Đế Trụ

Đêm khuya, Lưu Lăng nằm ngửa ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, sau khi tỉnh dậy hắn đã nhận được tin Liễu Mi Nhi không gặp trở ngại gì, thậm chí còn tốt hơn hắn tưởng tượng. Nếu không phải là bọn họ ngăn cản thì Liễu Mi Nhi cũng bò đến thăm Lưu Lăng rồi. Nghe thấy tin này, Lưu lăng mỉm cười từ trong lòng. Bất luận nhị ca Hiếu Đế của hắn nói thế nào thì hắn đều cảm thấy mình làm như vậy là đáng.

Tiểu nha đầu Mẫn Tuệ nằm ở bên giường của hắn cũng đã ngủ say, mấy ngày này tiểu nha đầu này đúng là mệt chết. Lúc Lưu Lăng hôn mê, Mẫn Tuệ không ngủ nghỉ hầu hạ ở bên cạnh hắn, thân thể vốn nhỏ nhắn yếu đuối giờ đây càng tiều tụy hơn, khiến người khác nhìn thấy mà không kìm nổi đau lòng.

Lưu Lăng khẽ động đậy, vì luôn giữ một tư thế như vậy rất khó chịu. Bởi vì mấy ngày trước ngủ quá dài, quá nhiều, mặc dù hiện giờ vẫn có chút mệt mỏi nhưng vẫn không ngủ được.

Hắn nhẹ nhàng kéo cái áo đắp lên người Mẫn Tuệ. Nhìn cô gái nhỏ nhắn mà kiên cường này, Lưu Lăng khẽ cười. Cô gái Mẫn Tuệ này thật sự khiến người khác yêu mến.

Hôn mê vài ngày, thân mình cứng ngắc, Lưu Lăng thật sự rất muốn đứng dậy cử động xương cốt một chút. Đáng tiếc là có người luôn hầu hạ bên cạnh, hắn cũng coi như là không tự chủ được.

Lưu Lăng muốn lặng lẽ xuống giường cử động một chút nhưng lại không muốn đánh thức Mẫn Tuệ đang ngủ say. Trong lúc đang nghĩ làm thế nào mới có thể vòng qua được thì đột nhiên nghe thấy từ phía kệ sách vọng lại động tĩnh. Lưu Lăng nhìn thoáng qua, lại nhìn Mẫn Tuệ, vẫn may tiểu nha đầu thật sự mệt quá rồi, ngủ ngon vô cùng.

Triệu Đại từ trong mật đạo đi ra, quỳ sụp xuống đất. Y vừa muốn nói gì đó thì Lưu Lăng khoát tay áo chỉ vào Mẫn Tuệ. Triệu Đại đứng lên lấy từ trong ngực ra một bình nhỏ, sau khi mở nắp ra thì đặt trước mũi Mẫn Tuệ lắc lắc một cái. Mẫn Tuệ nhẹ giọng hừ một chút, quay đầu đi, ngủ sâu hơn.

Lưu Lăng xuống giường, đặt Mẫn Tuệ lên giường, lúc này mới hài lòng cười.

- Thuộc hạ bất lực, xin Vương gia trách phạt!

Triệu Đại một lần nữa ngã quỵ xuống đất nói.


Lưu Lăng duỗi lưng một cái, khoát tay áo nói:
- Không liên quan gì đến ngươi! Là do ta bất cẩn thôi! Hai năm ở trong thiên lao, khiến tính cảnh giác và năng lực phản ứng của ta bị giảm sút đi rất nhiều, sau này sẽ không xảy ra chuyện như này nữa.

Hắn ra hiệu cho Triệu Đại đứng lên, sau đó hỏi: - Sao? Có khai cung chưa?

Thích khách ngày ấy bị quan sai Thái Nguyên Phủ chạy tới áp giải nhưng giữa đường thì bị Triệu Đại đưa người đến cướp phạm nhân. Trong lúc đó cũng có một tốp người khác đến , bọn chúng tất nhiên muốn đến giết người diệt khẩu. Nhưng thật không ngờ đám người Triệu Đại xuất hiện nhanh đến thế, hai bên giao tranh, cuối cùng đám người đó không địch lại Triệu Đại, sau khi thất bại thê thảm thì bỏ chạy.

Triệu Đại vẫn quỳ, nói:
- Chưa ạ! Đó là một người câm!

- Sao?

Lưu Lăng mạnh mẽ quay người lại nhìn về phía Triệu Đại, sắc mặt có chút thay đổi.

- Câm sao?

Triệu Đại gật đầu nói: - Vâng, hơn nữa lại không biết chữ, vì vậy không lấy được chút manh mối nào. Nhưng thuộc hạ phát hiện ra một điều từ trên người hắn.

Triệu Đại lấy từ trong ngực ra một bọc nhỏ, đưa cho Lưu Lăng, nói.
Lưu Lăng mở ra xem một chút, thấy đó là một viên thuốc. Viên thuốc đó vẫn chưa mở ra, bên ngoài bịt kín. Lưu Lăng nhìn một cái, nói: - Đây chắc là thuốc tự sát nếu bọn chúng hành động thất bại, xem ra tổ chức của bọn người này rất nghiêm ngặt.


Triệu Đại chỉ vào thuốc sáp nói: - Xin Vương gia xem kỹ một chút, thuốc này còn có ký hiệu nữa.

Lưu Lăng nghe vậy, nhờ ánh đèn nhìn kỹ một chút, quả nhiên trên viên thuốc đó có một dấu ấn không rõ lắm. Chữ viết trên đó rất nhỏ, không rõ, có thể mơ hồ nhìn thấy hai chữ ‘Nội chế’. Nhìn viên thuốc đó, Lưu Lăng trầm ngâm trong chốc lát rồi lẩm bẩm: - Nội chế?
Là nội chế gì?

Triệu Đại nói: - Thuộc hạ cho rằng, đây là thứ trong quan phủ!

Lưu Lăng gật đầu nói: - Có lý đó! Nhưng ta chưa từng nghe nói trong quan phủ cũng có nơi chế thuốc độc như này? Trung Thân Vương như ta đây, xem ra cũng không phải là hoàn toàn hiểu được nước Đại Hán này.

Triệu Đại nói: - Thuộc hạ điều tra vài ngày, cũng không tra ra được gì. Binh bộ trở xuống, Cấm quân, Thủ Bị quân, trong đại doanh Kinh Kỳ không có bộ phận này. Thuốc được dùng trong quân đội đều là mua từ các vùng khác nhau, trong thành Thái Nguyên có mấy hiệu thuốc quy mô khá lớn chuyên cung cấp dược liệu cho quân đội. Nhưng nếu như nói không ở trong quân đội, thuộc hạ tạm thời vẫn không nghĩ ra nha môn nào sẽ có bộ phận chế tác ra thuốc độc.

Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút nói: - Khi Tiên Hoàng còn tại thế, hình như cũng lập ra một bộ phận trong Đại nội được gọi là Long Đình Vệ, sau này vì một vài nguyên nhân nên giải tán nó rồi. Long Đình Vệ tồn tại chưa đầy một tháng, đều là những tử sĩ trung thành và tận tâm với Tiên Hoàng tổ thành. Những tử sĩ này chỉ chấp hành nhiệm vụ một lần, đó là đến Liêu quốc ám sát Hoàng đế Liêu quốc Da Luật Hùng Cơ. Sau khi thất bại, nghe nói những tử sĩ này đều uống thuốc độc tự sát.

Lưu Lăng cẩn thận nhớ lại một chút nói: - Chuyện này ta cũng không hiểu lắm. Lúc đó chúng ta đều đang chống cự với Hậu Chu ở phía Nam. Ngươi đi điều tra một chút, xem có liên hệ gì không?

Triệu Đại nhận lấy thuốc sáp, gật đầu nói: - Thuộc hạ lập tức đi điều tra ngay. Ngoài ra, người bên Hình Bộ, thuộc hạ đã điều tra một lần, về cơ bản tài liệu trong tay cũng đầy đủ hết rồi.

Nói xong, Triệu Đại lấy từ trong ngực ra một xấp giấy, nói: - Những người này thoạt nhìn thì không có điểm gì nghi ngờ nhưng cho thuộc hạ một vài ngày nữa, thuộc hạ nghĩ, cứ coi như họ muốn giấu kỹ hơn nữa thì cũng sẽ lộ ra.


Sức khỏe Lưu Lăng vẫn còn rất yếu, đứng lâu hai chân hắn có chút bủn rủn. Hắn cũng không gượng chống, sau khi ngồi xuống cạnh bàn thì hắn nói: - Đứng lên nói chuyện đi, toàn nói những chuyện không liên quan đến ngươi rồi.
Hắn kéo ngọn đèn lại gần một chút, nói: - Nếu như… Thật sự có liên quan với Long Đình Vệ của Tiên Hoàng thì chuyện này thật sự phức tạp. Bởi vì chuyện của Vương Tiểu Ngưu, một vài người của Hình Bộ cũng lộ ra rồi. Ám sát Vương Tiểu Ngưu không thành, ‘chó cùng rứt giậu’ muốn giết ta cũng nên. Nhưng nếu như không có liên quan đến Long Đình Vệ thì…

Hắn quay đầu nhìn Triệu Đại liếc mắt một cái hỏi: - Ngươi thấy thế nào?

Triệu Đại ngẫm nghĩ một chút nói: - Bệ hạ tuyệt đối sẽ không có lòng bất chính với Vương gia đâu.

Lưu Lăng khẽ cười, nụ cười rất thoải mái.
Tất nhiên hắn biết Hiếu Đế sẽ không ra tay với mình, hắn rất hiểu Hiếu Đế. Hai huynh đệ họ, mãi mãi không có ngày trở mặt thành thù. Nhưng mấy chục năm sau, để ổn định cho ngai vàng của hậu thế của mình, chỉ e Hiếu Đế sẽ tìm Lưu Lăng bàn bạc, nói không chừng cũng sẽ chơi trò ‘rượu tước binh quyền’. Con người như Lưu Lăng, bất luận vị Tân Hoàng nào cũng trấn không được.

Chỉ có điều, nếu thật sự có liên quan đến Long Đình Vệ, đã biến mất mấy năm trước thì rốt cuộc ai là kẻ đứng sau khống chế?

Giấy viết đã xuất hiện trong thời Tây Hán rồi, nhưng lúc đó chất liệu giấy vẫn còn thô ráp, cơ bản là rất khó sử dụng, vì vậy mọi người mới thích dùng thẻ tre. Đến năm đầu Nguyên Hưng Đông Hán, sau khi Long Đình Hầu Thái Luân thay đổi thuật tạo giấy thì giấy viết mới được dùng phổ biến hơn. Hán Hòa Đế lúc đó vô cùng tán thưởng, coi đây là chuyện vui lợi nước lợi dân.
Giấy trên tay Lưu Lăng chính là giấy Thái Hầu.

Trang thứ nhất chính là tài liệu của Hình Bộ Thượng thư Tư Mã Luật, hết sức tỉ mỉ. Lưu Lăng nhìn kỹ một chút, phát hiện người này không hề đơn giản.

Tư Mã Luật, Càn Hữu năm thứ năm thi đậu tiến sĩ, chức vụ đảm nhiệm sớm nhất là Chưởng Khách Hồng Lư Tự, là chức quan nhỏ cửu phẩm. Sau này vì tiếp đón sứ thần Đại Liêu quốc có công nên được cất nhắc làm Hạ Mục Giám của Thái Phó Tự, thăng lên quan lục phẩm. Rồi sau đó vì có công tố giác Đại tướng Chu Sử Nhiên tạo phản nên từ Thái Phó Tự được thăng làm Viên Ngoại Lang trong Hình Bộ. Bởi vì làm người liêm khiết, công chính nghiêm minh, phá án nghiêm túc mà không vụ việc công nên Càn Hữu năm thứ mười bốn được thăng làm Hình Bộ Thị Lang, chỉ cách một năm được thăng làm Hình Bộ Thượng thư.
Người này quả thật là phục chế phẩm của ác quan Trương Thang thời Hán Vũ Đế, không những phá án nghiêm minh quả quyết mà tình yêu với việc nghiên cứu các loại khổ hình cũng không nhỏ.

Tuy nhiên, nhìn từ hồ sơ thì người này quả nhiên là quan thanh liêm. Mặc dù nhà ông ta không phải là nghèo khổ nhưng cũng không phải giàu có gì. Từ sau khi làm quan, chưa từng tham ô một hào tiền nào để dùng cho riêng mình. Nhà ông ta vẫn còn một thúc thúc, hiện giờ hơn sáu mươi tuổi rồi nhưng vẫn làm ruộng sống qua ngày. Cha mẹ ông ta mất sớm, thúc thúc chính là một trong những người thân còn lại của ông ta.


