” Hoàng thượng.” Đoạn Dao nhảy từ trên cây xuống: ” Ta vào rừng gọi ca ca và sư phụ.”
” Thì ra là Nam sư phụ tới.” Sở Uyên quay đầu nhìn vào rừng: ” Không cần quấy rầy đâu, trẫm ngồi đây chờ một chút cũng không sao.”
” Vậy phải chờ một lúc lâu rồi.” Đoạn Dao nói: ” Nếu ca ca và sư phụ chỉ đánh chơi thì còn nhanh một chút, nhưng nếu là tỉ võ so chiêu thì hai ba canh giờ cũng tính là ít.”
” Vừa rồi trên đường tới đây trẫm có gặp A Cách và Uẩn Chi, đang đuổi theo một lão tiền bối lên thuyền.” Sở Uyên nói: ” Không biết đó là người nào.”
” Cũng là người tới đây cùng sư phụ, cha của Khúc tiên sinh.” Đoạn Dao nói: ” Lần này sư phụ ra biển chính là vì chúc thọ lão tiền bối.”
” Ra là vậy a.” Sở Uyên tìm một tảng đá lớn sạch sẽ ngồi xuống, lại nói: ” Cả nhóm người nửa đêm không ngủ, tới bìa rừng này làm cái gì vậy? Tiểu Cẩn và Thiên Phong hình như cũng vừa mới trở về thôi.”
” Ca ca không nói gì với Hoàng thượng sao?” Đoạn Dao lầm bầm: ” Vậy thôi ta cũng không nói, nói ca ca sẽ đánh ta.”
Sở Uyên bật cười, cũng không hỏi nữa. Nhìn Nam Ma Tà và Đoạn Bạch Nguyệt đánh nhau một hồi, thấy hai người đều chưa có ý muốn kết thúc, lại cảm thấy ngứa tay, vì vậy dứt khoát rút Liệt Vân Đao của Đoạn Dao ra, phi thân nhảy vào giúp vui.
” Này này!” Nam Ma Tà cả kinh thất sắc, vội vàng thu tay lại.
” Tiền bối có bằng lòng dạy trẫm hai chiêu không?” Sở Uyên rơi xuống trên cây.
“Dĩ nhiên là có thể, nhưng trời tối nửa đêm thế này thì không được.” Nam Ma Tà liên tục lắc đầu: ” Phải đợi tới ban ngày tìm một luận võ trường rộng rãi bằng phẳng, cất hết tất cả đao thương gậy gộc đi mới được.” Tốt nhất là có thể phủ kín mặt đất bằng đệm bông, nếu không nhỡ mà lỡ tay làm người trong lòng đồ nhi bảo bối nhà mình té bị thương thì sao được.
Đoạn Bạch Nguyệt bất ngờ tung ra một chưởng, đẩy sư phụ nhà mình tới trước mặt Sở Uyên.
Nam Ma Tà suýt nữa phun ra một búng máu, nghịch đồ!
” Ca!” Đoạn Dao vội vã chạy tới, vẻ mặt đưa đám nói: ” Là tẩu tẩu đoạt đao của ta.” Cũng không kịp phản ứng nữa.
” Không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt thu chiêu rơi xuống đất, cười nhìn hai người đánh nhau: ” Coi như hoạt động gân cốt một chút cũng tốt.”
Dân gian vẫn luôn lan truyền rằng đương kim thiên tử võ công xuất thần nhập hóa, rất cao thâm. Tất nhiên trong đó có bao hàm mấy phần khoa trương thổi phồng, có điều lần này Nam Ma Tà cùng hắn so chiêu mới thấy đó cũng không phải chỉ hoàn toàn là tin đồn, nếu bằng lòng tới Hoa Sơn tỉ võ một lần thì tám phần mười cũng có thể xếp vào hàng ngũ cao thủ nổi danh trong chốn võ lâm.
” Thả lỏng thắt lưng.” Nam Ma Tà nắm cổ tay hắn: ” Mượn lực đả lực, nếu không bị thương sẽ là chính ngươi.”
Sở Uyên theo khẩu quyết của hắn né về phía sau, nói: ” Đa tạ tiền bối chỉ dạy.”
Đa tạ thì không cần đâu. Nam Ma Tà như con diều hâu trở mình, lật người ngồi xổm trên cây cào cào mái tóc rối bời, chỉ cần ngươi chịu thành thân với đồ đệ ngốc kia của ta sớm một chút, cho dù muốn học bao nhiêu võ công cũng không thành vấn đề.
Tư Không Duệ quan sát nãy giờ, thật sự không chịu đựng được nữa ngáp dài trở về ngủ. Đoạn Dao cũng buồn ngủ hai mắt lờ mờ díp lại: ” Được rồi chứ? Trời cũng sáng rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy, đi tới muốn gọi hai người dừng tay trở về nghỉ ngơi thì một quyển sách bất thình lình từ trên trời rơi xuống.
Sở Uyên nhìn thấy, nhảy xuống đất định nhặt lên giùm, nhưng Nam Ma Tà cũng đã phi thân phóng tới, giành trước một bước chụp quyển sách nhét vào trong ngực, tốc độ cực nhanh.
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Sở Uyên không hiểu: ” Tiền bối làm vậy là có ý gì?”
” Đây là…võ lâm bí tịch.” Nam Ma Tà hắng hắng giọng một chút, nói: ” Dao nhi muốn luyện, ta liền mang theo tới đây.”
Đoạn Dao nhìn nửa quyển sách lòi ra trước ngực sư phụ, bên trên bìa sách là hai chữ ” HOÀNG HẬU” cực lớn, cũng không phải rất muốn nói chuyện.
Sở Uyên khoanh tay.
Nam Ma Tà hắc hắc cười khan, liều mạng nháy mắt về phía đại đồ đệ, tức phụ này của ngươi nhìn có chút dọa người, mau tới cứu vi sư nhanh lên!
” Tiểu Uyên—“
” Đưa đây!” Sở Uyên giơ tay.
Nam Ma Tà bình tĩnh lùi về sau hai bước, không hề hoảng sợ chút nào đâu.
Sở Uyên tự mình đưa tay rút quyển sách kia ra.
Nam Ma Tà nhanh chóng ôm đầu ngồi xổm dưới tàng cây. Lúc còn ở đảo Minh Cổ, trên đảo có không ít văn nhân, vì vậy hắn nhân cơ hội nhờ bọn họ viết vài chuyện xưa, liên quan đến chuyện kiếp trước kiếp này của Đương kim thánh thượng và Tây Nam Vương, kim long chín móng và mãnh hổ tây nam, vì tình yêu mà làm trái luật trời vượt qua nghìn năm, vô cùng cảm nhân, thậm chí còn có hình vẽ minh họa, dự định trước ngày đại hôn sẽ sao ra mấy vạn bản phân phát toàn quốc — Dù sao toàn bộ tú tài của Sở quốc đều không dám viết, bở vậy chỉ còn cách tìm bên ngoài mà thôi.
Sở Uyên nhíu mày: ” Shhh~”
” Ta thật sự không biết chuyện này a.” Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu muốn nứt.
” Ôi chao!” Đoạn Dao sợ hết hồn, đi tới nắm tay Sở Uyên xem: ” Bị trùng cắn rồi.”
” CÁI GÌ?” Nam Ma Tà hồn bay phách tán, lập tức đứng dậy mò vào trong túi, may mắn là ngũ độc vẫn còn, không chạy ra ngoài.
Đoạn Bạch Nguyệt bốc lên một con bọ cạp nhỏ màu đỏ, vẻ mặt rất là…một lời khó nói hết.
Nam Ma Tà: “….”
Nam Ma Tà mừng rỡ như điên.
Cắn ai cũng được hết, đều giống nhau đều giống nhau.
” Làm sao vậy? Đây là cái gì?” Sở Uyên tự mình nặn ra hai giọt máu, vẫn chưa thấy có gì không khỏe, chẳng qua là vẻ mặt mọi người nhìn qua có chút quái dị.
” Chúng ta đi trước đây!” Đoạn Dao lập tức kéo sư phụ, oanh oanh liệt liệt chạy về phía quân doanh.
” Rốt cuộc đây là cái gì?” Sở Uyên đầu đầy mê hoặc: ” Ngươi trúng tà rồi sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt cầm cổ tay hắn, đưa lên môi hôn một cái.
Tê tê dại dại, trái tim cũng theo đó run lên.
Sở Uyên nhíu mày: ” Này…..”
” Là Hồng Nương.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm lấy hắn, cúi đầu nói: ” Là tên con bọ cạp độc kia.”
Nhiệt độ của máu trong người nóng bỏng giống như sôi trào, lúc này Sở Uyên mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, cũng không biết mình có nên giận hay không, đưa tay đánh hắn một quyền: ” Mang ta trở về.”
” Sợ là không còn kịp nữa rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt hôn lên môi hắn, đem người đè lên thân cây.
“Đây là đang ở bên ngoài!” Sở Uyên tránh khỏi triền hôn của hắn, khó nhọc nói: ” Không được.”
” Dao nhi biết nên làm thế nào.” Lòng bàn tay Đoạn Bạch Nguyệt dán lên tấm lưng xích lõa của hắn, cầm y phục nhẹ nhàng lột xuống: ” Đừng sợ!”
Một lát sau, Sở Uyên thở dốc, đáy mắt có chút ướt át. Từ trước đến giờ vô luận thế nào hắn cũng không thể ngờ tới, có một ngày mình lại có thể…ở bên ngoài, sắc trời đã sáng rõ, bốn phía xung quanh là cây khô thưa thớt, thậm chí còn có thể nghe được tiếng kèn lệnh của các tướng sĩ Đại Sở, mình sáng nay vốn nên đi điểm binh dò xét, lúc này lại nằm dưới thân hắn trầm luân mê loạn, xấu hổ xen lẫn với khoái ý, giống như là cả người đều muốn phát điên.
Cỏ khô trên mặt đất cũng không mềm mại gì, thậm chí đâu đó còn có giằm, có gai sắc nhọn, Đoạn Bạch Nguyệt liếm đi một giọt máu trên lưng Sở Uyên, trở mình lại ôm hắn, lòng bàn tay nắm thắt lưng săn chắc của hắn, ôn nhu nói: ” Ôm cổ ta đi.”
Hốc mắt Sở Uyên phiếm hồng, cánh tay thuận theo ôm lấy cổ hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt dùng sức nhấc bổng hắn đứng lên.
Sở Uyên bất ngờ không kịp phòng bị kêu một tiếng, như tiểu thú cắn đầu vai Đoạn Bạch Nguyệt, dường như hít thở không thông.
Trong quân doanh Đại Sở, Diệp Cẩn tìm khắp nơi vẫn không thấy người đâu, sau lại mới nghe Tứ Hỉ nói rằng Hoàng thượng và Vương gia cả đêm đều chưa từng trở về.
Diệp Cẩn: “….”
Diệp Cẩn: “….”
Diệp Cẩn: “?????”
Tứ Hỉ lại nói: ” Là Nam sư phụ tới, đang ở trong rừng luyện võ.” Cũng không có làm việc gì khác.
” Thì ra là đang luyện võ a.” Diệp Cẩn thở phào nhẹ nhõm.
” Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa không chỉ có Nam sư phụ mà gia gia của Tiểu Kim Tử cũng tới, lúc này đang chơi đùa trên boong thuyền.” Tứ Hỉ nói: ” Nhìn tiên phong đạo cốt lắm, nghe nói là vị ẩn sĩ cao nhân đến từ tiên sơn.”
Tiên phong đạo cốt: dùng để chỉ người có khí chất và thần thái không giống người thường.
” Thật sao?” Diệp Cẩn quả nhiên thấy hứng thú, xoay đầu định đi tới boong thuyền xem lão thần tiên.
Tứ Hỉ lau lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng lén lút vào khoang thuyền, thu xếp hai bộ y phục của Hoàng thượng và Vương gia, quấn vào bọc y phục rồi đem tới bìa rừng.
” Được rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn mặc y phục, lại lấy tay vuốt tóc ngay ngắn chỉnh tề, mới nói: ” Trước tiên cứ như vậy đi, ta mang ngươi trở về tắm rửa.”
Toàn thân Sở Uyên đều bủn rủn, khàn giọng ho khan.
” Ít nhiều gì cũng là độc trùng, chỉ sợ tới tối nay mới có thể có khí lực.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn nhấc bổng lên, ghé vào tai thấp giọng nói: ” Cũng không phải vì ta không có phân tấc.”
Sở Uyên nhìn hắn một trận, giận dỗi nhắm mắt lại, phiền lòng!
Đoạn Bạch Nguyệt nhẫn cười, ôm hắn đi ra khỏi mảnh rừng.
Đoạn Dao và Nam Ma Tà đứng cạnh nhau, nhìn theo hai người rời đi, sau lưng còn có một Tứ Hỉ thở hồng hộc chạy theo.
” May mắn.” Đoạn Dao nói: ” Tối hôm qua Diệp đại ca không có tới.” Bằng không chỉ sợ cả ngày hôm nay đều sẽ cầm dao nhỏ đuổi theo ca ca, vừa nghĩ thôi đã thấy chân mềm.
” Cũng đã lâu như vậy rồi mà Tiểu Diệp tử kia vẫn còn ép bức ca ca ngươi ư?” Nam Ma Tà khiếp sợ hỏi, gạo trắng cũng đã nấu thành cơm rồi, vì sao vẫn chưa chịu tán thành?
” Mọi người cũng đã quen chuyện ca ca và Diệp đại ca mỗi ngày cãi nhau ầm ĩ rồi, có thể từ chiếc thuyền đầu tiên đuổi tới chiếc thuyền cuối cùng.” Đoạn Dao cười ngây ngô: ” Không có vấn đề gì đâu, Diệp đại ca tuy miệng sắc như đao nhưng tâm lại mềm như đậu hũ, toàn quân trong đại doanh đều biết.”
” Điều này cũng đúng.” Nam Ma Tà bốc một nắm đậu phộng trong túi ra ăn: ” Thời gian qua vi sư không có mặt ở đây, có phát sinh chuyện gì lớn không?”
” Chuyện lớn thì không tính là có, nhưng đúng là cũng có một việc.” Đoạn Dao chen chen lấn lấn tới trước mặt hắn: ” Trước đây sư phụ đã từng nghe qua Tiểu Diệp Tự lần nào chưa?”
” Tiểu Diệp Tự?” Nam Ma Tà gật đầu: ” Tất nhiên, một ngôi chùa trong thành Quan Hải, nổi danh ngang ngửa Bắc Thiếu Lâm, sao có thể chưa từng nghe qua được.”
” Phương trượng Diệu Tâm là trụ trì của Tiểu Diệp Tự, sư phụ đã gặp hắn lần nào chưa?” Đoạn Dao lại hỏi.
” Cái này thì chưa, ta cực ít giao thiệp với người trong võ lâm Trung Nguyên.” Nam Ma Tà nói: ” Hắn chọc giận ngươi sao?”
” Không trêu chọc gì ta, lại giống như muốn trêu chọc ca ca.” Đoạn Dao nói: ” Đoạn thời gian trước, chúng ta gặp vị đại sư này ở Xiêm Viễn quốc, tẩu tẩu nói lúc tẩu tẩu mới đăng cơ thì thường nghe Diệu Tâm giảng kinh phật, hơn nữa võ công cao cường, vì vậy cũng mời hắn đi theo mọi người trợ chiến.”
” Sau đó thì sao?” Nam Ma Tà hỏi tiếp.
” Sau đó hả, đại sư này cái gì cũng tốt, võ công cao, lúc đánh trận lấy một địch trăm, đối với tất cả mọi người đều tốt, đối với tẩu tẩu lại càng tốt, duy chỉ có với ca ca là không tốt.” Đoạn Dao bĩu môi.
” Vì sao vậy?” Nam Ma Tà buồn bực: ” Ca ngươi lại lừa gạt gì người ta đúng không?”
” Lần này thật sự không có, ca ca căn bản đều mặc kệ hắn.” Đoạn Dao nói: ” Hơn nữa đại sư này còn có một tật xấu, cứ sống chết muốn khuyên Hoàng tẩu tẩu lập hậu tuyển phi, cũng không biết đã trúng thứ tà đạo gì.”
” Một người xuất gia mà còn có thể nhúng tay vào việc này sao?” Nam Ma Tà lại càng mù mịt không hiểu.
” Cũng không chỉ riêng gì Hoàng thượng, hắn còn đi tìm Tư Không ca ca, nhờ huynh ấy khuyên ca ca cũng thành gia lập thất.” Đoạn Dao nói.
” Hừ!” Nam Ma Tà chống nạnh: ” Đại hòa thượng này!”
” Còn nữa, có một lần hai quân giao chiến, ca ca vô ý rơi xuống biển, tẩu tẩu muốn đi cứu, hắn thà đánh nát thuyền của tẩu tẩu cũng muốn ngăn cản.” Đoạn Dao mặt mày nghiêm túc, càng nói càng tức giận — Đã kìm nén trong lòng suốt cả đường rồi, khó khăn lắm mới tìm được một người có thể than phiền có thể oán giận, vì vậy thao thao bất tuyệt đem tất cả những chuyện Diệu Tâm đã làm trong thời gian qua từ lớn đến nhỏ nói một lần. Chỉ có điều ngoài dự liệu của hắn, sau khi sư phụ nghe xong cũng không có giận tím mặt, xắn tay áo đi tìm Diệu Tâm đánh nhau, mà là như có điều suy nghĩ xoa xoa cằm, vẻ mặt cao thâm khó lường.
” Sư phụ! Nãy giờ có nghe ta nói gì không a!” Đoạn Dao kéo một lọn tóc của hắn.
” Tất nhiên là nghe rồi.” Nam Ma Tà hít một ngụm khí lạnh, gỡ tay hắn ra, hỏi: ” Ca ngươi thì sao? Thấy thế nào?”
” Ta một chút cũng không thích vị đại sư kia, chạy tới oán trách với ca ca, ca ca lại bảo ta cứ xem như không nhìn thấy hắn là được.” Đoạn Dao ôm Liệt Vân Đao: ” Phiền!”
” Như vậy không tốt sao?” Nam Ma Tà cười ha hả nói: ” Ca ngươi cũng không ngốc, hắn còn không vội, ngươi gấp gáp cái gì?”
” Có ý gì?” Đoạn Dao không hiểu.
” Ta hỏi ngươi, ở trong lòng Hoàng thượng, là Diệu Tâm quan trọng hay là ca ngươi quan trọng?” Nam Ma Tà xoa xoa đầu hắn.
“Tất nhiên là ca ca rồi.” Đoạn Dao trả lời.
” Vậy nếu lúc này ca ca ngươi muốn đuổi Diệu Tâm đi, thái độ hơi kịch liệt một chút, ngươi nghĩ Hoàng thượng có đồng ý không?” Nam Ma Tà lại hỏi.
Đoạn Dao suy nghĩ một chút, do dự mà mở miệng: ” Ta không biết, dường như tẩu tẩu rất thích đại sư kia.”
” Cho nên mới nói ngươi còn non.” Nam Ma Tà lắc đầu cười: ” Nếu nói trước đây Hoàng thượng thích Diệu Tâm thì ngược lại cũng đúng. Nhưng cả đoạn đường này, Diệu Tâm làm nhiều chuyện như vậy đều là vì muốn chia rẽ hắn và ca ca ngươi, cho dù là kẻ đần độn cũng có thể nhìn ra được dị thường, huống chi hắn còn là hoàng đế Đại Sở.”
” Sao?” Đoạn Dao nhíu mày.
” Vì ca ca ngươi, ngay cả giang sơn xã tắc này Hoàng thượng cũng không cần, một hòa thượng thì tính là cái gì.” Nam Ma Tà nói: ” Ngăn cản một lần hai lần, Hoàng thượng còn có thể coi như hắn trung tâm vì nước, dù sao đi nữa chuyện thiên tử muốn cùng một nam nhân thành thân, về lý mà nói đích xác cũng không thích hợp. Nhưng nếu ngăn cản tám lần mười lần thì chính là đầu óc có bệnh, hơn nữa lúc đó hắn đánh nát thuyền của Hoàng thượng, cũng nói rõ hắn không tiếc dồn ca ca ngươi vào chỗ chết, một người như thế, Hoàng thượng và ca ca ngươi làm sao có thể không hề phòng bị được? Muốn mời hắn rời khỏi đại doanh chẳng qua chỉ là chuyện một câu nói mà thôi, mà hiện tại nếu có thể để hắn lưu lại thì cũng nói rõ hai người còn có ý tưởng khác, cứ chờ xem là được.”
” Ồ.” Đoạn Dao đưa hai tay chống cằm, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy rất tức giận: “Đại sư kia thật sự rất đáng ghét!”
” Đi thôi.” Nam Ma Tà đứng dậy phủi mông: ” Đưa vi sư lên thuyền nhìn xem.”
Trong khoang thuyền, Đoạn Bạch Nguyệt bưng bát canh bổ vừa hầm xong, từng muỗng từng muỗng đút cho hắn. Chương Minh Duệ ôm hòm thuốc rất sợ hãi, dù sao trước đây đều là Cửu điện hạ đích thân chẩn bệnh cho Hoàng thượng, lần này lại đổi thành mình, vừa rồi lúc bắt mạch tay cũng run run.
” Hoàng thượng không có việc gì chứ?” Tứ Hỉ canh giữ bên giường, nhỏ giọng hỏi.
” Bẩm công công, long thể Hoàng thượng không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi.” Chương Minh Duệ nhìn quanh quất một chút, hai tay che miệng ghé vào tai Tứ Hỉ nhẹ giọng nói: ” Còn có chút…bị thương.”
” Mau đi sắc thuốc đi.” Tứ Hỉ nhanh chóng đem người đuổi đi, thầm nghĩ Cửu điện hạ nghìn vạn lần đừng có tới.
” Có phải là ngươi lại giở trò quỷ gì hay không?” Sở Uyên nhéo lỗ tai Đoạn Bạch Nguyệt.
” Tất nhiên là không phải a.” Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy rất oan uổng: ” Ta lại không bảo ngươi đụng tới quyển sách kia, càng không biết trong sách còn có độc trùng. Hay là để ta đi gọi sư phụ tới đây, cho người đánh hắn vài trượng.”
” Không cho phép ngươi nói chuyện!” Sở Uyên bực mình, nhớ lại bản thân mình cư nhiên lại cùng hắn làm loại chuyện đó ngay giữa ban ngày ban mặt, còn ở bên ngoài, tay lại dùng sức thêm vài phần.
Đoạn Bạch Nguyệt nhe răng nhếch miệng, hít một ngụm khí lạnh, lần sau có thể đổi chỗ khác để nhéo hay không??
Toàn thân vẫn như cũ chẳng có chút khí lực nào, Sở Uyên ngả người về phía sau tựa vào đầu giường, tâm không cam lòng không nguyện tiếp tục nằm nghỉ ngơi.
Đoạn Bạch Nguyệt kề sát vào hắn: ” Cùng ngươi trò chuyện suốt ngày luôn được không?”
Sở Uyên nhìn hắn một trận, nói: ” Ta vẫn không muốn nói chuyện với ngươi chút nào.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhịn cười, vẻ mặt sầu khổ nói: ” Vậy thôi lỗ tai còn lại cho ngươi nhéo.”
Sở Uyên đưa hai tay ôm má hắn, dùng sức nắn.
” Người phía trước chính là Diệu Tâm đúng không?” Nam Ma Tà xắn tay áo lên, nhao nhao muốn tỷ thí.
Đoạn Dao lành lạnh nói: ” Đó là lão Vương đầu trọc, là đầu bếp trên thuyền.”
Nam Ma Tà: “….”
” Diệu Tâm đợi lát nữa tìm gặp cũng được, đi tắm rửa thay y phục trước đã.” Đoạn Dao kéo tay hắn, tung người nhảy lên thuyền lớn, nếu không với bộ dạng y chang khất cái này mà để người khác thấy thì thật sự là quá mất mặt cho ca ca. Đoạn Dao vốn định lén lút dẫn sư phụ về thôi, nhưng hết lần này tới lần khác trên boong thuyền lại có rất nhiều người, vừa nghe động tĩnh đã rầm rập chạy tới, muốn nhìn sư phụ của Vương gia một cái, trong lòng đều nghĩ chắc cũng giống cha của Khúc tiên sinh, đều là thế ngoại cao nhân tóc trắng bay bay trong gió, thế nhưng trăm triệu lần không ngờ tới sự thật lại sẽ là bộ dáng như thế này, y phục rách nát tóc bạc rối tung, trên thắt lưng còn treo một cái hồ lô cũ kĩ loang lổ thủng nứt vài chỗ, trên mặt toàn là đất, thậm chí ngay cả giày cũng rách mất một chiếc lòi chân.
Trên boong thuyền một mảnh trầm mặc.
Diệu Tâm nói: ” A di đà phật.”
Đoạn Dao: “….”
” Vị đại sư này.” Nam Ma Tà tươi cười đầy mặt vây quanh người hắn.
Diệu Tâm chắp tay trước ngực, trầm mặc không nói gì.
Nam Ma Tà nhiệt tình nói: ” Đã thành thân chưa?”
Người có thể lên được chiến thuyền chủ, cho dù chỉ là quét rác rửa chén thì cũng đều là người hiểu ánh mắt, lúc này thấy tình hình có vẻ không ổn, chỉ trong nháy mắt đã giải tán mọi nơi. Hai thị vệ cũng chạy tới nơi ở của Sở Uyên, từ đầu tới đuôi đem chuyện này bẩm báo rõ ràng.
Sở Uyên buồn cười: ” Không đi hỏi một chút sao?”
” Không đi.” Đoạn Bạch Nguyệt vô lại nói: ” Khó khăn lắm ngươi mới chịu nằm trên giường một ngày, tất nhiên ta phải nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi, đi quản hòa thượng kia làm chi.”
” Ngươi đoán xem, Nam sư phụ có thể đánh nhau với Diệu Tâm không?” Sở Uyên ngồi thẳng dậy.
” Cho dù thật sự đánh nhau thì sư phụ cũng sẽ có chừng mực, ít nhất là sau khi đánh nhau sẽ tìm một cái cớ, sẽ không trực tiếp trở mặt với hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Người bước ra từ Tây Nam Phủ tất nhiên đều là người của ta, chắc Diệu Tâm cũng không trông mong gì sư phụ sẽ thích hắn, cũng là chuyện dễ hiểu.”
Sở Uyên nói: ” Nếu Diệu Tâm biết thức thời một chút thì phải tránh né sư phụ mới đúng, nhưng vừa rồi nghe thị vệ nói là chính hắn chủ động tới trước.”
” Cho nên?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi định sẽ làm gì bây giờ? Đối phương cũng đã khiêu khích đến trên đầu ta rồi kìa.”
” Giả vờ đáng thương.” Sở Uyên đánh hắn một cái tát, có chút buồn cười.
Đoạn Bạch Nguyệt thuận thế nắm tay hắn, ghé vào khóe miệng hôn một cái: ” Quên đi, không nói hắn nữa, mất hứng.”
Sở Uyên ừm một tiếng, tiện tay lấy một quả dại ở đầu giường cắn một ngụm, tiếp tục suy nghĩ miên man.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày nói: ” Sao không để ta gọt vỏ bổ ra đã.”
” Thái phó đại nhân không ở đây, sợ cái gì!” Hai tay Sở Uyên cầm quả dại lại cắn một ngụm, sau đó đưa phần còn lại cho hắn ăn: ” Ngươi còn chưa nói, rốt cuộc thì hôm qua nửa đêm rồi các người còn ra ngoài làm gì?”
” Là Dao nhi tới tìm ta, nói bản đồ thạch trận mà hôm qua A Cách và Ôn đại nhân vẽ, trừ giống Bát Hoang trận pháp ra thì còn giống Đốt Tinh Cục.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên ngạc nhiên nói: ” Còn có chuyện này nữa sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, nói:” Cho nên ta mới tìm mọi người tới bìa rừng thử phá trận xem có được không. Hôm qua thấy ngươi mệt mỏi, ta cũng không biết chuyện này có thể thành công hay không nên tạm thời không nói cho ngươi biết, muốn để ngươi an tâm ngủ một giấc, cũng không ngờ sẽ xảy ra nhiễu loạn.”
” Vậy lúc nào muốn thử lại?” Sở Uyên hỏi.
” Ngày mai đi, đúng lúc ngươi cũng tới xem luôn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên nói: ” Vừa vặn, trưa mai thuận tiện tổ chức yến hội thiết đãi mọi người đi.” Tuy nói trên biển cũng không có thứ gì ngon, nhưng khó khăn lắm mọi người mới có dịp tề tựu đông đủ, cùng nhau uống chén rượu cũng được.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, ra cửa phân phó Tứ Hỉ đi chuẩn bị, thuận tiện hỏi thăm động tĩnh đầu kia một chút.
” Diệu Tâm đại sư và Nam sư phụ thật sự đã bắt đầu đánh nhau.” Tứ Hỉ nhỏ giọng nói.
Đánh nhau là tốt rồi, Đoạn Bạch Nguyệt thần thanh khí sảng, xoay người vào phòng tiếp tục đùa giỡn tức phụ.
Đoạn Dao cười tươi như hoa ngăn cản tất cả mọi người muốn khuyên can ra xa, tỷ võ so chiêu thôi, tỷ võ so chiêu thôi mà, cũng không phải chuyện lớn khó lường gì.
Diệp Cẩn ngồi trên nóc thuyền xem náo nhiệt. Thẩm Thiên Phong buồn cười nhìn hắn: ” Nhìn vẻ mặt của ngươi như là chỉ sợ thiên hạ không loạn vậy.”
” Võ công của Nam tiền bối quả nhiên cao cường.” Diệp Cẩn nói: ” Lát nữa qua gặp tiền bối chào hỏi một chút đi, ngưỡng mộ đại danh đã lâu nhưng vẫn chưa từng gặp mặt.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, giúp hắn che lại ánh mặt trời chói chang chiếu xuống đỉnh đầu.
Nam Ma Tà ra nhiều chiêu chặt ép, nhưng Diệu Tâm ngược lại không nghênh chiến, chỉ từng bước né tránh, đáy mắt không gợn sóng cũng không sợ hãi. Nam Ma Tà nói: ” Dường như đại sư cố ý muốn thua ta.”
” Tiền bối võ công cao cường, tiểu tăng tự thẹn không bằng.” Diệu Tâm chắp tay trước ngực.
” Cũng phải, bại trong tay Tây Nam Phủ cũng không quá mất mặt.” Nam Ma Tà thu chiêu rơi xuống đất, hai tay chống nạnh nhìn hắn rời đi, vẻ mặt dạt dào đắc ý.
Đoạn Dao đứng phía sau sư phụ, rất muốn vỗ tay.
” Đi, đi thay y phục.” Nam Ma Tà nhặt bọc y phục rách rưới dưới sàn gỗ lên: ” Sau đó dẫn vi sư đi chúng quanh xem một chút, thuyền này thật lớn.”
Đoạn Dao nhân cơ hội nói: ” Còn phải gội đầu chải đầu.”
Nam Ma Tà: “….”
Đoạn Dao nói: ” Đừng nghĩ trốn!”
Nam Ma Tà vò vò đầu tóc như tổ chim, ủ rũ ù rù đi theo phía sau tiểu đồ đệ.
Nha~~!
Đoạn Dao ngồi trên băng ghế nhỏ, múc một gáo nước dội lên đầu Nam Ma Tà, Nam Ma Tà khóc lóc nói: ” Vì sao không đun nóng lên?”
” Quên mất.” Đoạn Dao có lệ nói, sau đó giống như rửa khoai tây đem đầu sư phụ gột sạch sẽ, cầm lược liều mạng chải.
Nam Ma Tà liên tục kêu thảm thiết, cảm thấy mình tám phần mười là phải chết rồi. Đợi tới lúc Đoạn Dao rốt cuộc cũng chải xong tóc thay xong y phục thì Nam Ma Tà đã mặt mày tái nhợt chân bước lảo đảo.
Đoạn Dao vô cùng cao hứng đẩy cửa ra: ” Đi, chúng ta đi xem thuyền lớn.”
Nam Ma Tà: “….”
Nam Ma Tà nói: ” Ách.”
Bên ngoài nắng chiếu vàng rực, Diệp Cẩn nhìn Nam Ma Tà, mở to hai mắt nói: ” Là ngươi?”
Nam Ma Tà: ” Hắc hắc.”
Trong một phòng khác, Sở Uyên nhíu mày ngồi dậy: ” Phải rồi, lúc trước Nam sư phụ giả trang thành lão nhân gặp nạn, từng ở Quỳnh Hoa Cốc một đoạn thời gian, ngươi nói chuyện này với Tiểu Cẩn chưa?”
” Ngươi chưa nói sao?” Đoạn Bạch Nguyệt giật mình: ” Chuyện này cũng đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, ta cho rằng Diệp Cốc chủ đã sớm biết rõ mọi chuyện.”
Sở Uyên vô tội nói: ” Tiểu Cẩn cũng không có hỏi, ta cũng quên mất.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “…..”
” Không được rồi, phải đi xem một chút.” Sở Uyên xốc chăn lên.
” Không có việc gì đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt ngăn hắn lại: ” Cũng không phải chuyện lớn gì, nằm nghỉ ngơi đi.”
Sở Uyên nói: ” Không yên lòng.”
Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ hắn: ” Nếu hai người đánh nhau thì chắc chắn sẽ có người tới thông truyền.” Không có ai tới chính là không có việc gì.
” Người đâu cứu mạng! Giết người!” Nam Ma Tà ôm đầu, oanh oanh liệt liệt vọt vào cửa.
Diệp Cẩn hùng hùng hổ hổ xắn tay áo đuổi theo vào: ” Quay lại đây!”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Sở Uyên: “……Phụt!”
Sau khi mọi người trên thuyền nhìn thấy thì đều có cảm giác thật là thân quen, nếu không thì sao có thể nói Nam tiền bối là sư phụ của Tây Nam Vương được chứ, quả thật giống nhau như đúc, giống nhau như đúc.
Một lúc thật lâu sau Sở Uyên cuối cùng cũng có lại được chút khí lực, Đoạn Bạch Nguyệt lấy một cái ghế ra để trên boong thuyền, cho hắn ngồi hóng gió.
” Sư phụ!” Đoạn Dao liều mạng kéo Nam Ma Tà: ” Loại thời điểm này không cần phải vào giúp vui đâu a.” Hay là cùng nhau tới phòng bếp kiếm gì đó ăn đi.
” Vi sư muốn tới đó đưa lễ vật cho ca ngươi và Hoàng thượng.” Nam Ma Tà giải thích.
Thôi đừng nói nữa. Vừa nghĩ tới cuốn sách rách nát kia, còn có con bọ cạp độc tên Hồng Nương nữa, Đoạn Dao vô luận như thế nào cũng không tin sư phụ hắn có thể có được thứ lễ vật gì đáng tin, vì vậy cưỡng ép lôi kéo sư phụ đi.
Nam Ma Tà giơ tay điểm huyệt đạo của hắn, phủi phủi y phục cười ha hả chạy đi.
Đoạn Dao rất muốn gào khóc, đây là sư phụ rách nát gì a!
” Nam tiền bối.” Sở Uyên đứng dậy, vừa nghĩ đến chuyện tối hôm qua là hắn đã thấy hai tai nóng rát, cũng may là lúc đó bầu trời còn tờ mờ tối, cũng không thể nhìn thấy rõ được.
Đoạn Bạch Nguyệt ôm Huyền Minh Hàn Thiết đứng phía sau tức phụ nhà mình, vẻ mặt uy hiếp.
Nam Ma Tà cũng không thèm liếc mắt nhìn đồ đệ một cái, móc trong ngực ra một cái hộp, cười tươi như hoa đưa cho Sở Uyên: ” Hoàng thượng.”
Đoạn Bạch Nguyệt diện vô biểu tình đưa tay đoạt lấy, Sở Uyên ngược lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ vạn nhất mở ra lại là một con độc trùng.
Bên trong vẫn như cũ là Lạc Triều Châu.
Đoạn Bạch Nguyệt phất tay một cái ném xuống biển.
Sở Uyên không hiểu: ” Làm sao vậy?”
” NÀY!” Nam Ma Tà cả kinh thất sắc, cũng không kịp giải thích, vịn vào lan can thuyền định nhảy xuống biển mò.
” Đơn giản chỉ là một hạt trân châu màu đỏ đẹp một chút mà thôi, ở trong cung có rất nhiều.” Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chóng kéo hắn lại, nhàn nhã nói: ” Mất rồi thì thôi vậy.”
” Hỗn tiểu tử, đó là Lạc Triều Châu, có thể tách biển cắt sóng ngươi biết cái gì!” Nam Ma Tà rít gào, suýt nữa giận đến ngất xỉu, tung một chưởng đánh hắn ra rồi “TÙM” một cái nhảy xuống biển, hít sâu một hơi chuẩn bị lặn xuống đáy biển mò.
” Sư phụ!” Đoạn Dao vắt người trên lan can, bất đắc dĩ nói: “Ca ca không ném, vẫn còn đang nắm trong tay mà.”
Nam Ma Tà: “….”
Nam Ma Tà: “….”
Nam Ma Tà: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt tựa người trên lan can, vẻ mặt hứng thú nhìn hạt châu giữa hai ngón tay.
” Ngươi người này!” Sở Uyên dở khóc dở cười, phân phó Tứ Hỉ nhanh chóng chuẩn bị canh gừng. Sau khoảng thời gian uống chén trà nhỏ, Nam Ma Tà thay xong y phục, ngồi trên ghế phù phù thở dốc.
” Không tức giận không tức giận.” Đoạn Dao giúp hắn vuốt lưng: ” Uống nước đi.”
” Tiền bối, thật có lỗi.” Sở Uyên tự mình bưng trà gừng tới cho hắn: ” Vừa rồi trẫm không nhìn thấy rõ, muốn ngăn cản tiền bối cũng không thể ngăn được.”
Nam Ma Tà cả giận mắng: ” Nghịch đồ!”
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trên ghế, tựa cằm vào lưng ghế dựa: ” Tách biển cắt sóng?”
” Ta không nói.” Nam Ma Tà kiên định ngước cằm.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vậy ta sẽ đánh Dao nhi.”
Đoạn Dao khóc lớn: ” Cái đó và ta có quan hệ gì đâu.”
Sở Uyên vừa bực mình vừa buồn cười, đánh Đoạn Bạch Nguyệt một cái tát: ” Không được làm rộn.”
” Này.” Đoạn Bạch Nguyệt chọt chọt Nam Ma Tà: ” Hay là tương lai lúc ta thành thân, sẽ đặc biệt chuẩn bị riêng cho sư phụ một cỗ kiệu cực kì xa hoa, lại tìm thêm mười tám người gánh kiệu, khua chiêng gõ trống đi vòng vòng khắp các đường lớn ngõ nhỏ trong vương thành, vị đại nhân nào không thích sư phụ thì khi tới cửa phủ của người đó đều sẽ đặc biệt đốt pháo.”
” Thật không?” Nam Ma Tà sờ sờ râu mép.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Tất nhiên.”
Nam Ma Tà nhìn về phía Sở Uyên.
Sở Uyên: “….”
Sở Uyên nói: ” Ừ.”
Nam Ma Tà vặn góc áo, vậy thì được.
” Thỏa mãn rồi chứ?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lạc Triều Châu này rốt cuộc có công dụng gì?”
” Vừa rồi ta cũng đã nói, là có thể tách biển cắt sóng.” Nam Ma Tà nói: ” Mỗi đêm ngày mười lăm trăng tròn, chỉ cần thả Lạc Triều Châu này xuống biển thì có thể khuấy đảo vùng biển đó đến nỗi sóng cuộn ngập trời, trời đất tối đen. Hạt châu này ở đâu, lốc xoáy liền ở đó.”
” Thần kỳ đến vậy ư?” Sở Uyên nghe vậy giật mình.
” Trên đường đến đây trễ mất ba bốn tháng, chính là vì muốn thử công hiệu của hạt châu này.” Nam Ma Tà nói: ” Ngoại trừ ngày mười lăm tháng trước trời mưa to, bầu trời không có ánh trăng nên hạt châu này không linh nghiệm, còn lại đều là trăm thử trăm trúng, trong lần thử đầu tiên, vì uy lực của nó quá kinh người nên suýt nữa chiếc thuyền của chúng ta cũng bị sóng biển xẻ đôi luôn.”
Sở Uyên nắm hạt châu trong tay, nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt.
” Ngươi cũng nghĩ như thế?” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười.
” Nghĩ cái gì vậy?” Đoạn Dao không hiểu.
” Lúc trước Khúc tiên sinh đã từng nói, không cần biết là trận pháp gì, nếu muốn phá giải thì biện pháp tốt nhất chính là dẫn nước lớn đi vào, vừa không cần sợ cơ quan ám khí, đồng thời uy lực của dòng nước cũng kinh người hơn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lúc đó mọi người còn đang đau đầu nhức óc, không biết phải tới nơi nào mới có thể tìm được vị cao nhân có thể hô phong hoán vũ, hiện tại đúng là có được toàn bộ không phí công lao.”
” Ta cũng biết chắc chắn sẽ hữu dụng mà.” Nam Ma Tà cười tươi như hoa.
Sở Uyên nói: ” Đa tạ tiền bối.”
” Đa tạ ta làm chi.” Nam Ma Tà liên tục xua tay: ” Chỉ cần các ngươi có thể sớm ngày thành thân thì không gì có thể tốt hơn được nữa.” Đương nhiên là phải chuẩn bị cho ta một cỗ kiệu lớn, dùng để dạo phố.
” Hôm nay là hai mươi tám, còn hơn mười ngày nữa mới tới đêm trăng tròn gần nhất.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Kế hoạch tác chiến lúc trước đề ra chắc là phải sửa lại rồi.”
” Trưa mai gọi mọi người tới cùng nhau ăn bữa cơm, đúng lúc mọi người có mặt trên thuyền đông đủ cả.” Sở Uyên nói: ” Sau đó thương nghị kế hoạch tác chiến tiếp theo cũng không muộn.”
Ngoài cửa có người ho khan, Đoạn Bạch Nguyệt cùng Sở Uyên liếc mắt nhìn nhau, ăn ý lật người nhảy qua cửa sổ, rơi xuống một nơi khác trên boong thuyền.
” Tiền bối.” Diệp Cẩn bưng một bát canh, thứ nhất là để bồi tội, ngày hôm nay suýt nữa đã đuổi Nam sư phụ rơi xuống biển, có chút không nên, thứ hai cũng có thể thuận tiện cọ vài con độc trùng.
Nam Ma Tà gắt gao nắm chạt tay áo của tiểu đồ đệ.
Đoạn Dao kiên định không gì sánh được, cố gắng gỡ từng ngón từng ngón tay của sư phụ ra, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Nam Ma Tà rất muốn khóc rống, đây cũng là loại đồ đệ gì, người này so với người kia càng sợ chết hơn.
Đoạn Bạch Nguyệt cùng Sở Uyên tay trong tay chậm rãi trở về khoang thuyền, thả Lạc Triều Châu vào trong hộp đựng Nguyệt Lạc.
” Một trận đánh cuối cùng này, muốn không thắng cũng khó.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn từ phía sau: ” Viện binh càng ngày càng nhiều, bảo bối cũng càng ngày càng nhiều.”
” Ừ.” Sở Uyên vỗ vỗ đầu hắn: ” Đánh giặc xong là ngươi có thể làm Hoàng hậu rồi, chúc mừng!”
Đoạn Bạch Nguyệt lười biếng nhắm mắt lại, tươi cười đầy mặt nói: ” Không dám không dám.”
Một đêm này, người trên thuyền đều ngủ rất ngon. Ngày hôm sau, đầu bếp mười ngón tung bay chiên xào hầm rán, tuy nói vẫn không có bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn nhưng cũng nấu ra được một bàn thức ăn thật lớn, không có nhà ăn nào đủ rộng rãi nên dứt khoát bày trên boong thuyền, vừa vặn bầu trời hôm nay không có mặt trời nên ngược lại cũng mát mẻ dễ chịu.
Ôn Liễu Niên cắn một miếng giò heo sấy khô hầm, thật muốn rơi lệ, lại còn muốn ngâm thơ, nhưng lại phải tranh thủ ăn nhiều thêm nửa bụng.
” Đang lúc đánh trận, vốn dĩ không nên uống rượu.” Sở Uyên đứng dậy: ” Có điều mọi người khó có dịp tề tựu đông đủ, chỉ một chén này, chúc Đại Sở ta đánh đâu thắng đó!”
Tất nhiên là phải thắng rồi. Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Đợi chiến tranh kết thúc rồi, nhất định phải chạy tới vương thành ngao du, sau đó đòi một chén rượu mừng của Vương gia và Hoàng thượng, đó nhất định sẽ là loại rượu ngon nhất Đại Sở.
Đoạn Dao ngậm đầu đũa, vẻ mặt mừng rỡ nhìn ca ca gắp thức ăn cho tẩu tẩu, cảm thấy khẩu vị của mình cũng tốt hơn rất nhiều, cúi đầu liều mạng và cơm. Nam Ma Tà vỗ vỗ phía sau lưng hắn, rất là muốn thở dài, nhìn ca tẩu ân ân ái ái cũng có thể vui vẻ thành như vậy, nếu như tương lai muốn cưới tức phụ, nghìn lần vạn lần đừng đâm đầu làm tiếp một tình thánh làm đến mạng sống cũng không cần a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...