Đế Vương Công Lược

Cuối mùa xuân chính là lúc bắt đầu mùa vụ, dân chúng đã nghỉ ngơi suốt mùa đông nên trông ai cũng hăng hái nhiệt tình. Đi qua nhiều thành trấn, hai bên bờ sông, kênh đào rộn ràng náo nhiệt tiếng người, là minh chứng cho tháng ngày thịnh thế phồn hoa.

Sở Uyên nhìn thấy trong lòng cũng vui vẻ rất nhiều.

“Hoàng thượng.”Ngày hôm đó, Tứ Hỉ công công mang áo choàng khoác lên người hắn, nói: ” Kế tiếp chính là thành Vân Thủy.”

Sở Uyên gật đầu, cũng không nói gì mà tiếp tục thất thần nhìn xa xăm.

Tri huyện ở thành Vân Thủy tên là Lưu Bật, một người họ hàng xa của Lưu Cung. Tuy chỉ là một chức quan thất phẩm nho nhỏ nhưng trong triều cũng có không ít người ước ao. Kênh đào vừa mở, tiền bạc cũng đỏ về, dù là xuôi nam buôn diêm, bắc thượng buôn muối, hay cùng người Tây Dương mua bán lá trà đồ sứ đều phải đi qua thành Vân Thủy nhỏ bé này. Cho dù không muốn tham lam thì cơ hội kiếm bạc cũng đầy rẫy, hơn hẳn những nơi thâm sơn cùng cốc khác. Vì vậy mới nhìn sơ qua Lưu Bật thấy rõ ràng nhất chính là ….béo núc ních!

Dù biết Sở Uyên muốn đến Giang Nam nhưng Lưu Bật cũng không có quá nhiều lo lắng. Trên sổ sách không có bất kì sai sót gì, trong phủ nha lại đều là người của hắn, mỗi người mỗi người đều là con ong giống nhau, ràng buộc lẫn nhau, không cần losẽ có người đứng ra cáo trạng. Hơn nữa còn có Cụ Lưu trong vương thành, là chỗ dựa cực kì vững chắc, nhiều năm sau nữacũng sẽ không bị lật đổ. Vì vậy sáng sớm ngày hôm đó, hắn khệ nệ tắm rửa thay y phục rồi mang theo thuộc hạ tớibến tàu tiếp giá. Dân chúngcũng ùa lại bao vây tứ phía, ánh mắt long lanh chờ gặp Hoàng thượng.

Lúc chính ngọ, thuyền lớn cuối cùng cũng chậm rãi cập bến, lá cờ màu vàng treo trên cột buồm mãnh liệt lay động, hai hàng Ngự lâm quân cầm đao sóng vai đứng hai bên mép thuyền, dưới ánh mặt trời lóe ra hàn quang làmlòng người sợ hãi.

“Hạ quan cung nghênh Hoàng thượng!” Lưu Bật mang người quỳ xuống đón chào, dân chúng cũng rầm rập quỳ xuống theo.

Trong một tiểu viện cách đó không xa, Diệp Cẩn đang phơi thảo dược, dường như không nghe thấy âm thanh ầm ĩ kia.

“Thật không muốn tới xem?” Bạch Lai Tài trong lòng ngứa ngáy.

“Ngươi muốn đi thì đi đi, ta cũng không giữ ngươi lại.” Diệp Cẩn nâng sàng thảo dược đứng dậy. ” Hoàng thượng cũng là người, hai con mắt một cái mũi, vì sao phải đặc biệt tới quỳ đợi xem?”

” Ngược lại cũng phải.” Bạch Lai Tài ngồi xổm trên ghế, suy nghĩ một lúc lại đứng lên: ” Nhưng mà ta vẫn muốn tới xem, biết đâu còn được phát bạc a.” Dù sao đó cũng là Hoàng thượng.

Diệp Cẩn vô cùng hối hận vì đã mang hắn xuống núi.

Sở Uyên xuống thuyền, Lưu Bật tươi cười ngẩng đầu lên: ” Hoàng thượng.”

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, có dân chúng gan lớn len lén nhìn, sau đó không nhịn được tán thưởng trong lòng, Hoàng thượng lớn lên thật anh tuấn. Ngọc quan trên đầu giữ mái tóc đen thẳng, dung mạo trong sáng như sao, sống mũi thẳng, khí chất sạch sẽ quý phái, không giận mà uy.


“Ái khanh hãy bình thân.” Sở Uyên tự mình tiến tới đưa tay nâng hắn dậy.

Lưu Bật cười đến mặt đầy nếp nhăn, sau đó tiếp tục chào hỏi: “Tứ Hỉ công công, Thẩm Tướng quân.”

“Thành Vân Thủy phồn hoa náo nhiệt quá.” Thẩm Thiên Phàm nói: ” Lưu đại nhân đúng là quản lý có phương pháp.”

“Thẩm Tướng quân quá khen, đây vốn là bổn phận của hạ quan.” Lưu Bật nghiêng người tránh đường.” Trong phủ đã chuẩn bị xong yến hội, mời Hoàng thượng di giá.”

Trong đám người có một lão già đang cắn hạt dưa xem náo nhiệt, còn cố sức rướn cổ nhón chân lên để nhìn rõ hơn, nhìn biết ngay là một người nhiều chuyện. Cho đến khi loan giá đi xa mới lưu luyến trở về nhà.

“Không nhận được bạc?” Thấy hắn ủ rủ tiến vào tiểu viện, Diệp Cẩn chế nhạo.

“Hoàng thượng cũng keo kiệt như vậy?” Bạch Lai Tài ngồi trên ghế căm giận nói: ” Nhìn qua thật giống ngươi, còn tưởng cũng là người thiện tâm, kết quả đừng nói là bạc, ngay cả một cái bánh bao cũng không có.”

“Ngươi nói hắn giống ai?” Mắt Diệp Cẩn mắt lộ hung quang.

Bạch Lai Tài nhanh chóng đáp: “Ta!!”

Diệp Cẩn hừ lạnh một tiếng, nâng cằm bình tĩnh trở về phòng.

Bạch Lai Tài vỗ ngực thở ra một hơi, thật là dữ a….

Sở Uyên không thích phô trương nên Lưu Bật cũng không dám mở tiệc lớn, món ăn tuy nhiều nhưng đều là mấy món dân dã trong gia đình, rượu cũng là loại rượu Hưng Hoàng bình thường. Sở Uyên cùng mọi người trò chuyện vài câu về việc thay đổi tuyến kênh xong cũng không hỏi chuyện khác mà cho mọi người giải tán rồi trở về viện nghỉ ngơi, ngay cả quan viên nơi khác cũng không được triệu kiến.

Trái lại Lưu Bật thở phào nhẹ nhõm, hắn cho rằngHoàng thượng ít nhiều sẽ kiểm tra sổ sách, ai ngờ cũng không hỏi một câu.

Dựa theo kế hoạch định trước, Sở Uyên sẽ ở lại nơi này hai ngày chờ đội thuyền bổ sung lương thực đầy đủ rồi tiếp tục xuôi nam đến thành Thiên Diệp. Ai ngờ ở thành Vân Thủy tới ngày thứ hai liền phát sốt, đại khái là do mấy ngày trước ở trên sông hứng gió bị nhiễm lạnh. Theo lời ngự y điều dưỡng năm ngày mới có chút tinh thần.

“Nghe nói Hoàng thượng nhiễm phong hàn.” Trong tiểu viện, Bạch Lai Tài dùng khuỷu tay đâm đâm Diệp Cẩn: ” Ngươi là đại phu, cần phải mạnh dạn tiến cử, nếu vận khí tốt nói không chừng còn có thể vào cung làm ngự y.”


“Lão tử đi làm ngự y cho hắn?” Diệp Cẩn phẫn nộ ném qua một bầu phân tằm, chống nạnh nói: ” Nghĩ thật đẹp a!”

Bạch Lai Tài ôm đầu chạy ra ngoài.

Đại phu là muốn ăn thịt người hay sao….

Lần này Lưu Bật có chút lo lắng, cũng không phải sợ Sở Uyên ở lâu sẽ xảy ra chuyện không may, dù sao cũng chỉ là bị nhiễm phong hàn mà thôi. Hắn lo lắng chính là không biết chuyện Sở Uyên nhiễm phong hàn là thật hay giả, nếu là giả thì là vì mục đích gì.

“Đại nhân lo lắng nhiều thôi.” Quản gia trong nha môn tên là Lưu Mãn xem ratrấn định hơn hắn nhiều, chậm rãi cuộn tay áo nói: ” Hoàng thượng nhiễm bệnh, ngươi với ta chỉ cần tận tâm chăm sóc, cần gì suy nghĩ những chuyện khác?”

Lưu Bật muốn nói lại thôi, nhất thời không biết trong hồ lô của hắn lại có thuốc gì, muốn hỏi nhiều lại không dám, cả người đều lo sợ bất an, mãi đến giờ đi ngủ vẫn bộ dạngtâm sự nặng nề, trằn trọc lui tới khiến tiểu thiếp oán giận.Mãi tớihừng đông mới vất vả buồn ngủ nhưng vừa nhắm mắt lại bị Ngự lâm quân từ trên giường lôi xuống.

“Thẩm Tướng quân, Thẩm Tướng quân làm vậy là sao a?” Lưu Bật sợ hãi tột độ.

“Người đâu, đem tên nghịch tặc này nhốt vào đại lao.” Thẩm Thiên Phàm lạnh lùng ra lệnh.

Nghịch tặc? Lưu Bật mặt mũi trắng bệch, vừa muốn kêu oan lại bị lôi xuống tống thẳng vào nhà giam.

Ngự lâm quân bao vây xung quanh nha môn tri huyện, sáng sớm có dân chúng nhìn thấy cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, về nhà bàn với nương tử, đều nghĩ là hành vi tham ô của Lưu Bạt mấy nam nay bị bại lộ nên mới bị Hoàng thượng tróc nã hạ ngục, mãi đến tối mịt mới có tin tức truyền ra, nghe nói là ngự y tra được trong thức ăn mà Lưu phủ đưa lên cho Hoàng thượng có độc.

Hạ độc Hoàng thượng a…. Dân chúng nghe xong mặt mũi trắng bệch, diệt môn tru di cửu tộc – tội lớn như vậy mà cũng có người dám to gan liều lĩnh làm??

Tin tức truyền tới tai Diệp Cẩn, Bạch Lai Tài dè dặt nhìn hắn chăm chú: ” Hoàng thượng trúng độc rồi, đại phu không qua xem một chút sao?”

Diệp Cẩn hung hăng buông cái chày ra: ” Ta cùng hắn lại không quen!”


“Bệnh nhân trong thiên hạ này nhiều như vậy, đại phu sao có thể quen hết được.” Bạch Lai Tài nói: ” Vẫn là người nào có bệnh thì xem người đó.”

Diệp Cẩn bị hắn ầm ĩ đến phiền lòng, dứt khoát ra ngoài đường đi dạo.

Nha môn sớm đã như tường đồng vách sắt, không chỉ có ngự lâm quân Sở Uyên mang tới mà còn có quân đội từ nơi khác được Thầm Thiên Phàm điều động. Lúc Diệp Cẩn mới nghe tin còn có chút rối loạn, nhưng sau đó lại từ từ hiểu rõ – Nếu là không hề phòng thủ bị hạ độc, thì ai lại đem một số lượng lớn quân đội an bài ở phụ cận như thế, chỉ chờ hôm nay tới đây bắt nghịch tặc?

…………….

Hừ!!!

Diệp thần y tức tối giậm chân, thờ phì phì đi tìm quán ăn hạ hỏa.

Lúc còn nhỏ giả bệnh khi dễ lão tử, giờ trưởng thành rồi vẫn không thay đổi gì, quả thực không thể nào đồng tình được!!!

“Hoàng thượng.” Trong thư phòng nha môn, Thẩm Thiên Phàm nói: ” Bản cung đã viết xong, Lưu Bật cũng ký tên, mạt tướng sẽ ngay lập tức dẫn người về Vương thành.”

Sở Uyên gật đầu: ” Chuyến đi này nguy hiểm, làm phiền Tướng quân rồi.”

“Đây là bổn phận của mạt tướng.” Thẩm Thiên Phàm nói: ” Chỉ là Tây Nam Vương còn đang ở vương thành…”

“Hắn sẽ không làm khó ngươi.” Sở Uyên cắt đứt hắn: “Nếu thật sự không nhịn được thì để tự hắn tới Giang Nam tìm trẫm.”

“Dạ.” Thẩm Thiên Phàm cúi đầu nhận lệnh. Sau khi rời khỏi thư phòng thì dẫn theo mười người ra roi thúc ngựa suốt đêm, âm thầm trở về vương thành.

Lưu Bật sợ tội tự sát trong ngục, gia quyến lưu vong Hải Nam, tân tri huyện mười ngày sau tới nhậm chức, quân đội thay thế thủ vệ ở cửa thành ngày ngày tiến hành kiểm tra toàn bộ dân chúng, ngay cả con ruồi cũng không thể thoải mái ra vào thành. Trong khoảng thời gian ngắn bầu không khí trong thành vô cũng nghiêm túc, đi dạo trên đường thôi cũng thấy buồn bực trong lòng.

Diệp Cẩn bắt đầu suy nghĩ xem có nên đi tới nơi khác ở một thời gian, chờ nơi này yên tĩnh lại thì trở về.

” Đại phu không thể đi được.” Bạch Lai Tài kéo bọc y phục của hắn không buông tay. ” Tối hôm qua ta xem tinh tượng—-“

“Ngươi còn biếtxem tinh tượng?” Diệp Cẩn ghét bỏ cắt đứt hắn.

” Đương nhiên biết.” Bạch Lai Tài gật đầu.


Diệp Cẩn hỏi: ” Xem được cái gì?”

Bạch Lai Tài đáp: ” Dê vào miệng sói.”

Diệp Cẩn lắc đầu: ” Nếu như ngươi ở bên đường coi tướng số, chắn chắn sẽ không kiếm nổi một văn tiền.” Miệng không nói được lời hoa mỹ thì thôi đi, ít ra cũng phải biết nói vài câucát lợi chứ, dê vào miệng sói là có ý gì.

“Hoàng thượng lật tung phủ Lưu Bật cũng không tìm ra bao nhiêu bạc.” Bạch Lai Tài tấm tắc nói: ” Hắn chính là một tham quan a, chim nhạn bị rút lông.”

“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Diệp Cẩn nhíu mày.

“Bạc đi đâu, chỉ cần hỏi thủ lĩnh toán quân đội được điều động tới – Tằng đại nhân- chắc sẽ rõ ràng ngay a.” Bạch Lai Tài liếp tục cắn hạt dưa.

Diệp Cẩn bất chợt đứng lên.

“Nghe nói Thẩm Tướng quân đã trở về vương thành.” Bạch Lai Tài không nhanh không chậm nói: ” Lưu Bật đã chết, nhưng ai có thể chắc chắn hắn trước đây chính là chủ trì ở nha môn tri huyện?”

Diệp Cẩn dậm chân, xoay người ra khỏi nhà.

Trong nha môn, Huyện lệnh mới được điều tới – Lâm Vĩnh- bị trói gô lại nhốt vào địa lao.

Quân đội đông nam trong một đêm làm phản hơn phân nửa, yên lặng bao vây Sở Uyên trong phủ nha.

Sở Uyên chắp tay đứng trong viện, lạnh lùng nhìn Lưu Mãn và thống lĩnh quân đội đông nam -Tằng Tuyên.

“To gan!” Tứ Hỉ công công che ở trước người Sở Uyên: ” Còn không mau lui ra!!”

Lưu Mãn đều đều giọng nói: ” Chuyên đến nước này kính xin Hoàng thượng ở đây thêm vài ngày, chờ tin tức trong vương thành tới rồi đi cũng không muộn.”

” Giỏi lắm.” Sở Uyên vẫn không đếm xỉa gì hắn, chỉ lạnh lùng nhìn Tằng Tuyên. ” Trẫm thật sự nhìn lầm ngươi.”

Tằng Tuyên mặt mũi tái nhợt không nói được câunào- Hắn vốn chỉ là tên khuân vác nho nhỏ trong quân đội đông nam,nhờ Sở Uyên bồi dưỡng cất nhắc mới có thể làm được thống lĩnh đại quân. Nhưng rồi khi quyền lực trong tay ngày một nhiều, khó tránh được sinh lòng tham niệm nên mới bị Lưu Bật nắm nhược điểm. Sở Uyên trước nay trừng trị tham quan ô lại đều không hề nương tay, dù sao thì cũng chết nên bất đắc dĩ phải cùng Lưu phủ cấu kết làm loạn, nhưng không ngờ đối phương lại lớn gan đến vậy.

Chẳng qua là chân đã lỡ dẫm lên thuyền giặc, coi như đằng trước là tử lộ cũng phải cứng rắn lì lợm ngồi lên thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui