- Bùi Hạo, mặc dù bổn vương chưa tiếp xúc nhiều với ngươi, nhưng cách làm người của ngươi bổn vương cũng đã hiểu được.
Lưu Lăng suy nghĩ, thản nhiên nói.
- Kể cho ngươi nghe một câu chuyện, có lẽ sẽ giúp ngươi trước khi đưa ra quyết định.
Bùi Hạo gật đầu, yên lặng nghe câu chuyện của Lưu Lăng. Lưu Lăng nhấp một ngụm trà, ánh mắt ẩn ý nhìn Bùi Hạo, tiếp tục giọng điệu bình thản kể một câu chuyện khiến người ta phải cảm thán.
- Từ rất lâu rồi, cũng ở cái thời loạn thế, có một cặp sư đồ cùng phò tá một vị chư hầu. Sư phụ tên là Khang Hữu Vi, đồ đệ tên là Lương Khải Siêu. Lúc mới đầu, hai thầy trò như hình với bóng, đoàn kết một lòng, toàn tâm toàn ý muốn phò tá vị chư hầu kia lên ngôi vương, tạo phúc cho chúng sinh.
- Thời gian trôi đi, đồ đệ Lương Khải Siêu dần phát hiện ra, rất nhiều chủ trương của sư phụ là sai lầm. Mà thân là đệ tử, hắn chỉ có thể hành sự theo quan điểm của sư phụ mình. Việc này khiến trong lòng hắn vô cùng mâu thuẫn, cũng vô cùng khó xử. Hắn biết, nếu làm theo ý của sư phụ, cuối cùng nhất định sẽ chỉ đem lại đau khổ lầm than cho bá tánh.
- Sư phụ của hắn lại không cho là như vậy, ông ta cho rằng cách làm của mình là hoàn hảo nhất, tốt nhất, chỉ cần làm như vậy sẽ đạt được lý tưởng của cuộc đời. Mà Lương Khải Siêu biết, đây chỉ là suy nghĩ của mình ông ta thôi.
- Sau khi trằn trọc suy tính, cuối cùng, Lương Khải Siêu đưa ra một quyết định khiến tất cả mọi người kinh ngạc. Hắn bất chấp sự phản đối của bạn bè và người thân, kiên quyết đứng về phía đối đầu với sư phụ Khang Hữu Vi, nói lên chủ trương của mình, chủ trương có thể thật sự đem lại hạnh phúc cho bá tánh.
- Trong hoàn cảnh lúc đó, việc làm của hắn là đại nghịch bất đạo. Không những bị sư phụ hắn phỉ nhổ, mà còn khiến các đồng môn coi thường. Đến cả vị chư hầu từng rất mực tin tưởng hắn cũng dần lạnh nhạt với hắn, thế nhưng, Lương Khải Siêu không từ bỏ cách nghĩ của mình. Hắn dùng cả tình và lý để khiến cho chư hầu hiểu được, cuối cùng cũng khiến cho chư hầu động lòng dùng chủ trương của hắn cai trị thiên hạ.
- Mười năm, quá trình này kéo dài mười năm. Trong mười năm này, Lương Khải Siêu phải hứng chịu tất cả những lời chỉ trích. Ân sư của hắn Khang Hữu Vi thậm chí còn viết thơ mắng hắn, gọi hắn là Lương Tặc Khải Siêu. Còn tuyên bố với mọi người trục xuất hắn ra khỏi sư môn, gọi hắn là kẻ ngụy quân tử bán nước cầu vinh! Mà Lương Khải Siêu cũng mỉa mai đáp trả lại sư phụ hắn: người chỉ biết nói cho hay, thế cuộc gian khổ như thế nào, lại hoàn toàn không biết.
- Vậy mà, mười năm sau, dưới sự dẫn dắt của Lương Khải Siêu, chư hầu đã thay đổi chính sách, nước chư hầu đó mạnh dần lên. Bách tính có cuộc sống ấm no hạnh phúc, quốc gia yên bình ổn định. Sau mười năm, người ta cuối cùng cũng nhận ra, chủ trương của Lương Khải Siêu là đúng đắn.
- Mà trong mười năm này, sư đồ xích mích, sư phụ sai người xỉ vả đệ tử, thậm chí nghĩ mọi biện pháp ngăn cản đệ tử can thiệp triều chính. Mà đệ tử cũng dùng nhiều thủ đoạn đặc biệt, khiến cho họ trở thành hai kẻ không đội trời chung.
- Sau đó, người thầy là Khang Hữu Vi cố chấp không chịu tỉnh ngộ xúi giục một tướng lĩnh là Trương Huân tạo phản, nhằm khôi phục lại chủ trương của mình cũng như tiêu diệt đệ tử. Cuối cùng người đệ tử giành chiến thắng, tên tướng quân tạo phản bị đem đi xử tử. Sư phụ tức giận quá độ, mắc bệnh qua đời tại nhà riêng.
- Sau khi thực hiện được lý tưởng của mình, Lương Khải Siêu chỉ đạo các đệ tử còn lại của sư phụ tổ chức một tang lễ thật long trọng, đồng thời dùng tình cảm chân thật nhất viết một bức điếu văn. Trong bức điếu văn đó, hắn công nhận những cống hiến của sư phụ cho quốc gia trong thời gian đầu. Sau đó, uyển chuyển nói rõ về sau sư phụ đã sai lầm, nhưng dù vậy, hắn vẫn là đệ tử của sư phụ.
- Lương Khải Siêu từng nói một câu như thế này với những người chỉ trích hắn không tôn sư trọng đạo: “Đệ tử là đệ tử, chủ trương chính trị thì không ngại khác nhau, ta không thể cùng sư phụ ta có tội với đất nước!”
Lưu Lăng nói xong, ẩn ý nhìn Bùi Hạo.
Câu chuyện này thực ra có một nửa là thật, một nửa là giả. Thật ở chỗ sư đồ Khang Hữu Vi và Lương Khải Siêu trở mặt thành thù, giả ở chỗ Lưu Lăng đã thay đổi bối cảnh thời đại cho hai người họ. Bối cảnh lịch sử thật sự của nó là ở cuối thời nhà Thanh đến đầu thời Dân quốc, là một câu chuyện lịch sử có thật về hai thầy trò Khang Hữu Vi và Lương Khải Siêu đại diện cho hai phe bảo hoàng và phe cách mạng.
Câu chuyện này tuy rằng không hoàn toàn phù hợp với chuyện thầy trò Tư Mã Luật và Bùi Hạo, nhưng Lưu Lăng trong khoảng thời gian ngắn ngủi có thể nghĩ ra đã là không dễ dàng rồi. Nếu không phải kiếp trước hắn đọc nhiều sách vở, thì cũng không thể nghĩ ra câu chuyện Khang Hữu Vi và Lương Khải Siêu nhanh như vậy.
Hắn đương nhiên không thể nói, đây là chuyện xảy ra vào cuối đời nhà Thanh. Đối với Bùi Hạo mà nói, nhà Thanh một nghìn năm sau là sự tồn tại không thể tưởng tượng nổi.
Bùi Hạo bưng chén trà, rơi vào im lặng.
Lưu Lăng cũng không nói gì nữa, đứng lên duỗi cái lưng mỏi, đi thẳng ra khỏi phòng khách.
Lưu Lăng biết câu chuyện của mình vẫn là khiến cho Bùi Hạo có chút kích động, hiện giờ Bùi Hạo cái con người này đang lâm vào ngõ cụt, nhất thời rất khó có thể tự thoát ra. Lúc này nếu không có người kéo y một cái, có lẽ y sẽ ở trong cái ngõ cụt đó không thoát ra được. Không chỉ đánh mất tiền đồ, mà còn phải trả giá bằng tính mạng của mình. Nhưng nếu có người nhắc nhở y, có lẽ sẽ giúp y bừng tỉnh xua tan mây đen gặp trăng sáng.
Có lẽ chỉ cần một câu nói, là có thể cứu được tính mạng một người. Chỉ cần một nụ cười, là có thể thay đổi quyết định của một người. Một việc nhỏ, một việc tốt, chả nhẽ không hơn cả xây bảy tầng tháp?
Cũng như một người, vì cuộc sống khốn khó hay vì những vấn đề bản thân không thể giải quyết được mà tâm trạng chán nản, mất hết hi vọng, không thấy được ngày mai, cảm xúc tuyệt vọng chiếm lĩnh nội tâm của hắn. Lúc này, nếu không có ai giúp đỡ, rất có thể sẽ dẫn đến một kết cục bi thảm. Nhưng nếu có người chìa tay ra giúp đỡ, có thể sẽ là một kết cục tốt đẹp.
Một con người, một cuộc đời, vì những cơ ngộ khác nhau, sẽ dẫn đến những kết quả khác nhau.
Đối với người khác cũng như với mình đều không lạnh nhạt, đối với gia đình và xã hội đều có cống hiến, có một tâm thái lạc quan hướng về phía trước, rất có thể tâm thái khác nhau sẽ đưa ra những quyết định khác nhau.
Bùi Hạo trước là bị khúc Phá Trận Tử trong phòng khách của Lưu Lăng làm lay động tâm can, sau lại bị câu chuyện hắn kể tác động đến tâm tư. Suy nghĩ của y đang âm thầm thay đổi, một hạt giống tuyết liên thanh khiết đã lặng lẽ nảy mầm trong vùng đất tâm hồn y.
Kỳ thực, mỗi người đều trân trọng tính mạng của mình. Chỉ khi đến bước đường cùng, không còn trông thấy ánh sáng phía trước nữa, mới dễ dàng nảy sinh suy nghĩ được ăn cả ngã về không.
Lúc này, ý kiến của người bên ngoài kỳ thực rất quan trọng.
Lưu Lăng lúc này cũng không làm phiền Bùi Hạo suy nghĩ, mà cất bước ra khỏi phòng khách. Đúng lúc trông thấy bên ngoài có rất nhiều thị vệ đang chạy về phía sân tập võ, ai nấy đều khí thế hừng hực.
Lưu Lăng trông thấy biểu hiện khác thường của đám thị vệ kia, mới đầu còn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng trong giây lát trong lòng hắn lóe lên tia chớp, hắn mới nhớ ra bản thân không lâu trước đó đã dụ Phan Kim Liên đến sân tập, mà để dụ được ả, bản thân không thể không hy sinh Triệu Nhị.
Mặc dù Triệu Nhị thực sự có nói qua việc đó, thế nhưng hắn nói cho Phan Kim Liên biết chung quy vẫn là không được phải đạo cho lắm.
Vừa nghĩ tới Phan Kim Liên giận dữ tới mức có thể biến hình thành đại quái thú, kể cả có là siêu nhân cũng không địch lại được, trong lòng Lưu Lăng lập tức thấp thỏm, tự nhủ Triệu Nhị ngươi cố nhẫn nhịn, bổn vương đến cứu ngươi đây.
Nghĩ tới đó, con người bình tĩnh như Lưu Lăng cũng mất đi một phần phong độ, chân bước nhanh hơn, một mạch tiến về phía sân tập võ ở hậu viện.
Trên đường đi liên tục gặp thị vệ hành lễ với Lưu Lăng, hắn chỉ gật gật đầu lấy lệ đi thẳng tới sân tập.
Sân tập võ đã bị bao vây đông nghẹt người một con ruồi cũng không bay lọt, bên ngoài sân nhỏ ít nhất cũng chứa tới hơn một trăm người. Ngoại trừ những thị vệ đang canh gác, số tinh binh điều từ đại doanh Kinh Kỳ cộng thêm số thị vệ vốn có ở phủ Trung Thân Vương, còn có các cao thủ từ Đại nội phái tới lúc này đều có mặt tại đây.
Đám đông không ngừng phát ra âm thanh hò reo, tiếng khen ngợi không ngớt. Lưu Lăng bước nhanh tới phía trước, nhiều thị vệ nhìn thấy hắn liền quỳ xuống hành lễ. Mọi người tự giác đứng sang một bên mở đường, Lưu Lăng bước vào giữa đám đông.
Vừa nhìn ra bên ngoài sân, trong lòng Lưu Lăng cuối cùng cũng nhẹ nhõm một chút.
Chỉ thấy trên sân, Triệu Nhị đang cùng Phan Kim Liên đánh đến bất phân thắng bại! Triệu Nhị cởi trường bào, chỉ mặc một bộ đồ ngắn, toàn thân từ trên xuống dưới trông rất gọn gàng. Tay hắn cầm một cây thương bằng thép nặng nề, cây thương bay lên bay xuống tựa như giao long xuất hải, như mãnh hổ hạ sơn. Cây thương lớn này, nằm trong tay hắn quả thực uy phong lẫm liệt không gì sánh nổi, mang theo khí phách chống lại vạn quân.
Mà Phan Kim Liên, lại một lần nữa khiến cho Lưu Lăng kinh ngạc. Nữ nhân dũng mãnh này, không ngờ cũng cởi bỏ lớp váy vướng víu, chỉ mặc một lớp y phục mỏng, tay cầm một đôi thiết chùy đối đầu với Triệu Nhị. Đôi thiết chùy này nhìn dáng vẻ không dưới một trăm cân, bị ả khua nhoay nhoáy. Binh khí nặng như vậy, mà nằm trong tay ả lại nhẹ nhàng như không. Có thể xử lý dễ dàng như vậy, e là đến võ tướng bình thường cũng khó làm được.
Cũng không biết hai người họ đấu nhau bao lâu rồi, nhưng nhìn họ toàn thân là mồ hôi ướt đẫm có thể thấy, thời gian hai người đánh nhau cũng không ngắn. Hai người họ hiện tại kỳ phùng địch thủ bất phân thắng bại, hai bên qua lại ai cũng không thể làm gì được người kia.
Lưu Lăng nhìn một lúc, đột nhiên phát hiện góc sân có vài võ tướng đang ngồi xem, ai nấy đều ủ rũ chán chường, tựa hồ như đang bị thương. Lưu Lăng hỏi một thị vệ bên cạnh mình: - Mấy người đó làm sao vậy?
Thị vệ đáp: - Khởi bẩm Vương gia, mấy vị đại nhân đó đều bị Phan Kim Liên đả thương... Viên thị vệ ngại ngùng nói: - Cũng không hiểu tại sao hôm nay cái cô Phan Kim Liên đó giận dữ như vậy, vừa tới sân tập liền gọi tên Triệu tướng quân, nói muốn cùng tướng quân quyết chiến một trận. Triệu tướng quân không có ở đây, thấy ả ta mắng người, vài vị đại nhân đứng ra nói lý lẽ, kết quả nói qua nói lại lao vào đánh nhau. Ai ngờ người đàn bà này quả thực hung hãn, mấy vị đại nhân đều không phải là đối thủ.
- Lần trước Bách phu trường đại nhân bại dưới tay Phan Kim Liên, đôi thiết chùy cũng bị ả ta đoạt mất, cầm trên tay còn chê nhẹ, không chắc tay! Về sau Triệu tướng quân quay về, thấy thủ hạ bị khi dễ, Triệu tướng quân liền cùng ả đàn bà đó đánh một trận, hiện tại đã đánh nhau hơn nửa canh giờ, hai bên vẫn bất phân thắng bại! Vẫn là Triệu tướng quân dũng mãnh phi thường...
Lưu Lăng thầm nói một câu hổ thẹn, tự nhủ dũng mãnh cũng là do Phan Kim Liên ép buộc mà ra, hắn rất tự giác gạt bỏ công lao của mình đi.
Thấy Triệu Nhị không có gì nguy hiểm, trong lòng Lưu Lăng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cẩn thận quan sát, thấy bản lĩnh hai người sàn sàn nhau, nhất thời ai cũng không thể đánh bại đối phương. Triệu Nhị thương pháp vượt trội, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến đầy mình. Chỉ là đấu với một nữ nhân, khó tránh khỏi có chút không nỡ xuống tay. Ngược lại Phan Kim Liên, tay cầm hai thiết chùy lớn, khua tới khí thế ào ạt, vù vù xé gió.
Phan Kim Liên một chùy nện xuống, Triệu Nhị nâng thiết thương đỡ đòn. Chỉ nghe một tiếng choang, chấn động tới mức đám người vây xem cảm thấy đinh tai nhức óc. Triệu Nhị bị chùy nện cho liên tiếp lui về sau hai ba bước mới đứng vững, mà Phan Kim Liên cũng lùi về sau vài bước.
- Ha ha, không ngờ tên nhãi nhép như ngươi cũng có vài phần sức lực, tới tới, tiếp lão nương ba chùy!
Phan Kim Liên đánh đến cao hứng, không cầm được hét lớn.
Triệu Nhị tức giận nói: - Nhà ngươi được thể lấn tới, nếu ngươi không phải là phụ nữ thì đã sớm chết dưới cây thiết thương của bổn tướng quân rồi. Nếu ngươi đã muốn lấn tới như vậy, thì đừng trách bổn tướng quân hiểm độc vô tình!
Nói xong, Triệu Nhị vung trường thương xông tới.
Hai người đều dốc hết sức, không ai chịu ai, nếu cứ đánh tiếp như vậy, chỉ e trời tối cũng không phân thắng bại. Có điều quần chiến thời gian dài như vậy, đối với cả hai người họ mà nói đều rất có hại. Nếu cả hai cùng đi vào ngõ cụt, chỉ e cuối cùng sẽ khó tránh khỏi một bên kiệt sức mà chết.
Lưu Lăng vừa định lên tiếng, chỉ thấy một bóng người bay như chim từ phía sau đám đông ra phía trước, hai ba bước tới trước sân. Người này hai tay dang ra, một tay đỡ lấy thiết thương của Triệu Nhị, một tay nắm lấy cổ tay của Phan Kim Liên, quát một tiếng: - Khai!
Tiếng hô này, tràn đầy dũng mãnh, như sấm bên tai!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...