Điện Thừa Tiên
Hoàng đế nghe Thống lĩnh thị vệ Đại nội, Lôi Sơn Chùy Trương Thiên Đấu tỉ mỉ thuật lại kết quả điều tra mấy ngày nay. Lần này vượt ngoài dự đoán của Trương Thiên Đấu, Hoàng đế không nổi giận lôi đình như lần trước. Y bất an liếc nhìn Hiếu Đế một cái, lại thấy vị Hoàng đế cần cù nhất trong lịch sử Bắc Hán dựng nước tới nay hoàn toàn bình tĩnh, biểu cảm trên mặt không một chút gợn sóng. Trương Thiên Đấu trong lòng lo lắng, tự nhủ một câu Bệ hạ… ngày càng đáng sợ rồi.
Nghe Trương Thiên Đấu nói xong, Hiếu Đế thản nhiên gật đầu nói: - Trẫm biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.
Trương Thiên Đấu khấu đầu cáo lui, khom người bước ra khỏi điện Thừa Tiên. Hai tên tiểu thái giám trước cửa cúi người thi lễ với y, Trương Thiên Đấu trong lòng có tâm sự, không nói câu nào vội vã rời đi. Hai tên tiểu thái giám nhìn nhau, đều cảm thấy kỳ lạ.
Đợi Trương Thiên Đấu rời đi, Hiếu Đế đặt tấu chương trên tay xuống, giương mắt nhìn ra bên ngoài cửa, trong mắt hiện lên một tia sắc bén! Đây là một loại sát khí, là dấu hiệu hắn muốn giết người!
- Ra đây đi.
Hiếu Đế lạnh lùng nói một câu.
Một bóng đen từ trên trần nhà của điện Thừa Tiên nhẹ nhàng đáp xuống, người này giống như một túm bông đang rơi xuống vậy, tiếp đất không hề phát ra âm thanh! Y ẩn mình trên xà ngang của đại điện, kẻ bản lĩnh đầy mình như Trương Thiên Đấu, cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của y!
Kẻ này mặc một thân y phục đen, đến đầu và khuôn mặt cũng bị trùm chiếc khăn màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt sáng rõ tinh quang tứ phía. Dáng người y không thực sự cao lớn, thoáng có chút gầy yếu. Y cả thân quần đen áo đen, ở vị trí trước ngực bên trái có thêu một con kỳ lân đang gầm thét đạp trên đám mây hồng!
- Lãng Thanh khấu kiến Bệ hạ.
Kẻ áo đen quỳ xuống nói.
Hiếu Đế lạnh lùng nói: - Đứng lên nói.
Lãng Thanh liền đứng dậy, khom người cách Hiếu Đế không xa.
Hiếu Đế hỏi: - Ngươi thấy sao?
Lãng Thanh bình tĩnh đáp: - Người của Kỳ Lân Vệ không có ý kiến của mình, chỉ biết chấp hành tuyệt đối mệnh lệnh của Bệ hạ!
Hiếu Đế hài lòng gật đầu nói: - Về Long Đình Vệ thời Tiên Hoàng, ngươi hiểu được bao nhiêu?
Lãng Thanh nói: - Bẩm Bệ hạ, Tiên Hoàng lập nên Long Đình Vệ vào năm Càn Hữu thứ mười lăm. Ban đầu Long Đình Vệ chỉ có mười tám người. Mười tám người này đều là những cao thủ giang hồ được tuyển chọn kỹ lưỡng, hơn nữa tuyệt đối trung thành với Tiên hoàng. Năm Càn Hữu thứ mười sáu, Long Đình Vệ tới Hậu Chu chấp hành nhiệm vụ, sau khi thành công quay về, tổn thất mất năm người. Tiên hoàng liền hạ lệnh cho thủ lĩnh Long Đình Vệ lúc đó bổ sung người, về sau từ Đại nội thị vệ và Cấm quân, giang hồ tuyển thêm được ba mươi ba người, cộng thêm mười lăm người trước đó, tổng cộng là bốn mươi tám người.
- Năm Càn Hữu thứ mười bảy, toàn bộ Long Đình Vệ xuất kích ám sát Hoàng đế mới đăng cơ của nước Liêu là Da Luật Hùng Cơ. Nhưng do chuẩn bị không kỹ lưỡng cộng thêm việc đánh giá thấp thực lực người Liêu mà gần như toàn quân bị tiêu diệt. Chỉ có thủ lĩnh Long Đình Vệ đem theo bốn người trốn thoát trở về. Những người khác đều tử trận, không ai bị bắt.
- Từ đó trở đi, Long Đình Vệ mai danh ẩn tích, không còn xuất hiện nữa.
Hiếu Đế gật đầu nói: - Vậy thủ lĩnh của Long Đình Vệ là ai?
Lãng Thanh đáp: - Bẩm Bệ hạ, ngoại trừ Tiên hoàng và thủ lĩnh Long Đình Vệ ra, không ai biết được chuyện đó. Ngay cả người thuộc Long Đình Vệ cũng không biết được thủ lĩnh của mình rốt cuộc là ai. Không những vậy, tất cả những người trong Long Đình Vệ thậm chí còn không biết thân phận , tên tuổi của đồng bọn! Giữa bọn họ chỉ có biệt danh, không hề dùng họ tên!
Hiếu Đế ánh mắt lạnh lùng, lập tức hỏi: - Hiện tại Long Đình Vệ lại xuất hiện, nếu trẫm phái ngươi đi điều tra, thì ngươi có tra ra được không?
Lãng Thanh khom người đáp: - Mệnh lệnh của Bệ hạ, thần không thể không tuân theo!
Hiếu Đế cười nói: - Tốt lắm, trẫm từ khi đăng cơ lập nên Kỳ Lân Vệ các ngươi, cho đến nay vẫn chưa từng dùng đến. Các ngươi chính là con dao sắc nhất trong tay trẫm, chỉ cần trẫm chỉ về bất cứ nơi nào, bất cứ kẻ nào!
Lãng Thanh đáp: - Vậy hãy để cho đầu của bọn chúng rơi xuống đất!
- Đi đi.
Hiếu Đế hài lòng phất tay nói: - Càng là con dao sắc, thì càng cần giấu trong người. Trẫm năm xưa giấu các ngươi đi, chính là để một ngày kia lấy ra giết người. Đừng để trẫm thất vọng!
Lãng Thanh cung kính dập đầu vài cái, liền chớp mắt biến mất trong đại điện.
Hiếu Đế nhìn về hướng Lãng Thanh biến đi, cười lạnh một tiếng tự lẩm bẩm: - Muốn coi trẫm là cây thương để lợi dụng sao? Vậy được, trẫm sẽ cho nhà ngươi thấy hậu quả của việc này là gì! Lão Cửu là huynh đệ của trẫm, là người thân cận nhất của trẫm, không cần biết ngươi là ai, nhưng ngươi đã dám ra tay với đệ ấy, vậy thì chỉ có một kết cục!
Rồng có vảy ngược, kẻ nào động vào ắt phải chết!
Bùi Hạo sau khi về đến nhà, giam mình trong phòng một ngày một đêm không bước ra ngoài. Phụ thân y đứng ngoài gõ cửa nửa canh giờ, Bùi Hạo vẫn không có động tĩnh gì. Khi Bùi phủ trên dưới hỗn loạn, Bùi lão gia đang định cho người phá cửa, thì Bùi Hạo vẻ mặt điềm nhiên bước ra, câu đầu tiên mở miệng nói ra chính là: - Con đói rồi!
Ba từ này đối với phụ thân của y mà nói không khác nào thánh chỉ, y ra lệnh một tiếng, toàn bộ hạ nhân dưới bếp Bùi phủ bận rộn hẳn lên, từng món từng món lũ lượt đưa lên phòng Bùi Hạo. Nhìn con trai mình ăn ngấu nghiến, Bùi lão gia cười tươi như hoa.
Sau khi cơm nước no nê, Bùi Hạo viết một bức tấu chương, nói mình thân là chủ thẩm vụ án Thái tử loạn đảng, thực sự không thích hợp tham dự điều tra vụ án nữa. Lại cộng thêm thời gian này sức khỏe không tốt, thỉnh cầu Hoàng thượng phê chuẩn cho y nghỉ ngơi vài ngày. Điều bất ngờ là, Hiếu Đế đọc xong tấu chương thản nhiên cười một cái, lập tức ngự bút phê một chữ. Chuẩn!
Việc này khiến cho Tư Mã Luật bối rối, ông ta không hiểu Bùi Hạo đang định làm gì. Định bỏ cuộc? Nhưng đây lại không phải tính cách của Bùi Hạo. Ông ta quá hiểu con người của Bùi Hạo, Bùi Hạo là kẻ cứng đầu đến chết cũng không nhận thua, một khi đã xác định được mục tiêu, cho dù phía trước có là vách núi cũng không quay đầu lại. Thế nhưng, hiện giờ Bùi Hạo rút lui, trốn tránh, Tư Mã Luật cảm thấy có chút hoang mang.
Thât sự nghĩ không ra, Tư Mã Luật đêm hôm đó liền ngồi trên kiệu bí mật đi tới một căn nhà lớn ở trên phố Thừa Bình, sau đó giống như một tên trộm vào từ cửa sau của căn nhà.
Phải đến hai canh giờ sau, Tư Mã Luật mới bước ra từ ngôi nhà lớn này. Có điều lúc bước ra biểu cảm trên mặt ông ta không có một chút sáng sủa nào, mà ngược lại càng thêm nghiêm trọng. Bởi vì ông ta biết được một tin, Bùi Hạo trước khi dâng tấu chương lên Hoàng thượng, đã từng ghé qua phủ Trung Thân Vương.
Nhưng ngược lại nhân vật lớn đứng sau ông ta lại vô cùng lạc quan, sau khi nghe tin Bùi Hạo dâng tấu chương xin được nghỉ dưỡng một thời gian, y cười ha hả nói: - Bùi Hạo ghé qua phủ Trung Thân Vương rổi, sau khi về giam mình trong thư phòng một ngày một đêm, sau đó ăn no một bữa, rồi mới dâng tấu chương lên cho Bệ hạ. Có thể thấy, y ở phủ Trung Thân Vương cũng không có được sự ủng hộ nào.
Người này cười lạnh nói: - Lưu Lăng không phải là một tên ngốc, mặc dù mạng lớn không chết dưới tay Long Đình Vệ, nhưng hắn chắc cũng nghĩ ra được, sau lưng Long Đình Vệ là ai! Nếu hắn còn không biết điều tiếp tục điều tra, thì hắn cũng không phải là Trung Thân Vương thông minh tuyệt đỉnh rồi.
Chỉ có điều, mặc dù kẻ này rất lạc quan, Tư Mã Luật trong lòng vẫn thấp thỏm. Có lẽ là do ông ta quá hiểu con người Bùi Hạo rồi, vậy nên mới không lạc quan như nhân vật lớn đứng đằng sau mình.
Sau khi trở về phủ, Tư Mã Luật làm một việc mà Bùi Hạo vừa làm, đó chính là giam mình trong thư phòng, không ai được phép quấy rầy. Một mình ngồi yên tĩnh trong thư phòng hai canh giờ, mắt thấy đã sắp đến lúc thượng triều, Tư Mã Luật bỗng nhiên thở dài một hơi, tự lẩm bẩm: - Bất kể là vì cái gì, ngươi cũng không thể sống tiếp được.
Lập tức, người đàn ông đang cầm một thanh kiếm dài sáng loáng không vỏ dưới tay hắn bị gọi vào thư phòng.
Kẻ cầm thanh kiếm tên là Bành Trảm, là đao khách xuất sắc nhất Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao Bành gia. Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao vang danh thiên hạ, chỉ dựa vào năm chữ này là có thể hành tẩu trong giang hồ không ai dám động đến. Bành Trảm là một trong số mười bảy đệ tử đời này xuất sắc nhất của Bành gia, từ khi mới vào nghề đến nay, đã có không dưới hai mươi cao thủ võ lâm chết dưới lưỡi đao của gã rồi. Gã bỏ qua tính kỹ xảo trong Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao, chuyên tâm luyện tập tốc độ và lực độ.
Gã dựa vào tốc độ xuất đao không ai bì kịp, Bành gia trên dưới đều không còn ai là đối thủ của gã. Đao pháp của gã, đã loại bỏ đi tất cả hoa mỹ rườm rà, đơn giản là khiến cho người ta kinh sợ.
Tư Mã Luật lấy trong ngăn kéo ra một chiếc hộp gỗ sưa, mở hộp lấy ra trong đó một viên ngọc to chừng bằng nắm tay của trẻ sơ sinh ném cho Bành Trảm nói: - Ta không muốn nhìn thấy Bùi Hạo nữa, ngươi đi giết hắn cho ta.
Bành Trảm giơ tay bắt lấy viên ngọc, đặt gần mũi dùng sức ngửi, cười ha ha nói: - Kẻ này không chỉ có cái giá như vậy, trong tay hắn có một đám tử sĩ, không thể xem thường.
Tư Mã Luật ánh mắt phát lạnh, ông ta căm ghét Bành Trảm kẻ lòng tham không đáy này. Mỗi lần sai gã ra tay giết người, Tư Mã Luật đều phải trả một cái giá nhất định. Mà đống vàng bạc châu báu này, cũng là thứ mà ông ta yêu thích nhất! Ông ta không nỡ! Thực sự không nỡ! Nhưng để diệt trừ mối họa Bùi Hạo, ông ta chỉ còn cách tốn của thôi.
- Đây là một nửa, đợi sau khi ngươi giết được Bùi Hạo, ta sẽ đưa nốt cho ngươi một nửa nữa.
Nghe Tư Mã Luật nói như vậy, Bành Trảm vừa lòng cười nói: - Ông nói đi, muốn hắn chết lúc nào? Ông muốn hắn chết lúc canh ba, ta tuyệt đối sẽ không để cho hắn sống thêm một phút nào.
Tư Mã Luật nói: - Càng sớm càng tốt, kẻ này không chết, trong lòng ta không yên. Trước kia có hắn ở Hình Bộ thay ta gánh tiếng xấu, hắn ở nơi đầu sóng ngọn gió, cuộc sống của ta mới dễ chịu hơn một chút. Giờ Bệ hạ đã phê chuẩn cho hắn tĩnh dưỡng tại nhà, việc ở Hình bộ chỉ e không giấu được nữa rồi. Bùi Hạo con người này, thực sự rất thông minh. Nhìn thì có vẻ như hắn sợ hãi muốn rút lui, thực ra là muốn lôi ta ra! Một khi hắn đã không còn giá trị, thì cũng không cần giữ hắn lại nữa.
Bành Trảm cười nham hiểm nói: - Vậy thì được, tối mai ta sẽ ra tay. Đảm bảo không để cho hắn còn nhìn thấy mặt trời mọc!
Tư Mã Luật khẽ thở dài: - Đi đi, tuyệt đối đừng để cho hắn chạy mất.
Bành Trảm cất viên ngọc vào trong túi áo nói: - Ta hành sự đã bao giờ thất bại?
Nói xong, gã bước ra ngoài. Nhìn bóng dáng Bành Trảm đi xa dần, Tư Mã Luật tức giận nắm chặt tay. Bành Trảm tên này biết quá nhiều rồi, hơn nữa lại quá tham lam, lần sau, kẻ bị giết chính là tên ngu si này! Tư Mã Luật cười lạnh một tiếng, nhìn bóng Bành Trảm giống như đang nhìn một cái xác.
Ngay khi Tư Mã Luật trở về phủ, một bóng người giống như nhập vào trong bóng đêm từ một căn nhà dân cách đó không xa cũng bắt đầu hành động, nhanh chóng biến mất vào trong bóng tối. Kẻ này, là một trong tám cọc ngầm được Ảnh vệ bố trí theo dõi quanh Tư Mã phủ!
Không lâu sau đó, Lưu Lăng đang ngủ say bị Triệu Đại từ mật đạo bước ra gọi dậy, kể lại chính xác tin tức mà Ảnh vệ thu được. Lưu Lăng dụi mắt, cười khẽ: - Ép tới ép lui, cuối cũng cũng ép chính mình ngồi không yên rồi. Cái đuôi cáo già đã lòi ra rồi, vậy thì một đao chặt đứt là được.
Không bao lâu sau, Quý Thừa Vân một thân áo đen, đem theo tám thủ hạ đắc lực ẩn náu gần bên ngoài Bùi phủ. Đồng thời, Ảnh vệ huy động không dưới ba mươi người, giám sát chặt chẽ Bùi phủ trong vòng bán kính năm trăm mét. Chỉ cần có bất kỳ một ngọn cỏ nào, đều không qua mắt được những đôi mắt sáng quắc kia!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...