Hai người nhìn nhau đắm đuối, bao nhiêu dịu dàng đều được thể hiện hết qua ánh mắt.
Các nàng đều cực lực kiềm nén tình cảm mãnh liệt trong lòng, không thể nói ra được, sợ sẽ khiến đối phương khinh nhờn hoặc tổn thương.
Dù cho không thể toại nguyện, ta cũng nguyện ngươi hạnh phúc bình an.
Ngày hôm sau, một tiểu thái giám trẻ ra khỏi cung, nói là phụng mệnh Vân Dật Công Chúa đến đưa đồ cho Tiết Tam tiểu thư.
Dù sao thì đây cũng là người trong cung, Phan thị vẫn phải đích thân đi gặp, đồ được đưa đến là một hộp gỗ nhỏ, sau khi tiểu thái giám đưa đồ đã lập tức rời đi.
Phan thị mở hộp gỗ ra, bên trong chính là một đôi bạch ngọc trâm hoa được bọc bằng lớp lụa vàng, một trâm ngọc cài tóc và một vòng tay phỉ thúy.
Đúng là đồ tốt, chưa bàn đến chất lượng thế nào, chỉ riêng kiểu dáng đã thấy đây là trang sức đặc chế trong cung, bên ngoài không có.
Nàng đường đường là đương gia chủ mẫu của tướng phủ, không coi những đồ này ra gì.
Chỉ là Phan thị không hiểu tại sao nữ nhi vụng về kia của mình lại liên quan đến Vân Dật Công Chúa mới hồi cung.
Tiết Ngải bị gọi vào Uyển Ninh Uyển của Phan thị, Đại tiểu thư Tiết Oánh cũng ở đó.
Tiết Ngải hành đại lễ với mẫu thân và tỷ tỷ, đứng ở một bên chờ mẫu thân nói chuyện.
"Mới vừa rồi có người ở trong cung tới đây nói rằng Vân Dật Công Chúa muốn đưa cho ngươi vài thứ." Phan thị đưa hộp gỗ nhỏ cho Tiết Ngải.
"Nếu là đồ Công Chúa thưởng thì ngươi nhận cũng được.
Ta chỉ thắc mắc một chuyện, Vân Dật Công Chúa chỉ mới hồi cung, tại sao lại vô duyên vô cớ đưa đồ cho ngươi? Không phải là ngươi hứa sẽ cho nàng cái gì chứ?" Ánh mắt Phan thị bỗng nhiên sắc lạnh.
Tiết Ngải nhận hộp gỗ nhỏ bằng hai tay: "Mẫu thân, nữ nhi nào có cái gì hữu dụng để cho Công Chúa? Chỉ là vào dịp cung yến lần trước, nữ nhi gặp Công Chúa ở cửa ra ngoài rồi nói chuyện mấy câu.
Có lẽ là Công Chúa hợp ý nữ nhi nên mới đưa đến chút đồ."
"Chút đồ?" Tiết Oánh xen vào: "Khẩu khỉ của Tam muội lớn thật đấy! Riêng cái vòng tay phỉ thúy kia đã đáng giá trên ngàn lượng bạc, ngay cả người ta là Công Chúa thì ban thưởng thế này cũng quá hào phóng."
Tiết Ngải không nói gì.
Chỉ cần Tiết Oánh mở miệng, bất kể đúng sai, Phan thị nhất định sẽ đứng về bên Tiết Oánh, nàng nói nhiều sai nhiều, vô duyên vô cớ lại bị người khác mắng mà thôi.
Thấy Tiết Ngải không nói lời nào, Phan thị cũng không mắng nàng quá nhiều: "Vân Dật Công Chúa muốn kết giao với ngươi cũng là chuyện tốt.
Dù sao thì mai sau ngươi cũng phải sống trong cung, có thêm một người bạn sẽ giúp được Thái Tử nhiều hơn.
Nhưng mà ngươi nên nhớ, cha ngươi là Thừa Tướng đương triều, quyền cao chức trọng, rất nhiều người nịnh bợ, nhiều người mưu hại, tỷ tỷ ngươi là người thông minh, ta không phải lo.
Ngươi lại đần độn như thế, tuyệt đối không được mắc bẫy người khác để cha ngươi gặp rắc rối mới được."
"Vâng, nữ nhi biết rồi ạ." Tiết Ngải cúi đầu nghe dạy, nội tâm không có gợn sóng.
Phan thị thấy Tiết Ngải đầu gỗ đứng ở kia, nhìn thôi đã chướng mắt, khoát khoát tay cho nàng lui xuống.
"Nương, sao Vân Dật Công Chúa lại ban thưởng cho Tam muội chứ?" Tiết Oánh là Đại tiểu thư của tướng phủ, người duy nhất có thân phận đích nữ giống nàng lại là Tiết Ngải vụng về ngu ngốc, những muội muội khác đều là thứ nữ, nếu nhắc đến thiên kim tướng phủ ở bên ngoài, có lẽ chỉ có Tiết Oánh.
Nàng đã quen với việc đi đâu cũng được người khác coi trọng, dù cho là Công Chúa Quận Chúa, mặc xù xuất thân cao quý nhưng sao có thể có được quyền hành trong tay như phụ thân nàng? Thế mà hôm nay, trong cung ban thưởng lại chỉ thưởng cho Tiết Ngải, hoàn toàn không có phần của Tiết Oánh, nàng thực sự không cam tâm.
"Ngươi chẳng phóng khoáng gì!" Phan thị chọc trán nữ nhi, nói: "Đúng là những đồ kia rất tốt, nhưng ngươi cũng không thiếu đồ tốt mà? Ngải nhi thì có cái gì? Kể cả cho nàng trang sức thì nàng cũng không có quần áo phối cùng, ngươi còn sợ nàng mang ra ngoài để đoạt danh tiếng của ngươi sao? Ngươi đó, luôn luôn lo mấy cái không đáng, người ngươi cần để ý không phải Ngải nhi mà là ba cái người ở Tịch Hải cư và Vân Kiến hiên kia kìa."
"Nữ nhi thật sự giận mà." Tiết Oánh vẫn rất để ý đến chuyện Tiết Ngải được ban thưởng trang sức.
Rất nhanh, chuyện này đã lan đến hai viện khác.
Tịch Hải cư, nơi ở của quý thiếp Uông thị.
Mặc dù Uông thị là thiếp thất nhưng nàng xuất thân là quan gia tiểu thư, lúc ấy vào cửa bằng thân phận quý thiếp.
Về sau, chức quan của phụ thân nàng càng ngày càng lớn, muội muội lại gả vào cung, vậy nên ở tướng phủ, ngoại trừ việc không có cái danh của chính thất thì nàng cũng không kém Phan thị là bao.
"Tại sao tự nhiên Vân Dật Công Chúa lại thưởng cho Tam tiểu thư?" Uông thị nhìn hai nữ nhi Tiết Chỉ và Tiết Nghệ của mình: "Các ngươi cũng không biết lí do à?"
Tiết Nghệ còn nhỏ tuổi, luôn luôn không để ý mấy chuyện ở hậu trạch, lúc này nàng đang ngồi vào bàn luyện chữ, hoàn toàn không thèm để ý đến câu hỏi của mẫu thân.
Ngược lại, Tiết Chỉ rất hứng thú với mấy chuyện đấu đá lục đục trong hậu trạch: "Nương, Vân Dật Công Chúa vừa mới hồi cung, bình thường Tam muội lại chẳng ra khỏi cửa, sao lại gặp nhau được? Nếu như nhất định có gặp thì chỉ là cái lần ở yến tiệc kia thôi."
"Quá lắm thì lần đó cũng chỉ mới giới thiệu làm quen.
Tam tiểu thư là người đần độn, sao có thể khiến Công Chúa ban thưởng?" Uông thị nghĩ thế nào cũng không đoán ra được.
"Tam muội luôn có dáng vẻ rầu rĩ, lời tốt ý xấu đều không hiểu, ai có thể nguyện ý kết giao cùng nàng chứ?" Tiết Chỉ chế giễu.
"Nhắc mới nhớ, vậy hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thái giám nhớ nhầm? Không phải thưởng cho Tam tiểu thư?" Tuy rằng việc này rất khó, nhưng Uông thị cảm thấy khả năng này còn đáng tin hơn chuyện xảy ra trước mắt rất nhiều.
Tiết Chỉ hừ một tiếng: "Nếu người ta thưởng cho Đại tỷ thật thì thà thưởng cho Tam muội còn hơn.
Chắc chắn lúc này Đại tỷ đang rất giận, không biết đã nôn bao lâu rồi." Giống như Tiết Oánh, Tiết Chỉ không coi Tiết Ngải là đối thủ cạnh tranh.
Thứ nhất là do Tiết Ngải ngu ngốc, hoàn toàn không phải là đối thủ, thứ hai là do Tiết Ngải đã có hôn ước, hoàn toàn rút lui khỏi trận tranh đấu của tỷ muội.
Kiến Vân hiên, nơi ở của thiếp thất Tưởng thị.
Năm nay Tưởng thị còn chưa đầy 30, vì được bảo dưỡng tốt nên dung mạo cũng không kém giai nhân bao nhiêu, làn da kia vẫn mềm mịn đến mức có thể nắn ra nước.
Mới nhận được tin tức, nàng đã gọi nữ nhi Tứ tiểu thư Tiết Nhược, hỏi thăm chuyện giữa Tiết Ngải và Vân Dật Công Chúa.
"Nương, sao Tam tỷ có bản lĩnh cấu kết với Vân Dật Công Chúa được? Ta nghĩ rằng Công Chúa cảm thấy Tam tỷ ngốc nên chơi đùa chút thôi." Tiết Nhược còn nhỏ tuổi, lại có xuất thân thấp nhất trong chúng tỷ muội, bình thường cũng không dám so đo với người khác, nhưng trong lòng tại thấy các nàng chướng mắt.
"Ta thấy việc này không đơn giản như vậy.
Nhưng mà cũng chẳng đến lượt chúng ta quan tâm, chắc chắn lúc này Uyển Ninh Uyển và Tịch Hải cư đã nghĩ đến nát óc, ngươi cứ chờ xem, sớm muộn gì cũng có đáp án." Tưởng thị xuất thân trong một gia đình bình thường, mặc dù không dám tranh giành đấu đá với hai viện khác nhưng cũng được sống thoải mái hơn chính thê ở gia đình bình thường rất nhiều.
Nàng hiểu thứ nàng dựa vào chỉ có sự sủng ái của Tiết tướng, bây giờ còn chưa sinh được nhi tử, chỉ cần nàng sinh được như tử thì vạn sự đều không lo.
Phùng Tĩnh Tô chỉ đưa một cái hộp gỗ nhỏ đã khiến toàn bộ Tiết gia có biến hóa vi diệu.
Đây mới là bắt đầu, hồ nước đọng này đã dần dần có biến hóa, chỉ là có lẽ hiện tại không ai chú ý tới.
Mười lăm tháng tám là Tết Trung thu, đương nhiên phải tham gia đoàn viên, bởi vậy, yến tiệc thưởng trà của Trưởng Công Chúa Minh Kỳ được tổ chức vào ngày 17 tháng 8.
Là tỷ tỷ của Hoàng Đế đương triều, con cháu của Trưởng Công Chúa Minh Kỳ đã đầy cả sảnh đường.
Sau khi Phò mã qua đời, Trưởng Công Chúa Minh Kỳ vẫn ở góa trong phủ Trưởng Công Chúa ở kinh thành.
Người lớn tuổi đều thích náo nhiệt, cho nên hàng năm Trưởng Công Chúa đều sẽ tổ chức rất nhiều yến hội, mời thiếu nữ trong kinh thành đến tham gia cho náo nhiệt.
Hôn sự của rất nhiều nhà đều được định trong yến hội của Trưởng Công Chúa, cho nên yến hội của bà rất được chào đón, mọi người cảm thấy Trưởng Công Chúa phủ hoa đào vượng, có phong thủy tốt.
Mấy ngày trước yến hội, theo thường lệ, các nhà đều nhận được thiếp mời từ phủ Trưởng Công Chúa.
Phan thị nhìn thiếp mời vàng đỏ thẫm, khẽ nhíu mày.
Tiết Oánh cầm thiếp mời nhìn một cái, cũng nhíu mày: "Tại sao lại cố ý viết là năm tỷ muội nhà chúng ta?"
Bên trong thiếp mời viết cung thỉnh Tiết phu nhân và năm vị tiểu thư đến tham dự, việc này ở nhà người khác là chuyện bình thường, làm gì có nhà ai nhận được thiếp mời mà tất cả quan gia nữ quyến không đi? Thế nhưng gần đây Tiết Ngải bị cấm túc trong nhà, Phan thị nhất định sẽ không để nàng đi lễ hội trao duyên này.
Bây giờ trong thiếp mời lại viết rõ là năm vị tiểu thư, vậy thì không thể thiếu một người.
"Có lẽ chỉ là đếm người thôi." Phan thị cảm thấy đây chẳng phải việc gì to tát, chẳng qua hoàn cảnh nhà mình đặc biệt hơn chút, không thể quá nhạy cảm.
"Lại phải ra ngoài với Tam muội." Tiết Oánh bất mãn.
"Gần đây nàng cũng không gây chuyện nữa, sao ngươi phải thế?" Đúng là Phan thị không thích Tiết Ngải, nhưng dù gì cũng là con gái mình, mình không thích thế nào cũng được, người khác gây chuyện thì lại không được.
"Nương, mỗi lần con dẫn theo Tam muội ra ngoài đều bị người khác hỏi chuyện về nàng, mặc dù con nói giúp Tam muội mấy lời nhưng người ta vẫn chê cười Tam muội ngu ngốc, tiếp theo sẽ chế giễu con, thật sự rất mất mặt!" Tiết Oánh cũng không hiểu, rõ ràng có Đại tiểu thư của tướng phủ cực kỳ ưu tú ở đó, ánh mắt mọi người vẫn tập trung vào Tiết Ngải sau lưng nàng.
Dù sao nàng cũng còn trẻ, không hiểu thế nhân đều thích nâng cao giẫm thấp, chế giễu người khác dễ hơn khích lệ người khác rất nhiều.
Hơn nữa, Tiết Ngải lại là Trắc phi Thái Tử tương lai, là người mà đại đa số tiểu thư đều phải quỳ xuống hành lễ, không thừa dịp bây giờ nói mấy câu thì mai sau sao còn dám nói? Về phần nhân lúc bây giờ giữ gìn mối quan hệ? Đừng nói giỡn, một người đần độn như thế, ngốc đến mức lời tốt tiếng xấu đều nhận hết thì giữ gìn mối quan hệ có làm được gì? Chẳng lẽ Tiết Ngải sẽ giúp đỡ khi mình gặp phiền phức sao? Kể cả Tiết Ngải muốn cũng chẳng có mưu mà dùng.
"Thôi, nếu ngươi không thích dẫn nàng theo thì cứ để nàng ở bên cạnh ta, không ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi." Phan thị bất đắc dĩ.
Tiểu nữ nhi này của mình đúng là người phiền phức.
Mỗi lần nàng đều không nhịn được mà nghĩ, nếu như người sống sót là đứa con trai kia thì thật tốt biết bao!
Bình Nhạc Các, Mộng An lật đi lật lại tất cả quần áo của Tiết Ngải, vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu thư, tất cả quần áo của ngài đều không xứng với bộ trang sức kia, phải làm sao bây giờ?"
Tiết Ngải để sách trong tay xuống, nhìn những món đồ kia một cái, chỉ một bộ váy áo màu xanh nước biển trong đó: "Vậy bộ này được không."
"Bộ này sao?" Mộng An lấy váy áo ra nhìn quanh một chút: "Nhưng mà ngài đã mặc bộ này hai năm trước, lúc ấy đã là kiểu dáng lỗi thời, mặc dù bây giờ nhìn cũng không quá cũ, nhưng mà..." Nàng nhíu mày: "Nếu ngài mặc ra ngoài thì sẽ thành trò cười.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...