Đây không phải lần đầu Hoa Tam Lang tham gia đại chiến, nhưng lần này tuyệt không tầm thường! Bởi vì y không có chấp hành đúng theo sự sắp xếp của Lưu Lăng, không mai phục ở Thiên Vương Lĩnh, mà chủ động phát động công kích với đại đội quân Chu ở phía sau! Y biết rõ hành vi làm trái quân lệnh sẽ có hậu quả gì, nhưng y biết rõ, một khi suy đoán của mình không có sai sót, ba nghìn kỵ binh tuy không nhiều nhưng đối với bộ binh của quân Chu mà nói, tuyệt đối được xem như là một cơn ác mộng.
Vả lại y không thể công kích chính diện vào đội ngũ quân Chu, mấy vạn người của quân Chu, đội ngũ đi đầu phía trước ắt hẳn toàn là quân tinh nhuệ nhất. Tuy trận chiến truy kích thế này, xác suất quân Chu dẫn theo bộ binh trọng giáp không lớn. Nhưng nếu công kích quân Chu từ phía bên hông, hiển nhiên sẽ gây tổn hại nặng cho quân Chu.
Với ba nghìn kỵ binh tấn công chính diện vào mấy vạn bộ binh, mới đầu có thể sẽ gây đả kích trầm trọng cho quân Chu, nhưng một khi sự hỗn loạn của quân Chu được chỉnh đốn lại, tạo thành trận hình đối kháng với kỵ binh thì, với bề dày phòng ngự của quân Chu, hoàn toàn có thể dần dần triệt tiêu sức tấn công của kỵ binh.
Một khi kỵ binh lâm vào trận địch lại không thể phát huy tốc độ của kỵ binh, vậy những kỵ binh cưỡi trên lưng ngựa bị bao vây riêng lẻ sẽ trở thành tầm ngắm vây công của bộ binh quân Chu.
Mà công kích kẻ địch từ phía bên hông, khả năng tiến sâu không lớn, chặn ngang cắt đứt đội ngũ quân Chu cũng chưa chắc là không có khả năng. Chỉ cần nhắm chuẩn vị trí Chủ soái của địch, một hơi xông vào xông loạn lên để làm rối đội ngũ quân Chu, chỉ cần thừa thời loạn lên giết đi tướng lĩnh lĩnh binh của quân Chu, hiển nhiên quân Chu đại loạn. Tướng là hồn binh, nếu tướng chết, binh ắt sẽ loạn.
Không thể không nói ý tưởng của Hoa Tam Lang mười phần táo bạo, thậm chí không thể không nói là có hơi lỗ mãng. Lưu Lăng an bài y ở Thiên Vương Lĩnh tiếp ứng cho đám người Trần Viễn Sơn, chỉ cần chặn sự truy kích của kỵ binh quân Chu để hơn một vạn bộ binh của Trần Viễn Sơn an toàn rút về, đây chính là thắng lợi.
Nhưng mà, Hoa Tam Lang tham lam vốn không muốn bỏ qua một cơ hội khó có này.
Hiện tại kỵ binh quân Chu đã đuổi tới, đội ngũ phía sau toàn là bộ binh! Dưới Thiên Vương Lĩnh kỵ binh quân Chu đã khi dễ quân Hán thế nào? Giờ y Hoa Tam Lang sẽ trả lại y nguyên! Hơn nữa, quân Chu điều động nhiều đội binh như vậy, đã vượt ra khỏi suy đoán trước đó của Vương gia, cần đem nhiều sĩ binh xuất doanh như thế, không phải Hoàng đế Hậu Chu Sài Vinh đích thân đến, thì là Nguyên soái quân Chu Tôn Huyền Đạo!
Bất kể là ai trong hai người này, chỉ cần giết được, dù cho có bị thương, cũng là một trận thắng lớn! Hoa Tam Lang không có hy vọng xa vời có thể gặp may lật đổ Chu Thế Tông Sài Vinh, chỉ cần dựa vào ba nghìn kỵ binh trong tay gây tổn thất lớn nhất cho quân Chu, như vậy đã có thể ăn nói với các huynh đệ đã tử trận.
Có thể nói, lúc này Hoa Tam Lang đã có chút hành động theo cảm tính rồi. May là, sau y có ba nghìn người đồng lòng cùng y, đều là những huynh đệ kỵ binh xem nhẹ cái chết!
Tôn Huyền Đạo không ngừng thôi thúc tốc độ hành quân của đội binh, kỵ binh do Cao Tấn suất lĩnh và gần hai vạn bộ binh của ông ta đã rời đoạn. Khoảng cách ở giữa ít nhất là mười dặm, khoảng cách này dù cho kỵ binh phía trước có dừng lại bất động, cũng không thể đuổi theo lên trong khoảnh khắc.
Mười dặm đường, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Bộ binh ra sức chạy như điên, trên lý thuyết nửa tiếng có thể chạy tới, nhưng điều trước hết là họ phải có sức để chạy, ra từ đại doanh đến hiện giờ quân Chu đã vội vã đi vượt qua hơn hai mươi dặm, thể lực của sĩ binh đã dần dần giảm xuống.
Đã có thể nghe thấy tiếng chém giết rung trời phía Thiên Vương Lĩnh, tim Tôn Huyền Đạo bất giác giật lên. Quả nhiên, vẫn còn mai phục của quân Hán ở Thiên Vương Lĩnh, những kỵ binh điên cuồng đuổi theo một khi rơi vào vòng vây của quân Hán, ngay vùng đất eo hẹp này kỵ binh không thể xông ra ngoài, chỉ có thể trở thành bia bắn của quân Hán ở trên cao.
Tôn Huyền Đạo không thể không cuống lên, đã tổn thất hơn sáu nghìn sĩ binh, tuy quân Hán cũng tổn thất không ít, nếu trận Thiên Vương Lĩnh lại tổn thất bốn năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ, một thống binh đại tướng, như vậy không còn là vấn đề tổn hại đến thể diện của Bệ hạ nữa. Chưa nói đến tiền trình của mình khó giữ, cũng là một đả kích cực lớn đối với sĩ khí của quân Chu Bắc Phạt.
Chiến sự bất lợi, đã có người trong bọn sĩ binh bắt đầu nhớ nhà rồi. Quân tâm bất ổn, tuy đám tướng lĩnh lặp lại nhiều lần với mọi người rằng thắng lợi đang trong tầm tay, nhưng đám sĩ binh kia có ai lại đi tin cái lời nói đó? Trước đó đã tạo ra quá nhiều lời hứa hẹn rồi, thực tế có thể thực hiện được bao nhiêu cái?
Vì sự nghiệp Bắc Phạt đã điều động hai mươi mấy vạn đại quân, không những thế quân không áp đảo như tưởng tượng, ngược lại không ngừng hao binh tổn tướng, quả là một đả kích rất lớn đối với quân Chu chưa từng bại trận trong nhiều năm nay, bất kể chiến tranh giữa Nam Đường, Hậu Thục, hay là giao tranh với Bắc Hán trước đó, quân Chu đều kiêu hãnh giữ vững sử thắng. Tuy những trận thắng này đã nâng cao sĩ khí của bọn sĩ binh, nhưng đồng thời cũng khiến họ yếu đi.
Sĩ binh đã quen thắng lợi sẽ rất khó chịu được đả kích thất bại liên tiếp. Một khi trận xuất doanh truy kích này thất bại nữa, tất nhiên cán cân thắng lợi chiến tranh sẽ từ bên Hậu Chu nghiêng về phía Bắc Hán. Nhiều khi trên chiến trường cái đấu không phải đấu về số người, mà là tinh thần sĩ khí không bao giờ lùi bước.
Nếu thật sự chỉ cần nhờ số người nhiều có thể đơn giản giành được thắng lợi, thì vào triều Đại Tùy Dương Quảng nhiều lần đem binh chinh phạt Triều Tiên, đã không phải bỏ lại mấy chục vạn xác chết tha hương dị quốc. Triều Tiên địa thế eo hẹp, không ngờ có thể gắng sức chống cự sự công kích của hơn một trăm vạn đại quân Đại Tùy, còn tiêu diệt hết ba mươi mấy vạn phủ quân tinh nhuệ nhất của triều Đại Tùy, chưa kể đến đối phương có dùng loại chiến thuật thấp hèn nào không, cái ví dụ này đủ để chứng minh số lượng quân đội không nhất định có thể giành thắng lợi trong chiến tranh.
Nếu không phải do ba mươi vạn phủ quân tinh nhuệ chôn xương tha hương, thành một bãi xương dưới ruộng đất nước người, thiên hạ triều Đại Tùy sẽ không nhanh chóng sụp đổ. Tùy Dương đế lần thứ hai chinh phạt Triều Tiên, tuy có thay đổi chiến lược, trăm vạn đại quân cũng không thể diệt nước Triều Tiên, ngược lại khiến cho quốc nội phản loạn.
Tình trạng hiện tại Đại Chu tuy có khác triều Tùy, nhưng phía trước không được tốt như trong dự đoán của mọi người. Chưa nói đến người Tây Hạ đang rình rập, Thổ Phiên tây nam sớm đã ước chiếm thế giới phồn hoa nơi Trung Nguyên, ngay cả trong nước cũng khó đảm bảo không có người hòng cướp ngôi Bệ hạ nếu có được hoàng vị quyền hành trong tay. Một khi có người ở sau làm loạn, Tây Hạ, Thổ Phiên sẽ thừa cơ nổi dậy, lúc đó tình thế Đại Chu cũng chẳng hơn triều Tùy được bao nhiêu.
Nhìn vào đám sĩ binh đang dần mệt mỏi, Tôn Huyền Đạo cũng đành chịu. Hành quân cấp tốc đi gần ba mươi dặm, dù cho có là người sắt cũng sẽ mệt. Đến hiện tại không thể đi nhanh như lúc ban đầu rồi, tốc độ bị giảm không phải cứ dùng roi đánh là có thể tăng lên được.
Tiếng chém giết ở Thiên Vương Lĩnh mãnh liệt như thế, cách đến mười dặm vẫn nghe rõ được, từ đó có thể thấy lại một trận đại chiến thảm khốc. Nếu không thể nhanh chóng chi viện, ai có thể biết được hơn bốn nghìn kỵ binh tinh nhuệ Đại Chu còn bấy nhiêu có thể sống sót trở về?
Sự thật đã như điều Tôn Huyền Đạo lo lắng. Trần Viễn Sơn được thân binh của Hoa Tam Lang thông báo nhưng không giận Hoa Tam Lang. Hoa Tam Lang đã làm rối chiến thuật đã định của Vương gia, nhưng với sự thấu hiểu của Trần Viễn Sơn về Hoa Tam Lang biết rõ y sẽ không manh động, vả lại đội quân của mình bị kỵ binh quân Chu đuổi theo, cũng không phải thật sự sợ bốn nghìn kỵ binh đó, mà là vì dụ chúng vào Thiên Vương Lĩnh triệt tiêu cùng một lúc.
Nếu phải liều mạng đánh lại, theo như địa hình hiểm trở của Thiên Vương Lĩnh thiết lập phòng tuyến, nếu tổ chức một lượng bộ binh trọng giáp phòng ngự, cùng lắm kỵ binh quân Chu sẽ công kích qua đây cùng lúc một hai trăm người, đến cùng là kỵ binh giết sạch bộ binh, hay bộ binh diệt sạch kỵ binh vẫn còn là ẩn số.
Nhận được tin báo từ thân binh của Hoa Tam Lang, Trần Viễn Sơn không có thời gian oán giận ghi hận Hoa Tam Lang, y lập tức điều chỉnh lại chiến thuật của đội quân, ra lệnh cho đội phía trước đình chỉ rút quân, phân ra ba nghìn nhân mã đến Thiên Vương Lĩnh tìm kiếm chiến mã, sau đó đảo qua vùng sườn núi không xảy ra giao chiến đi đến bộc hậu kỵ binh quân Chu, tiếp đó tổ chức sĩ binh kết trận tại chỗ, ngăn cản sự công kích của kỵ binh quân Chu.
Bất kể nói thế nào, bộ binh dùng phương thức chạy bộ để so tốc độ với kỵ binh, chẳng khác gì tìm đến cái chết. Kỵ binh từ phía sau đuổi lên, giết người trong lúc phóng chạy đơn giản chẳng khác gì thả người nằm xuống đống rơm. Mất đi cường viện Hoa Tam Lang, đám bộ binh thủ hạ của mình cứ chạy tiếp không khác gì tìm đến cái chết.
Vì là trận chiến mai phục, Trần Viễn Sơn không có đem theo nhiều bộ binh trọng giáp. Nếu không phải y đem gần hết số binh mã của một doanh, mỗi doanh bố trí một nghìn bộ binh trọng giáp, cũng sẽ không phải vác theo bộ trọng giáp để chạy bộ. So về tốc độ, trong mắt kỵ binh bộ binh trọng giáp chẳng khác gì ốc sên.
Một nghìn bộ binh trọng giáp này không có tham chiến trong trận đồi Ngư Long, để ứng phó với tình huống xảy ra đột xuất Trần Viễn Sơn không thể không áp dụng thế phòng thủ, cố ý để một nghìn bộ binh trọng giáp ở phía sau, không có xông xuống đồi Ngư Long tham chiến và giết địch, cũng vì nguyên nhân này, một nghìn bộ binh trọng giáp này từ hậu tuyến thành tiền tuyến, như vậy lúc rút lui sẽ không trở thành bia luyện đao của kỵ binh quân Chu.
Mệnh lệnh sĩ binh đình chỉ rút lui, Trần Viễn Sơn hạ lệnh bộ binh trọng giáp phía trước lập tức lui về tạo vòng phòng ngự, đồng thời phái người chặt cây chất thành đống, như vậy trong địa hình hiểm trở sẽ cản trở số người tấn công của kỵ binh, chỉ cần chặn đứt đường đi, phòng ngự sẽ không quá khó.
Sĩ binh y đem theo đều là lão binh của quân Phủ Viễn, quân lệnh vừa dứt liền nhanh chóng hành động. Nếu là Cấm quân hay quân phòng thủ trong thành từ thành Thái Nguyên xuôi Nam, sớm đã mất hết đấu trí trong lúc chạy loạn lên, chỉ e là muốn ngăn cũng không được. Những bộ binh phía sau đã tự giác ngừng lại không chạy nữa, mà lợi dụng địa thế bắt đầu vây lấy kỵ binh quân Chu.
Những lão binh này đều biết rõ, giao hậu tuyến cho kỵ binh quân Chu, nếu cứ chạy tiếp thế này sớm muộn sẽ bị chém chết không còn một ai, lợi dụng cây cối, đất đá, bộ binh ngự phòng tại chỗ, và một nghìn bộ binh trọng giáp nhanh chóng từ tiền tuyến lui về phía sau, cả hàng ngũ bắt đầu xếp thành trận hình phòng ngự.
Chính ngay lúc này, đám quân Chu giết đỏ cả mắt đột nhiên nghe thấy tiếng hô từ trên đồi cao, lập tức vô số cờ quân Hán dựng lên trên cây đồi cao, cũng không thấy rõ có bao nhiêu quân Hán xuất hiện trên đồi cao. Tiếng trống trận, tiếng hò hét hòa thành một làn sóng!
Cao Tấn mặt mày biến sắc, y vốn đã sắp đặt một đội ngũ kỵ binh phụ trách cảnh giác và cắt đuôi, nhưng sau đó vì lúc bắt đầu hung hăng truy sát quân Hán, quân Hán mai phục trên đồi cao không có động tĩnh gì, cho nên về mặt cơ bản quân Chu có thể loại bỏ khả năng mai phục ở Thiên Vương Lĩnh. Hơn một nghìn kỵ binh ở sau kêu gào đuổi lên, hô to khẩu hiệu báo thù thậm chí vượt qua đội quân của Cao Tấn, Cao Tấn có muốn cản lại cũng không kịp rồi.
Triệu Nhị chỉ để lại hai trăm người đứng trên sườn đồi phất cờ hò reo, đánh vang trống trận, y đem theo tám trăm tên sĩ binh chạy từ trên sườn đồi xuống, bắt đầu ở lối vào thung lũng chặt cây rồi đẩy cây đổ xuống đất, chặn không cho quân Chu rút lui! Bốn năm nghìn kỵ binh bị vây giam dưới Thiên Vương Lĩnh, tuy như vậy quân Hán phải đối mặt với áp lực rất lớn, nhưng đối với ba nghìn kỵ binh của Hoa Tam Lang tấn công hậu tuyến quân Chu mà nói đây quả thật là sự hỗ trợ lớn nhất!
Hoa Tam Lang cùng Triệu Nhị hai người trong mấy năm nay sớm đã ăn ý với nhau, sau khi nhận được thông báo từ thân binh của Hoa Tam Lang, Triệu Nhị tức khắc liền ra quyết định chặn kín lối vào thung lũng, tuyệt đối không thể để kỵ binh quân Chu quay về áp kích trước sau nhân mã của Hoa Tam Lang!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...