Hai người hôn từ bên ngoài vào trong phòng, lại hôn từ trong phòng
đến trên giường, rốt cuộc đến lúc Tần Tố Giác hô hấp không thông, môi
của nàng đã bị Đông Phương Diệu hôn sưng đỏ không chịu nổi.
Dường như muốn bù lại sự chờ đợi trong hai năm qua, hắn dùng hết sức tới giày vò nàng.
Tần Tố Giác muốn đẩy hắn ra, nhưng tình cảm chất chứa trong hai năm qua bị
hắn nhẹ nhàng khơi dậy liền không tự chủ được luân hãm vào trong thế
tiến công bá đạo của hắn.
Tường Quý rất biết nhìn sắc mặt
chủ nhân, đã sớm đem một đám cung nhân đang đứng chờ đuổi đi, thận trọng khép chặt cửa phòng, chỉ để lại hai cung nữ đợi ngoài cửa chờ sai
khiến.
Trên long sàng rộng rãi mềm mại, giống như tìm được
bảo vật vô giá, Đông Phương Diệu nhẹ nhàng nâng gò má ửng hồng của nàng
lên, “Tố Giác, ta rất nhớ nàng.”
Một tiếng “Nhớ nàng”, bao hàm tất cả tưởng niệm của hắn trong hai năm trời ròng rã.
Cánh môi Tần Tố Giác khẽ run, nội tâm rối rắm không thôi.
Khi hắn tưởng niệm nàng, sao nàng lại không tưởng niệm hắn chứ?
Hai người sớm chiều chung đụng trong bảy năm, suốt những năm tháng ấy, bọn
họ giúp đỡ lẫn nhau, từ những thiếu niên cùng nhau trưởng thành, bọn họ
nắm tay nhau vượt qua bao nhiêu mưa gió.
Nàng là đệ tử đắc ý nhất của Thiên Cơ lão nhân, từ thuở nhỏ, nàng đã được sư phụ trao cho sứ mạng thần thánh.
Còn nhớ rõ khi đó nàng chỉ có 15, 16 tuổi, bỗng nhiên có một ngày, sư phụ
mang theo một thiếu niên tuấn tú xấp xỉ tuổi nàng tới trước mặt nàng,
nói tên hắn là Đông Phương Diệu, là Đại hoàng tử nước Bắc Nhạc.
Bởi vì mẫu thân của Đông Phương Diệu bị người ta hãm hại, vu oan cho nàng
mang điềm xui xẻo, nàng sinh hạ ba hoàng tử đều là hóa thân của ma quỷ,
nói nàng sẽ mang bất hạnh đến cho nước Bắc Nhạc.
Nàng không biết lời nói hoang đường này xuất phát từ đâu, khi nàng làm quen với
Đông Phương Diệu là lúc hắn đang đứng trước một cơn sóng nhỏ.
Thân là Đại hoàng tử nước Bắc Nhạc, chẳng những không có bất kỳ quyền thế gì trong triều, ngược lại, còn bị cha ruột hắn coi là cái đinh trong mắt,
nghĩ hết tất cả biện pháp trừ khử hắn.
Đông Phương Diệu như miếng băng mỏng, dưới tình huống bất đắc dĩ đã tìm tới sư phụ của nàng, hi vọng người có thể giúp hắn thay đổi Càn Khôn, lật đổ Vĩnh Viêm đế,
đăng cơ làm vua.
Ngay lúc đó, thế cục Bắc Nhạc náo động,
Vĩnh Viêm đế, hơn năm mươi tuổi, liên tiếp làm rất nhiều chuyện hoang
đường, lầm tin nịnh thần, sát hại trung lương, thiên tai nhân họa không
ngừng, Vĩnh Viêm đế lại chỉ cố hưởng lạc, vứt bỏ lê dân bách tính ở
trong nước sôi lửa bỏng.
Thật đúng là người đang làm, trời
đang nhìn, rốt cuộc, Vĩnh Viêm đế chọc giận ngàn vạn dân chúng, cũng
không ít quan viên hận không thể dùng một đao chặt đầu tên hôn quân đó
xuống.
Mà Đông Phương Diệu lúc này đã đủ mười bảy tuổi,
đáng lẽ, với thân phận Đại hoàng tử, hắn sẽ được sắc phong làm thái tử,
nhưng Vĩnh Viêm đế đối với hắn cực kỳ bài xích, thậm chí âm thầm phái
không ít sát thủ, chuẩn bị kết liễu tánh mạng của hắn.
Sư phụ không đành lòng, thích thú khi hắn nhờ giúp đỡ, mang hắn bảo vệ ở bên người.
Sư phụ có lòng muốn đưa hắn đi lên đế vị, nhưng lúc đó, thân thể người ngày càng sa sút.
Vì vậy, sư phụ lôi kéo tay của nàng nói: “Trong thiên hạ, chỉ có ngươi đủ
bản lãnh có thể cùng vi sư chống đỡ được, có năng lực giúp Đại hoàng tử
đi lên đế vị. Nhưng Đại hoàng tử không phải người nhân hậu dễ gần như vẻ bề ngoài, lớn lên trong thâm cung phức tạp, quanh năm tiếp xúc đều là
ngươi lừa ta gạt, tranh đấu gay gắt, nội tâm của hắn sớm bị thù hận
chiếm đầy rồi”
“Vi sư thay hắn bói qua một quẻ, hắn thật sự là Đế Tinh chuyển thế, nhưng người này tính tình lạnh bạc, cố chấp thâm trầm, vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào, vi sư đã gặp gỡ
hắn, cũng bởi vì không thể làm trái thiên mệnh mới quyết định giúp hắn.
Nhưng Giác nhi, vi sư cũng không muốn làm khó ngươi, nếu ngươi không
muốn giúp hắn hoàn thành nghiệp lớn đoạt vị, liền mai danh ẩn tích, một
mình xuống núi, tự mình nhàn nhã qua ngày thôi”
Thuở nhỏ
nàng bị vứt ở bờ sông, không cha không mẹ, là sư phụ nuôi dưỡng nàng,
trong những năm tháng đó, nàng đều ở trên Thái Hoa Sơn học tập các loại
mưu lược võ thuật từ sư phụ.
Nàng không có hảo cảm với Đông Phương Diệu, cũng không hứng thú với việc tranh giành quyền thế. Nhưng
khi nàng thấy bóng dáng cô đơn kia dưới cây ngô thì trong lòng sinh ra
mấy phần cảm thông với hắn.
Cứ như vậy, nàng đáp ứng giúp
hắn đoạt vị, bảy năm sau khi sư phụ qua đời, nàng không rời hắn một tấc, từng bước một, giúp hắn gây dựng thế lực lớn mạnh.
Trong
quá trình chung sống cùng hắn, bởi vì xấp xỉ tuổi nhau, giữa hai người
dần dần nảy sinh tình cảm, nàng không khống chế nổi hãm sâu vào trong
đoạn tình cảm này.
Cho đến hai năm trước —
Sở
Tử Mặc, đại sư huynh của nàng, đồng thời cũng là đại tướng quân tiếng
tăm lừng lẫy của nước Bắc Nhạc, còn nhỏ tuổi đã chinh chiến sa trường,
vì Bắc Nhạc lập hạ nhiều chiến công hiển hách, cũng là huynh trưởng của
phi tử được Vĩnh Viêm đế sủng ái nhất, Sở Mạn Nhi.
Năm đó, sau khi Sở Mạn Nhi vào cung làm phi, mới qua mấy năm liền mang long chủng.
Nhân dịp Diệu âm thầm nuôi trồng lực lượng càng lúc càng lớn, cơ hồ cùng triều đình tạo thành cục diện đối lập.
Vĩnh Viêm đế không cam lòng để hoàng quyền của mình gặp phải uy hiếp, liền
lén lút cùng đại sư huynh của nàng đạt thành hiệp nghị, chỉ cần hắn có
thể đánh tan Đông Phương Diệu, đợi hoàng tử trong bụng Sở Mạn Nhi ra
đời, liền lập tức sắc phong làm thái tử, lập Sở Mạn Nhi làm hoàng hậu,
một khi hắn băng hà, đại sư huynh chính là Nhiếp Chính vương, tự mình
phụ tá tiểu thái tử vào triều nghe báo cáo và quyết định sự việc.
Trước sự cám dỗ của quyền lực, đại sư huynh liền đồng ý với điều kiện mà Vĩnh Viêm đế đưa ra, âm thầm triệu tập binh mã, thề đem Đại hoàng tử đuổi
tận giết tuyệt.
Đại sư huynh vững như sắt chỉ có một yếu điểm, chính là nàng, Tần Tố Giác.
Hai người có tình nghĩa đồng môn, đối với nàng, Sở Tử Mặc luôn yêu mến, sau khi đã thành tài xuống núi, vẫn thường xuyên viết thư cho nàng, nhưng
hắn không bao giờ nghĩ tới, nàng sẽ trở thành quân sư của Đông Phương
Diệu, cùng hắn đối đầu.
Trong cuộc quyết đấu phức tạp này,
Diệu luôn luôn biết cách sử dụng mưu kế, để loại bỏ chướng ngại vật lớn
nhất đó, hắn không tiếc lợi dụng nàng.
Vào ngày sinh nhật của đại sư huynh, nàng tặng một cây sáo bằng ngọc đến Sở tướng quân phủ.
Phần quà tặng ấy đối với người khác mà nói có lẽ không có ý nghĩa gì, nhưng
đối với người si mê sáo như đại sư huynh mà nói, đó là bảo bối khó có
được nhất trong thiên hạ, hơn nữa, đó lại là quà tặng nàng tự mình đưa
qua, hắn càng thêm yêu thích không buông tay.
Mặc dù lập
trường của bọn hắn đối lập, nhưng đó đều vì chủ của mình, không ảnh
hưởng đến tình nghĩa cá nhân giữa bọn họ, nàng cùng Sở Tử Mặc đều nghĩ
như vậy.
Vậy mà trước đó, cây sáo ngọc kia bị Diệu nhúng
vào kịch độc, một đời đại tướng quân Bắc Nhạc, chết thảm dưới tay vị sư
muội mà mình tin tưởng nhất.
Đại sư huynh đột tử, lời tiên đoán Diệu thắng lợi cuối cùng cũng linh nghiệm.
Vĩnh Viêm đế mất đi võ tướng duy nhất có thể chống lại Đại hoàng tử, đế vị tràn ngập nguy cơ.
Cứ như vậy, loại bỏ muôn vàn khó khăn, Diệu mang binh lĩnh tướng, giết một mạch vào trong hoàng cung, đem Sở Mạn Nhi đang có thai nhốt vào lãnh
cung cho đến lúc chết đói. Về phần Vĩnh Viêm đế, người tự tay giết chết
mẫu hậu hắn, cũng bị hắn nhốt vào địa lao, trơ mắt nhìn “hắn” chết thảm ở trước mặt mình.
Lúc này, nàng mới ngộ ra điều sư phụ đã
nói, nội tâm Đông Phương Diệu đã bị thù hận chiếm hết, tâm tính lạnh bạc tới cực điểm, nhìn thấy người thân chết ở trước mắt cũng không thấy hắn toát ra nửa điểm thương tâm, để đạt được mục đích, hắn không trừ bất cứ thủ đoạn nào, ngay cả người cùng hắn đồng cam cộng khổ, họa phúc cùng
hưởng như nàng hắn cũng lợi dụng triệt để. . . . . .
Tần Tố Giác bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, lại bị lỗ tai rất thính của Đông Phương Diệu nghe được.
Hắn biết Tố Giác hận hắn, hận năm đó hắn lợi dụng sự tin tưởng của Sở Tử
Mặc đối với nàng để giết chết đối phương bằng thuốc độc .
Nhưng sau khi Sở Tử Mặc qua đời, Tố Giác không trách cứ hắn một lời, vẫn bình thường như cũ, yên lặng theo bên người hắn, giúp hắn bày ra tất cả, đem hết tất cả vốn liếng giúp hắn đi lên đế vị.
Cho đến ngày hắn lên ngôi, nữ nhân duy nhất khiến hắn không hạ được quyết tâm trên đời này, lại lựa chọn để thư lại trốn đi.
Bị nàng vứt bỏ hai năm ròng rã, hắn không thừa nhận nổi nỗi khổ tương tư
nữa, không tiếc sử dụng khổ nhục kế, ép nàng trở lại bên cạnh hắn.
Si ngốc nhìn dung nhan ngày đêm chờ đợi trước mắt, Đông Phương Diệu nhẹ
nhàng dán gò má sát ngực nàng, giống như hài tử ủy khuất, nhỏ giọng nói: “Tố Giác, ta biết rõ, nàng hận ta năm đó lợi dụng nàng hại chết Sở Tử
Mặc, nhưng nàng đã trừng phạt ta hai năm, ta không dám xa cầu nàng tha
thứ, chỉ cầu nàng ở lại bên cạnh ta, để cho ta từ từ đền bù sai lầm đã
từng phạm phải, có được hay không?”
Nàng lắc đầu, “Ta không trách ngươi, năm đó, nếu ngươi không giết chết đại sư huynh thì đến một ngày nào đó, vì lợi ích Sở gia, đối với ngươi, hắn nhất định sẽ đuổi
tận giết tuyệt, ai đúng ai sai, trời cao đã định rồi, ngươi và đại sư
huynh, nhất định phải chết một người”
“Nhưng nàng lại không chịu tha thứ cho ta”
“Không, kẻ mà ta không chịu tha thứ, là chính mình”
Mặc dù hai hổ đánh nhau, nhưng khi đại sư huynh chết đi đã để lại trong
lòng nàng một nút thắt không mở ra được, biết rõ không thể nào cải biến
được số mệnh, nhưng nàng cũng không thể nào quên được để tiếp thu tình
yêu của Diệu dành cho nàng.
Có lẽ bản thân nàng đầy mâu thuẫn, thị thị phi phi, ai có thể nói được rõ ràng?
Dưới tình huống không thể nào tiếp nhận tình nghĩa của hắn, nàng chỉ có thể lựa chọn thoát đi, tránh cảm giác tội ác lan tràn.
Hai năm chia lìa, đã từ từ hòa tan sự kiện năm đó, còn lại trong lòng, là một vết sẹo không thể nào xóa đi.
“Nghe nói ngươi cùng Tam vương gia bất hòa, trong hôn lễ của hắn, hắn đâm ngươi trọng thương. . . . . .”
Đông Phương Diệu từ từ kéo tay nàng qua, nhẹ nhàng đặt vào vết thương của
mình, máu tươi đỏ thẫm liền rỉ ra, ướt đẫm chiếc áo mỏng.
Tần Tố Giác kinh hãi, rút tay về, vội vàng vén áo bào hắn lên.
Chỉ thấy một vết đao chói mắt nơi xương sườn, huyết nhục mơ hồ hiện ra ở trước mặt mình.
Trong mắt nàng tràn đầy thương yêu, lại nghĩ tới đoạn đối thoại của hắn và
Tường Quý, không khỏi nhíu mày, ảo não nói: “Ngươi bị thương đã mấy ngày rồi, sao không để cho thái y xử lý?”
Đông Phương Diệu nhẹ
nhàng lắc đầu, nắm thật chặt tay của nàng, nói: “Nếu nàng không chịu lộ
diện trước, ta sẽ không để vết thương này khôi phục”.
“Diệu, sao ngươi lại làm vậy, ta rất tức giận”.
Một tiếng “Diệu”, khiến mặt Đông Phương Diệu tràn đầy vui sướng, liều mạng
đánh lên vết thương còn đau, một tay kéo nàng vào trong ngực. “Đã từ lâu không có ai gọi ta như vậy rồi, Tố Giác, ta thật hoài niệm, nếu như có
thể trở về những ngày đã ở cùng nàng, ta tình nguyện buông tha tất cả
những thứ hôm nay đang có”.
Sáng sớm, khi nàng tỉnh lại, nam nhân triền miên với mình cả một đêm đã rời đi.
Nhớ lại chuyện đêm qua, tai Tần Tố Giác khẽ ửng hồng. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên hai người thân mật, nhưng xa cách hai năm, hơn nữa, hai
bên quá nhớ nhung nhau, tối hôm qua, dây dưa không dứt.
Cung nữ luôn canh giữ ở Thiên điện nghe được thanh âm truyền đến từ bên
trong, liền nhẹ nhàng đi vào, nhẹ nhàng vén lên bức rèm che, quỳ xuống,
hành lễ với nàng.
“Nương nương, ngài đã tỉnh? Trước khi đi, Vạn tuế gia phân phó nô tỳ, sau khi nương nương tỉnh lại, nô tỳ phục vụ ngài rửa mặt, thay quần áo, nếu ngài đói bụng, nô tỳ sẽ phân phó Ngự
Thiện Phòng làm cho ngài một ít điểm tâm hợp khẩu vị”.
Cung nữ này hầu hạ cạnh hoàng đế có khác, còn nhỏ tuổi mà mồm miệng lanh lợi, bộ dáng cũng hết sức bắt mắt.
Nhưng Tần Tố Giác quen sống tự do, nàng lại luôn miệng kêu mình là nô tỳ, Tố Giác cảm thấy không được tự nhiên.
“Ngươi đứng lên đi, ta không quen với quy củ trong cung, lần sau gặp ta, không cần quỳ tới quỳ lui, nhìn không tự nhiên”.
Nghe vậy, cung nữ kia ngẩn ra, dường như không nghĩ tới, Tần Tố Giác mai này thành hoàng hậu có địa vị cao quý nhất hậu cung lại không câu nệ tiểu
tiết, hiểu lòng người như vậy.
Mặc dù nương nương nói không cần đa lễ, nhưng thân là nô tài, bọn họ cũng không dám tùy tiện càn rỡ.
Ngoan ngoãn đứng dậy, nàng thận trọng đi tới trước giường, cười nói: “Nương
nương ở bên ngoài đã lâu không hồi cung, trong lúc nhất thời, đối với
quy củ trong cung có thể chưa thích ứng kịp, nô tỳ nghĩ, chờ một thời
gian nữa, nương nương sẽ từ từ quen thôi”.
Tần Tố Giác cảm thấy cung nữ này cực kỳ hiểu lòng người, đối với nàng có thêm mấy phần hảo cảm, “Ngươi tên gì?”
“Nô tỳ tên là Kiều Hỉ, một năm trước được Tường công công phái đến hầu hạ
Vạn tuế gia”. Đang nói chuyện, nhìn thấy nương nương đứng dậy, dường như đang tìm quần áo mặc, nàng dịu dàng mỉm cười, cất cao giọng nói: “Nương nương ngài đừng tìm nữa, bộ đồ ngày hôm qua người mặc đã bị Vạn tuế gia sai người ném bỏ rồi”.
Nàng nhíu nhíu mày, có chút bất
mãn, lại nhìn mọi nơi, bất đắc dĩ nói: “Nếu hắn đem quần áo của ta vứt
đi thì sau này ta mặc cái gì?”
Kiều Hỉ cười một tiếng, xoay người, từ trong tủ lấy ra mấy bộ quần áo, vải vóc quý giá, cung kính
nâng đến trước mặt nàng. “Mấy năm ngài không ở trong cung, hàng năm các
nước láng giềng đều đưa tới tơ lụa thượng hạng, Vạn tuế gia đều gọi thợ
trong cung may theo số đo của ngài, may sẵn cho ngài mấy bộ quần áo”.
Đem vài bộ quần áo đặt trước mặt nàng, màu sắc đều bất đồng, kiểu dáng khác nhau.
“Nương nương, mấy bộ này đều may vào đầu năm nay, kiểu dáng tương đối mới mẻ
độc đáo, màu sắc cũng dễ xem, trước khi Vạn tuế gia vào triều sớm còn cố ý phân phó nô tỳ, đợi sau khi ngài tỉnh liền đem hết toàn bộ cho nương
nương chọn lựa, Vạn tuế gia nói, nếu ngài đặc biệt thích kiểu dáng nào
thì may thêm mấy bộ theo kiểu dáng đó”.
Trái tim Tần Tố
Giác như bị ai bóp chặt, Đông Phương Diệu còn có thể nhớ nàng như thế
khi mà nàng không ở bên cạnh hắn, nàng cảm thấy một hồi chua xót.
Màu sắc mấy kiện quần áo trước mắt cũng rất trang nhã, nhưng thợ may quá
tinh tế, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ nàng mặc những bộ quần áo hoa lệ
như thế.
“Nương nương ngài nhìn xem, bộ màu vàng nhạt này
thế nào? Khi bắt đầu làm bộ váy áo này, Vạn tuế gia đã nói nương nương
nhất định sẽ thích, bởi vì da nương nương trắng nõn, dáng dấp lại quốc
sắc thiên hương (đẹp), mặc cái gì cũng dễ nhìn, nhưng màu vàng nhạt có
thể làm nổi bật chất cao quý của nương nương”.
Nàng bị lời
nói của tiểu nha đầu chọc cười. “Mỗi ngày Vạn tuế gia đều bận trăm công
ngàn việc, nào có dư thừa thời gian quan tâm những việc vụn vặt này?”
Kiều Hỉ vội vàng bày tỏ, “Nương nương đặc biệt sai rồi, hai năm ngài không ở trong hoàng cung, có ngày lễ quan trong nào Vạn tuế gia cũng nghĩ tới
ngài đầu tiên. Hơn nữa, vào ngày thường, nếu Vạn tuế gia có được bảo bối gì, cũng đều giữ, tâm tâm niệm niệm, đợi một ngày kia nương nương chịu
hồi cung, liền lấy những bảo bối kia ra cho nương nương chọn lựa”.
Tần Tố Giác nghe được mặt đỏ tới mang tai. Nam nhân kia thật đúng là không
sợ người nói xấu, những chuyện ngây thơ như vậy cũng làm ra được.
Nàng không tự chủ được xốc lên bộ áo váy màu vàng nhạt, tỉ mỉ quan sát,
chẳng những chế tác tinh tế, ngay cả kiểu dáng cũng cao quý hào phóng,
lộng lẫy vô song.
“Nương nương, nô tỳ giúp ngài mặc quần
áo, đợi hoàng thượng hạ triều, thấy ngài mặc bộ quần áo này, nhất định
sẽ rất vui vẻ”. Nói xong, Kiều Hỉ nhẹ nhàng linh hoạt mở quần áo ra,
thận trọng hầu hạ nàng mặc lên.
Ngày thường nàng đã có khí
chất cao quý thanh nhã, cộng thêm không ít bản lĩnh Thiên Cơ lão nhân
truyền thụ từ nhỏ, nàng so với nữ nhân tầm thường ít đi một phần mềm
mại, nhiều mấy phần cơ trí, quần áo màu vàng nhạt mặc trên người của
nàng, nổi bật lên dung mạo xinh đẹp, cao quý hào phóng của nàng.
Kiều Hỉ không khỏi thở dài, nói: “Khó trách Vạn tuế gia thương nhớ nương
nương ngày đêm trong suốt hai năm qua, xem ra, nô tỳ thấy, toàn bộ nữ
nhân trong thiên hạ hiện nay ở chung một chỗ cũng không bì được khí chất cao quý của nương nương”.
Nàng hoạt bát cơ trí, hơn nữa, nương nương lại hiền hòa, dễ mến, khiến nàng muốn thân cận thêm mấy phần.
“Có lẽ nương nương không biết, khi Vạn tuế gia vừa đăng cơ, không ít đại
thần trong triều muốn đem khuê nữ nhà mình vào cung, nhưng hoàng thượng
thủy chung tuân thủ lời thề năm đó, cả đời này, trừ nương nương, sẽ
không cưới nữ nhân thứ hai vào cung làm phi. Nô tỳ thấy, có thể được
hoàng thượng yêu tha thiết lâu dài như vậy, nương nương đúng là nữ nhân
hạnh phúc nhất trên đời”.
Tần Tố Giác nghe vậy, trái tim đập loạn.
Tất nhiên nàng biết lời hứa năm đó của Diệu, nhưng chính tai nghe được
người hầu bên cạnh hắn nói như vậy, trái tim cảm động không thôi.
Nàng không có việc gì để làm, lại không quen với sinh hoạt
trong cung, theo sự đề nghị của Kiều Hỉ, nàng đi tới Ngự hoa viên ngắm
hoa.
Bây giờ đang là mùa hè, trong ngự hoa viên có một tòa
đình, bốn phía đủ loại hoa mẫu đơn nên được ban tên là Mẫu Đan đình, bên cạnh còn xây một ao sen, trong ao trừ hoa sen còn nuôi không ít cá
chép.
Cung nữ thái giám phục vụ trong Hướng Minh cung không dưới mười người, Tần Tố Giác không quen bị một đám người đi theo như
vậy, nhưng Kiều Hỉ lại sợ trên đường nàng có nhu cầu hay phân phó gì,
nên vẫn kêu một tiểu thái giám động tác nhanh nhẹn theo hầu.
Quy củ trong cung nhiều vô số kể, điều này đối với người không câu nệ tiểu tiết như nàng mà nói, thật đúng là phiền toái cực độ.
Nàng cũng biết Diệu sẽ cho người từng bước theo sát mình, do sợ nàng thừa dịp hắn chưa chuẩn bị lại trốn chạy.
Lúc hắn thi triển khổ nhục kế dẫn nàng trở về hoàng cung, đã nói rõ rằng, hắn đã chuẩn bị để nàng không thể thoát khỏi hắn nữa.
Nhưng vừa nghĩ tới nguyên nhân năm đó đại sư huynh chết thảm, dù ngoài miệng
nói không thèm để ý, nhưng trong lòng vẫn có vướng mắc .
Đứng trên lập trường của Diệu, người thắng làm vua, người thua làm giặc, hắn không có đường lui, vì đi lên ngôi vị hoàng đế, hắn phải không từ bất
cứ thủ đoạn.
Nhưng đứng ở lập trường của nàng, bị nam nhân
mình yêu lợi dụng, dù lý trí biết rõ đối phương không sai, muốn thành
đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, nhưng về mặt tình cảm lại khó có thể
tiếp nhận.
Nội tâm rối rắm, cũng mất mấy phần hăng hái.
Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ xinh đột nhiên từ Mẫu Đan đình chạy tới, khi Tần Tố Giác còn chưa hiểu đây là tình huống gì, đầu nàng ta đã cúi rạp
xuống trước mặt nàng.
“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ cả gan
mạo phạm, quấy nhiễu phượng giá, kính xin người thứ tội, nhưng nô tỳ
thật sự có chuyện cần hoàng hậu nương nương làm chủ thay nô tỳ “.
Bộ dáng 16, 17 tuổi, mi thanh mục tú, là một nha đầu lanh lợi, vì sao lại chạy tới tìm nàng làm chủ?
Tần Tố Giác sợ hết hồn. Nàng hồi cung mới hai ngày, đối với các tình huống
trong cung không hề có khái niệm, mặc dù nàng là hoàng hậu, nhưng từ
ngày được sắc phong đến nay, không có nửa phần trách nhiệm, tình cảnh
trước mắt này khiến nàng có chút luống cuống.
Thấy tiểu
thái giám chuẩn bị lôi nàng ta đi, nàng khoát tay ngăn hắn, nhìn cung nữ kia, chậm rãi phân phó, “Có chuyện gì ngươi đứng lên rồi nói”. Nàng
không quen với việc quỳ tới quỳ lui trong cung, đường đá ngổn ngang như
vậy, quỳ gối lên không đau sao?
Cung nữ kia ngước khuôn mặt nhạt nhòa lệ, đáng thương nhìn nàng, “Nương nương, nô tỳ có tội, nô tỳ
không dám đứng lên trả lời, ngài hãy để cho nô tỳ quỳ thôi”.
“Ngươi có tội gì?” Nàng thật sự bị nha đầu này làm cho hồ đồ.
Cung nữ kia khóc rối rít, “Thiên hạ Bắc Nhạc đều biết rõ, lúc Vạn tuế gia
lên ngôi từng chiêu cáo thiên hạ, kiếp này chỉ cưới một mình nương
nương, không nạp những cô nương khác vào cung, tự nhiên sẽ không khiến
nữ nhân khác ngoài nương nương có cơ hội mang long thai, nhưng mà. . . . . .”. Đôi tay nàng phủ lên bụng mình, “Hôm đó, đột nhiên Vạn tuế gia
uống say, tưởng lầm nô tỳ là nương nương, vào lúc nửa đêm, liền lôi nô
tỳ lên long sàng, nô tì không dám phản kháng, cứ như vậy dâng ra thân
thể trong sạch”.
Lần này, chẳng những Tần Tố Giác ngẩn người, ngay cả Kiều Hỉ cùng tiểu thái giám cũng không khỏi ngẩn ngơ.
Cung nữ kia cắn môi, tiếp tục nói: “Nô tỳ mệnh tiện, lại biết trong lòng
hoàng thượng chỉ có một mình nương nương, nên định im lặng không dám lộ
ra, không ngờ, không lâu sau, nô tỳ phát hiện, mình cư nhiên mang long
thai. Đây chính là long chủng, nô tỳ không nhẫn tâm, càng không có lá
gan đánh rụng hắn, chúng ta như chân với tay, nô tỳ cũng không muốn làm
điều ấy”.
“Nhưng nô tỳ sợ, sau khin Vạn tuế gia biết chuyện này, sẽ ban thưởng một ly rượu độc chấm dứt tính mạng nô tỳ, cho nên,
nô tỳ mới lấy can đảm đi cầu nương nương, cầu xin nương nương nể tình
hài tử trong bụng nô tỳ, cứu nô tỳ một mạng”.
Nói xong, nàng nặng nề dập đầu xuống đất, thanh âm vang dội làm chấn động trái tim đại loạn của Tần Tố Giác.
Nàng chưa kịp mở miệng nói chuyện, bên tai chợt truyền đến tiếng bước chân
vội vàng, chưa kịp thấy rõ đối phương là người nào thì đã thấy một cái
chân dài đang chẩn bị đạp xuống cung nữ đang quỳ trên mặt đất.
Tần Tố Giác dùng tay ngăn người kia lại, kịp thời cứu cung nữ nọ, mà người đến chính là Đông Phương Diệu.
Vừa hạ triều, liền nhận được tin báo từ ám vệ, hắn nói, có người chạy đến
trước mặt hoàng hậu nói chuyện hoang đường ở trong ngự hoa viên.
Trong lòng hắn, trời đất bao la cũng không bằng nữ nhân hắn yêu mến. Khó khăn thi triển khổ nhục kế đem người bức trở lại, nếu lại để xảy ra sai lầm
gì, hắn không ngại đem chôn toàn thiên hạ.
Vì vậy, hắn vội
vàng chạy tới ngự hoa viên, chưa đến gần đã nghe hết lời nói của cung nữ kia, lúc này, hắn tức trào máu, hận không thể dùng một cước đá chết
tươi tên cẩu nô tài.
Thấy người tới là hoàng thượng, cung
nữ kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, toàn thân phát run, cả người co
rút thành một cục, nằm ở trên đất, không dám thở mạnh.
Tần Tố Giác trừng mắt liếc hắn một cái, “Ngươi cẩn thận một chút, trong bụng của nàng đang mang cốt nhục của ngươi”.
Lời chưa dứt, Đông Phương Diệu càng phát giận, hắn ác độc nhìn chằm chằm
cung nữ đang co rúm kia, cố nén ý muốn đem nàng xé nát, cười gằn hỏi:
“Ngươi nói trẫm nghe xem, lúc nào trẫm uống rượu say, mượn rượu chiếm
đoạt ngươi?”
Cung nữ kia sợ tới mức không dám hé răng, run như lá rụng trong gió mùa thu.
Nàng ta càng như vậy, sắc mặt Đông Phương Diệu càng xanh mét.
Tần Tố Giác thấy hắn giận đến mắt đỏ ngầu, cách ống tay áo, cầm tay của
hắn, đúng lúc trấn an hắn, mới khiến hắn đang nổi giận tạm thời tỉnh táo lại.
Hắn cầm tay nàng, nhìn nàng đầy uất ức, giống như
đang nói, “Ta không phản bội nàng, từ đầu tới cuối, trong lòng ta chỉ có một mình nàng, nàng không được tin người khác khích bác, xử oan ta”.
Thấy thế, Tần Tố Giác nhàn nhạt cười, chậm rãi đi trước mặt cung nữ kia,
vươn tay, dịu dàng nói: “Nếu mang thai hài tử của hoàng thượng, cũng
đừng quỳ, trên đất lạnh, cẩn thận đả thương thân thể, nếu Bảo Bảo trong
bụng mất đi, đó cũng là một tội lớn”.
Đông Phương Diệu nghe lời này, sắc mặt càng khó coi.
Nhưng Tần Tố Giác lại hướng hắn lắc đầu một cái, không để cho hắn nói chuyện, hắn chỉ có thể đè xuống bất mãn tràn đầy trong lòng, khuôn mặt tuấn tú
lạnh lùng tàn khốc từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cung nữ dám can đảm
vu oan cho hắn.
Trong lúc nhất thời, cung nữ quỳ trên mặt
đất ngơ ngác không hiểu gì, chỉ thấy hoàng hậu đưa tay tới, không tự chủ được giơ tay ra, ngây ngốc để nàng đỡ lên.
Tần Tố Giác như đang đối đãi với muội muội mình, cầm tay nàng, vỗ mu bàn tay nàng, hiền từ hỏi: “Đã mấy tháng rồi?”.
“Bẩm nương nương, đã hai tháng lẻ bảy ngày”.
“Trong ngày thường có cảm giác gì khó chịu không?”
“Trước mắt cũng may, không xảy ra tình trạng nôn ói”.
“Ngươi còn nhớ, hai tháng lẻ bảy ngày trước, cùng hoàng thượng xảy ra quan hệ ở nơi nào không?”
Sắc mặt cung nữ đỏ lên, không dám ngẩng đầu nhìn Vạn tuế gia đang trừng mắt nhìn nàng, chỉ có thể lắp bắp nói: “Ở. . . . . . Ở tẩm cung của hoàng
thượng”.
“Ồ? Ngươi làm người hầu ở đâu?”
“Nô
tỳ làm ở Ngự thiện phòng, ngày đó hoàng thượng uống mấy chén, ban đêm
đói bụng, liền sai người chuẩn bị đồ ăn khuya, nô tỳ đưa thiện đến tẩm
cung của hoàng thượng, kết quả. . . . . .”. Nàng không nói thêm gì nữa,
cả khuôn mặt đã sung huyết đỏ bừng.
Đông Phương Diệu nắm chặt hai quả đấm, trong đầu tràn đầy ý tưởng muốn đem tiện nhân nói hươu nói vượn này bóp chết.
Tần Tố Giác cũng không gấp, khẽ mỉm cười, “Vậy ngươi còn nhớ, hai tháng lẻ bảy ngày trước, hoàng thượng muốn ăn gì không?”
“À, chính là những món Vạn tuế gia thích”.
“Thí dụ như?”
Cung nữ bị hỏi mặt đỏ tới mang tai, bất an nắm ống tay áo, một hồi lâu sau,
mới nhỏ giọng trả lời chắc chắn, “Có cháo thịt nạc, canh hải sâm, còn có hai món thức ăn nhẹ, dễ tiêu hóa”.
Nghe đến đó, Tần Tố
Giác cười càng thêm mê người, nàng kéo tay cung nữ kia, chậm rãi nói:
“Nếu như ngươi là cung nữ của Ngự thiện phòng thì nên biết, Đương Kim
hoàng thượng chưa bao giờ ăn hải sâm, bởi vì người dị ứng với hải sâm,
đừng nói là ăn, mới nghe thấy, trên người cũng đã nổi mẩn đỏ”.
Không để ý tới sắc mặt đối phương trở nên khó coi trong nháy mắt, nàng nói
tiếp: “Vị muội muội này, mặc dù ta không biết tại sao ngươi phải vu oan
cho hoàng thượng, nhưng ta nghĩ, ngươi làm như vậy, nhất định là có nổi
khổ tâm riêng của ngươi”.
Nghe vậy, cung nữ kia sợ tới mức quỵ xuống đất, giọng nói run rẩy: “Nương nương tha mạng, hoàng thượng tha mạng. . . . . .”.
Đông Phương Diệu ác độc cười một tiếng, “Dựng chuyện không nổi nữa sao? Nếu
vậy, thành thực khai báo cho trẫm, vì sao ngươi phải vu oan cho trẫm
trước mặt hoàng hậu?”
Cung nữ ngậm chặt miệng, không chịu nói.
“Được, ngươi không nói cũng được”. Mắt hắn hiện lên ánh sáng sắc lạnh, hạ
lệnh, “Người đâu, trói nàng lại, mang xuống dùng loạn côn đánh chết”.
Không đợi Ngự lâm quân đỡ cung nữ kia lên, Tần Tố Giác đã cản lại.
Nàng nhìn thẳng vào đáy mắt Đông Phương Diệu, hướng hắn lắc đầu một cái.
“Mặc dù nàng là tỳ nữ trong cung, nhưng cũng phải lo cho cha mẹ, nàng
không nói, có lẽ là có nổi khổ tâm riêng của nàng, chàng là một minh
quân, làm sao nỡ làm khó một cô nương?”
Nói xong, nàng tiến lên kéo tay hắn, cười nói: “Quyết định như vậy đi, ta đột nhiên đói bụng, chàng dùng cơm trưa cùng ta đi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...