Nội tâm của Khương Tố cơ hồ đã hỏng mất.
Hắn sống hai mươi mốt năm, từ trước đến giờ vẫn chưa từng nghe bất luận cái gì có liên quan đến việc nam tử có thể sinh con. Hiện giờ đột nhiên lại nghe nói Khương Trạch mang thai, thậm chí còn suýt nữa sinh non, Khương Tố gần như không thể khắc chế được biểu tình vi diệu trên mặt mình, dùng ánh mắt xem người bệnh tâm thần để nhìn Lý ngự y!
Chỉ là, hắn rốt cuộc cũng vẫn cứ là người ôn nhuận khoan dung, không giống như Khương Trạch nổi cơn thịnh nộ, trực tiếp hạ lệnh mang người xuống chém, chỉ lạnh mặt trầm giọng nói: “Lý ngự y… đã bị bệnh hồ đồ rồi sao?”
Sắc mặt Lý ngự y liền tái nhợt, vô ý thức nhìn một vòng xung quanh mình.
Bọn họ vốn đứng ở trong góc, lúc này tuy có người nhìn qua nhưng cự ly cũng không tính quá gần. Thế nhưng sự việc trọng đại như vậy, Lý ngự y vẫn lén lút như đi ăn trộm, đem việc mình từng thấy khi còn nhỏ ra kể lại một lần với Khương Tố.
Đợi khi nghe xong cố sự kia, sắc mặt Khương Tố vẫn trấn định kỳ thật trong lòng lại cực kỳ hoảng hốt cho Lý ngự y lui ra. Hắn cứ đứng yên tại chỗ như vậy hồi lâu, sau đó chậm rãi đi về doanh trướng.
Hoàng hôn núi tây, khí trời cuối tháng mười kỳ thực đã rất lạnh rồi.
Ánh tà dương kéo cái bóng của hắn thật dài trên mặt đất, cơn gió mạnh thổi tung áo choàng bay phấp phới, cả người Khương Tố hiện giờ phảng phất giống như cây trường mộc treo tinh kỳ của Khương quốc, độc lập mà cao ngạo.
Khoảng cách giữa doanh trướng và quân y bất quá chỉ có trăm bước, Khương Tố lại giống như dưới chân mọc rễ, dùng thời gian cực kỳ lâu lắc mới về đến doanh trướng.
Thậm chí khi đứng trước doanh trướng còn phải chần chờ hồi lâu.
Đầu tiên hắn lệnh cho Trương Di đi thăm dò về bộ tộc Lý ngự y đã đề cập trong cổ thư, sau đó mới hít sâu một hơi, vén màn đi vào.
Trên thực tế, hiện tại hắn quả thật có chút vô pháp đối mặt với Khương Trạch.
Cũng may, lúc này đối phương vẫn còn chìm trong giấc ngủ, Khương Tố liền nhân thời gian này điều chỉnh lại sắc mặt, tựa vào giường ngồi bình tĩnh trong chốc lát.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên gương mặt không chút phòng bị của Khương Trạch, bất chợt trở nên ngây ngô trong chốc lát, sau đó lại đột nhiên tỉnh ngộ, đem tất cả những lời nói vừa rồi của Lý ngự y đều phủ định mất. Chỉ là giống như còn nghỉ đến điều gì, ánh mắt giống như không thể tin tưởng còn pha một chút thần sắc phức tạp.
… Hắn đúng là đã nhớ ra chuyện gì đó.
Chỉ là, vừa đúng lúc này, người đang bình yên ngủ say trên giường đã tỉnh lại.
Rõ ràng ngay cả mắt cũng chưa mở ra đã vô thức vươn tay dò xét vị trí bên cạnh, sau đó mới mờ mịt ngồi dậy ngáp dài một cái, dùng một tay xoa xoa đôi mắt nhập nhèm của mình, một tay kia đưa về phía thắt lưng… cuối cùng lại như bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó mà kinh hoảng ngẩng đầu lên, cho đến khi nhìn thấy Khương Tố mới lộ ra nụ cười an tâm: “Ca ca!”
Hiển nhiên vì có Khương Tố bên cạnh, y mới ngủ được một giấc trầm ổn ngọt ngào như vậy.
Ánh mắt của Khương Tố có chút phức tạp nhìn y một lát, cuối cùng vẫn thu lại nét do dự trên mặt, ân cần nói: “… Có đói bụng không?”
Khương Trạch sờ sờ bụng: “Cũng có chút.”
Có lẽ vì cuộc nói chuyện lúc chiều với Lý ngự y khiến Khương Tố có lỗi giác, hắn luôn cảm thấy Khương Trạch ăn nhiều hơn mấy chén cơm nhỏ như vậy thật giống mang thai, mà đợi đến khi Khương Trạch rốt cuộc ăn no, bất giác xoa xoa bụng mình thì Khương Tố lại càng cảm thấy rất giống.
Hắn hít sâu một hơi.
Không đúng, hắn cứ tự nhủ với mình. A Trạch bất quá chỉ vì đang trưởng thành nên mới ăn nhiều hơn một chút mà thôi, làm sao có thể liên tưởng đến việc sai lầm như vậy?
Vì thế hắn buông bát cơm chỉ mới ăn hai đũa xuống, nhíu mày xoa xoa thái dương.
Khương Trạch tự nhiên cũng chú ý đến bộ dáng này của đối phương, chờ sau khi Trương Di thu thập chén đũa xong liền kéo Khương Tố lên giường, bắt chước những hành động Khương Tố hay làm lúc dỗ y ngủ mà dỗ ngược lại Khương Tố.
Ngay cả bởi vì chiều cao cùng hình thể, thân ảnh của hai người dưới ánh đèn dầu leo lét càng trở nên có chút quái dị cùng buồn cười.
… Rốt cuộc cũng là một mảnh tâm ý của Khương Trạch.
Khương Tố nằm nghiêng trên giường, hắn cảm thụ được rất rõ lực đạo của Khương Trạch vuốt ve lưng mình, lại nhìn gương mặt tươi như hoa đào, thủy chung giống như chẳng có việc gì xảy ra của đối phương, nhịn không được hỏi: “A Trạch, đệ còn có việc gì muốn nói với ta không? “
Động tác của Khương Trạch hơi dừng một chút, sau đó liền đối diện với Khương Tố nở nụ cười: “Không có nha.”
Chân này của Khương Tố lại càng nhíu sâu hơn.
Hắn nhìn bộ dạng giả vờ chẳng có chuyện gì của Khương Trạch, không nhịn được nói: “Sự tình đã ra như vậy, đệ vì sao còn muốn gạt ta?”
Khương Trạch vẫn giống như trước tỏ ra một bộ “Ngươi đang nói cái gì? Ta hoàn toàn không biết”.
Thế nhưng có lẽ vì rốt cuộc đã mở miệng được, lời kế tiếp của Khương Tố cũng liền trở nên cực kỳ thông thuận dễ dàng. Hắn thất vọng rũ mắt, ánh mắt dừng lại trên bụng Khương Tố, vươn tay qua đặt ở nơi đó, gần như bất động thanh sắc nói: “Ta đều biết rồi.”
Khương Trạch lập tức mở to hai mắt.
Vì vậy không chờ đến Khương Tố mở miệng hỏi câu thứ hai, Khương Trạch liền lập tức vén chăn lên, cực kỳ nhanh chóng quấn mình thành một đoàn. Đương nhiên, mặt là giấu ở bên trong!
Khương Tố:”…” Bị chọc tức đến nở nụ cười
Dân gian có câu tục ngữ ‘ba ngày không đánh liền lật mái nhà’1, hắn cảm thấy đây chính là trạng thái lúc này của Khương Trạch, hiện tại hắn phi thường muốn kéo người ra khỏi chăn đánh đòn một trận, chỉ là lo lắng thân thể của đối phương đành phải cố bình tĩnh nói: “Tự mình chui ra ngoài.”
Hắn hoàn toàn không phát hiện, cơn giận của mình ở dưới động tác này của Khương Trạch đã giảm đi hơn phân nửa.
Người trong chăn khẽ giật giật, vẫn kiên quyết không nói lời nào, chỉ là càng quấn chặt thêm một ít.
Khương Tố trầm mặc đợi một lát rồi cười lạnh: “Ta đếm tới ba, nếu còn không ra đêm nay ta liền đi nơi khác ngủ.” Dứt lời, hắn quả thực đếm, “Một.”
Hơi ngưng lại thoáng chốc rồi mới tiếp tục, “Hai.”
“Ba” còn chưa được đếm ra, Khương Trạch rốt cuộc cũng cẩn cẩn dực dực vén chăn lên, lộ ra mái tóc dài xốc xếch, y cẩn thận liếc mắt nhìn Khương Tố, thấy biểu tình trên mặt hắn vẫn đen thui như cũ liền đánh bạo nắm chặt lấy tay đối phương, thế nhưng cả người lại vùi vào trong chăn.
Khương Tố:”…”
Hắn hầu như không khắc chế nổi mà phì cười ra tiếng, rốt cuộc vẫn kiềm chế được xúc động này, dùng đầu ngón tay khẽ gãi lên lòng bàn tay đối phương: “Đi ra, ta không mắng đệ.”
Khương Trạch liền cảm thấy mỹ mãn vén chăn lên, nhào vào lòng người kia.
Khương Tố đem người ôm chặt vào lòng, lại sợ tiểu hài tử không biết nặng nhẹ này cảm lạnh mà giúp y kéo chắn lại. Đợi sau khi làm xong, hắn nắm lấy cằm dưới của Khương Trạch, không cho tiểu hài tử này cơ hội làm con rùa đen rút đầu vào trong ngực hắn: “Vì sao không muốn nói cho ta biết.”
Khương Trạch không trả lời, chỉ dùng ngón tay ôm cổ hắn, mang theo vẻ lấy lòng vươn người lên hôn vào cánh môi đang mím lại kia.
Đương nhiên, thật không có hiệu quả gì.
Gương mặt của Khương Tố vẫn lạnh lùng như cũ, không mặn không nhạt ngưng mắt nhìn y, đợi nghe giải thích.
Vì vậy Khương Trạch liền kéo tay hắn lên đặt lên mắt mình, trưng ra đôi môi ướt át muốn dán lên mặt Khương Tố.
Khương Tố: “… Được rồi.”
Hắn kéo bàn tay của Khương Trạch xuống, kéo mặt y nhìn thẳng vào mình: “Vì sao không muốn nói cho ta biết?”
Khương Trạch hạ mắt xuống, lông mi thanh mảnh mà dày đặc xòe ra như tán quạt nhỏ che giấu nét lo lắng trong nhãn thần của y. Khương Trạch mím mím môi, thân thể cũng bắt đầu co rúm lại, cho đến khi Khương Tố cố định lại thân thể y mới chần chờ dò xét thần sắc lãnh đạm của đối phương, sau đó ấp úng nói: “… Đệ sợ… đệ sợ, ca ca nghĩ…” Thanh âm của y càng ngày càng nhẹ, đợi đến cuối cùng thậm chí chỉ có thể cứng đờ run run môi, thế nhưng Khương Tố rốt cuộc vẫn hiểu được bốn chữ mà y không thể thốt ra kia.
“… Đệ là quái vật.”
Sắc trời đã hoàn toàn tối mịt.
Ánh đèn dầu hôn ám trong doanh trướng run rẩy ánh lên mặt Khương Trạch, che giấu một tia không chân thật, mờ mịt cùng e ngại.
Có lẽ Khương Trạch đang sợ.
Ý thức được đáp án này, Khương Tố không khỏi giật mình.
Trong ấn tượng của hắn, từ nhỏ đến lớn tiểu hài tử nhà hắn thủy chung đều là loại người không câu nệ tiểu tiết tùy ý làm bậy. Y có thể dưới sự phản đối của mọi người không thèm đắn đo mà đi theo mình làm một cái đuôi nhỏ, cũng có thể ngay trong đêm đăng cơ đã viết xuống chiếu thư đem ngôi vị hoàng đế trả lại cho hắn, thậm chí còn không e ngại bất cứ điều gì mà phong hắn làm Tịnh Kiên Vương… Người như vậy há chỉ là tùy ý làm bậy, quả thực đúng là to gan lớn mật.
Hắn lại quên mất, trên đời này, cho dù lại không câu nệ tiểu tiết, lại to gan lớn mật, con người cũng sẽ có lúc sợ hãi
Chí ít khi y nghe báo lại ‘Bệ hạ đang mang thai đồng thời suýt nữa sinh non’ thì rất có thể hai người bọn họ đều có tâm tình đồng dạng.
—— giật mình, hoài nghi, sợ hãi… Thậm chí là kinh hoàng.
Hắn không thể tưởng tượng Khương Trạch là thân nam nhân lại có thể mang thai, dù cho Lý ngự y luôn mãi bảo chứng vẫn là bán tính bán nghi, thậm chí không nhịn được hoài nghi đây là do Khương Trạch đột nhiên phát ra ý nghĩ cổ quái, tìm người đến trêu đùa mình. Như vậy Khương Trạch thì sao? Lúc y đang xuất chinh Tùy quốc thì biết được việc này, rõ ràng hoàn toàn đối nghịch với thường thức ‘nam nhân không thể mang thai’ từ trước giờ bọn họ nhận thức, lẽ nào Khương Trạch sẽ không hoài nghi đây là do Lý ngự y trêu cợt mình, ngược lại sẽ cực kỳ bình tĩnh tiếp thu đáp án gần như hoang đường này?
Khương Tố thấy tiểu hài tử nhà mình cuối thấp đầu, không dám cùng mình đối mắt, thậm chí còn không ngừng hít sâu.
Khương Trạch so với mình còn nhỏ hơn ba tuổi —— lại bị chính mình truy hỏi sự việc không thể tưởng tượng như vậy, lại càng là một việc khó thể mở miệng đến thế.
Bàn tay của Khương Tố đang nắm chặt đối phương rất nhanh liền thả lỏng.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi nặng nề, sau đó xoa xoa mái tóc của Khương Trạch, tiếp theo mới nhẹ nhàng nâng gương mặt trắng bệch của đối phương lên, nhẹ nhàng vuốt ve: “… A Trạch phải quái vật hay không, ta còn không rõ ràng sao?”
Tiểu hài tử nhà hắn làm sao có thể e ngại hoảng loạn như vậy chứ? Ngày đó khi quyết ý xuất chinh Tùy quốc, y chính là thong dong kiệt ngạo không thể quản thúc như vậy, trong mắt y làm sao có thể xuất hiện cảm xúc hoài nghi cùng phủ định chính mình như thế đâu?
Khương Tố hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng và mi mắt run rẩy của y, ôn nhu mà kiên quyết lập lại, “A Trạch dĩ nhiên không phải quái vật.”
Vứt bỏ hết mọi thứ hỗn độn, lý trí lại lần nữa khôi phục như bình thường, gần ba canh giờ mờ mịt cùng không cam lòng trước đó rốt cuộc tiêu tan thành mấy khói.
Hắn suy tư chốc lát rồi nói: “Lần trước không phải toàn bộ quân y đều đưa ra chẩn đoán tương phản với Lý ngự y sao? Nói không chừng chỉ là quái bệnh mà thôi, tất cả bất quá chỉ là lo lắng vô cớ, chúng ta không cần tự loạn trần địa đâu?”
Khương Tố đưa ngón tay luồn vào mái tóc dài của y, lại ôm người vào trong ngực: “Hoặc là, nếu A Trạch thật sự mang thai, như vậy người làm cho A Trạch mang thai như ta… Chẳng lẽ không phải cũng là quái vật hay sao?”
“Nhưng vô luận là mắc phải quái bệnh hay là thật sự mang thai, ta nhất định sẽ ở đây canh giữ bên người A Trạch, cùng A Trạch đối mặt!”
Khương Tố rốt cục cũng kết thúc buổi nói chuyện khó khăn này.
Hắn nói rất chậm rãi rất nhẹ nhàng, thế nhưng từng lời từng chữ đều rất nặng nề rơi vào lòng của hắn cùng Khương Trạch.
Khương Trạch cong cong đôi mắt.
Y vùi đầu vào vai Khương Trạch, trong lòng giống như vừa ăn mứt táo mà cực kỳ ngọt ngào: “Ừ!”
Bắt đầu từ lúc y không chịu nổi mùi máu tươi khi Khương Tố quay về doanh địa, y liền hiểu được vô luận là mang thai hay mắc phải quái bệnh, trong vòng mấy tháng ở tại Tùy quốc này y nhất định không giấu được. Vì vậy y liền phi thường dứt khoát trưng ra biểu hiện tiều tụy suy yếu dùng quen thuộc nhất của mình, thành công câu ra lòng nghi ngờ của Khương Tố.
Nhưng y cũng không thể chính miệng nói những lời này với Khương Tố.
Thứ nhất, cho dù hai người đã chân chính đến với nhau, ở trong lòng Khương Tố y vĩnh viễn vẫn là một tiểu hài tử thích làm xằng làm bậy, thứ hai, trước đây y đã đùa giỡn Khương Tố quá nhiều, lời này nếu từ trong miệng y nói ra nhất định Khương Tố sẽ cho rằng y đang đùa giỡn hắn. Không bằng cứ để Lý ngự y mở lời, cho dù Khương Tố có giận y giấu diếm, đối với chuyện này cũng là bán tín bán nghi.
Sau đó, y nhất định sẽ có biện pháp khiến Khương Tố tha thứ cho mình.
Khương Trạch nghĩ đến đó thì gương mặt đang chôn trong lòng ái nhân không khắc chế nổi toát ra một chút giảo hoạt. Chỉ là ngay lúc này, Khương Tố bỗng nhiên đặt tay xuống cằm y, hơi dùng lực nâng lên.
Khương Trạch: “…”
Khương Tố liếc mắt nhìn y: “A Trạch hình như rất đắc ý?”
Khương Trạch liền cương cứng tại chỗ.
Y thấy vẻ mặt dường như thấu hiểu tất cả của Khương Tố, liền lập tức đem nét mặt giảo hoạt của mình đều thu lại, cực kỳ nhanh chóng thành thục khoát lên một tầng nghi hoặc: “Ca ca đang nói gì vậy? Đệ nghe không hiểu…”
Khương Tố liếc nhìn biểu tình giả tạo hoàn hảo không chê vào đâu được của đối phương, trầm mặc không nói gì.
Hắn đã ở bên cạnh Khương Tố lâu như vậy, kỳ thực trong lòng đã sớm hiểu được tên tiểu tử này xem thấu được sự quan tâm mù quáng của hắn, trước giờ vẫn bày trò giả đáng thương mà thôi.
Đây là việc đáng lo lắng cỡ nào nha?
Rõ ràng là hài tử hắn trông coi đến lớn, cũng không biết là tên chết tiệt nào nhân lúc hắn đóng cửa trong phòng một tháng, đã đem hài tử đơn thuần cái gì cũng không hiểu dạy ra chẳng khác gì… lưu manh… như vậy.
… Mà càng sốt ruột hơn chính là, vô luận tiểu hài tử có vô sỉ hèn mọn đến thế nào, hắn cư nhiên đều cảm thấy khả ái vạn phần, yêu thích muốn chết.
Khương Tố vì sự mù quáng quá mức của mình mà thở dài một hơi.
Y đem người thả về trên giường, chống tay phủ trước mặt y, lại dùng tay còn lại xoa xoa gò má đối phương.
“A Trạch, ” hắn nói thật nhỏ, “Đệ thông minh như vậy, chắc chắn hiểu được.”
“Ta biết đệ sợ ta không tin đệ cho nên mới tình nguyện để người khác đến nói cho ta biết.” Hắn ngưng mắt thật sâu nhìn Khương Trạch, đôi đồng tử thâm trầm như vực sâu không đáy, “Nhưng A Trạch, đệ có biết không, trong lòng ta thực sự hy vọng người đầu tiên nói cho ta biết những việc này —— là đệ.”
Khương Trạch lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì.
… Không giống rồi.
So với đời trước đã không còn giống nữa.
Bọn họ không mâu thuẫn với nhau, cũng không càng lúc càng xa, không còn là vài thập niên hồn mộng hoảng hốt chỉ thấy một gương mặt vĩnh viễn lạnh lẽo tái nhợt.
Hiện tại lòng của bọn họ đã gần gũi không gì sánh được.
Gần như chỉ cần một bên hơi rướn người liền có thể chạm được vào nội tâm nóng cháy mềm mại của đối phương, sưởi ấm chính mình.
Khương Trạch cất giọng khàn khàn: “… Ca ca thì sao?” Cũng sẽ đem một ít chuyện không thể nói ra miệng giấu vào góc tối nào đó không để người biết, càng không nói cho y biết.
Khương Tố nhìn thẳng vào y hồi lâu. Sau đó hơi hạ mắt xuống phủ nhận: “… Không có.”
Xong rồi giống như không muốn tiếp tục nghe Khương Trạch nói nữa, đặt lên môi y một nụ hôn thật sâu.
Trong lúc hai người đang ánh mắt mê ly, mặt đầy diễm sắc, vô ý thức bắt đầu cọ sát vào nhau. Khương Tố vươn tay chạm xuống dưới thân, dùng lòng bàn tay cảm nhận hình dạng cùng độ nóng từ thứ kia của Khương Trạch, sau đó mới chậm rãi rút tay ngồi dậy.
Tiếp theo hắn lần nữa đắp chăn cho Khương Trạch, nhìn y lộ ra gương mặt ửng hồng nhíu mày khó chịu, bản thân lại vân đạm phong khinh nói: “Nếu như A Trạch khó chịu thì vẫn nên nghỉ ngơi nhiều chút. Vừa rồi ta có ra lệnh cho Lý ngự y sắc một chén thuốc, có lẽ cũng sắp được rồi.”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài doanh trướng quả nhiên truyền đến tiếng nói ôn hòa bình ổn của Lý ngự y, chỉ là trong tai Khương Trạch lại giống như cực kỳ hả hê thỏa mãn: “Bệ hạ, nhân lúc thuốc còn nóng mà nhanh uống thôi!”
Khương Trạch: “…”
——————————
1/ Ba ngày không đánh liền lật mái nhà: Nguyên văn hán việt ‘tam thiên bất đả thượng phòng yết ngõa’, chính là chỉ tính nghịch ngợm của trẻ con, chỉ cần ba ngày không răn dạy liền không biết liều lĩnh làm ra đến việc gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...