“Bộ váy áo này đơn giản như vậy thì sao có thể lỗi thời được? Ngươi giúp ta thay thử xem, ta thấy chắc cũng không đến nỗi.” Trong đống quần áo của Tiết Ngải thật sự không có quá nhiều đồ mặc được.
Những bộ có kiểu dáng phức tạp đã lỗi thời hoàn toàn, chỉ có bộ này không có kiểu dáng gì, nhưng lại không thấy lỗi thời.
Mộng An đáp lại một tiếng.
Dù sao đi nữa, tiểu thư luôn luôn không thèm để ý cách ăn mặc bây giờ lại quan tâm đến váy áo, đây là một tin tốt.
Thay váy áo xong, Mộng An phát hiện Tiết Ngải nói rất đúng.
Váy áo màu xanh nước biển, kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, mặc dù không phải kiểu dáng lưu hành hiện nay nhưng cũng không thấy lỗi thời.
Năm nay Tiết Ngải mười ba tuổi, vóc dáng đã dần nảy nở, đường cong mỹ miều, dáng người yêu kiều, không cần quần áo điểm xuyết, nhìn càng tươi tắn xinh đẹp hơn vạn phần.
“Nhưng mà…” Mộng An vừa mới cảm thấy không tệ đã bắt đầu nhíu mày: “Bộ váy áo này không hợp với trang sức mà Công Chúa đưa cho ngài.”
Tiết Ngải nhìn đồ trang sức bên trong hộp gỗ nhỏ: “Chỉ dùng đến đôi bạch ngọc trâm hoa này thôi, không cần cái khác.”
Mộng An cài trâm hoa lên cho Tiết Ngải: “Tiểu thư, thế này có đơn giản quá không ạ?”
“Đơn giản mới tốt, chúng ta so trang điểm lộng lẫy được với ai?” Đã không sánh được cẩm tú lộng lẫy, vậy cũng chỉ có thể làm thanh thủy phù dung.
Mộng An gật đầu: “Tiểu thư cao minh.”
Thiếp mời của Trưởng Công Chúa Minh Kỳ cũng được gửi vào trong cung.
Công Chúa Hoàng thất đương nhiên không được tự do bằng tiểu thư bên ngoài.
Công Chúa chỉ được tham gia khá ít yến hội do các quan gia phu nhân tổ chức, bây giờ lại có yến tiệc do Minh Kỳ Trưởng Công Chúa - người trong hoàng thất - tổ chức, hơn phân nửa chúng Công Chúa đều không muốn bỏ lỡ.
Trinh Thục Công Chúa đã bị chỉ hôn, đang chuẩn bị đồ cưới của mình nên không đi.
Vĩnh Ninh Công Chúa vẫn không xuất hiện như bình thường, Phùng Tĩnh Tô đã trở về khá lâu cũng chưa được gặp vị Nhị tỷ này.
Hòa Gia Công Chúa ỷ vào thân phận cao quý của mình mà khinh thường loại yến hội này, Đức An Công Chúa còn nhỏ tuổi, Tào tiệp dư không yên tâm khi để nàng ra ngoài, tính sơ qua một lượt, những người tham gia trà yến lần này cũng chỉ có Ôn Thuần Công Chúa, Minh Hinh Công Chúa và Phùng Tĩnh Tô.
“Công Chúa, ngài muốn mặc bộ quần áo nào trong lần tham gia yến hội này?” Sau khi Phùng Tĩnh Tô trở về, không chỉ có Thận Hòa cung được tu sửa mà Hoàng Hậu còn sai người đưa đến rất nhiều quần áo, đều là chất liệu tốt, tay nghề tuyệt, cho thấy sự sủng ái của Hoàng Hậu dành cho Phùng Tĩnh Tô.
Phùng Tĩnh Tô thích quần áo sáng màu, nàng nhìn chồng quần áo mà Thúy Điệp lấy ra, chỉ vào một bộ váy áo màu xanh nhạt: “Bộ này đi.”
Thúy Điệp sững sờ: “Công Chúa, bộ này không phải hoàng phục.”
Công Chúa ắt sẽ có phục sức của Công Chúa, không giống với nữ tử thường dân.
Mặc dù lần này chỉ xuất cung dự tiệc nhưng vẫn phải thể hiện ra thân phận Công Chúa.
“Đã xuất cung rồi còn phải mặc hoàng phục làm gì, phiền chết được.
Bộ này là được rồi, nhìn rất đẹp.” Bộ váy áo màu xanh nhạt này là do phu tử dạy nữ công trong thư viện - Thương Thanh Trần - tự tay làm tặng trước khi nàng xuất sơn, tay nghề của người nhà họ Thương tốt hơn nhiều so với tay nghề của Ti Chế Phường ở trong cung.
“Trang sức thì sao ạ?” Thúy Điệp cất đi mấy bộ váy áo khác, Tiểu Đóa mở rương ra cho Phùng Tĩnh Tô lựa chọn.
Phùng Tĩnh Tô chọn lấy một cây trâm sắc bảo thạch khảm ánh trăng, đi cùng với bông tai cùng màu: “Chỉ thế này thôi, không cần thêm nữa.”
Trong nháy mắt khi Tiểu Đóa chuẩn bị đóng rương lại, nàng nhanh chóng lấy ra một chiếc trâm cài tóc ngọc trai màu xanh lam: “Giữ cái này lại cho ta, ta muốn tặng người khác.”
Mười bảy tháng tám, các tiểu thư trong viện của Tiết phủ đã bận rộn từ sáng sớm, ăn xong bữa sáng, bọn nha hoàn phục thị giúp tiểu thư của mình thay quần áo trang điểm.
Nơi an tĩnh nhất là Bình Nhạc Các của Tiết Ngải.
Thay quần áo một lần, cài một chiếc trâm cài tóc, thoa thêm chút phấn, tô thêm lớp son là xong.
Mộng An ngắm nhìn tiểu thư nhà mình, nhìn trái ngó phải đến mức Tiết Ngải bật cười: “Mộng An, có hoa nở trên mặt ta à?”
“Tiểu thư, ngài còn có tâm trạng để đùa giỡn à, nô tì vẫn cảm thấy quá đơn giản.” Mộng An chưa từ bỏ ý định, nàng lại lấy đồ trang sức của Tiết Ngải ra một lần nữa, sau đó phát hiện bộ trang sức nào phối với hai đóa trâm hoa kia cũng đều dở dở ương ương.
Thật sự phải nói rằng đồ trang sức của Tiết Ngải quá kém cỏi về cả kiểu dáng và chất liệu.
“Ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định.” Tiết Ngải lắc đầu, Mộng An thật là thích quan tâm.
Nàng nhìn mình trong gương, vẫn rất xinh đẹp, Tô tỷ tỷ có thích mình thế này không? Nàng nghĩ đến mức đỏ mặt.
Ngay khi các tiểu thư đều sắp chuẩn bị xong xuôi, người gác cửa tới báo, Vân Dật Công Chúa tới.
Phan thị cũng chỉ mới vừa trang điểm xong, nghe nói Vân Dật Công Chúa đích thân tới đây nên tranh thủ ra đón: “Thần phụ bái kiến Vân Dật Công Chúa.”
Phùng Tĩnh Tô đi vào tướng phủ rồi cũng không đi đến tiền viện: “Tiết phu nhân không cần đa lễ, ta tới đây để đón Tam tiểu thư cùng đi đến phủ Trưởng Công Chúa.”
Phan thị ngây ngẩn cả người, việc này là thế nào?
“Ta biết thế này thì không đúng quy củ nên mới cố ý đến đây hỏi ý kiến phu nhân, không biết phu nhân có để ý không?” Phùng Tĩnh Tô hạ mình, hoàn toàn không có dáng vẻ của một Công Chúa, làm vậy chỉ để cho Phan thị mặt mũi, đương nhiên, nếu Phan thị không muốn thì nàng còn có bộ mặt khác tiếp lại.
Mặc dù Phan thị xuất thân thấp hèn, nhưng đã là chủ mẫu tướng phủ nhiều năm như vậy, nàng ta cũng biết nhìn mặt nói chuyện.
Nghe vậy, nàng ta vội vàng cười: “Công Chúa nói đùa.
Công Chúa nguyện ý kết giao với tiểu nữ là phúc khí của Tiết gia, sao thần phụ có thể để ý được? Người đâu.” Nàng ta nói với nha hoàn kế bên: “Mau đi mời Tam tiểu thư, đừng để Công Chúa sốt ruột.”
“Không cần.” Phùng Tĩnh Tô cản nha hoàn muốn đi truyền lời lại: “Phu nhân, ta cũng muốn tham quan khuê phòng của Tam tiểu thư, không biết có thuận tiện không?”
Đến mức này rồi thì còn nói gì được nữa? “Thuận tiện, đương nhiên là tiện.”
Nha hoàn dẫn Phùng Tĩnh Tô đến Bình Nhạc Các.
Phan thị kinh ngạc nhanh chóng trở về viện của mình, sai người đến nhắc Đại tiểu thư Tiết Oánh nhanh lên, đầu nàng ta hiện tại đầy dấu chấm hỏi, phải cùng nữ nhi nghiên cứu kĩ càng một chút.
Bình Nhạc Các.
Mộng An nghe thấy trong viện có tiểu nha hoàn nói phu nhân phái người đến đây, nàng vừa mới mở cửa phòng đã thấy Phùng Tĩnh Tô đang đứng tại cổng nhìn quanh bốn phía.
“Thì ra đây chính là viện của Tam tiểu thư.”
Giả vờ, lại giả vờ.
Mộng An oán thầm.
Vị Công Chúa này tới đây như về nhà, lúc này lại bày ra bộ dáng hiếu kì như mới đến lần thứ nhất, da mặt phải dày bao nhiêu cơ chứ?
“Mộng An tỷ tỷ, Vân Dật Công Chúa muốn tới Bình Nhạc Các, phu nhân giao cho ta dẫn đường.” Tiểu nha hoàn vừa dứt lời thì thi lễ với Phùng Tĩnh Tô rồi lui đi.
Mộng An thi lễ: “Nô tỳ bái kiến Công Chúa.”
Phùng Tĩnh Tô cười nói: “Ta muốn gặp tiểu thư nhà ngươi.”
Mộng Anh nhận mệnh canh giữ ở cổng, Phùng Tĩnh Tô vào cửa.
“Tô tỷ tỷ!” Tiết Ngải đã sớm nghe thấy cuộc trò chuyện ở ngoài cửa, nàng vừa nhìn thấy Phùng Tĩnh Tô đã cười rất tươi.
Phùng Tĩnh Tô nhìn cách ăn mặc của Tiết Ngải từ trên xuống dưới, sự xao động trong tâm hồn lại xuất hiện.
Tiết Ngải thế này, nàng không muốn để người khác nhìn thấy.
“Càng ngày càng đẹp.” Phùng Tĩnh Tô chạm vào gương mặt của Tiết Ngải, nhiệt độ trên ngón tay nàng nóng đến mức mặt Tiết Ngải đỏ cả lên.
“Tô tỷ tỷ rất biết cách khen người ta, người mới là đại mỹ nhân.” Bàn tay nhỏ của Tiết Ngải kéo vạt áo Phùng Tĩnh Tô, bộ dáng cực kỳ ỷ lại.
Phùng Tĩnh Tô cúi đầu, bờ môi dán vào bên tai Tiết Ngải: “Chúng ta thổi phồng nhau thế này có tốt lắm không?”
“Nào có?” Cổ Tiết Ngải lại càng đỏ hơn.
Nàng biết Phùng Tĩnh Tô đang cố ý, vậy thì Tô tỷ tỷ cũng có tư tâm sao? Trong lòng nàng lại xuất hiện sự hi vọng nho nhỏ.
Phùng Tĩnh Tô lấy một chiếc trâm cài tóc ngọc trai màu xanh lam từ trong ngực ra: “Ta thấy rất hợp nên mang đến cho nàng, váy áo nàng mặc hôm nay phối với chiếc trâm này là hợp nhất.” Nàng vừa nói vừa tự tay cài chiếc trâm lên tóc Tiết Ngải, còn thuận tay sửa lại mấy sợi tóc trên trán Tiết Ngải.
Tiết Ngải đưa tay chạm vào cây trâm, cẩn thận hỏi: “Đẹp không ạ?”
“Đương nhiên.
Tiểu Hồ Ly của ta là đẹp nhất.” Phùng Tĩnh Tô phát hiện người luôn lạnh lùng thản nhiên như nàng lại hoàn toàn sụp đổ trước mặt Tiết Ngải, vỡ vụn đến mức không còn chút gì.
Mọi người đều nói Hồ Ly là loài câu hồn người, suy xét trên người Tiểu Hồ Ly này thì lời nói đó là thật.
“Ta cũng có đồ muốn đưa người.” Tiết Ngải lấy một cái khăn vuông từ dưới bàn trang điểm ra: “Ta thêu đó.” Vốn chính là để tặng Phùng Tĩnh Tô, thế nhưng lúc phải mang ra, Tiết Ngải lại do dự.
Phùng Tĩnh Tô cũng không khách sáo, đưa tay ra nhận khăn về.
Khăn là thứ được các tiểu thư sử dụng nhiều nhất, trong một góc khăn lại thêu một chú động vật nhỏ.
Phùng Tĩnh Tô nhìn một cái, giọng điệu rất nghi ngờ: “Đây là… chó sao?"
Tiết Ngải mím môi: “Là Hồ Ly mà!” Quả nhiên tay nghề thêu thùa của nàng vẫn quá kém, đáng xấu hổ đến vậy sao? Nàng đưa tay ra muốn lấy khăn lại, thực sự quá mất mặt.
Sao Phùng Tĩnh Tô có thể để nàng cướp được? Nàng ỷ vào chiều cao và đôi tay dài của mình, không những giấu được khăn đi mà còn ôm được người giành khăn vào trong ngực: “Rồi rồi, là Hồ Ly là Hồ Ly.”
Thật ra kể cả không nhận ra, đoán thôi cũng trúng.
Phùng Tĩnh Tô lại nghiện trêu Hồ Ly, bộ dáng tức giận nũng nịu của nàng thật sự rất đáng yêu.
Lúc này Tiết Ngải cũng đã nhận ra nàng bị Phùng Tĩnh Tô trêu.
Phồng má ra vẻ tức giận, thế nhưng nàng lại không tức giận chút nào, chỉ phồng má nên rất giống một chút hamster nhỏ.
Phùng Tĩnh Tô đưa tay sờ má của nàng, nhéo một cái.
Tiết Ngải xì xuống trong nháy mắt, khuôn miệng hé mở thanh tú và quyến rũ như hoa đào.
“Khụ…” Phùng Tĩnh Tô lúng túng ho một tiếng, con mắt cũng bắt đầu liếc về chỗ khác.
Không được, trêu Hồ Ly đúng là nguy hiểm thật.
“Công Chúa, tiểu thư, phu nhân truyền lời tới, nói chuẩn bị xuất phát.” Giọng nói của Mộng An vang lên đúng lúc, xua đi sự xấu hổ và mập mờ.
“Vậy… Chúng ta cùng đi thôi?” Mặt Tiết Ngải đỏ lựng, giọng nói cũng nhè nhẹ.
Hai người ra cửa, Mộng An phát hiện mặt tiểu thư nhà mình rất đỏ, nàng cũng không dám hỏi, chỉ có thể khẩn cầu đừng bị phu nhân và tiểu thư khác nhận ra mới được.
Đến cổng, Phan thị dẫn bốn vị tiểu thư khác đứng đợi.
“Làm phiền phu nhân và chư vị tiểu thư đợi lâu.” Phùng Tĩnh Tô rất khách sáo: “Để Tam tiểu thư ngồi chung xe ngựa với ta là tốt rồi.”
Phan thị gật đầu.
Sau khi nàng ta đưa mắt nhìn Tiết Ngải lên xe ngựa của Phùng Tĩnh Tô thì quay đầu để chúng nữ nhi lên xe ngựa xuất phát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...