Để Tớ Được Yêu!


Sau buổi tối hôm ấy, Hy Tuyết đã chuẩn bị lên lịch để cùng Khả Vi đi cắm trại.

Cùng nhau mua đủ thứ từ đồ ăn đến nước uống, nào là bếp rồi lều trại ngủ qua đêm,...!Cô ấy càng thêm xúc động về tình bạn này vì khi đi chọn đồ ăn vặt mang theo, ai cũng chọn toàn đồ mà đối phương thích ăn.

Đến khi cả hai nhận ra thì đã nhìn nhau mà bật cười.

Hy Tuyết mải mê nhìn và cười trộm Khả Vi bởi cái tính tiết kiệm của mình.

Dù gia đình như vậy nhưng khi mua đồ, cô ấy đều xem giá thật cẩn thận và lựa chọn kĩ lưỡng.

Nhiều khi đi mua đồ ở những nơi bình dân, cô ấy còn biết dùng chiêu để giảm giá, mặc cả.

Thật đáng để học hỏi.

Hy Tuyết rất hào hứng cho cuộc đi chơi này.

Từ khi lên lịch, trước 1 tuần, cô đã dành nhiều thời gian cho việc gấp đủ 1000 ngôi sao.

Mỗi ngôi sao cô sẽ ghi một lời nhắn đến bố mẹ Khả Vi và đặc biệt là cô ấy.


Phần lớn những lời nhắn ấy đều là: " Tớ - Lạc Tuệ Hy Tuyết sẽ luôn luôn bên cậu - Đoàn Khả Vi".

Dù có ngủ muộn một chút hay dậy sớm hơn một chút thì cô đều dành thời gian cho việc đó.
" Waa...! Cuối cùng cũng đã xong, ngôi sao thứ 1000 cho Tiếu Vi đã được hoàn thành rồi.

Ơ sao muộn thế nhỉ? Đã gần 1 giờ rồi cơ à! Thôi chế* mình quên chưa dọn đồ, mai mà dậy muộn chắc Tiểu Vi mắng mình te tua cho coi!"
 Hy Tuyết kêu lên sau khi nhìn đồng hồ, cô hốt hoảng chạy tới chạy lui lấy đồ để sắp xếp cho chuyến đi ngày mai.

Hơn 1 giờ rưỡi cô mới được leo lên giường đi ngủ.

Cô như hạnh phúc, mỉm cười trên môi khi nhìn vào hộp sao ấy.

Hộp thủy tinh ấy lớn, trong suốt có thể nhìn thấy tất cả những gì ở bên trong như thể có thể nhìn thấy được bao sự quan tâm, yêu thương to lớn của cô dành cho Khả Vi.
"Reng...Reng...Reng..." báo thức rung lên làm Hy Tuyết giật mình và có phần tức giận úp đồng hồ xuống bàn.

Có lẽ do thức khuya quá làm cô mệt mỏi, không nhớ rằng mình có chuyến đi chơi mà cứ thế thiu thiu ngủ tiếp.
- Con mà không dậy là muộn chuyến đi cho mà coi.
Một tiếng vọng của mẹ cô từ dưới nhà vang lên khiến cô phải bật dậy cùng khuôn mặt chưa tỉnh ngủ hẳn.

Cô vội chạy đi đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo.

Moi trong tủ quần áo, cô lấy chiếc áo mà Khả Vi đã dặn cô phải mặc cho ngày hôm nay.

Giờ thì đã tỉnh, cô vui vẻ cùng tâm trạng hào hứng chạy xuống nhà, cầm theo hộp sữa.

Mẹ cô tức giận một chút do cô lần nào cũng bỏ bữa sáng nhưng bố cô như hiểu được con gái nên đã ra dỗ dành.

Chưa bước ra khỏi cửa, cô phải ngoảnh mặt lại bởi tiếng nói quen thuộc:
- Được ngày anh về mà không ở nhà chơi với anh à?
- Nào...! Em búi mãi mới được như này đấy, anh làm rối nó bây giờ.
Hy Tuyết phụng phịu nói khi anh trai cô ấy cầm chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu cô.
- Ơ em có khi nào xinh hả? Sao anh không biết!
Lời nói ấy làm Hy Tuyết tức giận nhìn đăm đăm anh ấy,sắp rồi, cô sắp khóc rồi.

Anh cô thấy vậy mới vội ôm cô rồi đội lại mũ cho cô rồi dỗ dành.
- Thôi mà! Anh xin nỗi em mà! Anh nói trêu vậy thôi chứ em gái anh khi nào mà chả xinh.


Dù có xấu thì em cũng xinh nhất mà.
- Anh đang khen em thật đấy hả?
- Hì! Sau mẹ thôi.

Thôi nào, đi chơi với Khả Vi đi, nào anh đưa em đi công viên, đi ăn nhé.

Nhớ gửi lời chào đến Khả Vi giúp anh nhé! Đi đi.
Anh cô nói rồi vẫy tay chào cô
- Đi đi không lại muộn đấy con.

Nhớ gửi lời hỏi thăm đến cô Đoàn giúp mẹ nhé!
- Ra ăn đi, đừng trêu em con nữa.
- Con có gặp cô ấy đâu mẹ.

Mà thôi con đi nhé bố mẹ ơi!
Hy Tuyết vẫn ngớ người chưa hiểu sao mẹ cô lại nói như vậy.

Đi được một đoạn, cô thấy một chiếc xe bỗng dừng sát cạnh cô.

Chắc do xem nhiều phim quá, cô vội sợ hãi rồi chạy thật nhanh về phía trước.
- Lạc...Tuệ...Hy...Tuyết! Ai làm gì mà cậu bỏ chạy thục mạng như gặp ma thế hả? Bộ trông tớ giống bắt cóc như vậy sao? Đã bảo bớt xem phim lại thì không nghe cơ!
Thì ra là Khả Vi, cô đứng hình quay lại cùng nụ cười thật giả trân rồi dần dần lại chỗ Khả Vi.

Vừa gượng cười, vừa hích vai cô ấy thì thào:
- Thì...tại tớ thấy xe tự dưng dừng lại cạnh tớ, tớ mới thế ý chứ.


Mới cả, cậu nhìn xem, cửa kính này làm tớ không thấy cậu ở bên trong mà.

Chứ tớ mà nhìn thấy quý cô xinh đẹp quyến rũ tuyệt vời như cậu thì tớ đã vây quanh cậu từ lâu gòi...!Nhưng rõ ràng ta đã hẹn nhau ở quán bánh mì kia cơ mà, tớ định mua cho cậu ý chứ
Vừa nói với giọng điệu nịnh bợ, Hy Tuyết vừa chỉ hai ngón trỏ vào nhau.
- Tớ không dám ạ.

Đừng tưởng nói ngọt là tớ tha nhé...
- Thế để lần sau cô lái chiếc xe khác nhé, xe nào mà có kính có thể nhìn thấy được Vi Vi ấy.
Một giọng nói vang ra từ trong xe, Hy Tuyết tưởng rằng đó là tài xế nhưng vẫn cố nhìn thật kĩ vì giọng nói đó cô đã nghe qua nhiều lần.
- A! Cháu chào cô ạ! Thảm nào cháu thấy giọng nói này rất quen.

Lâu không gặp mà cô trẻ ra làm cháu không nhận ra nữa, hihii
- Gớm cậu cũng giỏi mồm mép quá cơ!
- Đâu! Tớ giỏi nói thật ấy, chắc tại học Khả Vi cậu đấy!
Trong khi hai cô gái đang trêu chọc nhau thì cô Đoàn - Mẹ Khả Vi đã cất gọn đồ đạc của Hy Tuyết rồi nhắc nhở hai người lên xe kẻo nắng.

Khả Vi mở cửa xe kéo cô cùng lên.

Vậy là họ đã xuất phát....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui