Đế Vương Công Lược

Người mất tích tên là Tôn Mãn, một lưu manh trong thành, không nhà không cửa cũng không bằng hữu nên không ai biết được chính xác từ lúc nào thì không nhìn thấy hắn nữa. May mắn có người hàng xóm thấy quan phủ viết cáo thị, nói rằng sắp tới phải chú ý tất cả dị thường nên mới do dự đến phủ nha báo án, để tránh vô tội bị liên lụy.

Hoàng thượng đang ở ngay tại thành Đại Nhạn nên Từ Chi Thu cũng không dám chậm trễ. Lúc Sở Uyên tới phủ nha thì nha dịch đã dẫn theo một góa phụ trở về, dung mạo rất xinh đẹp, run rẩy quỳ gối trên công đường. Nhìn thấy Hoàng thượng thì càng kinh hoảng thêm, không nói được gì mà chỉ biết dập đầu kêu oan.

Trong mắt thôn dân thành Đại Nhạn, Tôn Mãn và góa phụ bán đậu hủ xinh đẹp lẳng lơ này có quan hệ mờ ám từ lâu, nhưng dù sao đi nữa cũng là chuyện không liên quan đến mình, hơn nữa không ai muốn xen vào chuyện của người khác, nên cùng lắm chỉ ở lúc trà dư tửu hậu trêu chọc vài câu thôi. Lúc này Tôn Mãn lại bỗng dưng biến mất nên ai cũng nghĩ chuyện có liên quan đến nàng.

Mới thẩm tra một nửa thì có người đang đứng xem bên ngoài bỗng dưng nhớ ra một chuyện chạy vào bẩm báo, người đó nói rằng vào giờ ngọ cách đây hai ngày có gặp Tôn Mãn, lúc ấy hắn đang đứng tại quầy bán hàng rong chọn hoa, nói muốn mua tặng nhân tình, sau đó thì không thấy hắn lần nào nữa. Góa phụ run như cầy sấy, lắp bắp khai báo, trước đó đúng là nàng đã hẹn Tôn Mãn gặp nhau khi trời tối, ai ngờ đợi tới sáng hôm sau cũng không thấy hắn tới điểm hẹn, sau đó lại nghe được tối hôm qua thiện đường nổi hỏa, tưởng rằng hắn thất hẹn vì đến đó xem náo nhiệt, hơn nữa chuyện như vậy cũng đã từng xảy ra vài lần nên cũng không lưu tâm lắm, những chuyện còn lại nàng thật sự không biết gì cả.

“Vóc dáng Tôn Mãn có gì đặc biệt không?” Sở Uyên hỏi.

“Bẩm Hoàng thượng, người này vốn là lưu manh côn đồ trong thành, năm ngoái từng đùa giỡn thiếu nữ nhà lành bị người chém vào chân phải, sau khi bình phục thì bước đi chân cao chân thấp.” Từ Chi Thu nói.

Sở Uyên gật đầu, nói nhỏ vào tai Tứ Hỉ hai câu, sau đó dẫn người tới thiện đường tra xét.

Hai mươi sáu cỗ thi thể kia vẫn đặt ngay ngắn trong viện, một lúc sau Đoạn Bạch Nguyệt cũng chạy tới.

” Lúc trước ngươi nói cỗ thi thể nào khác với những cỗ còn lại?” Sở Uyên hỏi.

“Cuối cùng bên trái.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tứ Hỉ vừa mới nói trong thành mất tích một tên côn đồ, là hắn sao?”

” Chín phần mười là vậy.” Sở Uyên đưa tay định lật khăn trắng lên thì bị Đoạn Bạch Nguyệt cầm cổ tay ngăn lại.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Muốn kiểm tra cái gì, cứ giao cho ta là được.”

“Người mất tích tên là Tôn Mãn, thân hình cao to, khoảng ba mươi tuổi, đùi phải từng bị thương đến xương cốt.” Sở Uyên thu tay lại, cũng không kiên trì muốn nhìn tận mắt.

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm bên cạnh cỗ thi thể tinh tế kiểm tra một lần, bên đầu gối chân phải đúng là có vết thương do đao kiếm cũ đã biến dạng.

“Vậy là đúng rồi.” Sở Uyên nhíu mày: ” Nhưng mà trong thành này chỉ mất tích một người, trừ Tôn Mãn ra còn hai mươi lăm cỗ thi thể này là của ai? Còn nữa, những lão nhân trong thiện đường hiện tại ở đâu?”

“Chúng ta đều mới tới thành Đại Nhạn, có một số việc chỉ có người trong nha môn Tri phủ mới rõ ràng nhất.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hay là tới thư phòng phủ nha tìm thử xem? Ở đó có nhiều ám cách như vậy chắc sẽ có phát hiện.”

“Phải làm sao mới có thể mở khóa ám cách được?” Sở Uyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Có một biện pháp, nếu không ngại thì thử xem.”

Buổi chiều hôm đó, một người trẻ tuổi được người đưa tới dịch quán, vẻ ngoài rất đoan chính, mặt mày hung dữ, tay đầy vết chai. Hắn là thợ mộc tốt nhất trong thành này, tên gọi Thiên Vũ, đang ở thiện đường đóng quan tài cho các lão nhân thì không biết vì sao lại bị đưa tới nơi này, càng không nghĩ tới sẽ gặp được Hoàng thượng, bởi vậy trong lòng khó tránh khỏi lo sợ bất an.

Sở Uyên ý bảo hắn bình thân, lại gọi Tứ Hỉ ban thưởng chỗ ngồi và nước trà.

Thiên Vũ thụ sủng nhược kinh, toàn thân có vẻ mất tự nhiên đứng dậy.

Cùng lúc đó, Đoạn Bạch Nguyệt đang ở thư phòng của phủ nha, đem một lọ đựng đầy con mối rải vào khe hở của các ám cách. Không quá ba ngày, những con mối sẽ cắn rỗng hơn phân nửa những cái kệ gỗ này, người ngoài chỉ nghĩ do mối làm chứ không nghĩ đó là do có người cố ý.

Từ Chi Thu vẫn tâm thần không yên như trước, nhưng không liên quan đến chuyện Tôn Mãn mất tích, dù sao cũng chỉ là một tên côn đồ thôi, chết hay sống có quan trọng gì đâu. Điều hắn thật sự lo lắng là Thiên Sát Giáo có mục đích gì, rồi sắp tới còn muốn làm gì để cưỡng bách hắn nữa…


Đoạn Bạch Nguyệt theo dõi hắn tới khi bầu trời tối đen, thấy tất cả vẫn như thường nên rời khỏi Từ phủ trở về dịch quán.

Sở Uyên mặc thêm áo khoác, đang uống thuốc.

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, đi tới ngồi xuống mép giường: ” Khó chịu?”

” Bẩm Tây Nam Vương, Hoàng thượng không sao.” Tứ Hỉ vội vàng nói: ” Chỉ là mỗi tối đều ngủ không ngon giấc, Diệp Cốc chủ đã viết đơn thuốc, dặn cách mười ngày phải uống một lần.”

“Thân thể không có vấn đề gì mà, sao lại ngủ không ngon được?” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp nhận chén không từ tay hắn.

“Trong nha môn sao rồi?” Sở Uyên hỏi.

Tứ Hỉ thức thời lui ra ngoài.

“Nhiều lắm ba ngày nữa Từ Chi Thu sẽ phải tìm công tượng trong thành tu bổ lại thư phòng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thiên Vũ là thợ mộc tốt nhất trong thành này, không có lý do gì Từ Chi Thu không tìm tới hắn.”

“Hắn có đáng tin không?” Sở Uyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tất nhiên.”

Sở Uyên gật đầu: “Ừ.”

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Chỉ ừ một cái? Không muốn hỏi tại sao hắn lại đáng tin ư?”

“Không muốn.” Sở Uyên lười biếng dựa vào đầu giường.

“Cũng phải, trong lòng có quá nhiều chuyện đè nén, bớt được chuyện nào thì hay chuyện đó.” Đoạn Bạch nguyệt giúp hắn đắp kín chăn. ” Ngủ đi, ta ngồi lát nữa rồi trở về khách điếm.”

Sở Uyên nghiêng người đưa lưng về phía hắn, nghe lời nhắm mắt lại, đại khái là vì vừa mới uống thuốc, hơn nữa ổ chăn lại quá ấm áp nên rất nhanh liền ngủ say. Trong mộng dường như có độ ấm nhàn nhạt truyền tới khóe môi, chân mày bất giác nhíu lại, rồi lại giống như chỉ là ảo giác.

Đoạn Bạch Nguyệt trở về khách điếm thì có Đoạn Niệm đang chờ trong phòng.

“Tra được cái gì rồi?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Bẩm Vương gia, cả ngày nay người của chúng ta đều phân tán tại các quán trà, tửu lâu trong thành, mượn cớ muốn tìm người làm bàn ghế phục vụ chuyện buôn bán để trò chuyện cùng dân chúng.” Đoạn Niệm nói: ” Xem ra danh tiếng của Từ Chi Thu trong thành này cũng không quá xấu, không có công lớn nhưng cũng không có tội lớn, nhiều lắm thì có chút phong lưu háo sắc, không giống loại hôn quan vì lợi ích không từ thủ đoạn.”

“Chỉ có những chuyện này?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống.

“Còn có một việc, trong thành này có vài hộ nhân gia, các nam tử trong nhà đều nói muốn đi nơi khác làm ăn lớn, đã qua hai ba năm rồi mà vẫn chưa trở về.” Đoạn Niệm: ” Chẳng qua họ vẫn luôn nhờ người mang ngân phiếu về nhà, đúng là buôn bán lời không ít tiền, hàng xóm đỏ mắt hỏi thăm nhưng thủy chung không hỏi ra bất cứ cái gì, cũng có không ít chuyện.”

“Làm ăn lớn.” Đoạn Bạch Nguyệt sờ cằm: ” Hoàng cung trong vương thành muốn tân trang hay tu bổ đều giao cho công tượng ở thành Đại Nhạn này, vậy mà vẫn còn có việc làm được trả giá cao hơn, đến nỗi làm cho người khác đỏ mắt hay sao?”

” Có cần phải tiếp tục tra xét chuyện này không?” Đoạn Niệm hỏi.


Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.

Đoạn Niệm nhận lệnh định ra ngoài thì bị gọi lại: ” Quay về nói với sư phụ và Dao nhi, Bổn Vương phải một thời gian nữa mới có thể về tây nam.”

“Nam sư phụ đã sớm phái thuộc hạ chuyển lời.” Đoạn Niệm nói. ” Nói Vương gia cứ việc ở bên ngoài thoải mái rong chơi, muốn chơi bao lâu thì chơi bao lâu, ba năm không về thì càng tốt, tám năm mười năm cũng không sao.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “…”

Cái gì gọi là “muốn chơi bao lâu thì chơi bao lâu”???

Tây Nam Vương phủ, Nam Ma Tà đang cùng Đoạn Dao cho đám tiểu trùng ăn.

“Sư phụ.” Đoạn Dao xích tới ngồi xổm trước mặt Nam Ma Tà: ” Rốt cuộc người trong lòng ca ca là ai vậy?”

” Vẫn còn là tiểu hài tử, hỏi chuyện người lớn làm cái gì?” Nam Ma Tà lắc đầu. ” Ngoan ngoãn chơi bùn của ngươi đi.”

Đoạn Dao lại mong chờ hỏi: ” Đẹp không?”

“Đẹp.” Nam Ma Tà thuận miệng nói: ” Nếu có người dám nói hắn không đẹp, sợ là sẽ bị chém đầu.”

Đoạn Dao khiếp sợ há miệng.

Ca ca bị mù rồi sao, hung tàn như vậy mà cũng yêu được!?

Hai ngày trôi qua, Từ Chi Thu mở khóa ám cách kéo ngăn kéo ra thì thấy vụn gỗ ào ào rơi xuống, nhìn kĩ mới phát hiện không ít chỗ đều bị mối cắn trống rỗng. Vì vậy nhanh chóng sai người đi tìm công tượng.

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trên cành cây ngoài viện nhìn sư gia đưa Thiên Vũ vào thư phòng.

“Bẩm đại nhân, do lâu năm không có biện pháp gì phòng mối mọt nên mới vậy, may mà chỉ một phần ám cách bị tổn hại, nhiều nhất nửa tháng sẽ tu bổ xong.”

Từ Chi Thu gật đầu, tận mắt nhìn hắn vẽ xong bản vẽ mới cùng đi ra cửa.

Đêm đến, Hướng Liệt âm thầm lẻn vào tiểu viện, từ trong tay Thiên Vũ lấy bản vẽ sao lại một cái mang về dịch quán.

“Đúng là có không ít ám cách.” Sở Uyên nói.

“Nhiều hơn nữa cũng không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt rút bản vẽ trong tay hắn ra. ” Nhiều nhất hai ngày!”

Sở Uyên gật đầu.

“Muốn đi cùng không?” Vừa ra đến cửa, Đoạn Bạch Nguyệt đột nhiên hỏi.


Sở Uyên không hiểu: “Hử?”

“Mật thám, có muốn đi không?” Đoạn Bạch Nguyệt hướng hắn vươn tay lên: ” Rất vui.”

Sở Uyên: “….”

Thẳng thắn mà nói, trước giờ hắn chưa từng nghĩ mình cũng có thể làm những chuyện như thế này.

Cũng có thể là vì chưa từng làm, nên mới tò mò muốn thử làm một lần xem sao.

Vì vậy một lúc sau Tứ Hỉ công công được gọi vào phòng.

“Hoàng thượng cùng Tây Nam Vương muốn đi đâu?” Thấy hai người quần áo chỉnh tề, Tứ Hỉ công công không hiểu.

Đoạn Bạch Nguyệt thản nhiên đáp: ” Ngắm cảnh.”

Sở Uyên: “…”

Ngắm cảnh rất tốt, ngắm cảnh rất tốt. Tứ Hỉ công công bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay cười ha hả nhìn hai người ra ngoài.

Ban đêm trời lạnh, đi trên đoạn đường dài yên tĩnh, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Lạnh không?”

Sở Uyên tung người nhảy lên ngọn cây, sau đó rơi vào trong viện phủ nha.

Đoạn Bạch Nguyệt lãnh tĩnh thu tay vươn ra giữa….. khoảng không về.

Trong viện vô cùng vắng vẻ, thư phòng cũng không khóa cửa. Dù không có ánh nến nhưng ánh trăng cũng đủ sáng để nhìn rõ hơn phân nửa phòng. Dựa theo bản vẽ của Thiên Vũ, Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chóng mở khóa liên hoàn, đem ám cách mở ra từng cái từng cái một.

Sổ sách bên trong bám đầy bụi, hiển nhiên đã rất lâu không có người đụng vào.

“Ghi chép của các châu phủ huyện hơn bốn mươi năm trước, sợ là do Tri phủ tiền nhiệm lưu lại.” Sở Uyên xem vài tờ, nói: ” Có lẽ không liên quan đến Từ Chi Thu.”

“Đã gọi là mật thám thì đương nhiên không thể vội vàng được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chỗ này ít nhất cũng có bảy tám chục cái ám cách, dù sao vẫn phải nhìn hết một lượt mới có thể cho ra kết luận.”

Sở Uyên lại kéo ra một ngăn ám cách, nào ngờ vài con gián to béo ngay lập tức bò tán loạn ra, suýt chút nữa bò lên tay hắn, vì vậy theo bản năng lùi lại.

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, đưa tay đẩy ngăn ám cách đó vào lại. ” Chỗ này bẩn, để ta.”

Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến mức tựa hồ có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, cổ Sở Uyên nóng lên, lại nhìn đôi mắt mang đầy ý cười như sao buổi sớm của hắn, tự nhiên thấy giận dỗi trong lòng, dứt khoát xoay người đưa lưng cho hắn, tự mình kiểm tra ngăn ám cách bên này.

Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi, cũng không nói gì mà tiếp tục kéo ngăn khác ra.

Bên trong phòng rất yên tĩnh, vô số hạt bụi nhỏ bay lượn xung quanh, chẳng mấy chốc chóp mũi Sở Uyên đã phiếm hồng. Đoạn Bạch Nguyệt liếc mắt nhìn sang thấy hắn muốn hắt hơi rồi lại phải chịu đựng không phát ra tiếng, hình như cực kì khó chịu, vừa định mang hắn ra ngoài trước thì Sở Uyên đã mở ra một phần sổ sách, như đã phát hiện ra cái gì.

“Gì vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt đi tới.

Sở Uyên ra hiệu bảo hắn nhìn kĩ, trang giấy rất mới, như mới được viết trong vòng hai năm qua. Trên đó vẽ nhiều ký hiệu cổ quái, không hiểu có ý nghĩa gì.

” Bỏ qua các ký tự đi, ngươi nghĩ cái này nhìn qua giống cái gì?” Sở uyên nhẹ giọng hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt là nhìn một chút, đoán: “Trướng mục?”


Trướng mục: giống như sổ kế toán á.

Sở Uyên gật đầu.

” Sổ sách riêng của Từ Chi Thu?” Đoạn Bạch Nguyệt cảm khái: ” Xem ra vị Tri phủ đại nhân này không đơn thuần chỉ là phong lưu háo sắc a.”

Sở Uyên lại vội vàng xem kĩ lại, ghi nhớ cũng được bảy tám phần trang giấy. Sắc trời bên ngoài đã hửng sáng, không thích hợp ở lâu, Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đi thôi, nếu muốn xem nữa thì đêm mai trở lại.”

Sở Uyên gật đầu, đem mọi thứ phục hồi nguyên dạng, sau đó cùng hắn trở về dịch quán.

Tứ Hỉ công công đang ngủ gà ngủ gật, nghe được động tĩnh vội vàng dậy gọi người đun nước nóng, lại hỏi có cần chuẩn bị vài món ăn không. Dù sao Hoàng thượng cũng ở bên ngoài cả đêm, cũng không biết đã làm cái gì, nói không chừng sẽ đói bụng.

Sở Uyên lắc đầu, cũng không kịp nói gì mà vội vàng lấy giấy bút ra, vẽ lại các ký hiệu kia từng cái từng cái một.

“Nếu là văn tự thì ít ra còn có thể dựa vào đó tra xét.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng sau lưng hắn quan sát: ” Nhưng nếu là ký hiệu do Từ Chi Thu tự mình nghĩ ra thì có lẽ sẽ phải tra xét từ nơi khác.”

“Đã có sổ sách thì tất nhiên sẽ có làm ăn mua bán.” Sở Uyên nói. ” Nhưng nghe dân chúng nói hắn chưa từng mở hiệu buôn, huống hồ nếu thật có ý định làm ăn buôn bán thì ở thành Đại Nhạn này cũng chỉ có thể dựa vào nghề mộc, đường đường là một thế gia công tử, lại là quan to trong triều mà ngay cả mấy bộ bàn ghế cũng phải lén lút mua bán hay sao?”

“Lòng người khó đoán, không nói trước được.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn cái bình nhỏ: ” Ngửi một chút, sẽ thông mũi.”

Sở Uyên: “…”

Nhìn mũi hắn đỏ bừng, Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: ” Lần sau nếu lại đi dò thám, chúng ta đổi chỗ khác sạch sẽ hơn đi.”

Sở Uyên mở nắp bình nhỏ ra, sau đó là một cỗ mùi vị gay gắt cực kì.

“Hắt xì!”

“Ai da!” Tứ Hỉ công công đứng ngoài cửa vội vã hỏi: ” Hoàng thượng nhiễm phong hàn?”

“Không sao.” Sở Uyên rưng rưng nước mắt, đầu óc choáng váng, nhưng đúng là mũi thông rồi.

Đoạn Bạch Nguyệt nhẫn cười.

Sở Uyên phất tay đuổi người.

Một lát sau, Tứ Hỉ công công bưng nước nóng vào hầu hạ hắn rửa mặt, còn nói vì trời đã sáng nên Tây Nam Vương cũng không về khách điếm nữa mà đang ở trong phòng trống cách vách.

Sở Uyên: “…”

Đoạn Bạch Nguyệt gối đầu lên cánh tay nằm trên giường, thảnh thơi nghe động tĩnh của người nào đó ở sát vách.

Tiếng nước nho nhỏ, tiếng đệm chăn ma sát sột soạt, cùng với tiếng hắt xì vì tắc mũi.

Cách một bức tường gỗ mỏng manh, khoảng cách gần đến giống như nằm chung một chỗ.

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, an tâm nhắm mắt lại.

Lạ nhỉ, ta edit không hề bỏ sót câu nào, lâu lâu mới bỏ một ý nhỏ xíu, mà sao bà Tiếu bà viết 4000 từ, ta edit lại có hơn 3000 từ thôi *gãi đầu*

Chương sau dễ thương ghê gớm *^_^*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui