mũi, áo quần hẹp bó,

Sáp đen lánh vẽ đôi mày nhỏ và dài.

Người ngoài trông thấy, trông thấy hẳn cười:

“Đấy! Lối điểm trang cuối đời Thiên Bảo!” (5)

Người cung Thượng Dương khổ rất nhiều,

Trẻ cũng khổ, già cũng khổ.

Trẻ khổ già khổ, hai đường biết sao?

Người há chẳng thấy bài phú “Người đẹp” của Lã Thượng (6) ngày trước ?

Lại há chẳng thấy khúc hát “Đầu bạc” của người cung Thượng Dương ngày nay?

(1): Thượng Dương cung : Một trong những cung dành cho những cung phi bị Đường Minh Hoàng bỏ sau khi Dương Quí Phi vào cung

(2) Huyền Tông:Đường Minh Hoàng

(3)Nàng Dương : Dương quí phi

(4)Thời gian độ bốn mươi năm

(5)Thiên Bảo: niên hiệu Đường Minh Hoàng

(6) Cuối năm Thiên Bảo, Minh Hoàng ngầm sai người đi tìm gái đẹp. Người
ta gọi bọn này là hoa điểu sứ. Thủa ấy có Lã Thượng làm bài Mỹ nhân phú
ngụ ý chê Đường Minh Hoàng

*Bản dịch thơ:

Người Thượng Dương

Người Thượng Dương

Má phấn phai hồng mái tóc sương,

Thái giám cắt vào việc giữ cửa,

Đã mấy mươi xuân chịu bẽ bàng.

Năm ngoái Huyền Tông mới kén vào,

Khi vào mười sáu, nay sáu mươi

Trăm người kén vào cung một lúc,

Mòn mỏi xuân xanh suốt cả đời.

Nhớ lúc ra đi biệt họ hàng,

Dìu lên xe tiễn cấm buồn thương,

Bảo vào cung cấm, được sung sướng,

Mày mặt tươi hồng, ngực nở nang.

Chưa được đức vua nhìn thấy mặt,

Đã bị Dương Phi để ý ngầm.

Ghen bắt đầy vào cung Thượng Dương,

Phòng không từ đó sống âm thầm.

Đêm thu dài,

Đêm dài không ngủ giời tối hoài.

Bên ngọn đèn tàn ngơ ngẩn bóng,

Tí tách mưa đêm dội cửa ngoài.

Ngày xuân chẩy,

Ngày chẩy, võ võ trời lâu tối,

Oanh vàng hát mãi chẳng buồn nghe,

Trông én đậu đôi già chẳng ngơi

Oanh đi én lại bao âm thầm

Xuân tới thu qua chẳng nhớ năm

Cung sâu chỉ biết nhìn trăng sáng

Tình tuần trăng đã bốn năm trăm

Ngay nay trong cung tuổi già nhất

Ai nấy gọi đùa cụ Thượng thư

Giày dép đi chật, áo quần hẹp

Sáp xanh tô mày, mày nhỏ sẹp,

Người ngoài không nhìn, nhìn phải cười,

Cuối đời Thiên Bảo thế mới đẹp.

Người Thượng Dương khổ rất nhiều,

Trẻ cũng khổ, già cũng khổ,

Trẻ khổ già khổ đều ra sao ?

Anh không thấy bài phú “Mỹ nhân” xưa kia của Lã Thượng,

Lại không thấy bài ca “người Thượng Dương tóc bạc” ngày nay ru?

(Doãn Kế Thiện)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận