Chúng tiểu thư không hẹn mà cùng lùi về sau nửa bước, nguyên nhân rất giống nhau, phần lớn bọn họ đều đã ức hiếp Tiết Ngải trong mấy năm qua, nếu như Tiết Ngải thật sự luôn giả vờ thì những người này đã đắc tội với nàng.
Vốn dĩ đắc tội một vị quan gia tiểu thư cũng không sao, ngay cả là nữ nhi của Tiết tướng cũng chưa chắc Tiết tướng sẽ trở mặt vì mấy câu trong khuê các.
Thế nhưng khuôn mặt tươi cười nham hiểm này của Tiết Tam tiểu thư thật sự đáng sợ.
Không phải giống như loại cười phát tác trực tiếp, mà là con dao mềm dẻo đâm người, mà ngươi chỉ biết trong tay nàng có một con dao mềm dẻo, lại không biết nàng sẽ đâm vào lúc nào, loại cảm giác này rất khó chịu.
Phượng Thiên Tư đứng trong đám người nhìn thấy hầu hết các tiểu thư đều đổi sắc mặt, nàng ấy cúi đầu hơi nhếch đôi môi đẹp, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, Tiết Tam tiểu thư lại đột nhiên không đành lòng, bởi vì gì chứ? Bởi vì Vân Dật Công Chúa hồi cung sao? Quả nhiên mối quan hệ của hai người này không tầm thường, suy đoán nhiều năm của mình thật sự đã đúng.
Trang Nhược Vân thấy các vị tiểu thư đã đổi sắc mặt, không rõ các nàng ấy bị làm sao.
Tuy những lời này của Tiết Ngải cũng lợi hại, nhưng không có uy lực lớn đến thế đâu!
Nàng ta không hiểu rằng các vị tiểu thư không sợ hãi vì một câu nói kia, mà sợ vì câu nói kia đã làm Tiết Ngải lộ ra tính cách chân chính.
Rõ ràng là một người nhanh mồm nhanh miệng, ăn nói khéo léo, nhiều năm trước lại làm bộ ngu ngốc đần độn, tùy ý người khác chế giễu mà không bại lộ, việc này cần lòng dạ bao sâu, tâm cơ bao lớn?
"Tam tiểu thư nói không sai, hôm nay thật sự không hợp ngày.
Vậy thì, ngày mai ngươi với ta so đấu đàn tranh ở Phượng Hoàng lâu, thế nào? Tam tiểu thư có dám ứng chiến không?" Trang Nhược Vân cũng cứng miệng lên.
Nhiều người như vậy, nàng ta không thể tỏ ra sợ hãi.
Tăng thêm tính xác thực trong tên tuổi cao thủ đàn tranh là chuyện có lợi đối với việc kết hôn của nàng ta.
Vừa nói ra, ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía Phượng Thiên Tư đứng trong đám người, Phượng Thiên Tư bất đắc dĩ, sao chuyện này lại liên quan đến nhà mình rồi? Trong kinh thành, tất cả những thứ mang chữ "Phượng" đều do Phượng gia kinh doanh.
Phượng Hoàng lâu là cầm lâu tốt nhất trong kinh thành, bên trong còn có một lầu chỉ phục vụ khách giải trí là nữ, cho nên các tiểu thư trong kinh thành rất thích đến đó.
Phượng Thiên Tư không nói gì, Phượng Hoàng lâu mở cửa làm ăn, chỉ cần có bạc thì nàng ấy hoàn toàn không quan tâm.
Đã đến mức này, Tiết Ngải đã không thể không tiếp.
Không ngờ Tiết Ngải lại lắc đầu: "Trang Nhị tiểu thư, phụ thân đã dạy, mọi việc không thể cố ý tranh giành.
Một thứ gọi là danh hào, chỉ để mọi người nói đến cho vui.
Nếu như Trang Nhị tiểu thư thật sự coi trọng, Tiết Ngải cam nguyện nhận thua."
Lời nói này rất có kỹ xảo.
Ngươi coi trọng, ta không quan tâm, một câu đã lập tức phân cao thấp.
Nếu Trang Nhược Vân là người khôn khéo, lúc này nên cười ha ha mấy tiếng rồi bỏ qua, vậy thì hai người đều có đường lui, chuyện này hoàn toàn có thể xem như là một chuyện cười.
Đáng tiếc, chấp niệm của Trang Nhược Vân quá sâu.
Đã qua nhiều năm như vậy, chỉ cần nhắc đến đàn tranh thì không ai dám tranh đấu với nàng ta.
Tất cả sự kiêu ngạo và tự tin của nàng ta đều dính đến cây đàn tranh.
Một khi mất đi, không chỉ có các tiểu thư chờ xem kịch vui bên ngoài mà cả trưởng bối trong nhà cũng thường xuyên nói nàng ta không chịu tiến bộ, áp lực của nàng ta không chỉ đến từ lời nói của người ngoài.
Chuyện của Trang Thiếu Húc, mặc dù không ai giận chó đánh mèo trút giận lên nàng ta, nhưng Đại tỷ Trang Nhược Thủy lại cho rằng vì nàng ta bại bởi Tiết Ngải trong lần thưởng trà yến trước mới khiến cho Thái Tử chú ý đến Tiết Ngải, Trang Nhược Thủy mới ghen ghét, mới có thể nói Trang Thiếu Húc bắt cóc Tiết Ngải, mới có thể phát sinh chuyện về sau.
Cho nên, hết thảy đầu nguồn của phiền phức đều bởi vì Trang Nhược Vân bại bởi Tiết Ngải.
Vốn chỉ là một lần thể hiện tài nghệ đơn giản, lại giống như một viên đá rơi vào mặt nước, kích thích từng tầng gợn sóng khuếch tán ra, đợi đến khi tất cả mọi người chú ý đến thì cục đá đã dần chìm vào đáy nước, không thấy tăm hơi.
"Tam tiểu thư là người rộng lượng, trừ phi đời này ngươi không đụng vào đàn tranh nữa, nếu không thì người ngoài vẫn sẽ nói là ngươi nhường ta, cuối cùng ta vẫn sẽ thua ngươi một bậc.
Cho nên Tam tiểu thư nhất định phải đáp ứng cuộc so tài ngày mai." Phép khích tướng đã không có tác dụng, Trang Nhược Vân đành phải ra tay độc ác, đã nói đến thế, nếu như Tiết Ngải vẫn không ứng chiến, vậy cũng chỉ có thể không chơi đàn tranh nữa.
Tài nghệ luyện vài chục năm mới thành, ai có thể nhẫn tâm vứt bỏ?
Tiết Ngải mím môi: "Sao Trang Nhị tiểu thư phải cố chấp đến thế?"
"Ngươi có nhận lời hay không?" Trang Nhược Vân tiến lại ép sát.
Vẻ mặt Tiết Ngải lộ ra sự bất đắc dĩ: "Nếu Trang Nhị tiểu thư khăng khăng muốn đấu, ta chỉ có thể nhận lời.
Nhưng ta hi vọng các vị làm chứng, bất kể ngày mai ai thua ai thắng thì cái danh cao thủ đàn tranh này vẫn nên nhường lại cho Trang Nhị tiểu thư thôi.
Vốn dĩ chỉ là một cái danh hư ảo lại khiến cho Trang Nhị tiểu thư gắng sức như thế, ta thì không."
Trang Nhược Vân nghe được đã muốn thổ huyết.
Tiết Ngải thật sự độc miệng! Thế nhưng hôm nay là sinh nhật Tôn Nhất Hàm, nàng ta nhốn nháo như vậy đã là thất lễ, cũng không nên dây dưa thêm nữa, đành phải âm thầm ấm ức.
Nhìn một màn kịch hay như thế, lực chú ý của các tiểu thư cũng không đặt trên yến hội nữa, cả đám đều hận không thể đến ngày mai ngay lập tức đến xem cuộc tỷ thí này.
Sau khi yến hội kết thúc, khi trở về trên xe ngựa, Tiết Chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Tiết Ngải: "Thì ra Tam muội vẫn luôn giả vờ, khiến cho bọn ta nhìn lầm rồi."
Tiết Nhược cũng bất mãn: "Tam tỷ có tâm cơ như thế, nhiều năm như vậy lại giả vờ ngây ngốc, lừa chúng ta một vố thật sâu."
Tiết Ngải ngẩng đầu: "Ta giả vờ ngây ngốc thì có ảnh hưởng xấu gì đến các ngươi đâu? Không phải đều được lợi sao? Cho nên cuối cùng các ngươi đang giận cái gì đây?"
Tiết Chỉ và Tiết Nhược sững sờ, thật vậy, Tiết Ngải có mồm mép và dung mạo như vậy, nếu mà cứ thế phát triển thì tướng phủ đã không có cục diện như bây giờ.
Các nàng thật sự không bị thua thiệt gì, ngược lại, bởi vì không có đối thủ cạnh tranh mạnh như Tiết Ngải, các nàng còn được rất nhiều cơ hội và sự chú ý.
Thấy hai người không phản bác được, Tiết Ngải cười nói: "Nhị tỷ, Tứ muội, đều là người một nhà, ta chưa từng muốn hại các ngươi, hi vọng các ngươi cũng có thể như thế.
Mấy chuyện trước kia ta sẽ chỉ coi là trò đùa lúc nhỏ, sau này hi vọng tỷ muội có thể chung sống hòa thuận." Đây là lời lấy lòng.
Tiết Chỉ còn đang do dự, Tiết Nhược lại tỏ thái độ trước: "Tam tỷ có thể xóa bỏ mọi hiềm khích lúc trước, dĩ nhiên là ta phải đáp ứng rồi." Nàng ta mới hại Tiết Ngải không lâu, mình lại bị trận bệnh nặng không có lí do, vốn cho là Tiết Ngải ngu ngốc vụng về, hại thì hại, thế nhưng bây giờ xem ra tâm cơ Tam tỷ rất sâu, mấy tâm tư nhỏ của mình chỉ sợ không đủ chơi, cho nên nàng ta nhanh chóng tiếp nhận ý tốt của Tiết Ngải.
Tiết Chỉ cũng không do dự quá lâu, dưới mắt nàng ta thì không cần thiết để kết thù với một người đã đính hôn như Tiết Ngải, chẳng bằng kéo thêm một liên minh, ngày sau cũng có thêm một con đường.
Liên minh ba người tỷ muội cấu thành, Tiết Ngải hết sức hài lòng.
Không biết liên minh này sẽ kiên cố được bao lâu, nhưng tạm thời thì hẳn là hai người này sẽ không mang phiền phức về cho nàng nữa.
Nàng đã khai đao với Trang gia, vậy thì trước mắt nàng sẽ chỉ chăm chú vào bên ngoài, nàng không muốn hậu viện nhà mình bị cháy, trận cước tự loạn.
Trở lại trong phủ, Tiết Ngải mới thay quần áo, tháo trâm cài đã bị Phan thị gọi đi hỏi thăm chuyện của Trang Nhược Vân, Tiết Ngải thành thật trả lời, Phan thị không tin, lại gọi Tiết Chỉ và Tiết Nhược đến dò hỏi, ba người đã kết thành đồng minh, chuyện này không đáng để nói dối, thế là lời ba người nói đều giống nhau, lúc này Phan thị mới tin tưởng.
"Đều là tiểu thư quan gia, bất kể ngươi thua hay thắng cuộc tỷ thí ngày mai thì cũng đều đắc tội Trang gia.
Ngươi so tài với Nhị tiểu thư Trang gia, tỷ tỷ nàng ta lại là Trắc phi Thái Tử, là người chung chồng với ngươi trong tương lai, nếu bây giờ ngươi lại đắc tội nàng ta thì mai sau ở chung thế nào?" Phan thị càng nói càng lo lắng.
Dĩ nhiên là bà ta ghét cay ghét đắng nữ nhi này, thế nhưng không muốn phế bỏ đường liên kết với Thái Tử.
"Ngày mai ngươi đừng đi tỷ thí, coi như ngươi nhận thua, thế này đã đủ mặt mũi cho Trang gia rồi, mai sau ở chung cũng tốt hơn."
Phan thị nghĩ là Tiết Ngải sẽ phủ nhận mấy câu, còn nghĩ kỹ cả lí do thoái thác đằng sau, kết quả là Tiết Ngải lại không chần chờ chút nào, cúi người nói: "Vâng, đều nghe mẫu thân."
Nhìn bóng lưng Tiết Ngải rời đi, Phan thị thở dài, Tạ mụ mụ là của hồi môn theo chân Phan thị, hiểu rõ tâm tư Phan thị nhất: "Phu nhân, thật ra Tam tiểu thư là người rất biết nghe lời."
"Đúng thế." Phan thị tiếp tục thở dài: "Nếu như nàng không phải người đoạt mạng nhi tử ta, hẳn là ta sẽ rất thích nàng." Phan thị không khỏi nhớ tới nhi tử chưa sống được một ngày đã chết kia, nếu như lúc ấy mình chỉ mang một đứa con trai, không có nữ nhi này thì nhi tử sẽ không chết vì không đủ sức khỏe.
Mình cũng sẽ không bị hao tổn thân thể dẫn đến không thể sinh đẻ được nữa, cho nên hết thảy mọi chuyện đều là do nữ nhi này, sao mình có thể đối xử tốt với nàng được?
Tiết Ngải trở về phòng, Mộng An nhìn ra nàng đã hơi mệt: "Tiểu thư, rất khó ứng phó với phu nhân sao?"
Tiết Ngải lắc đầu: "Mẫu thân vẫn luôn như thế, không có gì khó ứng phó, ta chỉ hơi mệt một chút.
Mộng An, ngươi lui xuống đi, để ta nghỉ ngơi chốc lát."
Mộng An giúp nàng đắp kín chăn rồi lặng lẽ lui ra ngoài, vừa đóng cửa lại, quay đầu đã thấy Phùng Tĩnh Tô đứng phía sau mình, dọa nàng ấy suýt nữa thét lên, bị Phùng Tĩnh Tô bịt miệng lập tức.
"Xuỵt!" Phùng Tĩnh Tô làm dáng im lặng.
Trong lòng Mộng An nghĩ mình sẽ bị vị Công Chúa này hù chết sớm thôi.
Nàng ấy nhanh chóng gật gật đầu, tránh sang một bên.
Phùng Tĩnh Tô đẩy cửa vào phòng, Tiết Ngải lại tưởng rằng Mộng An đi vào, trầm ngâm nói: "Mộng An, ta không cần phục thị, ngươi lui xuống đi."
"Nếu là ta thì sao? Nàng có cần không." Lúc Phùng Tĩnh Tô nói chữ đầu tiên còn đang ở cửa, nói xong chữ cuối cùng đã đi tới bên giường.
Tiết Ngải nghe thấy giọng nói của Phùng Tĩnh Tô thì lập tức xoay người quay đầu: "Tô tỷ tỷ, sao người lại tới đây?"
Phùng Tĩnh Tô ngồi lên giường, Tiết Ngải lập tức nhào vào lòng ngực nàng.
Phùng Tĩnh Tô cực kỳ hài lòng với sự chủ động của Tiết Ngải, từ trong đôi mắt kia có thể nhìn ra niềm vui sướng, để cho mình rõ ràng cảm giác được nàng đang mong đợi mình.
Sau khi xác định tâm ý của nhau, Tiết Ngải thật sự không e dè chút nào.
"Ta nhớ nàng lắm." Phùng Tĩnh Tô cũng nghiêm túc, thích nàng thì nên để nàng biết.
Khuôn mặt nhỏ của Tiết Ngải đỏ lên, tuy nàng chủ động nhưng vẫn sẽ thẹn thùng: "Người lén xuất cung như vậy có sao không?"
"Ta không lén trốn ra, ta có lệnh bài ngự tứ, có thể xuất cung tùy ý." Phùng Tĩnh Tô nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, nhiệt độ trên tay khiến nàng khẽ nhíu mày: "Sao vẫn lạnh như vậy?"
Tiết Ngải đưa tay vào trong vạt áo Phùng Tĩnh Tô: "Tô tỷ tỷ, người giúp ta giữ ấm nha."
Phùng Tĩnh Tô không đáp lại, đưa tay nắm cằm của nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm bờ môi mê người kia.
Tiết Ngải nhếch môi lên, bàn tay lạnh lạnh sờ tới sờ lui trên người Phùng Tĩnh Tô.
"Nàng càng ngày càng to gan." Sờ tới chỗ không nên sờ, Phùng Tĩnh Tô không thể không lôi bàn tay nhỏ đang đụng chạm lung tung ra ngoài.
Đôi mắt to của Tiết Ngải sáng lên, bên trong lấp lánh ánh nước: "Tô tỷ tỷ không thích sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...