Bởi vì giấy gai xuất hiện nên dạo gần đây Khương Tố càng lúc càng bận.
Hiện tại thời gian Khương Trạch có thể ở cùng hắn mỗi ngày chỉ còn có lúc lâm triều, vì vậy y chỉ có thể dùng ánh mắt u oán cách một đám người nhìn chằm chằm vào đối phương, đương nhiên, ánh mắt đó bọ Khương Tố thẳng thắng không nhìn. Đến ban đêm, trước khi ngủ Khương Trạch vốn đang muốn cùng Khương Tố nghiên cứu một chút xem quan hệ của bọn họ dạo gần đây có phải hơi xa cách hay không, Khương Tố luôn có thể thong dong đem mặt của y ấn vào lồng ngực mình, sau đó dùng âm thanh trầm thấp khàn khàn nói một câu “Ngủ đi”. Tiếp theo thì Khương Trạch liền khoái trá đặt móng vuốt lên vòm ngực rộng lớn mạnh mẽ kia, hút hút nước bọt vài cái, sau đó tự tìm bất mãn mà chìm vào giấc ngủ.
Hừ, cái loại ngày tháng yêu thầm tịch mịch này!
Vì vậy Khương Trạch liền vùi đầu trong ngự thư phòng, tìm công việc đến xóa nhòa cảm giác tương tư.
Cũng không biết nghĩ tới điều gì, y dùng tay trái chống cằm dựa vào án kỷ lộ ra một nụ cười mộng ảo hư vô mờ mịt, trong bàn tay phải chưa khỏi hẳn kia còn đang cầm lấy một quyển trục. Trương Di lẳng lặng nhìn một lát, rốt cuộc cũng nhận ra y đang vẽ đồ án được đúc trên đồng tiền của Khương quốc, vì vậy gã không đành lòng nhìn thẳng, chỉ có thể yên lặng dời mắt.
Khương Trạch thiếu tiền sao?
Thiếu!
Khương quốc thổ địa màu mỡ lại trải qua mấy đời tích cóp, quốc khố có thể nói là dồi dào, thế nhưng cái này cũng chỉ là khi ở niên đại hòa bình. Cứ tùy ý lấy một binh sĩ biên cương trung đẳng ra làm ví dụ, lương nhu cung ứng hàng năm khoảng chừng hai mươi thạch, một thạch trăm tiền, lại thêm quần áo, đồ dùng hàng ngày và binh khí, các loại tiền trợ cấp, hao tốn mỗi năm gần đến bảy ngàn tiền, binh đồn trú biên phòng hiện tại có ba ngàn người, nghĩa là hàng năm tốn hao một triệu năm nghìn vạn tiền. Nguồn thu hằng năm của Khương quốc dựa vào sưu thuế và nghề muối chừng mười tám tỷ tiền, lược bỏ những khoảng chi nội vụ, bổng lộc quan viên, cứu tế nạn dân… một khi khai chiến, tối đa chỉ đủ chống đỡ nuôi mười vạn tướng sĩ xuất chinh hai năm!
Chỉ là chiến tranh đã không thể tránh né.
Tuy rằng Khương Trạch đã hoạch định xong chính sách cho mười năm tới, đầu tiên khơi mào nội đấu ở Tùy quốc, tận hết khả năng bảo trụ tính mệnh đại hoàng tử Cơ Minh, cho đến khi hai huynh đệ trực diện xung đột vũ trang Khương quốc liền trở thành ngư ông đắc lợi, đơn giản cướp đoạt. Ngay cả như vậy, một khi đại quân xuất chinh, vô luận vũ khi, lương thảo, ngựa… phú túc của hiện tại bất quá cũng chỉ được như vậy.
Sau khi cướp đoạt Tùy quốc, vô luận là đào kênh dẫn hay nghỉ ngơi lại sức, tiêu pha giai đoạn đầu hẳn là không thể thiếu. Kiếp trước trong thời gian này gia tộc của Gia Cát Du đã tương trợ không ít, miễn cưỡng có thể chống đỡ, nhưng là bởi vì như vậy bản thân lại bị gông cùm xiềng xích, bị liên minh tam quốc Tề, Sở, Hàn uy hiếp suốt mười năm không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu y có đầy đủ lương thảo, vũ khí và ngựa, ngay cả ba nước còn lại thật sự liên thủ thì có gì phải sợ?!
Hiện tại y có giấy gai, thứ này nhất định có thể trong một thời gian ngắn phổ cập đến tất cả đại phu sĩ tộc. Thứ này giá thành sản xuất rất rẻ, sản lượng lại cực cao, chất lượng mặc dù vẫn kém hơn cẩm bạch một chút thế nhưng lại có ưu điểm nhẹ nhàng dễ dùng, vì vậy có thể định giá thứ này rẻ hơn sách lụa rất nhiều nhưng cũng sang quý hơn thẻ tre không ít. Sau khi thứ này có thể thịnh hành trong nội bộ sĩ tộc Khương quốc, hiển nhiên những nơi khác nhất định cũng sẽ đỏ mắt nhìn chằm chằm —— thời đại này có rất nhiều thương nhân am hiểu mua rẻ bán đắt chạy khắp các nước, chỉ cần mệnh lệnh bọn họ mang đi bốn nước kia, chẳng lẽ còn không phải có thể kiếm lớn một khoản?
Thế nhưng cái này vẫn chỉ là những tính toán tốt đẹp trong đầu Khương Trạch mà thôi.
Giấy gai mặc dù có thể kiếm tiền, nhưng rốt cuộc cũng bị vây trong vòng luẩn quẩn của đại phu sĩ tộc, vẫn không thể so với thuế lương thực của nghề muối về độ phổ biến rộng rãi. Y có thể đảm bảo kỹ thuật chế tạo giấy gai không tiết lộ ra ngoài, thế nhưng lại không bảo chứng được người thông minh ở các quốc gia khác không thể nhìn ra manh mối từ thứ này rồi phục chế, như vậy đối với bọn họ tất thành trùng kích.
Vì thế lúc ban đầu nhất định phải đem giá thành nâng cao một chút, đồng thời đốc thúc Lưu Toàn nhanh chóng tìm ra loại nguyên liệu rẻ tiền hơn để thay thế sợi vải bố. Đợi đến khi chế tạo được thành phẩm rẻ tiền hơn nhưng chất lượng lại càng hoàn mỹ thì cho dù người khác có thể phảng chế ra thì sao, bất quá chỉ là thứ bọn họ đã vứt bỏ.
Mà ngoại trừ giấy gai, bọn họ cũng có thể nâng đỡ một vài thương nhân đi giao dịch khắp nơi, giúp Khương quốc mang về tiền lời thật lớn.
Đợi đến khi Khương Tố quay về, y liền lắc lắc hai chân ngồi trên án kỷ, một bộ hài tử không giấu được tâm tư, trên mặt đều là biểu tình ấu trĩ “Ta không nói cho ngươi trừ phi ngươi hỏi” “Ngươi mau tới hỏi ta nha” quay Khương Tố.
Dù sao mặt mũi cũng không thể xem như cơm ăn, trên đời này cũng không ai biết dưới cái túi da mười tám tuổi này đang cất giấu một trái tim lão làng hèn mọn.
Khương Tố lẳng lặng đem bộ dáng đáng yêu này của y in vào đáy lòng, sau đó rất biết điều mà hỏi thăm y.
Khương Trạch liền nói thẳng ra những điều mình suy tính.
Mấy việc này, lúc chiều Khương Tố đã cùng phụ tá của mình thương nghị kế sách hoàn tất xong, mà quan điểm của Khương Trạch so với đề nghị của một phú thương đưa ra hoàn toàn không có gì sai biệt. Khương Tố nhìn bộ dạng không chút đề phòng nào của y, nhãn thần lộ ra một điểm bất đắc dĩ: “Từ lúc A Trạch đăng cơ đến giờ thời gian cũng không ngắn, đối với bách quan cũng có không ít ý tưởng, việc này đệ có nhân tuyển trong lòng nào không? “
Khương Trạch thản nhiên lắc đầu: “Việc này ca ca cứ đi làm là tốt rồi nha.”
Khương Tố mỉm cười.
Hắn lại nhớ đến cái ngày Tô Hợp cầu kiến, giữa bọn họ tựa hồ cũng từng có một đoạn đối thoại như vậy, liền lên tiếng nhắc nhở: “A Trạch, đây là việc rất có ít cho danh tiếng bản thân. Nếu đệ đi làm nhất định có thể cũng cố địa vị trong triều, lại thu nạp được không ít tâm tư của đám đại phu sĩ tộc.”
Khương Trạch cũng cười.
Y mặt mày tươi rói, rực rỡ tựa hoa đào, đôi mắt cũng vạn phần trong trẻo thủy chung chẳng đổi, y chỉ lẳng lặng dừng mắt trên người Khương Tố, nhẹ nhàng thốt ra từng từ, ý vị thâm trường: “Nhưng để ca ca đi làm cũng giống nhau thôi.”
Khương Tố giật mình.
—— Có một nháy mắt, hắn thậm chí cho là tâm tư đen tối của mình đã bại lộ hết ở trước mắt Khương Trạch..
Khương Tố bách vị tạp trần, chỉ là hắn thật sự không dám đi hỏi Khương Trạch có biết điều gì hay không, thật sự không nhịn được mà dùng bàn tay che lại đôi mắt của Khương Trạch.
Ở trong bóng tối, Khương Trạch khẽ chớp mắt một cái.
Khương Tố cảm giác được lòng bàn tay của mình bị cái gì đó mềm mại phớt qua, đó làm một cảm giác rất khó hình dung, cực kỳ vi diệu nhưng cũng đủ khiến lòng người ngứa ngáy rung động.
Hắn lại càng thêm không dám nhìn Khương Trạch.
Từ lúc Khương Trạch đăng cơ đến nay, hắn đã có rất nhiều lần không dám nhìn thẳng vào người đệ đệ này. Có lúc là y ở trước mặt hắn không chút phòng bị trưng bày thân thể xinh đẹp tinh xảo, có lúc là dùng ánh mắt tràn ngập tín nhiệm thật sâu nhìn hắn. Thế nhưng vô luận là loại nào cũng có thể khiến Khương Tố sản sinh ra loại cảm giác rung động không thể ức chế.
Hắn thật sự cảm thấy bất an.
Hắn không an lòng để ánh mắt sạch sẽ trong suốt không gì sánh được của Khương Trạch phản chiếu gương mặt chật vật của bản thân, lại càng không an lòng nếu như Khương Trạch phát hiện ra mánh khóe của hắn, giữa bọn họ sẽ xuất hiện vết rách không thể bù đắp được.
Hắn, là hổ thẹn.
Hổ thẹn với sự tín nhiệm của Khương Trạch đối với mình, vì vậy hắn chỉ có thể cưng chiều gấp bội, khắp nơi dung túng Khương Trạch. Thế nhưng càng ở chung với Khương Trạch hắn càng cảm thấy loại hổ thẹn này không giảm bớt chút nào, trái lại ở một vài thời khắc còn bỗng nhiên xuất hiện làm dao động quyết định của mình.
Chỉ là hắn vốn không cần hổ thẹn.
Tất cả những thứ này vốn thuộc về hắn, hắn bất quá chỉ là lấy lại những thứ thuộc về mình, cho dù có chút không từ thủ đoạn.
Về phần liệu còn có gì khác ngoài bất an và hổ thẹn, hắn đã không muốn lần nữa khiêu chiến giới hạn luân thường trong lòng mình, khơi lên cái loại cảm tình không thể ức chế kia.
Khương Tố hít sâu một hơi, lại thở dài bất lực, giống như một hơn này có thể trút ra tẫn hết toàn bộ phiền não hậm hực trong lòng hắn.
Thế nhưng, vẫn không có tác dụng gì.
Khương Tố nhắm mắt, không nhịn được dùng ngón tay cái của bàn tay đang che mắt Khương Trạch vuốt ve gò má của y, hắn thấp giọng đến gần như nỉ non: “A Trạch… đệ không nên đối với ta như vậy…” Đệ không nên đối xử tốt với ta như vậy, A Trạch. Nếu đệ đối với ta tệ hơn một chút, ác độc hơn một chút, như vậy liệu ta có phải sẽ không chút cố kỵ gì mà mưu hại đệ?
Khương Trạch nghiêng đầu, cho dù hai mắt đã bị che lại, thế nhưng Khương Tố cũng dễ dàng nhìn ra y là đang biểu đạt sự nghi hoặc.
Thế nhưng Khương Tố cũng không nói thêm gì nữa.
Hắn chỉ trầm mặc thật lâu.
Sau đó, Khương Tố dùng thanh âm bình tĩnh không chút dao động nói: “Đệ giờ đã là đế vương Khương quốc, dù sao cũng phải học xử lý những việc thế này… ta… không có khả năng cùng đệ cả đời.” Đợi đến không lâu sau, khi sự tàn khốc và sai lầm giấu dưới những ôn nhu này bị vạch trần, liệu A Trạch có còn tín nhiệm hắn không chút giữ lại thế này sao?
—— Với tâm tính của Khương Trạch, giữa bọn họ không phải chỉ còn duy nhất một kết cục ư?
Nụ cười của Khương Trạch có chút phai nhạt.
Y dùng ngữ điệu hữu khí vô lực lầm bầm một câu: “Như vậy sao?”, thế nhưng rất nhanh liền khôi phục sức sống, “Thế nhưng đệ biết ca ca sẽ không bỏ lại đệ đâu, từ lúc tám tuổi được ca ca cứu lên khỏi nước đệ đã biết.”
Câu nói sau cùng của Khương Trạch được thốt ra vô cùng tự nhiên, chỉ là bàn tay của Khương Tố lại giống như bị phỏng mà cuống quýt thu về, vội vã xoay người rời đi. Cũng không biết hắn muốn ở một mình yên tĩnh, hay là lại tiếp tục an bày việc giấy gai.
Hắn đương nhiên sẽ không biết Khương Trạch ở phía sau đang cực kỳ ung dung chống cằm, đôi mắt cực kỳ háo hức nhìn thân ảnh hoảng hốt rời đi của mình.
Tâm tình của Khương Trạch hiện tại rất tốt.
Y biết Khương Tố đang suy nghĩ gì, cũng biết sự giãy dụa thống khổ của đối phương. Thế nhưng ngược lại, Khương Tố vĩnh viễn không có khả năng biết sự thống khổ cùng giãy dụa của y.
Đã từng có lúc, tất cả mọi người đều mong muốn Khương Tố trở thành đế vương Khương quốc, cho dù là cái tên Khương Trạch ngây thơ ấu trĩ kia cũng mong muốn đem ngôi vị hoàng đế tặng cho ca ca của mình, muốn quan hệ của cả hai quay về như ngày xưa. Cái tên Khương Trạch đó lại chưa từng lường trước, thứ cuối cùng y đợi được chỉ là một cỗ thi thể đã hư thối vô pháp phân rõ ngũ quan, cùng với sự thật âm u được giấu phía sau mọi thứ.
Y yêu Khương Tố, cũng căm hận hắn đến không gì sánh được.
May mà sau này y gặp lại Trương Di mới biết được tình cảm năm đó Khương Tố chưa từng nói ra khỏi miệng, nhận được áy náy và sự tỉnh ngộ muộn màng của đối phương.
Đã có thể sống lại một đời, y nhất định phải dụ dỗ Khương Tố chính miệng nói ra câu nói kia với mình.
Y đã thấy được đầu mối.
Những ngay tại một đêm thông suốt tất cả này, Khương Tố vẫn mãi không hồi cung.
Vì vậy Khương Trạch nằm trên giường của đối phương, lăn lộn đến bình minh.
++++++++++++++++=
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kỳ thực nội dung của chương này cũng không viết ra nhanh như vậy, bất quá thấy có người nói Khương Tố không có thiên phú cũng không có tư cách, không đáng làm công, vì vậy ta vẫn trình bày trước một chút
Nói ngắn gọn chính là, đời trước Tùy quốc xâm phạm, Khương Trạch để ca ca lĩnh binh xuất chinh, tin tưởng hắn có thể chiến thắng trở về, sau đó nhân lúc danh vọng của Khương Tố đủ cao đối lập với năng lực bình thường mà y biểu hiện, liền có đủ lý do thoái vị nhượng hiền.
Thế nhưng ca ca vẫn chưa thắng trận đã bị ám sát chết, đồng thời y còn nhận ra ca ca nguyên lại cũng không phải bạch nguyệt quang1.
Vì vậy, y tựa như một con chó điên chạy cắn khắp nơi, tiện đường mở rộng lãnh thổ, thẳng đến khi Trương Di mang về một câu “Đã có yêu cũng đã từng hối hận. Nếu có kiếp sau ta muốn cùng ngươi sinh bảo bảo ” .
Đây chính là ân oán kiếp trước của bọn họ, lúc ta tưởng tượng cũng đem mình cảm động đến yên lặng nhỏ ra hai hàng nước mắt đâu.
————————————-
1/ Bạch nguyệt quang: Ánh trăng sáng, thường dùng để ám chỉ tình yêu đầu đời, là tình nhân hoàn hảo vô khuyết, cao thượng thanh thuần trong lòng mỗi người.
Ở đây nói Khương Tố không phải bạch nguyệt quang không phải chỉ Khương Trạch không yêu Khương Tố, mà là Khương Tố không đủ ‘cao thượng thanh thuần’ như trong tưởng tượng của y, cũng đang nói đến việc Khương Tố mưu toan soán vị ở đời trước.
Còn chi tiết Khương Trạch như chó điên cắn khắp nơi thì vài chương sau sẽ có chi tiết liên quan.
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...