Ở nhà, Tư Mã Luật ăn cơm chưa bao giờ phô trương lên. Mỗi bữa hai món, cộng bát canh, phần nhiều là đồ chay. Nếu có việc tư đi ra ngoài thì không ngồi xe ngựa của Hình Bộ, ngoài em vợ ra thì trong nhà không có ai làm quan. Ngay đến người em vợ này cũng không phải là ông ta tiến cử làm quan, mà là vào Càn Hữu năm thứ mười sáu đỗ tiến sĩ, thật ra cũng có học vấn nữa.

Lưu Lăng chau mày, bắt đầu lật sang trang thứ hai hồ sơ của Tư Mã Luật. Trang thứ hai là lý lịch của Hình Bộ Thị lang Bùi Hạo. Hồ sơ của người này thì bình thường hơn một chút.

Bùi Hạo!

Càn Hữu năm thứ mười, do Tư Mã Luật tiến cử hiền tài làm quan. Trước tiên là làm quan sai nhỏ dưới Chủ quản của Hình Bộ, sau đó vì phá được án dư nghiệt Chu Sử Nhiên nên được thăng lên Chủ quản Hình Bộ. Lưu Lăng nhìn đến đây thì trong lòng không khỏi kinh ngạc. Tên Bùi Hạo này là Tư Mã Luật tiến cử, như vậy chẳng phải nói Bùi Hạo là môn sinh của ông ta sao? Hơn nữa hai người này, một người tố giác Chu Sử Nhiên phản nghịch, một người điều tra hậu thế của Chu Sử Nhiên phản nghịch, hai người này quả là có duyên với nhau.

Bảy năm sau, Bùi Hạo tích công thăng chức lên làm Hình Bộ Thị lang, đến giờ cũng đã hơn bốn năm rồi. Thời gian này, không biết vì chuyện gì mà y và Tư Mã Luật trở mặt, hai người xuất hiện những mâu thuẫn rất lớn. Hơn nữa vì Bùi Hạo thường ngày lạnh lùng, cao ngạo, không thích kết giao, vì vậy mọi người đều nói y vong ân phụ nghĩa, có lỗi với Tư Mã Luật. Còn cụ thể là lý do gì dẫn đến thầy trò họ bất hòa thì cũng không ai biết.

Có người nói là vì Bùi Hạo tham ô một số bạc của tội dân, bị Tư Mã Luật phát hiện, sau đó hai người cãi nhau, vì không có chứng cớ nên cuối cùng Tư Mã Luật cũng không thể làm gì được Bùi Hạo. Chuyện này người ta đồn thổi rất nhiều, cụ thể thực hư như nào thì cũng không ai đi điều tra cụ thể.
Từ Càn Hữu năm thứ mười bảy, Hình Bộ Thượng thư Tư Mã Luật và Hình Bộ Thị lang Bùi Hạo ngoài công vụ ra thì hai người không nói chuyện với nhau nữa, đây cũng là một trường hợp đặc biệt trong chốn quan trường.

Điều đáng nói là, Bùi Hạo xuất thân giàu có, rất chú ý đến ăn mặc và phô trương, làm người rất lạnh lùng nhưng rất hào phóng. Trong Hình Bộ, cũng có mấy người đang chịu ơn y.

Lưu Lăng lại nhìn một chút, tiện tay đặt giấy xuống, sau lại hỏi Triệu Đại: - Ngươi nhìn nhận thế nào về hai người Tư Mã Luật và Bùi Hạo?

Triệu Đại ngẫm nghĩ một chút nói: - Tư Mã Luật, cương nghị như sắt đá, không những tàn nhẫn với phạm nhân mà cũng tàn nhẫn với chính mình, người như này quá cực đoan. Nếu như theo cái thiện thì tạo phúc cho muôn dân nhưng nếu theo ác thì gây loạn tai họa cho triều đình.

- Bùi Hạo, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng làm việc quả quyết, thủ đoạn tàn nhẫn nếu so với Tư Mã Luật chỉ có hơn chứ không kém. Người này, thiện ác rất khó bình phẩm, nhưng có người nói Hình Bộ nhận tiền tài để thay thế án xử tử cho dân chúng hoặc những lính tráng bình thường, cách này là do y nghĩ ra.

Lưu Lăng gật đầu, lại nhìn một chút hồ sơ của hai người này, trong lòng đặt câu hỏi ‘Thật sự là như vậy sao?’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui