Đế Vương Họa Mi

Bản đồ Tần đế quốc rất rộng lớn, khí hậu
cảnh sắc từ vùng Giang Nam đến vùng Giang Bắc cũng không giống nhau,
Giang Bắc hàn lạnh, Giang Nam ấm áp.

Sau khi rời khỏi kinh thành, cỗ xe ngựa
đã chạy hơn nửa tháng mới dừng lại bên bờ Xuân Giang, vượt qua Xuân
Giang chính là Giang Nam. Tranh cùng Tình Sương Tình Tuyết cải trang
thành thiếu niên công tử, ba người một đường bình an vô sự đến được Xuân Giang. Đúng lúc nhìn thấy thuyền đang chuẩn bị rời bến, ba người liền
mang theo hành lý lên thuyền, xe ngựa để lại trên bờ.

“Thuyền này được trang trí thật tinh xảo!”, Tranh vừa nhìn ngắm bày trí trên thuyền vừa mở miệng tán thưởng.

Thuyền rất lớn, chuyên dùng để chở khách
sang sông cũng như vận chuyển hàng hóa đi cùng những thương nhân. Trên
thuyền có đầy đủ thực phẩm nước uống, một gian phòng khách sạch sẽ, còn
có đồ dùng cá nhân. Thân thuyền kiên cố rắn chắc, dù gặp gió lớn cũng
rất an toàn. Không ngờ tại thời đại lạc hậu này cũng có loại thuyền tinh xảo như vậy, Tranh không khỏi tán thưởng.

“Dĩ nhiên rồi, đi bằng thuyền lớn như vậy mới thoải mái a!”, Tiểu nhị đi phía trước vốn luôn liếc mắt nhìn trộm
vị tiểu công tử tuấn mỹ phía sau, giờ phút này nghe được Tranh tán
thưởng nên nhịn không được nói một câu.

“Có lẽ vì công tử là người Giang Bắc nên
không biết, Tử Tiêu là thương hiệu lớn nhất tại Giang Nam, chủ yếu kinh
doanh thuyền vận chuyển. Chất lượng thuyền Tử Tiểu thật sự rất tốt, chưa từng để phát sinh bất kỳ sự cố nào trên dòng Xuân Giang này. Vậy nên
hiện tại nói đến thuyền trên Xuân Giang, tám chín phần mười là xuất phát từ thương hiệu Tử Tiêu”, Tiểu nhị nhiệt tình giải thích.

“Nguyên lai là như vậy, đa tạ Tiểu ca”,
mắt thấy đã đến cửa phòng, Tranh nhẹ nhàng nói lời cảm tạ. Gương mặt
Tiểu nhị nhất thời đỏ bừng, hắn lí nhí nói một câu “không cần khách sáo” rồi chạy biến đi mất.

Ba người đẩy cửa phòng đi vào rồi mang
hành lý xếp đặt gọn gàng, Tình Sương Tình Tuyết cẩn thận kiểm tra một
lần, xong đâu đấy mới đi chuẩn bị giường. Trải qua một lộ trình dài như
thế, cả ba người đều mệt lả nên vừa ngả lưng xuống đã ngủ say sưa bất
chấp bây giờ đang là ban ngày.

Chạng vạng tối, Tranh bị cơn đói đánh
thức, nàng lay gọi Tình Sương Tình Tuyết. Lúc này thuyền đã ra giữa
sông, sau khi bọn họ rửa mặt xong liền có Tiểu nhị mang cơm chiều đến,
ba người ngồi bên cửa sổ dùng bữa. Tranh ngẩng đầu ngắm bầu trời vàng
vọt rồi lại cúi đầu nhìn sóng nước gợn lăn tăn, hoàng hôn dần tàn, cảnh
chiều tà trên mặt sông thật mỹ lệ. Trong lòng Tranh bỗng dâng lên một
chút hoài cảm, bản thân mình đã xa rời kinh thành, lại nhớ đến lời ước
hẹn “Hải khoát bằng ngư dược, thiên cao nhậm điểu phi” cùng
Trưởng Công Chúa, nàng ngẫm nghĩ một hồi liền cầm bút viết một phong thư hỏi thăm tình hình tại kinh thành. Thất Tuyệt Cốc thường sử dụng một
loài chim để đưa tin, đó chính là thúy điểu. Khứu giác của thúy điểu đặc biệt linh mẫn, sau khi chúng trải qua huấn luyện sẽ được dùng để truyền thư rất hiệu quả. Từ khi Tranh đến Liễu phủ, trước sau đã hai lần nàng
được thúy điểu viếng thăm. Tình Sương Tình Tuyết vừa nhìn thấy đã biết
Cốc chủ muốn đưa thư đến cô nương. Trước khi rời khỏi Liễu phủ, Tranh đã nhờ một con thúy điểu gửi thư thông tri đến Thất Tuyệt Cốc, hiện tại
nàng vẫn còn giữ lại một con, dùng nó để liên lạc với Trưởng công chúa
thật tiện lợi.

Thư gửi đi rồi, Tranh đứng tựa vào cạnh
cửa sổ dõi nhìn theo bóng chim bay, từ khi nàng bước chân ra thế giới
bên ngoài đến nay phong ba không ngừng ập tới, không như nửa năm bình
yên tại Thất Tuyệt Cốc. Từ Thất Tuyệt Cốc đến Liễu phủ, hiện tại lại là
Giang Nam, không biết đến bao giờ nàng mới có thể trở về cố hương. Tình
Sương Tình Tuyết nhìn thấy vẻ mặt nàng không tốt nên không dám quấy rầy, hai người đứng im lặng một bên chờ đợi. Tranh suy nghĩ miên man, nàng
nhớ lại những lời dạy thuở nhỏ của Bạch tiên sinh. Nhân sinh tại thế,
phong ba không ngừng, sự tình luôn luôn biến đổi, ai có năng lực thuận
theo để sinh tồn? Vạn vật đều có Tạo Hóa an bày, đúng như câu nói: thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu. Phàm đã dốc toàn lực cố gắng, thành công chính là hạnh phúc, không thành công chính là mệnh đã định, chỉ
cần hỏi lòng không vướng bận.

Tranh xoay người gọi Tình Sương Tình
Tuyết đến cùng mình nhìn ngắm ánh tà dương đang dần buông xuống bên
ngoài cửa sổ, cõi lòng thâm trầm, tâm tĩnh như nước:

Nhất đạo tàn dương phu thuỷ trung

Bán giang sắt sắt bán giang hồng.

Khả liên cửu nguyệt sơ tam dạ

Lộ tự trân châu nguyệt tự cung.

(一道残阳铺水中,半江瑟瑟半江红。可怜九月初三夜,露似珍珠月似弓)

***

Nông Thành, Nông Thành.

Sau khi xuống thuyền, ba người tìm được một cỗ xe ngựa tiến vào Nông Thành. Lại nói, “ngô nông nhuyễn ngữ, tối thị tiêu hồn” (吴侬软语,最是销魂), Giang Nam nơi nơi trăm hoa đua nở, ngay cả tên thành thị
cũng đẹp như vậy! Nông Thành là thành thị lớn nhất Giang Nam, phố phường tấp nập, du khách từ hai miền nam bắc lui tới thường xuyên, có thể gọi
là phồn hoa không hề thua kém kinh thành. An toàn tiến đến cửa thành, ba người tìm một quán trọ sạch sẽ để nghỉ ngơi. Lúc này, Tranh bắt đầu tự
hỏi: về sau ta nên làm gì?

Tâm nguyện lớn nhất của Tranh là được trở lại cố hương sống cùng với gia đình, nhưng nhìn hoàn cảnh trước mắt…xem ra tâm nguyện này không thể thực hiện được rồi, chỉ đành đi từng bước
tính từng bước. Còn tâm nguyện thứ hai của Tranh chính là lời hẹn ước
với Trưởng Công Chúa “hải khoát bằng ngư dược, trời cao nhâm điểu phi”, nàng muốn đi khắp nơi du ngoạn danh lam thắng cảnh. Nàng đã sống gần
mười sáu năm, tại kiếp trước cũng chỉ đến được hai nơi là Thụy Sĩ và
Trung Quốc. Hôm nay, tại thế giới này, nàng muốn đi du lịch thiên hạ,
đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Tuy nhiên, vô luận có
bao nhiêu tâm nguyện, hiện tại vấn đề cấp bách nhất chính là: TIỀN!

Tiền không phải vạn năng nhưng không có tiền cũng không được. Thường nghe người ta nói: nhất văn tiền bức tử anh hùng hảo hán (một chút tiền cũng hại chết anh hùng hảo hán), tuy nàng mang theo
không ít ngân lượng từ Liễu phủ nhưng nếu không làm việc kiếm tiền thì
“miệng ăn núi lỡ” a!

Trước khi đi Trường Trữ có nói rằng nếu
thiếu tiền thì chỉ cần gửi thư cho nàng là được, nhưng Tranh lại cự
tuyệt đề nghị này. Tại Liễu phủ ăn không ngồi rồi đã khiến Tranh ngượng
ngùng vô cùng, như thế nào đã ra khỏi Liễu phủ mà còn mở miệng nhờ cậy
chuyện tiền bạc nữa? Trường Trữ biết tính nàng như thế nên cũng không
miễn cưỡng, chỉ nói nếu tiền không đủ dùng mà không còn biện pháp xoay

sở thì cứ viết thư trở về. Suy nghĩ nửa ngày, Tranh nhận ra mình không
biết gì ngoài y thuật. Nếu phải kiếm tiền, nàng chỉ có thể mở một y quán mà thôi. Nông Thành to lớn thế này, không sợ không có khách nhân tới
cửa. Tranh quyết định xong liền nói chủ ý của mình với Tình Sương Tình
Tuyết.

Tình Sương Tình Tuyết thương nghị một
chút rồi nói, “Chủ ý của cô nương rất hay. Chỉ là…muốn mở y quán thì
phải cải nam trang, lấy bộ dáng nam tử để hành nghề. Lúc chúng ta còn ở
trong cốc cũng đã từng giúp đỡ y thánh cùng cô nương nhiều ngày, tuy
không dám gọi là tinh thông nhưng cũng xem như hiểu được chút ít y
thuật. Nếu cô nương muốn mở y quán thì phải đáp ứng chúng ta ba điều
kiện”

“Là ba điều kiện gì?”

“Thứ nhất, y quán chỉ có ba người chúng
ta, không nên thuê mướn thêm người ngoài để tránh phát sinh nhiều sự
tình không tốt. Thứ hai, lần này cô nương may mắn không bị vạch trần
thân phận, nhưng lần sau có thể không may mắn như vậy nữa. Vậy nên từ
nay về sau, cô nương chỉ xem bệnh tại y quán, không nên ra ngoài chẩn
trị. Thứ ba, tháng ngày tiếp theo chúng ta phải thật cẩn thận, không thể hành sự tùy ý như lúc trước. Nơi này dù sao cũng không phải là Liễu
phủ, cô nương tuy có thể thoải mái hơn nhưng ngược lại không có gì đảm
bảo an toàn tuyệt đối”

“Các ngươi nói đúng, ta sẽ làm như vậy”, Tranh nghe hai người nói có đạo lý liền nhanh chóng đáp ứng.

Ba người bọn họ dùng ngân phiếu mang theo từ Liễu phủ mua phòng ốc, nguyên liệu điều chế dược để chuẩn bị mở y
quán. Bọn họ cải nam trang nên hành sự cũng khá thuận lợi, Tình Sương
Tình Tuyết làm việc cực kỳ quyết đoán, đem hết thảy công tác chuẩn bị
hoàn thành trong vài ngày, hiện tại chỉ còn chờ khai trương. Tranh lại
nhớ đến một câu nói của nhân vật Gia Lưu trong Hồng Lâu Mộng: Vạn vật
trong thiên hạ không qua được một chữ “Xảo” (khéo), nàng liền đặt biển
hiệu cho y quán của mình là: Thất Xảo Đường. Vì thế, tại Nông Thành có
thêm một y quán mới mở gọi là “Thất Xảo Đường”, việc kinh doanh tuy
không thập phần hưng thịnh nhưng cũng khá tốt. Đối với vấn đề lợi nhuận, Tranh cùng Tình Sương Tình Tuyết không phải là người có lòng tham, sau
khi y quán hoạt động được vài tháng cũng có chút lợi nhuận, ba người đều vô cùng cao hứng, chỉ cần có thể duy trì kinh doanh Thất Xảo Đường như
vậy trong vài năm, số ngân lượng kiếm được đã đủ cho bọn họ đi chu du
thiên hạ.

***

Một ngày nọ, Thất Xảo Đường vốn luôn
yên tĩnh bỗng dưng xuất hiện vài người khách lạ mặt. Tranh cảm thấy nghi ngờ, những người vừa tiến vào đều mặc đồng phục và đội nón xanh, nhìn
qua liền biết bọn họ là gia đinh nhà giàu có. Thất Xảo Đường nằm trong
một ngõ nhỏ ở Nông Thành vốn không nhiều người biết đến, ngày thường chỉ chẩn bệnh cho tầng lớp bình dân, tại sao hôm nay những người này lại
tìm tới nơi này? Tình Sương Tình Tuyết ngừng tay âm thầm đánh giá, chỉ
là bọn họ cũng không đoán được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Đám người mặc đồng phục bước vào Thất Xảo Đường, khi nhìn thấy Tranh ngồi phía sau thư án, một lão nhân có vẻ lớn tuổi nhất liền tiến lên hướng Tranh thi lễ, “Xin hỏi vị này có phải là
đại phu của Thất Xảo Đường không?”

Tranh đứng dậy đáp lễ, nàng gật đầu xác nhận.

Lão nhân nhìn Tranh dò xét một hồi, trong mắt hắn lộ vẻ ngạc nhiên, phỏng chừng không ngờ vị đại phu này lại trẻ
tuổi anh tuấn đến thế. Nhưng dù sao hắn cũng không phải là người xuất
thân trong gia đình bình thường, sau khi sững sờ một chút liền mở miệng
nói, “Chủ nhân nhà ta ngã bệnh đã lâu, tuy mời nhiều lương y nhưng cũng
không chữa khỏi, chỉ có thể làm bệnh chậm phát mà thôi. Nghe nói đại phu của Thất Xảo Đường y thuật tinh thông, hôm nay đặc biệt thỉnh ngài đến
phủ trạch một chuyến”

“Có một chuyện ta muốn hỏi ngài, Thất Xảo Đường của chúng ta nằm trong ngõ vắng, vốn chỉ chữa bệnh cho dân chúng
gần đây, y quán lại không nổi danh lắm, quý chủ nhân làm sao biết đến
nơi này?”, Tranh nghĩ mãi không ra liền trực tiếp hỏi thẳng.

Phú gia vọng tộc muốn xem bệnh dĩ nhiên
phải tìm đến những y quán nổi tiếng tại Nông Thành, hà cớ gì lại bước
vào một Thất Xảo Đường nho nhỏ này?

“Đại phu thủ diệu hồi xuân, là nha hoàn ở nhà có mẫu thân được ngài chữa khỏi bệnh. Khi bọn nha hoàn hạ nhân đàm
luận về ngài liền bị phu nhân nghe được, lại nói chủ nhân bệnh tật đã
nhiều năm nhưng phu nhân vẫn ôm hy vọng, phu nhân đã lệnh cho tiểu nhân
đến nơi này thỉnh đại phu”

“Nguyên lai là vậy”, Tranh trầm tư một
hồi mới nói, “Ngươi trở về nói với quý chủ nhân, quy định của Thất Xảo
Đường là đại phu không được phép ra ngoài chữa bệnh. Nếu muốn xem bệnh,
thỉnh quý chủ nhân tự mình đến đây. Ta thật sự xin lỗi”

Lão nhân cau mày một chút, đến lúc này
hắn mới bày ra bộ dáng cao ngạo của gia đinh nhà giàu có, “Đại phu, tiểu nhân đến từ Tử Tiêu phủ”

Tử Tiêu phủ? Hóa ra là đại phú hộ tại
Giang Nam, quả nhiên không phải người bình thường. Chỉ là, người sống
trên đời phải tuân thủ chữ tín, Tranh mỉm cười, “Người ta thường nói,
lương y như từ mẫu. Bất luận là phú quí hay cơ hàn, bệnh nhân trong mắt
người thầy thuốc đều như nhau. Y quán của ta có quy định như thế, tuyệt
đối không sửa đổi cũng không phá lệ, thỉnh quý chủ nhân tự mình đến đây”

Lão nhân này xem ra chưa bao giờ bị người khác đối xử như vậy, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi. Tranh không quan
tâm cũng không e ngại đứng im lặng tại nơi này. Tình Sương Tình Tuyết âm thầm cảnh giác. Bọn gia đinh bị khí độ trấn tĩnh của ba người nên không dám vọng động, phỏng chừng gia pháp của Tử Tiêu gia có phần nghiêm
khắc, tùy ý làm loạn có thể bị phạt nên bọn họ chỉ đứng im chờ lệnh. Sau một hồi cân nhắc, vị lão nhân buông một lời cáo từ rồi xoay người mang
theo đám gia nô rời đi.

Buổi tối hôm đó, Tranh vẫn giống như ngày thường ngồi bên thư án đọc sách luyện chữ, Tình Sương Tình Tuyết đứng
bên cạnh hầu hạ. Bọn họ lẳng lặng nhìn Tranh đem toàn bộ tâm trí tập
trung vào việc luyện chữ. Viết được một chữ, Tranh hài lòng cầm lên thổi cho khô mực, sau đó đặt sang một bên.

“Sáng nay cô nương nói những lời như vậy
với bọn người Tử Tiêu phủ, chẳng lẽ cô nương không sợ bọn họ tìm đến gây sự sao?”, Tình Sương thêm trà vào tách, nàng vừa di chuyển ngọn đèn vừa lên tiếng hỏi Tranh.

“Mặc kệ bọn họ muốn thế nào, lúc trước ta đã đáp ứng ba điều kiện của các ngươi. Hiện tại tuy chúng ta chữa bệnh
kiếm tiền nhưng sống trên đời phải tuân thủ chữ tín, nếu ta đã đáp ứng
các ngươi thì không thể không tuân thủ đạo lý này. Tử Tiêu phủ là phú

gia ở Giang Nam thì sao, bọn họ đã mời không ít danh y nhưng bệnh cũng
không chữa được, vậy nên chưa chắc sẽ làm chúng ta khó xử. Dù phiền toái thực sự tìm tới cửa cũng không sao, bất quá chúng ta lại rời đi là
được. Ta hiện cũng muốn đi đây đi đó, sau khi trải qua sự kiện ở kinh
thành, các ngươi nghĩ ta còn sợ phiền toái sao chứ?”, Tranh nhẹ nhàng
nói.

“Cô nương nói cũng có đạo lý. Ta đoán Tử
Tiêu phủ này phỏng chừng sẽ không đáp ứng điều kiện của chúng ta. Thất
Xảo Đường chỉ là một y quán nho nhỏ nên không có gì đáng ngại. Chỉ
là…nếu chủ nhân bọn họ thực sự tìm đến nơi này thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”, Tình Tuyết lên tiếng hỏi.

“Làm sao bây giờ?”, Tranh cười hì hì,
“Chúng ta phải đồng ý thôi!”. Thừa dịp Tình Tuyết không chú ý, bút lông
trong tay Tranh nhanh chóng lướt một đường mực trên trán nàng.

“Tại sao cô nương giễu cợt ta?”, Tình Tuyết vừa dậm chân vừa lau trán.

“Nếu hắn thật sự đến đây, ta liền chữa
trị cho hắn. Trước không nói đạo lý của người thầy thuốc, chỉ riêng việc chúng ta kinh doanh kiếm tiền thì tại sao bệnh nhân đến cửa lại không
tiếp nhận? Huống chi khách nhân này lại là đại phú gia nha! Nếu ta có
thể chữa hết bệnh cho hắn, nói không chừng chúng ta sẽ có để tiền du
lịch thiên hạ a!”, Tranh lại cầm bút luyện chữ.

“Cô nương chỉ kinh doanh một thời gian
ngắn mà mở miệng đã nhắc đến tiền tiền tiền, nếu để người trong cốc cùng người trong Liễu phủ biết chuyện này…thật không biết sẽ trở thành thế
nào nữa. Nhưng trước hết ta dám cam đoan Nhị cô nương sẽ không buông
tha cho người!”, Tình Sương vừa lắc đầu vừa nói, nàng dịch chuyển ngọn
đèn đến gần Tranh.

“Biết thì đã sao, người ta muốn nói thế nào cũng được! Đợi nàng nghe được một câu “một văn tiền bức tử anh hùng hảo hán” thì lúc đó nàng cũng sẽ làm như ta thôi?”, Tranh bỉu môi trả lời.

“Cô nương nói đúng! Bất quá, tối nay cô
nương nên ngủ sớm để sáng mai khỏi phải thức dậy muộn, đừng giống như
hôm qua thức đến canh ba”, Tình Sương dặn dò, Tranh gật đầu đồng ý, ba
người gác lại công việc ngày hôm nay.

Ngày tiếp theo, ba người đã thức dậy từ
sớm, sau khi ăn cơm xong liền mở cửa y quán. Ngồi đợi một hồi, người
bệnh không thấy đến nhưng những gia đinh mặc áo xanh ngày hôm qua lại
đến. Ba người vừa nhìn thấy tình hình như vậy liền biết chủ nhân của Tử
Tiêu phủ đã tìm tới cửa, chỉ là không biết bọn họ đến xem bệnh hay gây
chuyện mà thôi! Một lát sau, người cùng xe rầm rộ tiến đến Thất Xảo
Đường, một cỗ xe sang trọng đi trước, thị nữ đi phía sau nhanh chóng
tiến lên đỡ một người từ trên xe bước xuống. Thân thể người nọ cực kỳ
suy yếu, được hạ nhân giúp đỡ tiến vào bên trong Thất Xảo Đường, Tranh
vừa ngẩng đầu nhìn thấy hắn liền không khỏi hít sâu một hơi, tâm trí
sững sờ choáng váng.

Người nọ mặc xiêm y vô cùng đơn giản,
cánh tay phải tựa vào hạ nhân bên cạnh mới có thể đứng vững. Hắn chỉ đi
được vài bước đã ho khụ khụ, hai mắt khép hờ miễn cưỡng đứng tại nơi
này. Nhìn sắc mặt tái nhợt xanh xao của hắn, Tranh liền biết người này
đã bị bệnh tật tra tấn một thời gian dài. Tuy nhiên, điều này không phải là nguyên nhân khiến Tranh khiếp sợ. Gương mặt của nam nhân này…mặc dù
nhìn qua vẫn còn rất trẻ nhưng…hắn cực kỳ giống Bạch Tiên sinh!

Phân phó hạ nhân đỡ người bệnh nằm xuống
chiếc giường sau rèm trúc, Tranh nhìn gương mặt người nọ một hồi mới bắt đầu bắt mạch. Bệnh tình của người này tệ đến không còn có thể tệ hơn
nữa. Có thể vì lúc nhỏ sinh thiếu tháng nên thân thể hắn bẩm sinh đã yếu nhược, chỉ là…trên cổ tay hắn có một đường tơ máu! Tranh im lặng quan
sát một hồi, sau lại đưa cánh tay hắn soi dưới ánh mặt trời để nhìn kỹ
một lần nữa. Lão thiên a!!! Hôm nay như thế nào gặp phải loại bệnh này!

Cho hạ nhân lui xuống, Tranh cau mày hỏi, “Nếu công tử còn muốn giữ lại mạng sống thì mong ngài trả lời chi tiết
những câu hỏi của ta”

Không hổ danh là người đứng đầu Tử Tiêu
phủ, người nọ tuy phải tựa thân thể suy nhược của mình vào giường bệnh
nhưng vẻ mặt lại trầm ổn không một gợn sóng, “Có lời gì xin đại phu cứ
hỏi, nếu ta biết chắc chắn sẽ trả lời”

“Thứ lỗi ta mạo phạm”, Tranh khẽ gật đầu, “Sau khi xem mạch tượng cùng sắc mặt công tử, ta đoán thân thể công tử
bắt đầu đau yếu từ lúc còn nằm trong bụng mẫu thân, nhưng không phải
thai bệnh mà là thai độc. Trên cánh tay công tử có một đường tơ máu,
theo ta được biết thì đó chính là thiên hạ chí độc “Thốn Tương Tư”. Chỉ
là…công tử có biết mình bị trúng độc chứ không phải bệnh?”

Người nọ vẫn nhắm mắt tựa người vào
giường, nhưng sau khi nghe Tranh nói xong liền mở mắt ngạc nhiên, “Đại
phu quả nhiên y thuật cao minh, vừa nhìn qua đã biết đây là “Thốn Tương
Tư”! Vài năm nay ta đã thỉnh rất nhiều danh y, bọn họ xem tới xem lui
cũng chỉ chuẩn đoán đây là thai độc, riêng đại phu lại có thể nói ra ba
chữ “Thốn Tương Tư”, ta thật không uổng công tìm đến tận nơi này!”

Tranh âm thầm tán dương người nọ, quả
nhiên là người thông minh, vừa nghe nàng nói đã đoán được đại khái, nàng không khỏi thở dài, “Thốn Tương Tư là thiên hạ đệ nhất kịch độc, do tám mươi sáu chủng độc vật cùng dược vật chế luyện thành. Trời sinh độc vật cùng dược vật có tương sinh tương khắc, theo lý thuyết mà nói thì loại
độc này không có giải dược. Công tử bị trúng độc từ lúc còn là thai nhi
chứng tỏ mẫu thân của công tử cũng bị trúng độc. Hơn nữa, sau khi lệnh
đường trúng độc liền lập tức sinh ngài ra nên mới không xảy ra hiện
tượng thai chết lưu. Căn cứ vào độc tính của Thốn Tương Tư, công tử vẫn
còn sống đến ngày hôm nay quả thật ý chí hơn người”

Theo y thư trong Thất Tuyệt Cốc ghi lại:
Thốn Tương Tư kịch độc bá đạo nhưng không tích tụ lại một chỗ, loại độc
này một khi nhiễm vào cơ thể sẽ lưu chuyển toàn thân. Một khi đã trúng
độc Tốn Tương Tư mà được trị khỏi bệnh thì cơ thể về sau sẽ không loại
độc nào có thể xâm nhập được. Bị loại độc này xâm nhập vào cơ thể, người trúng độc không chết ngay nhưng cả người sẽ trở nên đau nhức, thời điểm đau dài ngắn còn tùy thể chất của mỗi người. Sau khi cơn đau nhức qua
đi, lục phủ ngũ tạng bắt đầu bị kịch độc thiêu đốt thành tro bụi. Thật
sự là thiên hạ đệ nhất ác tâm dược.


“Ngươi nói chính xác, sự thật đúng là như thế!”, người nọ lại khép mắt, hắn gật đầu cười nói.

“Công tử đã trúng độc nhiều năm như vậy,
nhất định trong lòng công tử vẫn còn ôm một tia hy vọng nên mới có thể
chống đỡ đến tận bây giờ. Nhìn thấy sắc mặt của công tử bình tĩnh như
vậy, nếu ta nói Thốn Tương Tư thiên hạ không có thuốc giải, công tử sẽ
tính thế nào?”

Người nọ cười khẽ, “Đại phu tinh thông y
dược, dĩ nhiên nhìn bệnh đã đoán được. Bệnh tình như vậy mà ta có thể
kéo dài hơi tàn đến hiện tại, quả thật thiên gia đã ưu ái ta lắm rồi!
Sống chết tùy mệnh, phú quý tại thiên, nếu quả thật có giải dược, ta sẽ
cố gắng sống sót bằng bất cứ giá nào. Còn nếu vô phương cứu chữa, ta
cũng không cưỡng cầu. Ta sinh trong phú quý, ba mươi năm sống sung túc,
kẻ hầu người hạ, so với thiên hạ ta đã là người rất may mắn”

Tranh cười nói, “Công tử thật sảng khoái! Thốn Tương Tư vốn không có giải dược nhưng lại có một phương pháp cứu
chữa, chính là dùng ngân châm để châm cứu, dẫn độc từ huyệt vị xuất ra
ngoài. Chỉ là phương pháp này đối với thân thể sẽ gây tổn thương rất
lớn, công tử lại trúng độc nhiều năm nên hiện tại muốn áp dụng biện pháp này cũng không tốt lắm. Ta sẽ kê một phương thuốc, sau khi công tử trở
về phủ liền theo phương thuốc này điều dưỡng thân thể. Với tài lực của
quý phủ, ta nghĩ phải nửa tháng sau mới có thể tiến hành châm cứu. Trước mắt công tử phải đem thân thể bồi dưỡng thật tốt, mời nửa tháng sau lại đến”

Người nọ tuy trong lòng vô cùng mừng rỡ
nhưng hắn dù sao cũng là người có tâm tính trầm ổn nên chỉ mở miệng nói
lời cảm tạ. Tranh cũng không để ý, nàng kê một phương thuốc rồi dặn dò
hắn cách một ngày lại đến đây châm cứu. Cuối cùng, nàng phân phó hạ nhân đến đỡ hắn lên xe.

Nhìn xe ngựa của người nọ dần dần đi xa,
Tình Sương Tình Tuyết mới tiến đến nhìn Tranh một cách hoang mang. Tranh biết các nàng đang suy nghĩ điều gì, nàng nói, “Ta biết lần này sẽ can
hệ đến đại phú gia, ta cũng biết trong đó có nguy hiểm, nhưng vô luận
thế nào, người này…ta muốn cứu”

“Cô nương một khi đã biết sẽ có nguy
hiểm, vì sao vẫn còn muốn cứu?”, tính tình của Tình Tuyết so với Tình
Sương có phần hấp tấp, vừa nghe Tranh nói xong liền lập tức hỏi.

“Gương mặt của người nọ rất giống với
người đã nuôi ta từ nhỏ”, Tranh xoay người sang chỗ khác, khóe mắt rưng
rưng, “Thú vật còn biết báo ân, huống chi con người? Ta đã không thể báo ân với người đó, bây giờ nhìn thấy người này…cũng tốt. Chỉ là công ơn
dưỡng dục kia…cả đời này ta cũng không báo đáp được!”

***

Người nọ về sau cứ cách một ngày lại
đến Thất Xảo Đường châm cứu một lần, Tranh cùng hắn dần dần trở nên quen thuộc. Nguyên lai người này đứng đầu Tử Tiêu phủ ở Giang Nam gọi là
Trần Quyết. Trần gia cha truyền con nối, việc kinh doanh càng ngày càng
tốt. Trần Quyết tuy thân thể yếu nhược nhưng hắn thông minh quả quyết,
Tử Tiêu phủ do hắn quản lý rất phát đạt, chuyện này vốn dĩ cũng không dễ dàng gì. Quen biết với hắn một thời gian, trong lòng Tranh âm thầm so
sánh hắn với Bạch tiên sinh. Luận tài học, tuy hắn kiến thức uyên bác,
lịch lãm kinh thư nhưng dù sao cũng không bằng Bạch tiên sinh “tài hoa
hoành dật”. Luận tính tình, Bạch tiên sinh ôn hòa từ ái hơn hắn vài
phần. Nhưng cả hai người đều giống nhau ở cử chỉ khoáng đạt, mỗi khi
Tranh nói chuyện cùng hắn, nàng đều không tự chủ tìm kiếm bóng dáng của
Bạch tiên sinh thông qua ánh mắt của hắn.

Trần Quyết cũng là một người cực kỳ thông minh tinh tế, hắn dần dần phát giác những khi Tranh nhìn hắn nhưng tâm
trí nàng không đặt nơi hắn. Tuy nhiên, hắn cũng không hỏi nhiều, ai
cũng có bí mật trong lòng, làm sao có thể hỏi hết được? Hai người đều là người thông minh bác học, ngoài những lúc trị bệnh thì bọn họ cũng thảo luận đôi chút về cầm kì thư họa, dược lí tạp học, cả hai đều nhận ra
đối phương không phải là nhân vật tầm thường, sự tôn trọng lẫn nhau cũng theo đó mà gia tăng.

Vào một buổi tối, Tranh cùng Tình Sương
Tình Tuyết vừa thay đổi xiêm y để lên giường nghỉ ngơi thì đột nhiên
nghe được tiếng gõ cửa vội vàng từ bên ngoài. Thanh âm rất lớn, giữa đêm tối yên tĩnh lại càng vang dội hơn nữa. Trấn tĩnh lại, nàng nghe thấy
bên ngoài có người quát to, đúng là thanh âm của quản gia Tử Tiêu phủ,
“Đại phu! Đại phu! Chủ nhân nhà chúng ta phát bệnh! Bây giờ đang ở ngoài cửa, thỉnh đại phu mau chóng mở cửa!”

Ba người bị sự tình ngoài ý muốn này dọa
hoảng hồn, bọn họ không biết phải làm thế nào, chỉ có thể đứng ngẩn
người. Tiếng quát tháo bên ngoài càng lúc càng lớn, càng lúc càng vội
vàng, ba người vẫn đứng như vậy, làm sao có thể đi ra mở cửa được? Tình
huống này…nếu thay nam trang thì người bệnh sợ là không ổn!

Tranh cắn răng hướng ra ngoài cửa gọi to, “Quản gia, lệnh cho toàn bộ hạ nhân lui ra ngoài, chỉ để lại một người
giúp đỡ chủ tử của ngươi!”

Bên ngoài ồn ào một hồi, đám hạ nhân của
Tử Tiêu phủ tự động lui ra ngoài. Tranh nhìn Tình Sương Tình Tuyết nói,
“Mở cửa”. Hai người không nói gì, lúc này không thể không mở cửa.

Quản gia ôm Trần Quyết tiến vào, vừa
ngẩng đầu lại phát hiện trong phòng chỉ có ba vị cô nương đang đứng, hắn không khỏi chấn động. Nhưng dù sao hắn cũng xuất thân từ Tử Tiêu phủ
hiển hách nên có thể lập tức trấn định lại, Tranh phân phó hắn đưa Trần
Quyết đang hôn mê nằm xuống giường.

Trần Quyết vừa mở mắt liền nhìn thấy Tranh mặc nữ trang, hắn kinh ngạc lắp bắp, “Ngươi…”

“Im lặng! Tình huống của ngươi không thể để chậm trễ. Tình Sương Tình Tuyết, chuẩn bị ngân châm!”

Tranh cầm cổ tay hắn xem mạch, sắc mặt
của hắn đã biến đổi, mạch đập rất mạnh. Đáng chết! Quả nhiên là thiên hạ đệ nhất kịch độc, không ngờ lại xảy ra biến cố. Bất chấp hiện tại thân
thể của hắn đã điều dưỡng như thế nào, đêm nay nếu không tiến hành chữa
trị thì Trần Quyết sẽ phải mất mạng”

Ngân châm được mang đến, nàng đặt từng
ngân châm lên ngọn đèn tẩy trùng một lần, sau khi rửa sạch tay, nàng cầm châm bắt đầu hạ mạch. Tranh tập trung toàn bộ tinh thần lên các huyệt
đạo, quá trình này không thể có bất kỳ sai sót nào, chỉ cần run tay một
lần sẽ phải đánh đổi bằng một mạng người. Mồ hôi lạnh tuôn ra, ba người
bên cạnh đều ngừng thở, không ai dám gây ra bất kì tiếng động nào.

Một đêm khẩn trương căng thẳng, vầng thái dương dần dần xuất hiện, toàn bộ ngân châm đều được cắm trên huyệt đạo. Tranh lảo đảo đứng dậy, đầu nàng đau nhức, suýt chút nữa đã ngã xuống
đất, Tình Sương Tình Tuyết nhanh chóng bước lên phía trước đỡ kịp thời.
Tranh tựa vào khuỷu tay các nàng rồi nhẹ nhàng phân phó quản gia, “Ngươi ở trong này, trong vòng một canh giờ, đừng cho hắn cử động, tránh để
ngân châm lệch khỏi huyệt đạo”. Quản gia khom người cảm tạ, Tình Sương
Tình Tuyết dìu Tranh trở vào nội thất.

Liệu pháp chữa trị này cực kỳ hiệu quả,
tuy nhiên nếu người châm cứu không có y thuật vững vàng sẽ không dám hạ
châm. Cuối cùng Thốn Tương Tư đã được giải, nhưng vì liệu pháp châm cứu
này gây tổn thương rất lớn đối với thân thể nên Trần Quyết so với trước
khi giải độc lại càng suy yếu hơn. Lại nói đây chỉ là hiện tượng tạm
thời, với tiền tài và thế lực của Tử Tiêu phủ, chỉ cần tìm linh dược rồi từ từ điều dưỡng liền có thể đem thân thể của hắn phục hồi như người
bình thường. Hiện tại hắn đã hôn mê hai ngày liền, vì không thể tùy tiện di chuyển nên hắn vẫn tịnh dưỡng tại Thất Xảo Đường, tại căn phòng mà
Tranh thường dùng để đọc sách luyện chữ. Tử Tiêu phủ muốn phái nhiều
người đến hầu hạ nhưng lại sợ gây thêm phiền toái cho Tranh nên chỉ lưu
lại quản gia cùng hai nha hoàn khéo léo.

Hiện tại, Tranh đang ngồi tại y quán xem
bệnh, Tình Sương Tình Tuyết phụ trách bốc thuốc, nhìn thấy Tranh vẫn
bình tĩnh như thường, Tình Tuyết lên tiếng hỏi, “Cô nương, Trần công tử

kia vẫn còn chưa tỉnh lại, nếu hắn vẫn như thế thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Tranh mỉm cười, “Yên tâm, độc tính khẳng
định đã được giải trừ, hắn nhất định sẽ tỉnh, ta không dám lấy mạng sống của ba người chúng ta ra đùa giỡn a!”

Trong phòng, Trần Quyết chậm rãi mở to
mắt, hắn cảm thấy mí mắt mình như có ngàn cân đè nặng, muốn chớp mắt
cũng vô cùng gian nan. Quản gia cùng nha hoàn hầu hạ nhìn thấy hắn đã
tỉnh liền mừng rỡ vô cùng, bọn họ vội vàng chạy đến báo tin cho Tranh.

Tranh viết xong đơn thuốc cho người bệnh
rồi đi vào thư phòng, sau khi quan sát sắc mặt và bắt mạch cho Trần
Quyết, nàng nói, “Một khi đã tỉnh sẽ không còn chuyện gì nữa, sau này
chỉ cần dùng thuốc bổ để bồi dưỡng thân thể là được. Hiện tại hắn chỉ có thể ăn chút cháo, các ngươi mang đến cho hắn ăn. Ta muốn hắn ở lại đây
thêm nửa ngày để theo dõi, đêm nay các ngươi có thể đem hắn trở về điều
dưỡng”

Quản gia gật đầu lắng nghe, Tranh xoay
người đi ra ngoài, quản gia đứng phía sau vẫn còn khom người, khi hắn
quay đầu nhìn lại thì trông thấy Trần Quyết vẫn còn dõi theo bóng dáng
của nàng, trong lòng hắn cả kinh liền vội vàng cúi đầu xuống.

Nha hoàn dìu Trần Quyết tựa đầu vào
giường rồi mang cháo đến cho hắn ăn. Trần Quyết ăn chút cháo, đến lúc
này mới cảm nhận được khí lực trong người. Hắn nhìn quanh căn phòng một
lượt, nơi này bày trí đơn giản thanh tĩnh, cạnh giường còn đặt một thư
án, trên thư án là vô số trang giấy Tranh dùng để luyện chữ.

“Mang giấy trên bàn đến cho ta xem”, Trần Quyết nhìn thấy trên trang giấy có chữ liền phân phó quản gia mang tới. Quản gia không dám trái lời liền tiến lên mang những trang giấy cung
kính hai tay dâng cho hắn. Trần Quyết đưa tay tiếp nhận, hắn chăm chú
nhìn câu thơ được viết bằng nét bút thanh tú thoát tục trên giấy.

Giang Nam hảo, phong cảnh cựu
tằng am. Nhật xuất giang hoa hồng thắng hoả, xuân lai giang thuỷ lục như lam. Năng bất ức Giang Nam?

(江南好,风景旧曾谙。日出江花红胜火,春来江水绿如蓝。能不忆江南?)

Giang Nam ức, kỳ thứ ức ngô cung. Ngô tửu nhất bôi xuân trúc diệp, ngô khuê song vũ tuý phù dung. Tảo vãn phúc tương phùng.

(江南忆,其次忆吴宫。吴酒一杯春竹叶,吴娃双舞醉芙蓉。早晚复相逢。)

Giang Nam ức, tối ức thị Hàng Châu. Sơn tự nguyệt trung tầm quế tử, quận đình chẩm thượng khán triều đầu. Hà nhật canh trọng du?

(江南忆,最忆是杭州。山寺月中寻桂子,郡亭枕上看潮头。何日更重游?)

Trần Quyết buông mảnh giấy trong tay, hắn cảm thấy tâm hồn của mình đang bay bổng. Tuy không biết Hàng Châu
là nơi nào, ra sao, nhưng có lẽ nơi ấy cũng sẽ nhu mĩ thanh lệ như từng
câu từ uyển chuyển trong bài thơ này. Hắn lại nhớ tới Tranh ngày thường
thoát tục tiêu sái, trí tuệ cơ mẫn, vừa rồi lại trông thấy bộ dáng nữ
nhi của nàng, tâm tư của hắn đã động lại càng thêm động.

Thanh âm cao vút của thúy điểu truyền đến, lại có thư!

“Cuối cùng cũng trở lại, cô nương đã chờ
nó vài ngày nay”, Tình Sương vươn tay để thúy điểu đáp xuống, nàng lấy
ra một phong thư.

“Đã về rồi sao!”, Tranh nhìn thấy có thư
đến liền từ trong phòng chạy ra. Mấy ngày trước thúy điểu mang theo thư
của Tĩnh Mẫn đến đây, nói là từ sau khi nàng rời đi, sự tình trong kinh
thành hết thảy đều như bình thường, bảo nàng không cần lo lắng. Tranh
cùng Trưởng công chúa trải qua việc này liền trở nên tâm đầu ý hợp, cả
hai đều không phải là người coi trọng lễ tiết nên quyết định dùng danh
tính để xưng hô. Khuê danh của Trưởng công chúa là “Tĩnh Mẫn”, “Tĩnh” là họ, “Mẫn” là khen ngợi nàng thông minh nhanh nhẹn. Lần này thúy điểu
mang đến tin tức từ Liễu phủ, nói là thánh y của Thất Tuyệt Cốc đã đến
kinh thành, hiện đang trú tại Liễu phủ và sẽ ở lại đó thêm vài tháng
nữa. Tranh cũng đã khá lâu chưa gặp thánh y, mặc dù rất tưởng niệm nhưng không thể trở về gặp.

Hai người đang xem thư thì Tình Tuyết bỗng vội vàng đi tới, “Cô nương, xảy ra chuyện rồi, Tử Tiêu phủ mang lễ vật đến!”

“Có gì không tốt? Chúng ta du lịch thiên
hạ phải cần có ngân lượng a, mang đến càng nhiều thì càng tốt chứ sao?”, Tranh mỉm cười.

“Cô nương, trong số lễ vật mang đến có
một đôi nhạn thật lớn”, lời này vừa nói ra, Tranh cùng Tình Sương đều
thay đổi nét mặt, muốn cười không thể cười được nữa.

Theo lễ tiết của quốc gia này, “đại nhạn” là thứ không thể tùy tiện mang tặng lễ, chỉ khi hai gia đình đính ước
hôn lễ thì nhà trai mới đưa đến nhà gái làm tín vật cầu hôn. Theo Tranh
được biết thì Trần Quyết đã có một thê hai thiếp, Tử Tiêu phủ đưa tới
“đại nhạn” là có ý gì? Nếu Tranh nhận lễ vật, đó chẳng phải là nàng đã
đồng ý rồi sao? Không được, “đại nhạn” dĩ nhiên phải trả lại cho quản
gia mang trở về.

Tranh càng nghĩ càng cảm thấy bất an,
nàng trằn trọc đến nửa đêm vẫn không ngủ được. Tình Sương Tình Tuyết
đang chuẩn bị thu dọn hành lý để đề phòng có biến thì sẽ lập tức rời đi.

Có người gõ cửa! Tranh sợ đến nhảy dựng
lên. Tình Sương ấn nàng ngồi xuống, sau khi bê đến một tách trà cho nàng liền đi ra ngoài mở cửa, người đứng bên ngoài là hai nha hoàn lúc trước đã đến nơi này chăm sóc Trần Quyết tại thời điểm hắn vẫn còn hôn mê.

“Cô nương vạn phúc”, hai nha hoàn khom người hành lễ, “Phu nhân thỉnh cô nương qua phủ nói chuyện”

“Là Trần phu nhân sao?”, Tranh miễn cưỡng cười nói, “Xin thứ lỗi, thân thể ta cảm thấy không thoải mái, không thể đến gặp người, ngày khác ta sẽ đến tạ tội sau”

“Phu nhân lệnh nô tì truyền lời đến cô
nương, phu nhân nói là chỉ cần cô nương còn ở lại Giang Nam một ngày thì muốn trốn cũng trốn không thoát lòng bàn tay của phu nhân. Cô nương là
người thông minh, thỉnh cô nương qua phủ nói chuyện”, hai nha hoàn không những không lùi mà còn tiến tới.

Tranh vừa nghe nói thế liền biết việc hôm nay không thể trì hoãn, nàng đành mỉm cười lên tiếng, “Vậy làm phiền
hai vị tỷ tỷ chờ một lát, ta vào phòng thay đổi xiêm y liền đi theo hai
người. Dù sao người được Trần phu nhân mời đến là “cô nương”, hiện tại
ta đang cải trang nam tử cũng không phù hợp lắm”. Nói xong, Tranh cùng
Tình Sương Tình Tuyết trở về phòng.

Trong nội thất, ba người không nói một
lời mà lặng lẽ thay đổi xiêm y. Tình Sương Tình Tuyết thuở nhỏ tập võ
nên mắt tinh tai thính, vừa rồi bọn họ đã nghe được rất nhiều tiếng bước chân bên ngoài Thất Xảo Đường, xem ra hôm nay không thể không đi. Cho
dù bọn họ muốn bỏ trốn, theo như nha hoàn kia nói, chỉ cần bọn họ còn ở
tại Giang Nam thì chắc chắn sẽ trốn không thoát người của Tử Tiêu phủ.
Hôm nay, Tranh chỉ có thể đến gặp Trần phu nhân, mọi việc…tùy cơ ứng
biến.

Tranh để tâm trí dần dần ổn định, mới vừa rồi trong lòng đại loạn, hiện tại nàng đã trấn tĩnh lại, phỏng chừng sự tình hôm nay có lẽ cũng không đến nỗi nào. Lúc trước khi còn ở kinh
thành thì ngay cả “người kia” cũng đã từng đối mặt qua, hôm nay hy vọng
“người này” không giở trò gì. Tóm lại, mục đích của hai người căn bản
cũng giống nhau, Trần phu nhân dĩ nhiên không muốn để trượng phu nạp
thiếp, nàng cũng không muốn gả cho Trần Quyết, đến lúc đó nàng chỉ cần
mang ý nguyện của chính mình nói rõ, để xem Trần phu nhân còn có thể nói gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận