Vừa nghe được có người muốn đấu giá khối Mặc Hồn Hương kia, đám đông thương nhân ngồi bên dưới đài đồng loạt rướn cổ nhìn qua, đều rất hiếu kỳ không hiểu đó là thần thánh phương nào, cư nhiên còn muốn cướp đồ trên tay người trong giang hồ.Sở Uyên sai người gọi Mã Đại Sơn tới, hỏi ra mới biết người này tên là Ngưu Diệu Tổ, là một Thiếu gia nhà giàu ở đất Tấn, trước giờ đều theo đại ca làm việc, đây là lần đầu tiên ra ngoài làm ăn một mình.“Chẳng trách.” Sở Uyên hiểu rõ: “Nhà giàu ở Sơn Tây, họ Ngưu, gia chủ là Ngưu Quang Vinh phải không?”Mã Đại Sơn nói: “Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy.”Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Ngay cả ngươi cũng biết, xem ra vị phía dưới kia đích thật là thiếu gia nhà giàu chạy tới rồi.”Sở Uyên nhắc nhở: “Ngưu gia nổi danh vàng bạc chất đầy kho thóc và phòng chứa vải, nếu vị bằng hữu kia của ngươi muốn cùng hắn so tiền tài thì chỉ sợ sẽ không hơn được.”Đoạn Bạch Nguyệt đưa mắt nhìn xuống dưới đài, quả nhiên chỉ có ba người Bạch Vũ Quyết, Kiều Quy và Ngưu Diệu Tổ tham gia đấu giá, còn những khách thương xung quanh không biết tự lúc nào đã phân tán hơn phân nửa, có lẽ là vì sợ lát nữa ba người này thật sự đánh nhau thì sẽ vô tội bị dính líu.Ngưu gia đã là nhà giàu, tất nhiên sẽ không thiếu bạc, đây lại là lần đầu tiên Ngưu Diệu Tổ một mình ra ngoài làm ăn, vừa nghe nói Mặc Hồn Hương là thứ hiếm lạ thì cả người đều hùng hổ muốn tranh, tùy tùng theo bên cạnh lòng dạ khó lường, cũng không nhắc nhở hắn, còn mong chờ được xem náo nhiệt.Phong Táp Cốc là một môn phái trong võ lâm, tuy đúng là không thiếu bạc nhưng cũng không đến mức có thể tùy ý tiêu xài, Bạch Vũ Quyết thì lại càng một nghèo hai trắng, cho dù có Đoạn Bạch Nguyệt ở sau lưng làm chỗ dựa nhưng cũng không dám quá tùy tiện không kiêng nể gì. Thấy Ngưu Diệu Tổ dạt dào đắc ý sai người lên đài lấy khối hương liệu xuống, hai người đều không hẹn mà cùng nắm chặt chuôi kiếm, rõ ràng là muốn xông lên cướp đoạt. May mắn là trong thời khắc mấu chốt này, Huyện lệnh Mã Đại Sơn vội vã chạy xuống lầu, nhấc tay hô to: “Khoan đã!”Trong nhã gian lầu hai, Sở Uyên ngồi xuống ghế, tiếp tục uống trà xem náo nhiệt.Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đa tạ!”“Thứ kia ta có thể giữ lại, nhưng nếu hai người bọn hắn xông vào muốn cướp thì ngươi phải tự mình giải quyết phiền phức này.” Sở Uyên đút cho hắn một miếng mứt quả: “Còn nữa, không được để chuyện quá ầm ĩ, càng không thể dọa các khách thương sợ chạy, trấn Tuyên Vân này khó khăn lắm mới đón hội Hồ Điệp tới tổ chức một lần, quan viên địa phương còn muốn được tổ chức như vậy mỗi năm.”Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, lại nhíu mày: “Đồ chơi gì vậy? Chua quá.”“Chua ăn mới ngon.” Sở Uyên lau ngón tay: “Là Ôn ái khanh tự tay dầm, Lưu đại nhân muốn cũng không có, nghe nói ăn xong là có thể ngâm thơ.” Dù sao cũng là sao Văn Khúc, rất hợp lý.Đoạn Bạch Nguyệt : “….”Hai người còn đang nói chuyện, Mã Đại Sơn đã mang Mặc Hồn Hương đi vào nhã gian. Tuy Ngưu Diệu Tổ có hơi sửng sốt một chút nhưng trước khi ra khỏi nhà phụ thân cũng căn dặn rất nhiều lần rằng không được gây xung đột với quan viên địa phương, bởi vậy vừa nghe Huyện lệnh nói có khách quý muốn mua hương thì cũng sảng khoái nhường lại, cũng không dây dưa gì nhiều. Bạch Vũ Quyết vừa thấy quan viên mua được Mặc Hồn Hương, nhất thời mừng rỡ, Kiều Quy cũng nhíu mày, theo sát Huyện lệnh tới nhã gian trên lầu hai.“Hoàng thượng.” Mã Đại Sơn cũng kính trình Mặc Hồn Hương lên.Hai mắt Bạch Vũ Quyết cực kỳ nóng bỏng.Kiều Quy nhỏ giọng nghiến răng: “Hôm qua Vương gia đã nói là sẽ không nhúng tay vào chuyện này.”Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bổn vương thật sự chưa từng nhúng tay.”Kiều Quy có chút hối hận vì vừa rồi đã không cướp Mặc Hồn Hương bỏ chạy.Sở Uyên cầm Mặc Hồn Hương thả lên bàn, nói: “Hai vị đều muốn thứ này?”Kiều Quy nói: “Tất nhiên.”Bạch Vũ Quyết nói: “Phải phải phải.”“Nói một chút xem, Mặc Hồn Hương rốt cuộc có công dụng gì?” Sở Uyên lại hỏi.Bạch Vũ Quyết nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt, lúc trước ta đã nói không biết a, là do nha đầu điên kia muốn thứ đồ chơi này, không phải ta.Kiều Quy nói: “Sao Bạch thiếu hiệp lại không nói lời nào?”Bạch Vũ Quyết nói: “Ta muốn lấy nó đi đổi một thứ.”Kiều Quy nghe vậy vẻ mặt cười nhạo.Bạch Vũ Quyết nói: “Một vật đổi một vật, rất hợp với lẽ thường. Nếu Kiều Cốc chủ thấy lý do này của ta quá chướng mắt, chẳng lẽ Cốc chủ muốn lấy Mặc Hồn Hương về để cứu vớt vạn dân, lấp biển vá trời hay sao?”Kiều Quy cũng không muốn đứng đây tranh miệng lưỡi lợi hại với hắn, quay đầu nói với Sở Uyên: “Khởi bẩm Hoàng thượng, chỉ cần đốt Mặc Hồn Hương trong phòng kín thì qua thời gian chưa tới chén trà nhỏ sau là có thể nhìn thấy người mà mình thương nhớ trong màn khói mờ đó.”“Thì ra là thế.” Sở Uyên gật đầu, lại hỏi: “Kiều Cốc chủ muốn nhìn thấy ai đó sao?”Kiều Quy nói: “Trong lòng tại hạ cũng không có người nào, chỉ là muội muội đáng thương kia của ta…haizz.”Đoạn Bạch Nguyệt : “….”Kiều Quy ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, bi thương nói: “Kiều mỗ từ ngàn dặm xa xôi tới trấn Tuyên Vân, lại không tiếc số tiền lớn muốn mua được khối Mặc Hồn Hương này, chỉ vì muốn xá muội có thể nhìn thấy người trong lòng nàng thương nhớ nhiều năm như vậy một lần nữa, cả gan hỏi một câu, Đoạn Tiểu Vương gia gần đây có khỏe không?”Đoạn Bạch Nguyệt lãnh tĩnh nói: “Rất khỏe.”Kiều Quy nói: “Vậy là tốt rồi.”Sở Uyên sờ sờ mũi, nhìn Bạch Vũ Quyết nháy mắt một cái, tốc độ cực nhanh.Bạch Vũ Quyết lập tức hiểu ý, chụp lấy Mặc Hồn Hương rồi nhanh chóng vọt xuống lầu, Kiều Quy trong lòng cả kinh, xoay người muốn đuổi theo, lại nghe Sở Uyên ở phía sau kêu một tiếng: “Kiều Cốc chủ!”….Bạch Vũ Quyết như linh miêu nhảy qua tường viện, chỉ trong chốc lát đã biến mất ở đầu ngõ.Trong lòng Kiều Quy cực khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể đứng lại, chờ Sở Uyên nói tiếp.Hồi lâu sau, Sở Uyên mới nói: “Dao nhi đã quen hành tẩu giang hồ, chỉ sợ người hắn thích cũng sẽ là nữ tử trong giang hồ, vẫn là đừng đợi nữa đi. Sau khi hồi cung trẫm sẽ sai người đưa tới Phong Táp Cốc một phần hạ lễ tặng Kiều tiểu thư, mong nàng sớm ngày tìm được phu quân.”Kiều Quy nói: “Được.”Sở Uyên lại nói: “Thời gian không còn sớm nữa, Kiều Cốc chủ có muốn lưu lại dùng cơm không?”Kiều Quy nói: “Tạ ơn Hoàng thượng, chỉ là tại hạ còn có việc cần phải xử lý.”“Như vậy a.” Sở Uyên nói: “Vậy Kiều Cốc chủ cứ tự tiện, trẫm sẽ không cố giữ lại.”Đợi Kiều Quy đi xa rồi, Đoạn Bạch Nguyệt mới nói: “Học xấu!”“Không biết phân biệt.” Sở Uyên nói: “Ta là đang giúp bằng hữu của ngươi.”Đoạn Bạch Nguyệt thở dài nói: “Chuyện này chưa xong chuyện kia lại tới, chỉ sợ từ nay về sau Phong Táp Cốc vừa nghe đến ba chữ “Tây Nam Phủ” thì đã muốn đốt nhà.”“Ta cũng không giữ Kiều Quy lại lâu lắm, nếu hắn có bản lĩnh thì chắc vẫn còn cơ hội đoạt lại hương liệu, chút thời gian đó không đủ để ra khỏi thành.” Sở Uyên nói: “Đốt hương liệu là có thể nhìn thấy người thương nhớ, thần kỳ như vậy thật sao?”“Cũng có thể, trong chốn giang hồ có rất nhiều thứ kì trân dị bảo.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nhưng mặc kệ nó là thật hay giả, đối với chúng ta mà nói cũng không có công dụng gì.” Người thương luôn ở bên cạnh, đâu cần dùng Mặc Hồn Hương làm gì.Sở Uyên cười cười, kéo tay hắn nói: “Náo nhiệt xem xong rồi, còn muốn tiếp tục ở lại giúp đỡ Bạch thiếu hiệp không?”Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Ngươi đã giúp hắn một lần, nếu hương liệu lại bị cướp đi nữa thì hắn cũng chỉ có thể tự oán trách mình không có bản lĩnh mà thôi.”“Vậy chúng ta hồi cung?” Sở Uyên nói: “Mấy ngày nữa là tới sinh nhật Thái phó rồi, nếu chúng ta không chạy về kịp thì tám phần mười lại sẽ tức giận.”Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Mấy ngày nữa là tới sinh nhật?”Sở Uyên nói: “Chín ngày.”Đoạn Bạch Nguyệt ôm bờ vai của hắn, thành tâm đề nghị: “Trấn Tuyên Vân phong cảnh hữu tình, hay là chúng ta ở lại thêm vài ngày đi, mười ngày nữa lại lên đường về cung?”Sở Uyên đưa tay tay nhéo má hắn dùng sức vặn: “Không được quậy, mau trở về, ngươi phải chuẩn bị lễ vật.”Đoạn Bạch Nguyệt thở ngắn than dài, không chỉ phải đi chúc thọ cho lão đầu kia, mà còn phải chuẩn bị lễ vật — lại không thể tặng trùng, nếu không một xấp tuổi dầy như vậy rồi, ngược lại cũng bớt lo.Trong cung mọi chuyện đều như cũ, tấu chương trong ngự thư phòng cũng không có bao nhiêu. Đoạn Bạch Nguyệt bị Sở Uyên phái ra ngoài tìm lễ vật, tìm khắp một vòng trong vương thành rồi mà vẫn không thấy có thứ gì hiếm lạ. Đoạn Niệm không hiểu hỏi: “Trong quốc khố không có bảo bối gì sao?”“Có, nhưng đây là lễ vật Tiểu Uyên muốn tặng mà.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm trên bậc thang, trong miệng ngậm một cọng cỏ: “Ta phải ra cung tìm.”Đoạn Niệm rút cọng cỏ ra ném đi, thành khẩn nói: “Vương gia vẫn nên đứng dậy đi, phải nhìn cao lớn uy nghiêm một chút. Nếu không bị đám tú tài nhìn thấy vẽ lại thành bức họa nữa thì lại phải đau đầu đó.” Lần trước một bức “Hoàng hậu Đại Sở gặm đầu heo bên đường” bị sao ra nhiều bản rồi hét bán với giá trên trời, thị vệ của Tây Nam Phủ vì muốn thu hồi toàn bộ để thiêu hủy mà phải tốn rất nhiều bạc.Đoạn Bạch Nguyệt nhìn về phía góc đường, bốn năm tên tú tài và người buôn sách xoay người chạy trối chết.Đoạn Niệm thở dài thật sâu, đầu đau.*********Sở Uyên ngồi trong ngự thư phòng đọc sách một trận, trở về tẩm cung đã thấy Đoạn Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh bàn, vì vậy thuận thế ôm lấy hắn từ phía sau: “Đi dạo nhanh quá vậy?”“Bên ngoài không có thứ gì hiếm lạ.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn : “Chẳng bằng tự mình làm.”“Đây chính là lễ vật ngươi muốn tặng cho Thái phó sao?” Sở Uyên cầm cái chai trên bàn lên: “Là gì vậy?”Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thuốc câm.”Sở Uyên kéo một lọn tóc của hắn: “Không được nháo!”“Thật sự là thuốc câm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lừa ngươi làm chi.”Sở Uyên khó lòng mà hiểu được: “Thái phó đã từ quan ở nhà trồng hoa nuôi chim rồi, lại không có kẻ thù gì cả, ngươi muốn cho hắn thuốc này chuốc ai?”Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mấy tôn tử kia của hắn.”Sở Uyên: “….”Sở Uyên chống nạnh nói: “Đoạn Bạch Nguyệt!”Một đám tiểu nội thị ở bên ngoài trong lòng run sợ, vì sao Hoàng thượng lại đuổi theo khắp phòng đánh Vương gia, là long nhan đại nộ thật sự, hay là lại muốn khanh khanh ta ta, rốt cuộc là phải chuẩn bị chổi lông gà, hay là phải chuẩn bị nước nóng, rất bối rối.“Thuốc này uống xong cũng chỉ không nói được nửa canh giờ thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm ngang Sở Uyên lên: “Chính ngươi nói là vừa nghe mấy tiểu quỷ kia mở miệng nói thì đã đau đầu còn gì, chắc Thái phó cũng như vậy, biết đâu sau này sẽ thường xuyên muốn dùng, đến lúc đó Tây Nam Phủ còn có thể phát tài.”Sở Uyên bị hắn chọc tức đến bật cười, túm lỗ tai hắn lay qua lay lại.“Đùa ngươi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt khi dễ người ta đủ rồi, mới đàng hoàng nắm tay hắn: “Là thứ tốt, cường thân kiện thể, còn trị chứng ho khan ở người già, mỗi ngày uống một muỗng nhỏ là được.”“Biết ngay là ngươi lại không đứng đắn.” Sở Uyên đá hắn một cước: “Còn cười!”“Rõ ràng là vì ngươi ngốc, ta nói thuốc câm ngươi cũng tin thật.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn ngồi bên bàn, cầm nùi gỗ đậy nắp chai lại: “Cái này gọi là lễ khinh tình ý trọng.”Lễ khinh tình ý trọng: ý như của ít lòng nhiều á.“Ngươi tự tay làm ra, lễ này cũng không nhẹ.” Sở Uyên vòng hai tay ôm cổ hắn: “Đa tạ.”“Cảm tạ ta làm gì.” Đoạn Bạch Nguyệt sảng khoái nói: “Mặc dù không dạy dỗ ta, nhưng lão đầu chết tiệt kia….shhhh, Thái phó đại nhân, là ân sư của ngươi, tất nhiên cũng như sư phụ của ta.”Sở Uyên buông tay ra.Đoạn Bạch Nguyệt chỉ chỉ lỗ tai, nói: “Đỏ.”Sở Uyên nói: “Ừ.” Da mặt dày như vậy, khó có nơi đỏ được một chút, nhìn còn rất đẹp.Đoạn Bạch Nguyệt kề mặt sát vào hắn.Sở Uyên né hai lần vẫn không né được, lại nghĩ chính vụ cũng đã xử lý xong, hạ lễ cũng chuẩn bị tốt rồi, nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, vựa vặn còn hơi buồn ngủ, vì vậy cũng lười không né nữa, ngáp dài bị hắn ôm lên long sàng.Tiểu nội thị ngưng thần nghe ngóng nửa ngày, mới thấy trong lòng như trút được gánh nặng vỗ đùi một cái, đại công công nói chí phải, cần chổi lông gà làm chi, quả nhiên là phải chuẩn bị nước nóng a….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...