Thư từ Truy Ảnh Cung và Nhật Nguyệt sơn trang cũng lục tục đưa tới. Vì trước khi rời đi Triệu Ngũ đã dặn đi dặn lại rồi nên tất nhiên Tần Thiếu Vũ cũng sẽ không vác miệng đi nói lung tung, trong thư cũng chỉ nói là đáp ứng yêu cầu của Sở Uyên, sẽ phái thuộc hạ trên đảo Nhiễm Sương tới Nam Dương trước để giám thị động tĩnh nơi đó. Về phần Diệp Cẩn thì lại vạn phần không hiểu, vì sao ca ca của mình lại để ý đến Thiên Thần Sa và Kim Tàm Tuyến như vậy? Nhưng cũng sống chết không chịu nói ra người nào trúng cổ.
Bên trong Nhật Nguyệt sơn trang, Thẩm Thiên Phong nói: ” Nếu Hoàng thượng đã không chịu nói thì cần gì phải cố gắng hỏi.”
” Ta không có hỏi a.” Diệp Cẩn thêm nước sôi vào bình trà, cảm thấy rất là buồn bực. Trước giờ hắn vốn chẳng có hứng thú gì với Thiên Thần Sa, nhưng không chịu nổi lâu lâu lại sẽ thu được một phong thư, dần dần khó tránh khỏi hiếu kỳ, có lúc nửa đêm nhớ tới, quả thực chính là rối bời tâm can.
” Nếu thật sự muốn biết như vậy, hay là ta mang ngươi tới vương thành?” Thẩm Thiên Phong nói: ” Gặp mặt rồi, hỏi sẽ biết.”
” Ngươi cho rằng hắn là ai, kẻ ngốc đầu đường hay sao?” Diệp Cẩn vỗ vỗ lồng ngực Thẩm Thiên Phong: ” Trong thư không chịu nói, gặp mặt lại càng không nói, nếu hỏi hắn thấy phiền sẽ thuận miệng bịa ra một người, ta và ngươi cũng không thể nào biết được.”
Thẩm Thiên Phong nói: ” Nếu chuyện này thật sự gấp gáp thì cho dù ngươi không cần hỏi Hoàng thượng cũng sẽ nói, cần gì phải nóng vội chút thời gian này.”
” Thiên Thần Sa…” Diệp Cẩn chống cằm: ” Hay là lúc nào đó ta tự mình đi Nam Dương một chuyến xem thế nào.”
Thẩm Thiên Phong nói: ” Được.”
” Được?” Diệp Cẩn hoàn hồn: ” Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đường ra biển xa xôi như vậy, sợ là thời gian đi về một năm cũng không đủ.” Là trưởng tử của Thẩm gia, lại là minh chủ võ lâm đương nhiệm, nào có nhiều thời gian rãnh rỗi như thế.
Thẩm Thiên Phong cười cười: ” Một năm thì một năm, Nam Dương mà thôi, ngươi muốn đi, ta tất nhiên sẽ đi cùng ngươi.”
Diệp Cẩn chớp chớp mắt, cảm thấy lúc người này ngu ngốc một chút thì mặt mày đúng là vô cùng anh tuấn a.
Đẹp mắt, cực kì đẹp mắt!
Thư của Nhật Nguyệt sơn trang thì trước sau như một, đều nói không biết Thiên Thần Sa là thứ gì, cũng chưa từng nghe nói trên thế gian này còn có một loại võ công có thể chế trụ được Kim Tàm Tuyến. Nhưng rồi lại nói thêm, giang hồ rộng lớn, chuyện lạ cũng nhiều, không thể nào nói chính xác được.
Sở Uyên thở dài trong lòng, xếp tất cả thư tín lại.
Thư từ Tây Nam Phủ mới đầu thì như trước một tháng đưa tới một phong, sau lại dần dần giảm bớt, biến thành hai tháng một phong, chậm hơn nữa thì ba tháng cũng có. Lúc mở thư ra, nghìn bức một giọng điệu, nói ca ca hết thảy đều tốt, thậm chí Sở Uyên còn nghĩ Đoạn Dao viết một lần một xấp giấy, sau đó mỗi lần rút ra một tờ gửi tới vương thành.
Xuân qua hạ tới mưa thu dày đặc, rơi tí tách tí tách không ngừng, cực kì phiền lòng. Sau khi xử lý xong chính vụ, Sở Uyên cầm lấy hàn mai tán mang tới lúc trước, thay thường phục một mình xuất cung. Bóng đêm thâm trầm, trên đường phố rất là vắng vẻ tĩnh lặng, dân chúng đều muốn về nhà ngủ sớm, chỉ có đèn lồng đỏ treo trên cửa khách điếm, và tiếng ca mơ hồ truyền tới từ ca phường phía xa xa là tô điểm cho phố phường lạnh lẽo này một chút khí tức của sự sống.
Một góc bên trong ngõ nhỏ, một đôi lão phu thê vừa mới bày ra quán nhỏ, đang chuẩn bị thức ăn. Sở Uyên dừng chân, hỏi: ” Là quán hoành thánh nhà lão Trương phải không?”
” Đúng vậy, công tử.” Lão nhân cười ha hả nói: ” Ta gọi là Trương Tuyền, những quán hoành thánh ngon nhất trong vương thành này đều là chạy tới chỗ ta lén lút học lõm.”
” Phiền lão nhân gia giúp ta nấu một chén.” Sở Uyên đóng hàn mai tán lại, ngồi dưới mái hiên, thổi nhiệt khí vào lòng bàn tay lạnh băng của mình.
” Công tử uống bình trà nóng này trước đi.” Lão phụ nhân nói: ” Trà này dùng lương thực sao ra, còn có mùi lúa mạch nữa.”
” Đa tạ lão bà bà.” Sở Uyên nhìn xung quanh, nói: ” Ban đêm lạnh thế này, buôn bán được nhiều không?”
” Không tốt lắm, nhưng nhiều năm như vậy mọi người cũng đã quen. Nếu ngày nào không mở quán bán thì tối đến người đi đường ngay cả một chén điểm tâm chống đói chống lạnh cũng không thể ăn được, như vậy cũng không tốt.” Lão nhân bưng một tô hoành thánh đầy tới để trước mặt hắn: ” Công tử chậm rãi dùng, nếu không đủ thì cứ gọi thêm.”
” Được.” Sở Uyên cười cười, cầm muỗng lên húp một ngụm.
Rất ngon.
” Đang sinh bệnh, tất nhiên sẽ không có khẩu vị.” Trước đây lúc mình bị sốt, có người bưng một chén hoành thánh nóng hổi vào cung: ” Ăn cái này đi, mua ở quán hoành thánh lão Trương ngon nhất trong vương thành đó.”
” Nửa đêm rồi còn ăn hoành thánh?” Sở Uyên hỏi.
” Nửa đêm rồi mới gọi là ăn đêm, ăn được mới mập lên.” Đoạn Bạch Nguyệt nâng hắn dậy: ” Hoành thánh nhà này rất khác, ban ngày ngủ, đêm đến mới bày ra bán, quán nằm ngay góc phố Vân Mộng.”
Sở Uyên cầm muỗng lên, miễn cưỡng ăn một miếng.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Thấy thế nào?”
Sở Uyên nói: ” Không có mùi vị, lại còn đắng.”
Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, nói: ” Bởi vì ngươi bị nhiễm lạnh.”
Sở Uyên buồn cười, nghe lời ăn hết chén hoành thánh lớn kia, sau đó nói: ” Vẫn là không có mùi vị gì.”
” Đợi lúc hết sốt, dẫn ngươi lén ra ngoài ăn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hoành thánh rất dễ ăn, vừa ngon vừa ngọt.”
Sở Uyên lại nằm xuống giường: ” Được.”
Nhưng rồi cũng chỉ là ngoài miệng đáp ứng, sau đó sự vụ phức tạp, cũng không ai trong hai người nhớ tới bát hoành thánh này nữa, vậy là kéo dài mãi đến tận bây giờ.
Dưới ánh đèn hôn ám, lão bà bà đang cùng lão công của mình chuyện trò vui vẻ, một người trông bếp than một người thái sợi mì, nói muốn bớt thời gian vài ngày nghỉ ngơi, thuận tiện tới thành Tử Nhai thăm tiểu tôn tử. Khách nhân dần dần nhiều lên, Sở Uyên uống xong muỗng canh cuối cùng rồi đứng dậy trở về cung.
” Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công đang gấp gáp đi quanh phòng, thấy hắn trở về mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn tưởng là Hoàng thượng đi…tây nam rồi.
Sở Uyên cởi áo choàng, hỏi: ” Có ai tới tìm trẫm không?”
” Không có, vẫn luôn yên tĩnh.” Tứ Hỉ công công gọi người mang nước nóng tới: ” Giờ cũng đã nửa đêm rồi, sau này Hoàng thượng đừng xuất cung một mình như vậy nữa.”
Sở Uyên nói: ” Bên phía Ôn ái khanh có tin tức gì không?”
” Có.” Tứ Hỉ công công nói: ” Thư đang để ở ngự thư phòng, Hoàng thượng có muốn xem ngay bây giờ không?”
Sở Uyên gật đầu.
Tứ Hỉ công công vội vàng chạy đi lấy thư tới, lại tăng ánh nến lên một chút.
Ôn Liễu Niên làm quan ở thành Vân Lam cực kỳ thoải mái, tuy không thể thuyết phục được Tần Thiếu Vũ vào triều làm tướng quân nhưng cũng rất thân thiết với Truy Ảnh Cung. Không những con đường làm quan thuận lợi, mà còn có bằng hữu trên giang hồ. Lần này thư hồi âm cho Sở Uyên về vấn đề Nam Dương cũng rất phong phú, viết nguyên một xấp thiệt dày, so với thư báo bình an loe que mấy chữ của Tây Nam Phủ thì có thể nói là trên trời dưới đất.
Là đệ nhất tài tử của Đại Sở nên đương nhiên đã xem qua rất nhiều loại sách. Từ vị trí địa lý của các đảo quốc ở Nam Dương, các quốc gia sinh tồn như thế nào, tính tình của các đời lãnh chúa ra sao, dân phong có gì đặc sắc, đều viết rõ ràng tường tận —- so với các loại sách chính tông trong Tàng Thư Các của Đại Sở thì tất nhiên không thể nào chuẩn xác mười phần được, nhưng cũng có lợi thế, đó chính là nơi phát ra tin tức rất nhiều và nhanh, nội dung đủ loại cái gì cũng có, thậm chí còn bao gồm cả thiên tình sử phong lưu của lãnh chúa Bạch Tượng quốc nữa. Chỉ có điều, những ghi chép về Phỉ Miễn quốc từ đầu chí cuối cũng không có bao nhiêu, chỉ nói chỗ hải vực kia quanh năm sóng to gió lớn, đội thuyền hầu như không cách nào tiếp cận được. Nhưng cách một khoảng thời gian sẽ có một chiếc thuyền lớn màu đen chậm rãi từ bên trong chạy ra, cùng với các thương thuyền bên ngoài mua bán một ít vu dược. Toàn bộ người trên chiếc thuyền đó đều khoác áo bào màu đen, toàn thân đều là hình xăm, ngược lại không khác với tin đồn bao nhiêu. Bởi vì đi thuyền trên biển thời gian dài sẽ không được ăn những thức ăn tươi mới nên có không ít thủy thủ hoặc thương nhân sinh bệnh, do đó vu dược bán được rất nhiều tiền, cho dù giá cả rất cao thì vẫn là cung không đủ cầu.
Thuyền đen áo bào đen. Sở Uyên thả tín hàm trong tay xuống, nhớ lại những gì nhóm tộc nhân Triều Nhai mô tả thì cũng giống như vậy.
Thật sự là Phỉ Miễn quốc sao? Sở Uyên khẽ nhíu mày, suy nghĩ chốc lát rồi lại cầm bút lên hồi âm cho Ôn Liễu Niên, sai người ra roi thúc ngựa chuyển tới thành Vân Lam.
Lại một tháng trôi qua, nhóm ảnh vệ lúc trước phái đi Đông Hải tra xét cũng trở về, nói xung quanh đảo Triều Nhai đều là sương trắng mịt mờ, không xông vào được. Hơn nữa các thương thuyền lui tới hải vực này cũng coi nơi đó như bức tường, cho dù phải lênh đênh trên biển hơn một tháng cũng không nguyện đến gần Triều Nhai, nói là có mãnh thú ăn thịt người, sẽ đem đội thuyền kéo xuống biển.
” Quan viên địa phương có hành động gì không?” Sở Uyên hỏi.
Ảnh vệ nói: ” Không có.”
Sở Uyên thở dài trong lòng, theo thế cục hiện tại, muốn chờ tới lúc thật sự thanh bình thịnh thế dân phong an ổn, e là phải thêm một vài năm.
Qua một tháng nữa lại tới trừ tịch, trừ tịch qua đi lại là một năm mới.
Thời gian trôi qua ngược lại cũng không quá khó chịu đựng, Sở Uyên thầm nghĩ, ít nhất so với những gì mình tưởng tượng thì đã tốt hơn nhiều lắm rồi.
Bên trong Tây Nam Phủ, Đoạn Dao luộc bánh chẻo xong, mang tới băng thất phía sau núi.
Nam Ma Tà mở cửa ra, thấy vậy nói: ” Thì ra hôm nay là ngày cuối năm a.”
” Đúng vậy, ngày cuối năm.” Đoạn Dao nói: ” Đêm giao thừa, trong thành rất náo nhiệt.”
Nam Ma Tà cười ha hả: ” Náo nhiệt là tốt rối, náo nhiệt mới chứng tỏ mọi người đều hạnh phúc.”
Đoạn Dao nói: ” Ta có thể vào thăm ca ca không?”
Nam Ma Tà lắc đầu: ” Không thể.”
Đoạn Dao nói: ” Ừm.”
” Lúc luyện công phải tránh người quấy rầy.” Nam Ma Tà vỗ vỗ đầu hắn: ” Không có chuyện gì đâu, yên tâm đi.”
” Ta đi về trước đây.” Đoạn Dao nói: ” Ngày mai quay lại, Kim thẩm thẩm đang làm hoa cao.”
Nam Ma Tà căn dặn: ” Thêm nhiều mật vào.”
Đoạn Dao cuối cùng cũng nở nụ cười, xoay người chạy xuống núi.
Nam ma Tà xách thực hạp đi vào sơn động, Đoạn Bạch Nguyệt vẫn nhắm mắt, đang điều lý nội tức.
” Hôm nay là giao thừa a.” Nam Ma Tà ngồi xuống đối diện với hắn: ” Ngươi và ta ở trong băng thất này quá lâu, cư nhiên đã quên mất chuyện này.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Phải.”
” Tới, nếm thử xem.” Nam Ma Tà đưa đũa cho hắn: ” Chắc đêm nay thành Đại Lý sẽ là đêm náo nhiệt nhất.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhận lấy đũa, trên mu bàn tay mơ hồ hiện ra hoa văn lam sắc, sườn mặt ẩn trong bóng tối: ” Vương thành càng náo nhiệt hơn.”
” Đúng vậy, nếu không thì sao gọi là vương thành.” Nam Ma Tà vờ như nghe không hiểu hắn nói gì, từng ngụm từng ngụm ăn bánh chẻo, oán giận nói: ” Lại là nhân thịt heo, bao năm rồi vẫn không biết thay đổi một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Đêm nay sư phụ nên về phủ mới phải, ít nhất có thể cùng mọi người đón giao thừa.”
” Ta trở về làm chi, trở lại cùng một đám tiểu quỷ ầm ĩ đinh tai nhức óc, Dao nhi còn phải đón năm mới với đám trùng của nó.” Nam Ma Tà nói: ” Nơi này rất rốt, yên tĩnh.”
Đoạn Bạch Nguyệt gắp một cái bánh chẻo cho vào miệng, trong dự liệu, không nếm ra được bất cứ mùi vị gì.
Nam Ma Tà ân cần nói: ” Ăn từ từ thôi.” Nhai kĩ một chút, có lẽ cũng có thể nếm ra chút vị mặn của muối…
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu ăn chậm một chút, sư phụ ngược lại ăn đến lang thôn hổ yết như vậy, ta còn dư lại mấy cái để ăn đây.”
Nam Ma Tà: “…”
Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói: ” Một năm này qua cũng thật nhanh.”
Với tình hình này, xem ra năm sau, rồi năm sau nữa, chắc cũng không đến mức quá khó chịu đựng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...